"Ba người mà ít? Chúng ta cần chất lượng không cần số lượng. Mà nói về chất lượng anh còn lo lắng chú mày còn không đủ… Ài… đáng tiếc. Được rồi, chú mày không vào cũng tốt. Nhiều người sẽ thêm một cái mồm, chia thêm một phần tiền. Quan trọng nhất chính là lại có thêm một đối thủ cạnh tranh" Lưu Bưu thở dài nói.

"Gì mà đối thủ cạnh tranh?"

"Chúng ta bây giờ còn không có vua sát thủ. Sau này trong ba người chúng ta ai lợi hại hơn, người đó sẽ trở thành lãnh đạo của tổ chức sát thủ".

"Cái này…."

Trương Vân đột nhiên buông tay, Lưu Bưu không hề đề phòng nên bị ngã xuống đất.

"Được, thành giao, chẳng qua sau này bỏ phiếu chọn lão Đại, anh phải bỏ phiếu cho em. Nếu không, hừ hừ…!"

"Được được, một lời đã định" Lưu Bưu mừng rỡ, không ngừng nháy mắt với A Trạch đứng bên cạnh. "****, Bưu đại gia lừa được một trợ thủ đắc lực. Ha ha ha…" Đáng tiếc, A Trạch chỉ nhìn hắn một cái, không hề hứng thú. Điều này làm cho Lưu Bưu đang tự hào rất buồn bực.

"Trương Vân!"

Lúc này người đàn ông trung niên cùng hơn mười người đã đi tới, vẻ mặt nghiêm khắc. Trương Dương phát hiện người này gần như giống hệt Trương Vân, làn da ngăm đen, thậm chí dáng người cũng giống nhau như đúc. Điểm khác nhau duy nhất chính là người này lớn tuổi hơn một chút, có một cỗ sát khí và uy nghiêm mà Trương Vân không có.

Trương Dương tin rằng người đàn ông này càng có quyền thế hơn Mãi Mãi Đề. Đây là một cảm giác không thể nào hình dung được. Hoàn toàn là một loại trực giác. Người đàn ông này bất luận là vẻ sắc bén, khí sát phạt càng sâu sắc hơn Mãi Mãi Đề. Đôi mắt với khí thế ngạo nghễ thiên hạ.

"A… bố" Trương Dương lắc lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên.

"Mày còn biết người bố là tao sao?" người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Trương Vân, sờ sờ người Trương Vân mấy cái, thở dài một hơi: "Ừm không sai, làm rất tốt, vẫn còn có thể đầy đủ nhìn thấy ta, không thiếu một bộ phận nào là được rồi".

Thấy người đàn ông trung niên vỗ vỗ đầu Trương Vân vài cái, sau đó vui mừng gật đầu, ngay cả người Trương Vân đầy vết thương cũng coi như không thấy; Trương Dương không khỏi toát mồ hôi. Người bố thế này thật hiếm thấy, chỉ cần không thiếu chân thiếu tay thì mọi vết thương khác đều không hề quan trọng.

"Chú Trương" Vương Phong thấy người đàn ông trung niên đi tới lập tức mỉm cười. Lúc này, Vương Phong hình như đã nhỏ đi.

"Ừm, Phong, còn cao hơn chú…"

Người đàn ông trung niên sờ sờ đầu Vương Phong.

"Hắc hắc, anh Phong cao lên, con cũng cao lên. Bố, bố nói có phải không?" Trương Vân ánh mắt vừa chuyển kéo tay người này làm nũng nói.

"Ừm đúng là rất lớn. Một người chưa đến mười sáu, một người chưa đến mười chín, mất tích lâu như vậy mà không có tung tích. Hai đứa có biết là chỉ trong mấy ngày mất tích đó đã kinh động bao nhiêu người không?" người đàn ông trung niên nhìn Trương Vân một cái, cười nhạt nói.

"Cái này…."

"Không cần phải nói, mày khẳng định chạy không thoát. Lần này Vương Phong cũng không chạy thoát. Mẹ cháu đã nói, cấm cháu hai tháng".

"A... cháu cũng bị cấm cửa sao…"

"Hai tháng…"

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hai người, Trương Dương tin rằng cấm cửa hai tháng không hề đơn giản như vậy.

"Không cần phải nói, đưa đi!"

"Chú Trương…"

"Hu hu, bố… con còn có bằng hữu…"

"Đưa đi!"

Vẻ hiền lành của người đàn ông trung niên đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng. Vung tay lên, lập tức tám đại hán cao lớn đã vây quanh Trương Vân và Vương Phong, gần như là nâng lên mang đi.

Làm cho Trương Dương ngạc nhiên chính là mặc dù Vương Phong rất không cam lòng nhưng không dám phản kháng, chỉ liều mạng kêu lên: "Chú Trương…" Hiển nhiên người đàn ông trung niên này có địa vị và quyền uy rất lớn trong mắt Vương Phong. Với tính cách của hắn mà cũng không dám phản kháng.

Làm cho Trương Dương, Lưu Bưu trợn mắt há mồm là Trương Vân và Vương Phong trực tiếp bị đưa lên một chiếc trực thăng, trực thăng lập tức bay lên. Phía sau còn có một chiếc trực thăng hộ tống.

Từ đầu đến đuôi, đám Trương Dương không có cơ hội nói chuyện với Vương Phong và Trương Vân một câu.

"Trương Dương?" người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn chiếc trực thăng rời đi, đột nhiên quay sang hỏi Trương Dương.

"Vâng, chú Trương".

"Không sai, năm trăm năm trước là một nhà" người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Mãi Mãi Đề gặp phải phiền phức lớn, anh ta phải tự mình xử lý. Cậu có cơ hội càng trở nên cường đại hơn".

Người đàn ông trung niên đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.

"Có phải các phần tử Cương Độc đã bắt đầu có hành động?" Trương Dương nói.

"Cậu biết như thế nào?" người đàn ông trung niên sửng sốt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Thế lực cường đại của hắn đã gặp phải phục kích. Nếu như không có nội gián thì người bình thường căn bản không có khả năng biết được hành tung của Mãi Mãi Đề. Nhưng thủ hạ của Mãi Mãi Đề thì đa số lại là người tộc Duy Nhĩ Tân cương. Hơn nữa Mãi Mãi Đề là một cây đinh trong mắt Cương Độc. Theo lần bị phục kích này có thể thấy nên là Cương Độc muôn diệt trừ Mãi Mãi Đề".

"Đúng, cậu rất thông minh. Mãi Mãi Đề bảo tôi nói với cậu, anh ta cảm ơn sự trợ giúp của cậu. Anh ta cho cậu một cơ hội. Nếu như cậu có thể thay anh ta diệt trừ thế lực của Cương Độc, sau đó có thể cường đại đến mức tương đương với Mãi Mãi Đề. Như vậy thù hận giữa hai người sẽ được xóa bỏ" Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Cho nên, ông muốn mang Trương Vân và Vương Phong đi. Ông sợ tôi và bọn họ quan hệ quá gần sẽ làm ông khó xử? Đương nhiên cũng có thể hiểu là, ông sợ tôi sẽ lợi dụng các sự cường đại của ông".

"…" Người đàn ông trung niên ngẩn người.

"Không cần giải thích. Thực ra Mãi Mãi Đề rất muốn bỏ qua cho tôi, ông ta chỉ muốn tìm một cái thang cho mình mà thôi. Mặc dù tôi đã giúp ông ta lúc ở trong động, nhưng tôi đã giết rất nhiều thủ hạ của ông ta. Nếu như chỉ câu nói đầu tiên mà đã bỏ qua cho tôi, ông ta khẳng định không thể phục chúng. Ông ta cho tôi một cơ hội, cũng là tìm một bậc thang cho mình. Dù sao nếu như tôi cường đại đến mức tương đương ông ta, tự nhiên sẽ không cần sợ ông ta. Nói cho ông ta, tôi nhận thịnh tình của ông ta. Chỉ cần tay chân của ông ta không gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ không gây phiền phức cho ông ta. Hy vọng ông ta sớm giải quyết được Cương Độc. So sánh với Cương Độc, tôi không quan trọng".

"Cậu thật sự rất thông minh. Ài… Mãi Mãi Đề luôn tự đại. Người này tưởng rằng mình có thể giải quyết vấn đề của mình. Đáng tiếc người này không giải quyết được. Cậu có thể yên tâm, bằng vào lực lượng của Mãi Mãi Đề, vĩnh viễn không thể giải quyết được" Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng.

"Tại sao?" Trương Dương bất ngờ chấn động. Xem ra, bọn họ ở trong hang động kia có một thời gian, mà thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa rất lớn. Nếu không, tuyệt đối không gặp phải tình huống mà Mãi Mãi Đề không khống chế được.

"Đóng băng ba thước không phải ngày nào cũng giá rét. Lúc mấy người rơi vào hang động kia, thế lực của Mãi Mãi Đề trong cả nước đã bị đả kích, chia năm xẻ bảy. Rất nhiều người sau đó cảm thấy bất an. Mãi Mãi Đề muốn khống chế được cũng khó".

"…" Trương Dương không khỏi ngẩn người nữa. Mãi Mãi Đề sớm có dấu hiệu ngã xuống. Từ khi anh trai của A Trạch xảy ra mâu thuẫn với thủ hạ Mãi Mãi Đề. Mãi Mãi Đề đã nhìn ra được, thế lực của hắn đã bắt đầu thối rữa từ gốc rễ. Nghiêm khắc mà nói, Mãi Mãi Đề đã bị đẩy khỏi thế lực đó.

"Được rồi, cứ như vậy. cậu mau tới Bắc Kinh đi. Mặc dù bên kia đã nhận được tin tức nhưng cậu là người đưa tin nên cũng phải đi một chuyến. Đi đi, tự mình thu xếp!"

Người đàn ông trung niên liếc nhìn A Trạch và Lưu Bưu một chút, được hơn mười đại hán bảo vệ đi về phía một chiếc trực thăng ở xa xa.

"Oành oành…"

Tiếng mô tơ trực thăng và xe địa hình khởi động. Ốc đảo sa mạc vừa nãy còn rất náo nhiệt chỉ trong mấy phút đồng hồ đã trở nên trống trơn. Chỉ có thể từ vết bánh xe mới nhìn ra được tình hình vừa rồi. Hình như vừa nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi.

"Đi thôi…" Lưu Bưu há hốc mồm nhìn chiếc trực thăng càng lúc càng nhỏ trong không trung.

"Đi" Trương Dương thở dài một hơi. Vừa nãy nhìn thấy Mãi Mãi Đề lên trực thăng rời đi, cô gái hình như kêu lên câu gì đó, nhưng hắn không nghe được.

"Vậy… vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lưu Bưu lúc này mới có phản ứng.

"Làm sao bây giờ? Đi thôi!" A Trạch nói.

"A… đi… ****, bọn họ ngồi trực thăng, đi xe. Chúng ta phải đi bộ, đây là thế giới gì chứ. Trương Vân, Trương Vân, mày chờ đó, lão Tử lần sau gặp mày tuyệt đối không buông tha mày" Lưu Bưu tức giận nói.

"Đi thôi. Không thấy Trương Vân giống như một con cá trạch qua sông sao?"

"Chi chi…"

Đột nhiên, Ngân Hồ nằm trong ba lô thò cái đầu nhỏ bé ra, đôi mắt nhỏ không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play