"Tôi lúc trước đã nói, có một, có hai, hiển nhiên có điều thứ ba" Trương Dương lạnh nhạt nói.

"Nói ra xem" Trên khuôn mặt Mãi Mãi Đề lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.

Nhìn vẻ tươi cười đó, Trương Dương chấn động. Một cỗ cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân. Hắn đã đánh giá thấp Mãi Mãi Đề, hắn vẫn luôn đánh giá thấp Mãi Mãi Đề. Không riêng gì hắn đánh giá như vậy, mà tất cả mọi người đều như vậy. Nhưng Mãi Mãi Đề không hề đơn giản như vậy.

"Ông tốn nhiều tâm cơ mang chúng tôi đến đây, ngoại trừ biểu hiện ông đủ năng lực giải quyết chúng tôi, lập uy trước mặt thủ hạ ra. Ông còn hy vọng chúng tôi truyền một tin tức cho ông".

"Ừm, tiếp tục đi!" Mãi Mãi Đề gật đầu nói.

"Ông là một ngọn cờ ở Tân Cương này, đồng thời ông cũng là ngọn cờ đối kháng với các phần tử Cương Độc. Nhưng ông bị liệt, hệ thống quyền lực do ông chỉ huy đã xuất hiện vết rạn. Thủ hạ của ông đã có một bộ phận phản bội. Tất cả mọi người đều cho rằng ông không thể đứng dậy nữa. Cho nên lá cờ của ông cũng mất đi tác dụng. Thế lực chính trị sau lưng ông cũng bởi vì ông bị đả kích nên bỏ ông. Ông hy vọng có được cơ hội trở mình một lần nữa" Trương Dương nhìn thấy Mãi Mãi Đề gật đầu, càng khẳng định thêm suy nghĩ của hắn.

"Tôi muốn truyền tin cho ai?" Mãi Mãi Đề trầm ngâm một chút rồi nói.

"Tôi sẽ phải đi Bắc Kinh đưa tin. Tôi nghĩ hẳn là truyền một lời nhắn đến cho tướng quân Cà Lăm. Tướng quân Cà Lăm có quan hệ khá tốt với các nhân vật thượng tầng. Ông ta là sự lựa chọn thích hợp nhất. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu đó là nhân vật thượng tầng duy nhất mà tôi có thể tiếp xúc chỉ có tướng quân Cà Lăm" Trương Dương nói.

"Không sai, Cà Lăm ra mặt đã đủ rồi. Tôi chỉ cần một thời gian rất ngắn, một năm. Một năm sau, tôi sẽ giải quyết xong mọi vấn đề" Mãi Mãi Đề nhe răng cười, khí phách điên cuồng tản ra bốn phía, tạo cho Trương Dương một cỗ áp lực tinh thần cực lớn.

Không hổ là vương giả của Tân Cương.

"Vì sao muốn chọn tôi làm người đưa tin?" Trương Dương rất nghi hoặc về vấn đề này. Hiển nhiên hắn cũng không phải sự lựa chọn thích hợp. Hơn nữa hắn còn là kẻ địch của Mãi Mãi Đề.

"Điều này…" Mãi Mãi Đề đột nhiên cười khổ một chút nói: "Tôi là người cương trực lại không có văn hóa. Bọn họ… cũng không thích tôi… Hơn mười năm qua, tôi chưa bao giờ liên hệ trực tiếp với người của bọn họ".

Trong lời nói của Mãi Mãi Đề ẩn chứa rất nhiều thứ, có bất đắc dĩ, có mất mát, thậm chí còn cả thương tâm.

"Ông đã biết nhược điểm của mình, tại sao ông không thử thay đổi?" Trương Dương không ngờ đến Mãi Mãi Đề sẽ biết được khuyết điểm của mình.

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ha ha, biết thì thế nào chứ? Giống như hút thuốc có hại cho sức khỏe, mọi người đều biết, nhưng mà…" Mãi Mãi Đề cười khổ nói.

"Không, bọn họ cho rằng đó là khuyết điểm của ông. Nhưng tôi lại cho rằng đó là ưu điểm" A Trạch đột nhiên nói xen vào.

"Ha ha ha, thiên hạ không ngờ còn có người hiểu được lão già này. A Trạch. Không sai, Mãi Mãi Đề này hành tẩu Tân Cương nhiều năm như vậy nói tôi vì người Ngô Duy Nhĩ cũng tốt, nói tôi vì lợi ích bản thân cũng tốt, nói tôi ngang ngược bá đạo cũng tốt. Nhưng có ai nói Mãi Mãi Đề là người bất nghĩa không?" Mãi Mãi Đề cười to.

"Không có!" A Trạch gật đầu khẳng định.

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời…" Trương Dương lẩm bẩm, nghĩ đến mình sau khi thừa kế vô số ký ức, vẫn không thể sửa được thói quen nhìn trộm mỹ nữ, không khỏi đỏ mặt. Xem ra bản tính của một con người quả thật khó có thể thay đổi. Mãi Mãi Đề dù biết rõ khuyết điểm hạn chế sự phát triển của mình nhưng vẫn không thể thay đổi, thì cái tật xấu nhìn trộm của mình có đáng gì chứ?

Trương Dương tìm một lý do cho mình, lập tức cảm thấy thoải mái.

"Được, cậu đã rõ ràng tâm tư của tôi, hẳn cậu đã có quyết định. Bây giờ vẫn còn sớm, cậu và Tuyết Liên đi đến Ba Trát mua mấy món quà mang đến cho Cà Lăm và Tiểu Chu. Chuyện này nhờ cậu" Mãi Mãi Đề nói.

"A… Tuyết Liên cũng đi?" Trương Dương trợn trừng mắt.

"Ha ha… Tôi già rồi, bộ mặt già nua này đã không còn đáng giá tiền. Cậu truyền lời, Tuyết Liên mang mấy món quà tặng trưởng bối, có lẽ hiệu quả càng tốt hơn" Mãi Mãi Đề thở dài một tiếng. đương nhiên hắn để Tuyết Liên đi Bắc Kinh chủ yếu là lo cho tiền đồ của nàng.

"Được rồi…"

Trương Dương rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Mãi Mãi Đề lại bảo Tuyết Liên đi đón bọn họ.

"Nói chuyện với cậu thật thích. Cậu rất thông minh, rất nhiều chuyện không cần nói ra cậu đã hiểu. Khó được, khó được…" Mãi Mãi Đề cảm thán nói.

"Chúc mừng ông đã khỏe lại" Trương Dương đột nhiên ôm quyền nói.

"A…"

Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Trương Dương, có chút khó hiểu.

"Sao cậu lại biết?" Mãi Mãi Đề thở dài một tiếng. Thân hình cứng ngắc của ông ta đột nhiên cử động, tay nhẹ nhàng đưa ra trước bưng chén trà, một hơi uống cạn.

"Ngay từ đầu tôi đã hoài nghi chén trà này. Một người bị liệt sẽ không để một chén trà trước mặt. Khi đó tôi chỉ hoài nghi chứ không dám khẳng định. Nhưng lúc ông cười, cơ mặt không khác gì người bình thường. Làm cho tôi khẳng định ông không bị liệt. Hơn nữa ông còn có thể tản mát ra sát khí mãnh liệt. Tôi nghĩ một người bị liệt mặc dù có thể sinh ra sát khí nhưng muốn phóng ra ngoài sẽ rất khó…" Trương Dương nói.

"Ha ha ha… Mang rượu" Mãi Mãi Đề bất ngờ ngửa mặt lên trời mà cười, âm thanh vô cùng hùng hậu, đâu có giống một bệnh nhân.

"Két" một tiếng, trên tường lộ ra một cánh cửa gỗ, từ trong cánh cửa có bốn đại hán mặc âu phục đi ra. Trong tay đang cầm mâm, trên mâm là bốn cái chén lớn. Bên cạnh mỗi cái chén đều đặt một vò rượu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cao thủ.

Bốn người này tuyệt đối là cao thủ.

Trương Dương âm thầm kinh hãi. Bốn người này giấu ở phía sau giá sách mà mình không hề cảm nhận được một chút nào. Ngay lập tức Trương Dương hiểu ra được mọi chuyện. Bởi vì hắn nhìn thấy một tấm kim loại quen thuộc, trên tấm thẻ có viết: Đại Tần Võ Giáo.

Hiển nhiên, bốn người này bởi vì Mãi Mãi Đề gặp nguy hiểm đến tính mạng nên được an bài đến bảo vệ cho ông ta. Làm cho Trương Dương càng thêm kinh hãi là tấm thẻ của bốn người này đều được làm bằng vàng. Những tấm thẻ làm bằng vàng này cho thấy thân phận tôn quý của bọn họ. Đây là cấp bậc của các giáo trưởng Đại Tần Võ Giáo.

Bảo sao Mãi Mãi Đề dám để bọn họ ở gần người!

Bốn người đặt rượu xuống, mặt không một chút cảm tình đứng sang một bên.

Lưu Bưu và A Trạch không có cảm giác gì. Bọn họ không biết thân phận của bốn người này nhưng Trương Dương lại lo sợ. Hắn không muốn, cũng không dám nghĩ đến sẽ có bốn cao thủ rót rượu bưng trà cho bọn họ.

"Bốn người anh em cũng ngồi đi" Mãi Mãi Đề hào sảng nói.

Bốn người đồng thời lắc đầu. Từ lúc bọn họ tiến vào vẫn không nói một câu.

Trương Dương rất tò mò về quan hệ giữa Mãi Mãi Đề với bốn người này. Từ thái độ và vẻ mặt thì thấy bốn người này dường như không phải thuộc hạ của Mãi Mãi Đề. Nhưng sao lại phụ trách an toàn của Mãi Mãi Đề.

Đương nhiên làm Trương Dương quan tâm không phải thân phận của bốn người này. Mà là thân thủ của bọn họ. Bọn họ chỉ nhẹ nhàng đứng đó, nhưng cả căn phòng đã bị bốn người khống chế. Trương Dương cảm nhận được một áp lực rất lớn. Ngay cả Ngân Hồ đang nằm ngủ trong túi cũng cảm thấy được. Nó bất an dao động trong túi, Trương Dương phải khẽ vỗ về thân thể mềm mại của nó, thì nó mới yên tĩnh lại.

Đây tuyệt đối là bốn nhân vật đáng sợ.

Ai lại có thể một lúc an bài bốn cao thủ cấp giáo trưởng Đại Tần Võ Giáo để bảo vệ cho Mãi Mãi Đề như vậy?

Chẳng lẽ là nhân vật trong truyền thuyết?

Đây là một tiệc rượu rất quỷ dị, mấy người là kẻ thù, nhưng lại giống như bạn bè.

Uống mấy ngụm rượu Tân Cương, cảm thấy có chút chua chua, có chút giống như bia, nhưng rất nặng.

Sau khi một người uống hết một vò, Mãi Mãi Đề hình như không muốn nhiều lời với bọn Trương Dương, phất phất tay, đi về phía cánh cửa gỗ phía sau. Bốn cao thủ mặc âu phục kia cũng lập tức đi theo, sau đó tất cả khôi phục bình thường.

Sau khi bốn người này rời đi, Trương Dương không khỏi thở phào một hơi. Cảm giác quá nhạy cảm cũng không tốt. Trên thực tế bốn người kia căn bản không có phát ra áp lực. Nhưng bởi vì tư cảm của Trương Dương quá nhạy bén, lại rất chú ý đến bốn người bọn họ khiến cho tinh thần lực của mấy người đó cũng luôn giám sát mọi cử động của Trương Dương.

Áp lực này rất lớn, không đâu không có, giống như mỗi một tế bào trên cơ thể mình đều bị người giám sát vậy.

"Trương Dương, Mãi Mãi Đề sao phải giả vờ bị liệt?" Lưu Bưu thấy Mãi Mãi Đề đã rời đi, cẩm lấy chén rượu uống nốt.

"Đánh lừa kẻ địch!" Trương Dương rất bội phục tâm trí Mãi Mãi Đề. Khi mọi người cho rằng hắn bị liệt thì hắn lại khỏe mạnh như trâu. Tin rằng rất nhiều kẻ thù ẩn dấu sẽ vì nguyên nhân này mà trồi lên mặt nước.

"Ồ…"

"Anh Trương Dương. Chúng ta cùng đến Bá Trát mua đồ đi. Nếu còn không đi sẽ muộn đó" Tuyết Liên hưng phấn đi vào, trên mũi đầy mồ hôi. Hiển nhiên nàng vừa đi ra ngoài, nhận được tin lập tức chạy về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play