Trương Dương, tao sẽ cho mày biết nỗi đau khi mất đi người mình yêu. Mày thích ai nhất?"
"Tiêu Di Nhiên, Đỗ Tuyết?" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Không phải bọn họ, không phải..."
Mạch Phi đi đến toilet, dội nước lạnh lên đầu, nhìn gương mặt dữ tợn bên trong, khuôn mặt này rất quỷ dị và tà khí.
Trương Dương tự nhiên không biết Mạch Phi đã tỉnh lại, hắn đang vắt hết óc nghĩ xem làm sao cho Đỗ Tuyết thoát khỏi sự khống chế của Yakuza.
Rất rõ ràng, Đỗ Tuyết khẳng định bị bọn chúng nắm được nhược điểm nào đó. Tùng Hạ không phải thằng ngu, sau khi kết hôn với Đỗ Tuyết nhất định đã chuẩn bị một chút gì đó. Một tài sản gần mười tỷ không phải là hạt bụi. Huống hồ Trương Dương đã gặp Tùng Hạ. Tùng Hạ tuyệt đối không phải kẻ ngu.
Bây giờ Tùng Hạ đã chết, nhược điểm nắm giữ Đỗ Tuyết do ai đang nắm giữ?
Yakuza?
Hiển nhiên không có khả năng là chúng. Tùng Hạ mặc dù có quan hệ với Yakuza nhưng tuyệt đối sẽ không đưa chuyện quan trọng này cho một tổ chức xã hội đen như Yakuza.
Đỗ Tuyết?
Điều này càng không thể. Nếu như nhược điểm đã rơi vào tay Đỗ Tuyết vậy nàng sẽ không bị bất cứ kẻ nào khống chế. Cho dù Yakuza cũng không thể. Một tỷ phú có mười tỷ đô sẽ không sợ một xã hội đen nào.
Mạch Phi?
Chỉ còn lại mỗi mình Mạch Phi. Từ chuyện Đỗ Tuyết đi cùng Mạch Phi, sợ hãi đối với Mạch Phi là có thể thấy được. Đỗ Tuyết không thể thoát khỏi sự khống chế của Mạch Phi. Nhược điểm đó là gì?
Không thể nghi ngờ nhất định là một ít giấy tờ pháp luật ký kết giữa Đỗ Tuyết và Tùng Hạ. Nếu như những giấy tờ đó được công bố, như vậy thân phận người thừa kế của Đỗ Tuyết sẽ bị hủy. Chính phủ Nhật Bản sẽ tiếp quản tài sản đó.
Mạch Phi cất những giấy tờ đó ở đâu?
Nếu giết Mạch Phi sẽ có hậu quả gì?
Ngay lập tức Trương Dương loại suy nghĩ giết Mạch Phi ra khỏi đầu. Mạch Phi không thể không suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Có thể khẳng định Mạch Phi hoàn toàn có cách làm cho giấy tờ đó được công bố sau khi hắn chết.
Biện pháp duy nhất chính là lấy giấy tờ đó trong tay Mạch Phi, làm Đỗ Tuyết được tự do.
Nếu như không lấy lại được vậy chỉ còn một sự lựa chọn cuối cùng đó chính là chuyển nhượng cả Hoàng Cảnh, chuyển tất cả tài chính vào các tổ chức từ thiện. Cho dù đến lúc đó tiết lộ bí mật về Đỗ Tuyết, nàng cũng có thể tìm lời chối bỏ. Bởi vì nàng không phải người có lợi.
Đi vào phòng, mọi người đã ăn gần xong. Lúc hai người đi vào, tất cả mọi người đều nhìn vào mặt Đỗ Tuyết. Hiểu nhiên mắt Đỗ Tuyết sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc.
Gần như mọi người đều nghĩ rằng Trương Dương khi dễ Đỗ Tuyết. Nhất là Tiêu Di Nhiên, mặt trắng bệch, vì che dấu bản thân nàng cúi gằm đầu xuống, liều mạng ăn.
"Trương Dương, bọn tao ăn no rồi, mấy người từ từ ăn" Lưu Bưu cảm thấy không thích hợp liền đứng dậy kéo A Trạch và Tiểu Lý Tử rời đi. Tiểu Lý Tử ra vẻ chưa no, tay nhanh như điện giơ ra. Khi ra cửa trên tay đã có mấy chiếc bánh, trong miệng còn nhét hai cái.
"Di Nhiên.... anh" Trương Dương thấy Tiêu Di Nhiên không được vui, mặt đỏ lên, nghĩ lại cũng thấy xấu hổ. Tiêu Di Nhiên ngay ở bên dưới mà hắn và Đỗ Tuyết ở tầng trên lại làm như vậy, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, cái này hơi quá.
"Ăn no rồi, đồ ăn cũng lạnh rồi. Tuyết nhi, da dẻ em hơi khô, ăn nhiều rau một chút" Tiêu Di Nhiên cắt ngang lời Trương Dương nói, gắp một miếng rau cho Đỗ Tuyết.
"Cảm ơn chị. Chị luôn biết cách chăm sóc người khác như vậy, đây đúng là anh Trương Dương tu mấy kiếp"
Tiêu Di Nhiên cười cười không thành tiếng, nàng xới cho Trương Dương một bát cơm nóng hổi.
"Trương Dương, anh biết gia quy của Trương gia không?"
"Hả...."
"Lúc ăn cơm không được phép nói chuyện"
"Ừ ừ..." Trương Dương vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm. Lúc này hắn không muốn nói một câu nào hết.
Đỗ Tuyết nhìn Tiêu Di Nhiên sau đó nhìn Trương Dương, trên mặt hiện lên một tia mất mát. Lời này của Tiêu Di Nhiên mặt ngoài thì không có gì nhưng lại có hàm ý sâu xa. Tiêu Di Nhiên nói cho nàng, mình đã là con dâu được Trương gia thừa nhận. Thậm chí còn biết rõ gia quy của Trương gia.
"Tuyết nhi, đưa chị xới bát khác, nguội rồi"
"Không cần, cảm ơn chị..." Đỗ Tuyết bừng tỉnh, vội vàng cắm đầu ăn.
Bữa ăn này rất vô vị, ba người đều có suy nghĩ của mình. Mà bố mẹ Trương Dương lại không vào phòng này nữa.
Rốt cuộc cũng ăn xong.
"Chị, chị còn đi làm sao?" Đỗ Tuyết hỏi.
"Không biết được, chị chưa biết ý của hai bác"
"Ồ, nếu chị đi làm em sẽ để chị quản lý công ty điện tử Hán khu. Giám đốc Hoàng bởi vì có hành vi không thể chấp nhận nên quyết định khai trừ anh ta. Chị không cần lo lắng người này sẽ làm phiền mình" Đỗ Tuyết chân thành nói.
"Cái này... em tìm người khác đi, chị không biết gì về quản lý hết" Tiêu Di Nhiên nói.
"Chị, được mà. Em rất cần chị. Chị rất thông minh. Em tin chị làm được. Sản xuất ở đây đã đi vào ổn định, còn có người giúp đỡ nữa mà, rất dễ" Đỗ Tuyết vội vàng nói.
"Sau này hãy nói"
"Di Nhiên nếu em không có chuyện gì thì ở lại đây làm. Anh sẽ bố trí mấy vệ sĩ đảm bảo an toàn cho em. Hơn nữa bố mẹ anh cũng làm ở đây. Bọn họ làm ở đây đã nhiều năm nên có tình cảm với nơi này. Mọi người ở cùng một chỗ, anh yên tâm chút"
"Vâng, em sẽ suy nghĩ" Thiên Nhan Duyệt dịu dàng nhìn Trương Dương. Thấy ánh mắt đó, Đỗ Tuyết cảm thấy trong lòng trống không. Biểu hiện này của Tiêu Di Nhiên đúng là phu xướng phụ tùng. Đây là Tiêu Di Nhiên làm cho nàng thấy.
Nói vài chuyện khác, dù sao ba người ở bên có cảm giác là lạ. Tiêu Di Nhiên mặc dù dịu dàng nhưng lại chiếm hết thượng phong. Đỗ Tuyết lại không dám đắc tội Tiêu Di Nhiên, cũng chỉ có thể nhẫn nại. Trương Dương lại có chút ngây ngốc, hắn không có chút kinh nghiệm nào đấu tâm cơ với phụ nữ, đâu biết rằng hai người này đang nói nhau.
Bố trí xe đưa bố mẹ và mấy nữ công nhân về, hai cô nàng hình như không tin Điền Phù đều đồng thanh nói hôm nay hai người ngủ chung một phòng. Hiển nhiên hai người đều không muốn cho đối phương cơ hội ở một mình bên Trương Dương.
Chẳng qua Trương Dương lại yên tĩnh, không có hai nàng dây dưa nên hắn rất thanh thản, có thể im lặng tu luyện.
Sau khi khách đi hết thì đã hơn mười giờ tối. Bữa cơm này mất hơn bốn tiếng.
Đương nhiên bữa này cũng chủ yếu là để bố mẹ Trương Dương lấy tiếng. Một đám nữ công nhân đều nịnh nọt bọn họ, hai vợ chồng rất hãnh diện, rất thỏa mãn. Lúc rời đi bố mẹ Trương Dương say gần chết.
Người ai không muốn thể diện chứ?
Trương Dương khẽ vung tay lên, rèm cửa như có một lực lượng vô hình mở ra. Ánh trăng sáng chiếu vào thảm, phát ra vầng sáng màu bạc. Trong bầu trời đêm, vũ trụ như có một sức hấp dẫn kỳ dị.
Đột nhiên.
Hai tay Trương Dương giơ lên, suy nghĩ vô biên vô hạn như thủy triều cuốn đến.
"Vù"
Thần niệm Trương Dương nhạy cảm bắt được tiếng xé gió rất nhỏ. Ở cách hơn dặm, một mũi nhọn bắn thật nhanh, giống như một tia chớp có thể chuyển hướng.
Là Ngân Mị.
Ngân Mị cứ nhảy một cái là mấy chục mét, thậm chí hơn trăm mét. Mắt người căn bản không thể thấy được thân hình nhỏ bé màu trắng của nó. Cho dù thấy cũng nghĩ là mình hoa mắt.
"Ti...." một tiếng, Ngân Mị như từ không trung xuất hiện, đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ nhảy lên vai Trương Dương, hưng phấn ngửi ngửi khắp cổ Trương Dương.
"Chơi đã chưa?" Trương Dương cưng chiều cho Ngân Mị ngồi lên tay hắn. Bây giờ Ngân Mị rất ít khi ngủ. Nó thủy chung đều ở một khoảng cách mà Trương Dương có thể gọi về. Ngay cả Trương Dương cũng không rõ Ngân Mị dùng phương pháp gì mà phán đoán vị trí của hắn. Tóm lại chỉ cần hắn dùng tư cảm gọi Ngân Mị, Ngân Mị sẽ xuất hiện trong vòng hai phút.
Dưới ánh trăng có thể thấy cơ thể Ngân Mị không lớn lên một chút nào nhưng lại rắn chắc hơn, vẻ ngoài bóng lóng, nhưng vầng sáng lúc trước đã nội liễm đi nhiều, trông càng thêm nhu hòa.
"Lại đây, xung điện cho mày"
Trương Dương mỉm cười, hai tay từ từ đưa ra, một cỗ suối chảy vô hình hội tụ xung quanh Trương Dương.
Năng lượng khổng lồ thông qua vòng xoáy điên cuồng hấp thu, ánh mặt trăng ở đây cũng trở nên mờ nhạt hơn nhiều.
Ngân Mị sáng rực lên, đôi mắt bé không ngờ phát ra quang mang màu đỏ. Làm cho Trương Dương kinh ngạc là lớp sừng trên chân Ngân Mị đang bong ra.
Tim Trương Dương đập mạnh, hắn cảm thấy Ngân Mị đang điên cuồng hấp thu năng lượng. Ngân Mị chưa bao giờ hấp thu nhiều năng lượng như vậy. Trương Dương không ngờ có cảm giác không thể cung ứng.
Không hay, Ngân Mị đang tiến hóa. Lúc mấu chốt này nếu như không đủ năng lượng, Ngân Mị có thể vĩnh viễn không bao giờ tiến hóa được nữa.
Mồ hôi không ngừng xuất hiện trên trán Trương Dương