"Các huynh đệ, mọi người về sau đi theo ta!"
Kindness Bull nổi lên hào khí, dẫn theo đám người da đen gầy yếu rụt dè này vào trong đình viện. Lúc này mọi thi thể cũng đều đã được bọn họ mang đến trong phòng, chỉ là máu tươi dính dưới nền đất còn chưa dọn sạch.
Mọi người ngẩn ngơ, dường như không hiểu rõ lời nói của Kindness Bull.
Kindness Bull cũng không gấp, khẽ cười. Hắn lấy từ túi tiền bên người ra một đống lớn dollar để lên một cái bàn nhỏ. Cái bàn này cũng là do Kindness Bull cố ý để đây.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy nhiều tiền như thế trên bàn, cả đám nông dân kia mắt đều sáng lên, đám người nhìn vốn yếu đuối kia bỗng biến thành sài lang, nếu không phải trong tay Lưu Bưu vẫn đang cầm khẩu AK47 mắt nhìn chằm chặp thì Trương Dương hoài nghi những người này có xông lên xâu xé đống dollar này rồi lập tức giải tán không?
Lưu Bưu, Trương Dương và A Trạch ba người không hề lên tiếng, đều nhìn xem Kindness Bull làm thế nào để thu phục đám người này. Chẳng qua, ba người đều đoán nhất định không phải là dùng đồng dollar này để mua lấy lòng người.
Nhưng, ba người lặp tức phát hiện họ đã đoán sai!
"Đến đây, xếp hàng, tất cả xếp hàng, ai cũng có! Đây là của ngươi!"
Kindness Bull cũng không đem đồng tiền trên bàn phân ra mà cầm từng tệp trong đó, cẩn thận rút ra đủ một ngàn dollars đưa cho một người phía trước, sau đó lại từ từ phân phát, mỗi người một ngàn dollars. Đám người đa đen này có chút sợ hãi, rụt dè nhưng thấy vậy thì ánh mắt đều tỏa sáng. Tay cầm một ngàn dollars như cầm cả thế giới trong lòng bàn tay, vẻ mặt kích động vô cùng.
Trương Dương lại nhìn thấy có người rất cẩn thận, đem tiền bọc lại rồi lại cất ở trong người. Ba người Trương Dương đều tin tưởng nếu có ai dám đoạt một ngàn dollars này của bọn họ thì tuyệt đối bọn họ sẽ liều mạng với người đó. Ba người đều cảm thấy nhóm người này coi trọng khoản tiền một ngàn dollars này thế nào.
Mấy người Trương Dương không biết một ngàn dollars tại Somali là một gia tài thật lớn. Thu nhập trên đầu người ở quốc gia này mỗi ngày chưa được nổi một dollar. Một ngàn dollars chính là tổng thu nhập của cả gia đình bình thường trong vòng mấy năm.
Rất nhanh, Trương Dương phát hiện nhóm người da đen này ai nấy mắt đều sáng ngời, cũng không hề lên tiếng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm đống vũ khí bên người Trương Dương. Tựa hồ sau khi họ cầm một ngàn dollars trong tay thì đối với đống dollars chất đống như núi trên bàn kia đã không còn ham muốn.
Thật ra, mấy người này biết rất rõ, số tiền này không phải là của Kindness Bull, mà cũng không phải tự nhiên lại gọi bọn họ đến để phát tiền. Tất nhiên là để thu bọn họ làm thủ hạ dưới trướng Kindness Bull, tiền cùng phụ nữ - mọi người đều tin tưởng chắc chắn rồi sẽ có!
Trong bộ tộc của Kindness Bull, thì mỗi người đàn ông đều lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu, mà mỗi một phụ nữ đều muốn được gả cho một người hải tặc như Kindness Bull.
Trương Dương đột nhiên phát hiện gã Kindness Bull này đột nhiên rất thông minh, hắn đem nhiều tiền như vậy để lên trên bàn, nhưng lại chỉ phát cho mỗi người có một ngàn dollars. Đây chính là muốn tạo sự hấp dẫn cũng như vẽ ra tương lai trước mắt để đám người này nhìn thấy, hắn có tiền, hắn có thế lực!
Trương Dương tin tưởng rằng, mấy người này nhìn thấy đống tiền trên bàn thì đã không hề ngoài nghi thực lực kinh tế của Kindness Bull.
Rất nhanh, súng cũng đã phát xong, đương nhiên Trương Dương không lặp tức phát cả đạn cho bọn hắn.
Điều khiến Trương Dương kinh ngạc trợn mắt há mồm là mấy nông dân này chơi đùa với súng lại còn chuyên nghiệp hơn cả với mấy dụng cụ nông nghiệp kia, có mấy gã da đen lại còn ngồi ở dưới đất bắt đầu tháo rời súng ra để kiểm tra. Vô luận là súng tự động hay AK47 thì bọn họ đều cảm thấy rất quen thuộc như một bộ phận trên thân thể mình vậy.
Trong đó có một thằng nhóc chưa đến mười tám tuổi cơ hồ đã đạt đến trình độ chuyên gia súng ống, đầu tiên hắn cầm súng trên tay ước chừng cân nặng, sau đó lại chậm rãi kiểm tra. Không tới vài phút đồng hồ, một khẩu AK47 đã trở thành một đống linh kiện. Trương Dương tin tưởng cho dù mình có trí nhớ siêu cường cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi, hơn nữa cũng chưa chắc đã thuần thục như thằng nhóc này.
Ba người đồng thời than thở vài tiếng, vẫn nghe nói Somali loạn, nhưng lại không ngờ loạn đến mức này. Chỉ tùy tiện là vài nông dân làm thuê đã có thể chơi đùa thành thục với súng, có thể thấy được tình hình tràn lan súng ống ở tại đây như thế nào.
Bọn họ không biết tại trong Somali, súng là một thứ rất bình thường, nhưng cũng không phải là ai cũng có. Chỉ có điều đại bộ phận người dan đều có thể chơi đùa với súng, về phần tại sao có nhiều người không có thì đó chính là do điều kiện kinh tế không cho phép. Rất nhiều người có súng nhưng đã đem nó đổi lấy thức ăn. Tại Somali này có một khẩu súng trong tay cũng không thể hoành hành bá đạo được, nếu không có thế lực hậu thuẫn thì chỉ là đi tìm cái chết mà thôi.
"Thế nào?"
Đợi đến sau khi an bài mọi thứ. Kindness Bull đắc ý kể công với Trương Dương.
"Rất tốt, làm rất tốt. Nếu ngươi là một người thông minh thì sẽ nhận thấy hợp tác cùng ta đối với ngươi có ích lợi rất lớn, còn nếu không hợp tác, ha ha... Hiện nay ngươi cũng đã biết rõ, thứ ta muốn không phải là tiền, ích lợi của chúng ta không hề xung đột, ngươi muốn tiền, ta có thể đưa ngươi rất nhiều tiền, ngoài ra còn có vũ khí tiên tiến. Thứ ta yêu cầu duy nhất chính là ngươi cần nghe lời ta, chỉ đơn giản như vậy thôi, ngươi làm được không?" Trương Dương nhìn đám người da đen đang hí hoáy nghịch súng không khỏi cười thầm. Nếu để tìm người có thể bán mạng thì ở đâu trên thế giới này có thể nhiều bằng Somali?
"Biết rồi, ta hiểu rõ, ta sẽ làm thật tốt, ngươi yên tâm, bộ tộc của chúng ta sẽ không phản bội, nếu phản bội người trong bộ tộc sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng, yêu cầu của bọn họ rất đơn giản, chỉ cần có đủ cơm ăn là được. Ngươi yên tâm, ngươi cùng ta đi đến bộ tộc của ta, ngươi sẽ rõ." Vẻ mặt Kindness Bull tươi cười, khẽ gật đầu. Bây giờ hắn đà rõ, ông chủ người Trung Quốc này căn bản không có hứng thú với tiền, còn lý do vì sao không hứng thú thì hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ cần biết cuộc sống của hắn sẽ lên như diều gặp gió, rồi sẽ có ngày có cả một hòm tiền cho để hắn tự do sử dụng.
"Ừm, biết vậy là tốt rồi. Sau lưng ta có một tổ chức khổng lồ, có thế lực kinh tế hùng hậu. Nếu như ngươi không giữ lời, phản bội thì ta nghĩ ngươi không chỉ mang đến tai nạn cho ngươi mà còn cho cả nhà ngươi, bộ tộc ngươi. Ha ha, ta tin rằng ngươi hẳn là biết chúng ta có khả năng đó, mà cũng không cần nói nhiều, chỉ cần riêng Ngân Mị cũng đủ sức đem cả bộ tộc ngươi giết sạch, loại Ngân Mị này chúng ta cũng có đến mấy trăm con. Ngươi cử cẩn thận ngẫm nghĩ về hậu quả đi, nếu bây giờ ngươi hối hận thì còn kịp, số tiền đó ngươi cũng có thể cầm lấy một khoản rồi cút cho ta, ngươi có thời gian hai giờ..."
Lúc Trương Dương nhắc tới Ngân Mị, thân thể Kindness Bull bỗng co rúm lại, run run. Đến khi Trương Dương nói đến còn hơn trăm con Ngân Mị tương tự thế này thì sợ hãi đã bao phủ toàn thân hắn, khiến sống lưng hắn lạnh buốt. Hắn không dám tưởng tượng mấy trăm con vật nhỏ nhưng giết người như ma đó tiến vào tàn sát thôn trang của hắn thì sẽ có hậu quả thế nào.
Một người bình thường cũng nghĩ ra hậu quả lúc đó, tốc độ của Ngân Mị không phải người thường có thể ngăn cản, mà cho dù có dùng súng cũng không thể làm gì Ngân Mị. Ngân MỊ hoàn toàn có thể trong lúc đêm tối tiến vào thôn trang, để giết cả một thôn trang cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Đây là một sự lựa chọn khó khăn!
Nếu như theo ông chủ Trung Quốc này thì nhất định phải trung thành, nếu không sẽ mang đến đại họa cho cả bộ tộc.
Ánh mắt âm tình bất định của Kindness Bull đảo qua nhìn mấy người đồng hương đang ngồi dưới đất kia, trong lòng đang rối bời. Ham muốn quyền lực, ham muốn tiền tài, còn có sự tôn trọng của cả bộ tộc, đương nhiên còn có dã tâm lớn lao - tất cả đều đang tranh đấu quyết liệt với nhau.
Bây giờ, hắn đang quan hệ cùng với ma quỷ! Một phút! Hai phút! Năm phút!
Kindness Bull bỗng nhiên đi tới trước người Trương Dương, hắn khẽ cúi đầu, nắm lấy tay Trương Dương rồi hôn nhẹ lên tay hắn. Giọng nói Kindness Bull có chút khàn khàn nhưng vẻ mặt của hắn vô cùng quyết tâm. Rốt cục, dục vọng đã chiến thắng lý trí, đương nhiên Kindness Bull tin tưởng chỉ cần hắn không phản bội cũng không bị phản bội thì người này có thể cho hắn cả tiền tài cũng như quyền lực, tại sao hắn lại cần phản bội?
Ngay lúc Kindness Bull hôn nhẹ lên mu tay Trương Dương, hơn hai mươi gã da đen kia đều kinh ngạc, ngẩn người nhìn Kindness Bull, cho đến khi Kindness Bull lui ra thì một người da đen dường như có chút địa vị trong đám người thoáng do dự một chút rồi đứng lên tiến tời vị trí Kindness Bull vừa mới đứng, lại khẽ hôn lên tay Trương Dương.
Một người tiếp một người, rất yên lặng, tràng diện lúc này rất trang nghiêm an tĩnh.
Trương Dương cũng không rõ đây là nghi thức gì nhưng có thể khẳng định đây chính là một loại nghi thức nguyện trung thành!
Tại Phi Châu, mỗi bộ tộc đều có truyền thống riêng của mình, mà bộ tộc của Kindness Bull thì hôn tay chính là nghi lễ biểu thị lòng trung thành, cũng là nghi lễ cao nhất. Tại bộ tộc này khi người ta còn sống sẽ có ba cơ hội tiếp xúc với tộc trưởng, lần đầu tiên chính là khi được sinh ra, lần thứ hai là khi kết hôn, lần thứ ba là khi chết. Trừ ba lần này, ngoại trừ thân nhân còn có cơ hội hôn lên mu bàn tay người khác nguyện thề trung thành, đây là lễ tiết tối cao, cũng là lời thề cao nhất.
Ai phản bội lời thề này sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khốc nhất cả bộ tộc.
Mafia tại Sicilan cũng có nghi lễ hôn tay như vậy, trong lúc tuyên bố trung thành với giáo phụ, lúc bình thường đều tổ chức nghi lễ hôn tay này rất trang trọng và vô cùng nghiêm túc. Mà ở trong giáo điều Mafia, sự trừng phạt cho kẻ phản bội cũng là nghiêm khốc nhất. Vô luận là ngươi ẩn núp ở nơi nào Mafia đều không tiếc hết thảy đuổi giết. Trái lại, nếu không phản bội thì cho dù là có bị Chính Phủ bắt lấy thì ngoài người nhà còn nhận được sự chiếu cố của cả tổ chức, hơn nữa còn tận lực cứu ra.
Không thể nghi ngờ, cái giá phải trả cho sự phản bội là vô cùng lớn. Tại lịch sử có phần tử phản bội Mafia bị giết chết rồi phơi thây đầu đường.
Kindness Bull đem tiền đồ của mình trao cho người Trung Quốc mà hắn chi biểt tên này. ngay cá hẳn cũng không rồ vì sao mình làm như vậy, chi lả trẽn trong lòng hắn cỏ một cỗ lực lượng thúc dục hẳn làm như vậy. Người thanh niên này trên người tỏa ra một cỗ mị lực kỳ lạ. hắn tín rang đây là một loại tín nhiệm không cần lý do.
Nhìn đám người da đen vẻ mặt trang nghiêm hôn lên mu tay mình, khóe miệng Trương Dương khẽ nhấc lên một nụ cười khó có thể phát hiện. Hắn biết, hắn đã thành công. Hắn dùng thuật thôi miên cùng phụ trợ tâm lý học, hơn nữa mình còn không ngừng khuyếch đại thế lực của mình, hắn đã hoàn toàn chinh phục đám người da đen này.
Đương nhiên, Trương Dương cũng biết rõ, nếu không có một tủ đầy tiền kia thì hắn cũng không thể thuận buồm xuôi gió đến thế. Trên thực tế, trên tàu trở dầu hắn đã nhiều lần dùng đòn tâm lý với Kindness Bull nhưng không có hiệu quả.
Trong đó, công của Ngân Mị không thể không tính. Không có Ngân Mị, Trương Dương không thể hoàn toàn làm cho Kindness Bull bỗng nhiên thuần phục. Ngân Mị đã in dấu ấn sâu vào linh hồn hắn.
Trong chuyến đi đến Somalia lần này, Trương Dương rốt cục cũng đã gây dựng được thế lực cho riêng mình. Tuy đây chỉ là một đám nông dân và hải tặc, nông dân ở đây về bản chất khác với nông dân Trung Quốc, bọn họ nghèo khó, bọn họ bất lực, bọn họ tinh thông súng ống, bọn họ còn có phẩm chất tốt đẹp mà nông dân bình thường khác không có - đó chính là: trung thành!
Đương nhiên, trung thành ở đây là trung thành với tiền tài. Đây cũng là điều không phải nghi ngờ, nếu Trương Dương không hề nuôi sống bọn họ, không thể để cho cuộc sống của bọn họ tốt đẹp giàu có hơn thì lòng trung thành của bọn họ sẽ giảm đi, như vậy cái việc nguyện trung thành kia cũng là một trò cười.
Dưới sự chi huy của Kindness Bull, một đám da đen bắt đầu đào hố chôn thi thể. Những người này làm vô cùng thành thạo, đối với những thi thể người chết này cũng không hề sợ hãi, thậm chí trước khi chôn mỗi thi thể đều được bọn chúng kiểm tra kĩ càng, nhẫn, đồng hồ, dây chuyền... tất cả đều được gỡ xuống giao cho Kindness Bull, còn về những quần áo còn nguyên vẹn thì được cởi ra đưa cho mấy đứa nhỏ mặc. Trương Dương hiện tại ở trong phòng quan sát lão đầu, sau khi đi ra thì nhìn thấy đống thi thể người chết đã bị lột hết cả quần áo, còn Lưu Bưu lại đang đứng ở một bên trợn mắt há mồm, không nói lên lời.
Đám nạn dân Phi Châu này ngay cả một cái thi thể cũng cướp!
Đây chính là kết luận cuối cùng của Trương Dương.
Nhìn thấy đám người dưới tay mình như hổ lang lột quần áo của người chết. Ngay cả Kindness Bull trên mặt cũng có chút xấu hổ, chẳng qua hắn không hề ngăn cản, hiển nhiên hắn đã quen với việc này.
Xử lý bốn mươi cỗ thi thể này cũng phải cần một thời gian dài, đầu tiên là phải đào hố, sau đó phải rửa sạch nền cũng như nạo sạch đất có dính máu, ngoài ra để tránh tai mắt người khác nên sau năm sáu giờ sau mới làm xong. Cuối cũng thi thể cũng đã được chôn dưới đất, hơn hai mươi tên da đen đang đứng ở trên đó ra sức dẫm xuống để đất bằng trở lại, rồi lại dùng cỏ rải lên. Sau khi hoàn tất mọi việc, Trương Dương đi ra nhìn thấy thì hắn còn tưởng là mình bị ảo giác, cảnh quan nơi đây đã như lúc chưa xảy ra việc gì.
Tựa hồ bốn mươi cỗ thi thể kia đã bốc hơi biến mất!
Tại trong khoảng thời gian này. Trương Dương xoa bóp cho lão đầu, đả thông huyết mạch, rồi bón cho lão ăn một chút.
Giải quyết xong bốn mươi cỗ thi thể, Trương Dương bảo Kindness Bull chuẩn bị một chiếc xe đến đây, nơi này dù sao cũng là địa bàn của lão Đại tiền nhiệm, ở chỗ này sẽ không an toàn. Hơn nữa, hiện tại Trương Dương còn phải đi vào trong nội thành, có việc cấp bách cần liên hệ với một lão bà. Hắn đã bị chậm trễ lúc trên biển, đã qua kỳ hạn hẹn gặp mười ngày, không biết lão bà ấy hiện giờ thế nào?
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là để chữa trị cho lão đầu. Thân thể lão đầu đã vô cùng suy nhược, nhất định phải hạ nhiệt độ, cần phải tiếp thêm dinh dưỡng, thuốc.
Trương Dương đi đến một cái trấn nhỏ rất tiêu điều, nơi này cách Mogadishu khoảng l00km. Bởi vậy, hải tặc lựa chọn nơi này cũng là lo đến các thế lực chính trị tại Mogadishu thủ đô Somali.
Chẳng qua, Trương Dương không có cố kỵ đó trong lòng. Mogadishu này là có trị an tốt nhất tại Somali, điều Trương Dương cần chính là một hoàn cảnh yên ổn để xử lý chỗ tiền mặt này. Cho tới bây giờ Trương Dương vẫn không hiểu được đám hải tặc đã chết kia sao lại cầm nhiều tiền mặt như vậy tới Mogadishu, có ý đồ gì trong đó?
Nếu như Trương Dương có quyền lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn hợp tác cùng tên thủ lĩnh hải tặc kia. Dù sao, Kindness Bull cũng chỉ là một tên tay sai, muốn thành lập thế lực có chỗ đứng tại Somalia này là cả một quá trình lâu dài.
Đương nhiên, lựa chọn Kindness Bull cũng có chỗ tốt của nó, đó chính là lòng trung thành.
Số tiền lưu lại một phần nhỏ đã đưa cho Kindness Bull, còn Trương Dương mang đi phần lớn. Chẳng qua, điều này cũng đã khiến Kindness Bull mừng rỡ như điên, bởi vì số tiền để lại ít nhất cũng có đến hai mươi triệu, đây là một con số khổng lồ mà hẳn không tưởng tượng ra. Hiện tại Kindness Bull thầm nghĩ trước tiên cần phải chạy về bộ tộc để cho cả tộc nhìn thấy, cũng như để đề cao cái hư vinh của hắn tại bộ tộc.
A Trạch ở lại "giúp" Kindness Bull xử lý một việc, Trương Dương thuê một chiếc xe chở hàng, chiếc xe này có chút giống với cái xe tải ở trong nước, chẳng qua cũ hơn mà thôi.
Kindness Bull bỗng nhiên phái bốn người da đen nói được tiếng anh đi theo Trương Dương áp vận mười mấy bao toàn dollar kia. Đương nhiên mấy hải tặc kia nằm mơ cũng không ngờ tới trong bao nặng trịch kia lại toàn là tiền mặt, hơn nữa ở đây lại có đến mười mấy túi.
Hệ thống đường giao thông tại Somalia bởi bị nội chiến liên miên nên đã hư hại nghiêm trọng, hơn nữa gần đây lại có sóng thần khiến cho trời mưa to nên đường đi lại càng lầy lội. Trong đêm tối, lộ trình 20km lại phải mất đến ba tiếng, mấy lần lại còn lún vào trong bùn đất không cách nào chạy nỗi. Cuối cùng, dưới đề nghị của một người da đen tất cả quyết định đi đường thủy.
Nói thật, Trương Dương cũng có chút lo lắng. Nếu như xe tải này cứ bị lún sâu trong bùn thì mấy triệu dollar kia đều là gân gà hết, bỏ thì vương buông thì tội!
Rốt cục, trên đường đi vừa xóc vừa nảy, tại một trấn nhỏ cạnh biển, mọi người vô cùng vất vả mới tìm được một cái ca nô. Bọn họ muốn đi đến thủ đô của Somalia nên giá cả cao một chút, hơn nữa cần phải trả tiền trước. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Đương nhiên, cho dù là bao nhiêu tiền Trương Dương cũng không có ý kiến, hắn cái gì cũng không có chỉ có tiền là không thiếu.
Lại một lần khổ cực di chuyển mấy túi tiền đó từ xe tải lên thuyền. Sau khi lên thuyền, Lưu Bưu cùng Trương Dương mới thở phù một hơi, bọn họ cũng không bị say sóng, có lẽ so với lúc nãy đi đường xóc thì đi thuyền quả là một loại hưởng thụ nên không hề bị làm sao.
Magadishu là thủ đô của Somalia đây là một tòa thành cổ và cũng là một cảng khẩu quan trọng. Vị trí nằm ở phía Đông Nam, phía tây giáp Ấn Độ Dương, nằm ở lưu vực sông Basin. Mặc dù có gần 200 km cận xích đạo nhưng lại có khí hậu mát mẻ, cây rừng tươi tốt, là thắng cảnh tại Somalia.
Vào lúc bình minh chính là thời gian tốt nhất để tham quan cổ thành lịch sử. Trương Dương để ca nô áp vào gần bờ, điều khiển vào Ấn Độ dương.
Ca nô chạy từ Ấn Độ dương dần dần chạy vào bờ biển Somalia lúc này hải đăng trên bờ biển chợt lóe, ánh sáng lúc lóe lúc tắt. Mặt biển ngoài khơi lúc đêm tối mịt mờ không thấy bờ cũng đang thức tỉnh, tại hướng đông sóng biển dào dạt áp vào bờ, cảnh mặt trời mọc trên mặt biển rồi lên cao vút tận trên mây, rồi một loạt tòa thành phong cách A Rập từ xa xưa với màu trắng là chủ đạo, dưới ánh mắt trời bắt đầu lộ ra hình dáng của nó - đây là Mogadshu...
Nhìn thấy tòa thành thị xinh đẹp này, Trương Dương không khỏi thở dài, nếu như không có ngọn lửa chiến tranh thì nơi này quả là một thiên đường du lịch.
Ca nô tới gần bến tàu, mấy người da đen tựa hồ như quen việc, nên vừa lên bến tàu chưa được vài phút đã tìm được năm người bốc vác.
Sau khi lên bến tàu thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, taxi trực tiếp chở đến khách sạn xa hoa nhất tại Somali. Trương Dương dẫn theo một đám người da đen quần áo tả tơi khiêng mấy bao lớn vào khách sạn, thiếu chút nữa thì bị chặn ở ngoài cửa. Nếu không phải Trương Dương có gương mặt người Á Châu thì căn bản không thể tiến vào khách sạn.
Cho đến lúc sau Trương Dương mới biết được, bởi vì bọn họ sợ hãi có phần tử khủng bố tập kích, tại các khách sạn từ nhỏ tới lớn ở Somali đều như nhau không tiếp khách trong nước, hơn nữa lại đề phòng rất gắt gao, người bình thường rất khó tiếp cận.
Điều khiến Trương Dương vui mừng chính là sau khi nhân viên khách sạn biết Trương Dương là người Trung Quốc thì biểu hiện vô cùng thân mật, xem ra người Trung Quốc tại Somali danh tiếng không hề xấu.
Tiến vào khách sạn, Trương Dương đưa cho mấy người da đen đó chút tiền mặt để bọn họ tìm một nơi ở, để lại phương thức liên lạc. Sau đó, mấy người da đen này đi ra ngoài, đám người cầm chắc số tiền trong tay mình, đặt ở trước ngực tựa như đang cầm chính tính mạng của mình vậy.
Sau khi an bài thỏa đáng mọi thứ là đến tám giờ sáng, thông báo để người phục vụ tìm bác sĩ, lão đầu sau khi ăn một chút dịch lỏng rốt cục đã tỉnh lại.