Xa xa, mặt trời đỏ rực đang lên cao, ánh sáng vàng từ năm ngón tay của Trương Dương tỏa ra rực rỡ hòa hợp thành một thể, từ xa nhìn lại tựa như có hai mặt trời cùng đang tỏa nắng vậy.

Cánh tay Trương Dương khẽ vung lên, một cỗ lực lượng vô cùng to lớn phóng ra ngoài khơi, một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện. Chỉ lấy xuồng này làm trung tâm đang ngưng kết thành một khối băng đang phả sương mù, nó khuếch tán nhanh chóng ra xung quanh.

Năm mét!

Mười mét!

Hai mươi mét! Hơn hai mươi mét! Kim quang trong tay Trương Dương đang dần dần yếu bớt, cho đến khi hắn không nhìn thấy nữa thì khối băng kia cũng nổi lên hàng loạt tiếng "rắc rắc...". Âm thanh băng vỡ vang lên, sau đó nhanh chóng hòa tan vào trong nước biển, phảng phất như từ trước đến giờ không có chuyện gì phát sinh.

Nhìn thấy khối băng đang hòa tan dần trong nước, Trương Dương hài lòng bắt đầu khẽ vuốt Ngân Mị. Công pháp Tiên Đạo Mạn Mạn quả thực là không thể tưởng tượng. Trong một thời gian ngắn như vậy mà đã có thành tựu, Trương Dương cũng không ngờ tới.

Trên thực tế, lúc ở trong động, tố chất thân thể của Trương Dương đã thực hiện một bước nhảy vọt, chỉ là Trương Dương hắn còn chưa kịp thích ứng, hơn nữa hắn cũng không muốn mọi ngwoif biết được thực lực của hắn. Sau khi hành tung bị bại lộ thì mỗi lúc đều có người đuổi theo, khiến Trương Dương càng trở nên cẩn thận hơn, cũng thu lại hết các sự chú ý khi phải chạy trốn.

Không thể nghi ngờ, phải ẩn tàng để bảo tồn tính mạng chứ không còn con đường nào khác!

Thời gian kế tiếp quả thật khiến cho người ta nổi diên, chiếc xuồng cứ dập dềnh theo cánh sóng, phiêu dạt trên biển. Trương Dương thủy chung vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Bưu lo âu, thỉnh thoảng ngó về phía xa xa hy vọng bắt gặp thuyền đi qua.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Đêm tối!

Trời sáng!

Lại đêm tối!

Trời lại sáng!

Đến ngay cả Trương Dương lúc này cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, ngoài khơi bình tĩnh đến đáng sợ. Trong phạm vi mấy chục km căn bản không hề có thuyền nào đi qua, hắn lúc này không khỏi hoài nghi huấn luyện viên kia cung cấp tình báo không đúng cho hắn.

"Trương Dương, có phải chúng ta vẫn đang trôi về hướng Somali không, nếu như vậy chờ đợi cũng không phải là biện pháp. Xem tình hình này thì sẽ không có thuyền nào đi qua đâu."

Trong đêm, Lưu Bưu trằn trọc không thể ngủ được, liền cầm lấy lương khô cắn vài miếng, uống vài ngụm nước, đứng hóng gió ở đầu xuồng.

"Chờ thêm một chút, nếu đến giữa trưa hôm nay còn không thấy thuyền nào đi qua, chúng ta sẽ rời khỏi hải vực này." Trương Dương mở mắt nhìn nắng vàng đang rơi xuống xuồng. Trên xuồng, mặc dù thức ăn rất nhiều nhưng trên thực tế cũng chỉ có thể duy trì được hơn mười ngày, nếu dùng thứ này để chèo đến Somali thì nhiêu đó thức ăn nước uống chắc chắn là không đủ.

"Chúng ta vẫn phải chờ sao?" A Trạch vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi.

"Chờ thuyền." Hai mắt Trương Dương nhìn ra biển rộng mịt mờ.

"Chờ thuyền hải tặc?"

"Đúng!"

Đột nhiên, khóe miệng Trương Dương nổi lên một nụ cười quỷ di, bởi vì trong tư cảm của hắn đã "nhìn" thấy một chiến thuyền đang lướt nhanh tới đây. Mặc dù ánh mắt không thể nào nhìn thấy được, nhưng cảm giác của hắn còn rõ ràng hơn cả nhìn bằng mắt, từng tiếng động khi sóng biển va vào mạn thuyền, từng tiếng người nói chuyện trên tàu.

Sáu người da đen; một người cầm súng chống tăng (súng bắn hỏa tiễn), năm người khác đều cầm theo AK47, tất cả đều là người Châu Phi.

Bọn họ không hề đi tới đây, phương hướng càng ngày càng xa.

"Có mục tiêu, chúng ta đi thôi!" Trương Dương ngồi xuống, nhanh chóng lấy mái chèo bắt đầu chèo.

"Thuyền hải tặc?"

Nhãn tình A Trạch và Lưu Bưu đều sáng lên, mấy ngày qua sự kiên nhẫn của họ đã tới giới hạn. Ở trong cái xuồng bé tẹo này không thể vận động mạnh như ở trên mặt đất nên vô cùng khó chịu, bó chan bó tay. Quan trọng nhất chính là nhìn đâu cũng thấy toàn là nước biển, nếu như không có la bàn thì thậm chí còn không phân biệt được phương hướng.

"Ta nghĩ ở đây sẽ không ai dùng ống nhòm quan sát đâu" Trương Dương dùng sức, cả chiếc xuồng như một mũi tên vọt đi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Ha ha, ****, cuối cùng cũng có thể lên bờ, không lên được bờ không khéo ta điên mất."

Nghe thấy có thuyền hải tặc, Lưu Bưu liền ra sức chèo, khí lực vô cùng mạnh mẽ, A Trạch cũng đang liều mạng khoát mái chèo, xem ra thì hắn cũng đang vô cùng chán ghét việc chờ đợi buồn tẻ.

Ba người đồng tâm hiệp lực, xuồng rẽ sóng mà đi, để lại đằng sau bụi mờ sóng bạc.

Ở trên biển con người rất dễ sinh ra ảo giác, ba người chèo hơn ba giờ nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng thuyền hải tặc.

"Trương Dương, cậu khẳng định phía trước có thuyền hải tặc chứ? Này, cậu làm gì thế?" Lưu Bưu mệt phờ, vừa mới thò tay lấy được một chai nước suối lại bị A Trạch đoạt mất.

"Anh muốn chết đói tại hải lý hả?" A Trạch cẩn thận đem cái chai nước suối này cùng một ít thức ăn một lần nữa cất lại cẩn thận trên xuồng.

"..." Lưu Bưu á khẩu không nói gì, hiển nhiên hắn cũng biết được tầm quan trọng của thức ăn.

"Cứ để hắn uống, hôm nay chúng ta khẳng định có thể tìm được mục tiêu." Trương Dương đứng dậy quan sát phía phương xa. Ở nơi nào đó có một chiếc thuyền đánh cá đang bỏ neo, có thể quan sát rõ hiển nhiên chiếc thuyền này không khởi động máy móc, hơn nữa chính mình lại quá tập trung vào tiếng máy gầm rú mà quên mất chiếc thuyền đánh cá này.

Nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá ngày càng gần, ba người nhìn nhau một cái, khẽ cười, bởi vì bọn họ nhìn thấy dường như thuyền đánh cá kia cũng đã thấy bọn họ, rồi bắt đầu nỏ máy chậm rãi chạy lại đây. Ở đầu thuyền còn có mấy người da đen có trang bị vũ trang, đang dùng ống nhòm quan sát bọn họ.

Ba người vội khua cái áo tắm màu đỏ lên, không ngừng vẫy vẫy, cao giọng kêu to.

Theo tiếng gầm rũ của mô tơ, thuyền đánh cá cũng đã tới gần.

"Các người đang làm gì ở đây?" Một người da đen cao lớn đang ngậm một điếu xì gà, đang nhìn xuống bè, bên cạnh hắn còn hơn mười người da đen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play