Người thanh niên tóc ngắn, làn da rám nắng khoẻ mạnh, bộ âu phục được cắt rất phù hợp, càng tăng thêm vẻ tiêu sái của hắn.
Người này sau khi đi tới, cạnh bàn bi lắc có hơn mười người mang theo gậy đánh golf đi tới. Vương Yến và Tuyết Liên cũng tới, nhìn hai nàng được đám người vây quanh. Hiển nhiên các nàng rất được hoan nghênh.
"Chào anh, tôi họ Chu, mọi người đều gọi tôi là Chu thiếu gia!" Người thanh niên trông rất hoà ái, rất thân thiết, lúc nói đến tên của mình cũng rất tự nhiên, giống như cái tên này rất bình thường.
"Chào anh Trương Dương"
Hai người bắt tay nhau. Trương Dương cảm thấy cánh tay này rất có lực, làm da thô ráp, hoàn toàn không phải bàn tay chỉ không vận động.
"Trương Dương, tôi biết, đã biết tên của anh từ lâu. Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới, thư pháp đại sư. Xem ra bây giờ còn là đại sư thiết kế thời trang. Nghe nói anh rất nổi tiếng ở thành phố IH. Có một người tên là Ma Hổ cũng thua bởi anh. Ha ha, còn có Đao Ca, là một người đàn ông chân chính. Tôi có một chuyện nghĩ mãi không ra, anh sao lại là thượng tầng ở IH?"
Nghe giọng điệu của người này, tim Trương Dương đập mạnh. Xem ra người này biết rất nhiều về hắn, không ngờ biết chuyện của hắn ở thành phố IH.
"Buồn cười, tôi không thể làm ăn gì được ở IH nên mới đến Bắc Kinh. Sao có thể là thượng tầng ở đó được chứ?" Trương Dương không dám buông lỏng, Hiển nhiên đối phương không biết quan hệ giữa mình và tướng quân, càng không biết quan hệ với lão già kia. đồng thời Trương Dương cũng rất tò mò với thân phận của lão già. ông ta rốt cuộc là người như thế nào, không ngờ những nhân vật hiển hách ở thủ đô cũng không biết cụ thể về ông ta, sức ảnh hưởng lại rất lớn.
"Ha ha, nếu như anh không làm ăn gì được ở IH, vậy chúng tôi cũng làm sao ở được Bắc Kinh. Anh không phải thích đánh bạc sao? Chúng ta đánh cuộc một phen, dùng bí mật của anh để đánh cuộc, được chứ?" Chu thiếu gia cười to.
"Không…"
"Trương Dương, đánh cuộc đi!" Vương Yến cắt ngang lời Trương Dương, nói tranh.
"Em muốn thế?" Trương Dương liếc nhìn Vương Yến thật sau, Hắn có chút không hiểu, rõ ràng mối quan hệ giữa Vương Yến và Chu thiếu gia này không sai, tại sao muốn hại hắn ta chứ?
"Ừm, dù cao đến đâu, anh cứ việc đánh cuộc là được" Vương Yến nhắc đến từ đánh cuộc, trên mặt xuất hiện một tia tức giận.
"Ha ha, rất rõ ràng, tôi không chơi. Không muốn lấy bí mật của mình ra đặt cược" Trương Dương cười một chút, lập tức vạch rõ ranh giới với Vương Yến. Mặc dù hăn không rõ vì sao Vương Yến lại tức giận. Nhưng hắn rất rõ ràng, đánh cuộc tốt nhất không nên liên luỵ đến quá nhiều người. Bởi vì đối phương còn chưa nói ra sẽ chơi như thế nào.
"Ha ha, Vưong đại tiểu thư, xin lõi, người ta không nghệnh chiến, em đi thôi" Chu thiếu gia cười lên một tiếng lớn. Nhưng âm thanh này lọt vào trong tai Trương Dương, hắn lại có cảm giác chuyện không bình thường, có chút giả tạo, lạm cho người ta hoảng hốt: "Hừ, anh ấy không tham gia đánh cuộc với chúng ta, như vậy, không cần biết anh chơi gì, tôi đều đặt cho Trương Dương, mỗi lần hai trăm" Vương Yến hừ một tiếng, xem ra, nhắc đến đánh cuộc, tâm trạng của nàng không được tốt lắm.
"Nhưng, Vương đại tiểu thư đã nợ tôi năm trăm, số tiền đó vẫn còn chưa trả lại, lại…" Chu thiếu gia thản nhiên nói.
"Này này, anh có phải sợ tôi quỵt nợ không? Tôi còn có Quý tộc thanh, Quý tộc thành dạo này làm ăn rất tốt, cùng với các tác phẩm nghệ thuật ở bên trong, một hai triệu không có vấn đề…"
"Một trăm là bao nhiêu?" Trương Dương kinh hãi, vội vàng nắm tây Vương Yến. Hắn rất có cảm tình với Quý tộc thành nay. Bây giờ nghe Vương Yến nói sẽ đặt cược nơi này, làm cho Trương Dương có chút khiếp sợ.
"Mười triệu"
"Cái gì. Mười triệu?" Trương Dương và Lưu Bưu cùng đồng thanh nói, A Trạch cũng khẽ nhiéu may. Hiển nhiên bọn họ không ngờ đánh cuộc lại lớn như thế. Hơn nữa Trương Dương cũng không ngờ, Vương Yến đã nợ năm mươi triệu.
Trương Dương rất khó hiểu về gia đình Vương Yến. Nhưng hắn rất rõ ràng ngồn gốc tài chính của Vương Yến. Vương Yến không chỉ một lần nhắc đến số tiền trong gia tộc mình, như cổ phần, địa ốc… Nếu như Trương Dương đoán không sai, như vậy Vương Yến thua chính là tiền của bản thân. Hơn nữa sau này món nợ năm mươi triệu đó, bây giờ là tài sản duy nhất còn lại của Vương Yến chính là Quý tộc thành.
Vương Yến tại sao lại thua nhiều tiền như vậy?
Trương Dương khiếp sọ. Phải biết rằng, tính cách của Vương Yến mặc dù nóng nảy, nhưng tuyệt đối không phải là người không biết khống chế bản thân. Gần như ngay lập tức, Trương Dương nghĩ đến cái bẫy. Dù sao, Trương Dương đã ở trong sòng bạc một thời gian, những điều mà người trong sòng bạc thương làm, hắn cũng biết hầu hết.
"Em muốn đánh gì?" Trương Dương tỉnh táo lại, nếu như không liên luỵ đến Vương Yến thì thôi. Nhưng bây giờ liên luỵ đến Vương Yến, hắn sẽ phải cẩn thận. Trương Dương rất rõ ràng, ở t rong quý tộc thành này, Vương Yến đã có một niềm tin mù quáng vào mình. Nếu như mình không cẩn thận, Vương Yến sẽ càng lún sâu hhơn. Mặc dù mấy chục triệu đối với vvy không đáng là gì. Nhưng Trương Dương sau mấy lần gặp được Yến Di có thể thấy nàng rất yêu quý y. Nhưng đồng thời gia giáo lại rất nghiêm khắc. Nếu như Yến Di biết Vương Yến đánh cuộc thua Quý tộc thành, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mọi người không biết, Lưu Bưu cũng đang âm thầm sốt ruột. Tiểu Thanh đang ở trong quý tộc thành, đó là một thế giới không có đàn ông nên Lưu Bưu rất yên tâm. Nhưng nếu như Vương Yến thua Quý tộc thanh, Tiểu Thanh có thể thất nghiệp, rất có thể rơi vào tay đám dê xồm.
Lưu Bưu cũng không cho rằng đám ăn chơi trác táng này không phải là kẻ không hám gái.
"Ha ha, anh là khách, tôi là chủ. Tự nhiên sẽ do khách. Anh chọn thế mạnh của anh, được chứ?"
Chu thiếu gia rót cho mình một chén rượu vang, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm rồi đi về phía bàn Locker. Đám người đi theo hắn cũng đi theo, vẻ mặt rất hưng phấn. Hiển nhiên nơi này thường xuyên xuất hiện tình huốn như thế này.
"Anh Trương, tôi thấy ở đây uống rượu đi, chúng ta cũng coi như có duyen" Người thanh niên cao to liếc nhìn Chu thiếu gia một cái, ấp a ấp úng nối.
"Đúng, Trương Dương, nói đến văn hoá rượu, chúng ta thật đúng là đồng đạo. Đánh bạc, rất mất hứng. Chúng ta nói chuyện nấu rượu đi. không biết chừng, có thể tìm ra một phương pháp mới" Làm Trương Dương ngạc nhiên là Lý Thiết Tường vốn đầy địch ý với hắn cũng khuyên Trương Dương.
Người khác cũng liên tục gật đầu, hình như đều muốn giữ Trương Dương lại bình rượu vậy.
"Hừ, sợ cái gì? Trương Dương anh là đàn ông thì đi cho em, bà cô này có tiền" Vương Yến trừng mắt liếc nhìn đám Lý Thiết Tường một cái.
"Bà cô, biết cô có tiền, nhưng Tiểu Thanh của tôi lại không có tiền" Lưu Bưu không khỏi buồn bực nói thầm.
"Tiểu Thanh…" Lỗ tai Vương Yến rất thính, không khỏi nghi hoặc hỏi lại.
"A … không có gì… không có gì. Tôi nói bạn học của mình. Đi, chúng ta đi xem một chút" Lưu Bưu vội vàng che dấu. Hắn cungnx không muốn chuyện của mình và Tiểu Thanh bị Vương Yến phát hiện. Bây giờ Vương Yến nhìn hắn đều chỉ liếc qua. Nếu như biết hắn đang tán tỉnh một nhân viên trong Quý tộc thành, làm không tốt thì thấy một lần đánh một lần. Mặc dù Lưu Bưu không sợ Vương Yến, nhưng thấy Vương Yến đụng một tí là rút súng ra, hắn vẫn có chút sợ hãi. "Cảm ơn mọi người quan tâm. Mọi người không ngại thì cùng đi xem một chút" Trương Dương rót cho mình một chén rượu vang, giơ lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Chu thiếu gia kia rời đi, trong đầu Trương Dương đang tính toán với tốc độ cực cao. Từ tình huống vừa rồi thì thấy Chu thiếu gia là người rất có bối cảnh. Thậm chí còn có thể chống lại với thế lực của Vương Yến.. Mọi người ở đây rất kiêng kị với hắn. Ít nhất người thanh niên mặc quần da lúc tới không có ai chào đón hắn. Nhưng lúc Chu thiếu gia tới, phần lớn đều không nói một lời, xem ra rất kiêng kị vị Chu thiếu gia này.
Ngoài ra Trương Dương có thể khẳng đinh, Chu thiếu gia này đánh bạc rất giỏi. Nhất định là đã thắng được không ít tiền, khiến cho đám người kia nhắc tới đánh bạc là sợ hãi, thậm chí còn có chung kẻ thù.
Thấy Trương Dương bưng chén rượu rời đi, mọi người cười khổ một tiếng, liếc nhìn nhau rồi đi theo.
Bàn Locker này có những dụng cụ hàng đầu. Trương Dương phát hiện nơi này được bố trí rất phức tạp, có bàn bóng, còn có rất nhiều dụng cụ tập thể hình. Trong đó không ngờ còn có dụng cụ cử tạ, còn có bàn billiards, thoạt nhìn không giống một nơi đánh bạc, mà giống như một phòng tập thể hình.
Đương nhiên, hoàn toàn nói nơi đây là phòng tâpj thể hình cũng không đúng. Xung quanh có một ít dụng cụ pha trà, bàn rượu, cờ vua, thi hoạ… mặc dù không được tinh xảo như những khu riêng biệt, nhưng cũng chấp nhận được.
Hiển nhiên ở đây là một chỗ thu nhỏ của cả đại sảnh. Dù người thích gì, cũng có thể tìm được hứng thú ở đây. Điểm duy nhất khac biệt chính là không có vùng đất trống.
Trương Dương tin rằng, nơi này sẽ là nơi tập trung nhiều nhất.
"Anh tự chọn đi!" Chu thiếu gia mỉm cười, đặt chén rượu lên một bàn cẩm thạch cách đó không xa, từ từ cới chiếc áo vét trên người ra, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng ngần.
"Tôi chọn…" Trương Dương không khỏi ngẩn người, mờ mịt nhìn một ít dụng cụ xung