Đến khách sạn Kim Duyệt"
"Được"
Xe BMW từ từ chạy, có lẽ là do có bố mẹ Trương Dương ở đây, hoặc là do có lái xe nên bên trong xe rất im ắng.
Chẳng qua Trương Dương cũng không sướng gì. Tiêu Di Nhiên ngồi ngoài cùng bên phải, Trương mẫu ngồi bên cạnh Tiêu Di Nhiên. Đỗ Tuyết ngồi bên cạnh Trương mẫu. Trương Dương lên cuối cùng nên hắn chỉ có thể dán sát vào người Đỗ Tuyết.
Đỗ Tuyết mặt không biểu hiện gì nhìn về phía trước. Nhưng bàn tay trắng như tuyết lại véo mạnh vào đùi Trương Dương. Hiển nhiên đây là trả thù tối đó Trương Dương không từ mà biệt.
Trương Dương không dám vận công chống cự, cố gắng chịu đau mà mỉm cười. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện nụ cười này hơi vặn vẹo.
Rốt cuộc mười chiếc xe đắt tiền dừng lại ở bãi đỗ xe khách sạn Kim Duyệt.
Trương Dương xuống xe không nhịn được mà sờ sờ đùi bị véo của mình, thở dài một hơi. Đừng nhìn Đỗ Tuyết trông dịu dàng như thế nhưng lực tay không nhỏ, có lẽ bị véo sưng lên rồi.
Trương Dương không dám nhìn vào hai mắt nóng bỏng của Đỗ Tuyết, lại sợ Tiêu Di Nhiên phát hiện lên giả vờ nói chuyện với Trương mẫu.
Vào phòng ăn khách sạn, Trương Dương bố trí mấy phòng cho đám bạn Trương mẫu. Đám vệ sĩ dù như thế nào cũng không chịu ăn cùng với khách, đây là quy định nghiêm khắc của lão già. Cuối cùng Trương Dương đành bải bố trí từng nhóm vệ sĩ ăn một. Không ăn thì đứng canh bên ngoài phòng Trương Dương. Đám khách ở đây thấy thế đều đưa mắt nhìn. Khách vào nơi này mặc dù đều là những người có kiến thức, gặp nhiều loại người, nhưng một lần có hai mươi vệ sĩ da đen thì không thấy được mấy lần.
Bố mẹ Trương Dương mặc dù ngồi cùng bàn với Trương Dương, nhưng hầu hết thời gian là sang phòng các nữ công nhân, vô cùng hưng phấn.
Trương Dương, Lưu Bưu, A Trạch, Tiểu Lý Tử còn có Đỗ Tuyết, Tiêu Di Nhiên, Mạch Phi ngồi cùng một bàn.
Không khí có chút nặng nề, Lưu Bưu nháy Tiểu Lý Tử một cái, hai người lập tức hiểu ý, bắt chuyện. Text được lấy tại Truyện FULL
"Ông anh tên gì thế? Nhìn anh khí vũ hiên ngang nhất định là người giàu có, nào, chúng ta cạn chén?" Tiểu Lý Tử cầm chén rượu lên.
"Gọi tôi là Mạch tiên sinh là được, còn có tôi không uống rượu" Mạch Phi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên có chút căng cứng.
"Đàn ông không uống rượu? Còn có đàn ông không uống rượu?" Tiểu Lý Tử trợn trừng mắt: "Chẳng lẽ anh Mạch không biết Lý Bạch".
"Biết" Mạch Phi có chút khinh thường.
"Đàn ông chí tại bốn phương, dựng nghiệp lớn, uống rượu trăm chén, đây đều là thể hiện nhiệt huyết nam nhi. Anh không uống rượu, xem ra anh không phải đàn ông" Tiểu Lý Tử thở dài một tiếng, vốn đang đứng lên liền ngồi xuống, vẻ mặt đáng tiếc.
"Ai không là đàn ông?" Mạch Phi đứng dậy, tức giận.
"Dù có không là đàn ông cũng không nên phát tính tình như vậy chứ?" Tiểu Lý Tử kinh ngạc nhìn Mạch Phi. Mặt Mạch Phi vặn vẹo trông rất ghê người, tất cả mọi người đều không rõ tại sao Mạch Phi lại đột nhiên tức giận.
"Dát dát... nào... nếu là đàn ông thì uống nó"
Lưu Bưu cười quái dị đứng lên, cầm hai chén rượu trắng, đi đến trước mặt Mạch Phi, đưa một chén cho hắn.
"Tại sao tôi lại phải uống?" Tâm trạng Mạch Phi hình như đã không thể khống chế, cổ đỏ bừng, giống như một con mãnh thú muốn cắn người vậy.
"Đàn ông chân chính đều uống rượu" Lưu Bưu cười lớn, ngửa cổ uống cạn rượu trong chén.
"Anh...." Mạch Phi nắm chặt tay lại, xương trên người kêu lên răng rắc, giống như tức đến cực hạn.
"Anh ta không uống rượu, tôi uống thay..." Đỗ Tuyết thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh Mạch Phi, cầm lấy chén rượu.
"Ai nói tôi không uống rượu?" Mạch Phi nóng nảy vung tay lên. Động tác thô lỗ, nhìn thoáng qua Trương Dương thì lóe hào quang. Mà gần như cùng lúc, Trương Dương thấy vẻ buồn trên mặt Đỗ Tuyết, vẻ buồn đó chợt lóe rồi mất ngay.
Bên trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh, mỗi người đều thấy Mạch Phi hình như hơi hoảng loạn. Mọi người đều không rõ tại sao hắn có biểu hiện đó. Bởi vì người này thoạt nhìn mặc dù có chút tà khí, lạnh lẽo, nhưng rất lễ phép, lúc nào cũng nở nụ cười, vô cùng khiêm tốn.
"Tôi uống, cô sẽ hài lòng chứ?" Mạch Phi cười lạnh đẩy Đỗ Tuyết ra, cầm chén rượu, đột nhiên uống cạn chén rượu.
"Khụ khụ...."
"Cô hài lòng rồi chứ?"
"Tôi...." Mặt Đỗ Tuyết lúc trắng lúc đỏ.
"Đây không phải là cô cố ý sao?" Mạch Phi nhe răng cười lạnh.
"Tôi không...."Đỗ Tuyết nhìn thoáng qua mọi người trong phòng: "Anh uống say rồi, tôi lấy một phòng cho anh nghỉ"
"Tôi uống say, buồn cười, tôi sao say chứ, có một chút rượu"
"Bịch" một tiếng, Mạch Phi còn chưa dứt câu, người đã ngã xuống đất.
Mọi người đều trợn mắt lên nhìn Đỗ Tuyết.
"Xin lỗi, anh ta không biết uống rượu. Quên không giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của em, cũng là trợ lý của em" Đỗ Tuyết xấu hổ cố sức nâng Mạch Phi lên ghế. Trương Dương giúp nàng mới đỡ được Mạch Phi đang mềm nhũn lên ghế.
"Trương Dương, giúp em đỡ anh ta vào phòng. Anh ta uống say rồi" Đỗ Tuyết xin lỗi mọi người, nói.
"Để tôi..." Tiểu Lý Tử vừa định chuẩn bị đứng dậy giúp đã bị Lưu Bưu kéo lại.
"Đi đi, đi đi. Tiểu Lý Tử chúng ta uống rượu" Lưu Bưu cầm chén lên cạn với Tiểu Lý Tử.
"Ồ...." Tiểu Lý Tử có chút khó hiểu.
Tiểu Lý Tử nhìn Mạch Phi say như chết, do dự một chút nhưng vẫn không đứng lên đi theo. Chẳng qua trên mặt không có chút u buồn. Dù sao Đỗ Tuyết mặc dù đã là tình địch của nàng, nhưng bây giờ Đỗ Tuyết đã có bạn trai, hơn nữa còn công khai.
Nhân viên khách sạn lập tức đưa bọn họ lên phòng.
Trương Dương và Đỗ Tuyết để Mạch Phi lên giường. Lúc này Mạch Phi còn không ngừng lẩm bẩm mình là đàn ông.
"Em ở đây chăm sóc anh ta. Bọn họ đang chờ anh" Nhìn Mạch Phi đang lăn qua lăn lại trên giường, Trương Dương thở dài một tiếng rồi nói với Đỗ Tuyết.
"Được"
Đỗ Tuyết u oán nhìn Trương Dương đi tới mở cửa. Trương Dương vừa mới đi tới cửa, đột nhiên Đỗ Tuyết ôm chặt lấy hắn. Đôi môi đỏ mọng ấm áp dán sát vào miệng Trương Dương, mùi hương cơ thể làm hắn không thể thở nổi.
Ầm ầm.
Trương Dương cảm thấy mơ hồ, một cỗ dục vọng mãnh liệt xâm chiếm lấy đầu hắn, không ngờ hắn lại quên Mạch Phi đang nằm trên giường, đôi tay ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng, hai người điên cuồng hôn nhau. Tay Trương Dương không ngừng sờ mó trên người Đỗ Tuyết, bản năng dục vọng của con người chiếm hết quan niệm đạo đức. Giống như cả thế giới này chỉ có hắn và Đỗ Tuyết.
Động tác hai người càng mạnh hơn, đầu lưỡi quấn lấy nhau, dần dần biết thành nụ hôn mãnh liệt của hai người yêu nhau. Đỗ Tuyết bởi vì quá hưng phấn mà không ngừng rên rỉ. Trương Dương nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của nàng, hai tay điên cuồng nắm lấy đôi vú đầy đặn đó. Lúc này quần áo nàng đã bị mở ra, lộ ra cảnh đẹp.
"Đỗ Tuyết, em nói, em nói, anh có là đàn ông không" Đột nhiên, Trương Dương giật mình tỉnh lại, đẩy Đỗ Tuyết đang si mê ra, nhìn lên giường thì thấy Mạch Phi đang lẩm bẩm. Nhưng mắt vẫn đang nhắm chặt, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh.
Trương Dương lau mồ hôi trán.
"Trương Dương, đừng động đến anh ta, anh ta uống say phải mấy tiếng mới tỉnh" Đỗ Tuyết vẻ mặt si mê ôm lấy Trương Dương, đôi mắt đẹp nửa nhắm nửa mở, vô cùng quyến rũ. Trương Dương thấy vậy, tim lại đập loạn lên.
"Đỗ Tuyết, chúng ta không thể như vậy, bạn trai em đang ở đây" Trương Dương đẩy Đỗ Tuyết ra, nhẹ nhàng giúp Đỗ Tuyết sửa lại quần áo rối bời, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nói.
"Anh ta không phải, anh ta không phải..." Lý trí của nàng có chút mơ hồ, cơ thể đầy quyến rũ dán sát vào người Trương Dương.
"Em vừa mới nói mà".
"Không phải..."
"..." Trương Dương âm thầm đưa một tia chân khí làm cho Đỗ Tuyết tỉnh táo lại.
Rốt cuộc hai mắt nàng đã khôi phục tỉnh táo, đôi mắt như nước ngây ngốc nhìn Trương Dương.
"Đỗ Tuyết, có thể nói với anh không? Anh biết em đang dùng thân thể để trốn tránh..." Trương Dương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
"Em không thể, không thể nói..." Trên mặt Đỗ Tuyết hiện lên một tia đau khổ.
"Không sao, nói đi, tin anh, anh sẽ có kiến nghị tốt cho em" Ánh mắt Trương Dương vô cùng thâm thúy. Hắn rõ ràng cảm nhận được quan hệ giữa Đỗ Tuyết và Mạch Phi không bình thường. Nhưng hắn không thể nào nghĩ ra được đó là gì.
"Em không thể nói" Đỗ Tuyết lắc đầu.
"Em giết Tùng Hạ?" Trương Dương nhìn chằm chằm vào mắt Đỗ Tuyết.
"A... không có... em không...." Người nàng run lên như bị điện giật, văng ra, hoảng sợ nhìn Trương Dương.