Trương Vân hình như sớm đã biết Lưu Bưu sẽ buông tay, lập tức một chân đứng vững trên mặt đất.
"Trương Vân, sao động tác của chú mày linh mẫn như giọt nước vậy?" Lưu Bưu hồ nghi nói.
"Anh Bưu của em, đừng hoài nghi. Vết thương ở chân em vẫn còn chưa khỏi hẳn, đây không phải là anh ép em sao? Anh Bưu cao hứng thì cõng em, không cao hứng thì ném em xuống đất, em không thể không cẩn thận sao? Anh Bưu, em cũng không dễ dàng. Mặc dù anh cõng em, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng anh ném em xuống… áp lực rất lớn mà".
Trương Vân mặt mày rầu rĩ, thấy vậy mọi người không khỏi cười to. Cũng chỉ có Lưu Bưu mới có thể thu phục được Trương Vân. Dù là Vương Phong đôi khi cũng không có biện pháp làm gì được Trương Vân.
Mấy người tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, sau khi đặt Mãi Mãi Đề cẩn thận rồi quan sát hang động này. Ánh sáng trong hang động rất ảm đạm. Hình như tinh thạch phát quang số lượng càng lúc càng ít. Trong hang động rất mờ mịt, phảng phất như sương mù, tầm nhìn cũng càng lúc càng ngắn.
Quả nhiên!
Giống như cô gái phỏng đoán, trên thượng du có một hang động, nước chảy rất mạnh, cửa động rất hẹp và nhỏ, chỉ vừa có một người đi vào. Hiển nhiên hang động này là trải qua vô số năm tháng bị bào mòn mà hình thành.
Mọi người đi sát nhau, ở một bên lại phát hiện một hang động. Cửa động này rất lớn, hình như đây mới là chủ động. Hai cái khác bởi vì nhiều ngày bị bào mòn nên xuất hiện những hang động rộng rãi. Đương nhiên Trương Dương cũng đi đến cửa động kia quan sát. Nhưng hang động do người tạo nên rất có khả năng là một không gian độc lập. Bởi vì thời gian dài lâu, bị nước bào mòn nên đã liên tiếp với các hang động khác. Khi Trương Dương đi đến hang động rất lớn kia đột nhiên có một cảm giác rất nguy hiểm không thể nào hình dung được, cảm giác nguy hiểm này không đâu không có, xâm nhập vào trong mỗi lỗ chân lông của hắn…
Lúc này, cô gái cầm đèn pin đi dọc theo vách động. Chiếc đèn sau khi cạn pin nên chỉ có thể phát ra ánh sáng yếu ớt, phối hợp với ánh sáng từ huỳnh thạch phát ra nên có thể dùng kính lúp để cẩn thận quan sát hang động.
Không hay!
Trương Dương có một cảm giác rất không tốt. Huyệt động này rõ ràng rất lớn, tại sao không có Cương giáp thú tiến vào. Hai cái động kia không có Cương giáp thú tiến vào còn có thể giải thích một. Bởi vì hai động này một rất hẹp, một cạn nước. Thân hình khổng lồ của Cương giáp thú không thể nào chui vào được hang động nhỏ hẹp kia. Mà trong hang động cạn nước lại không thể nào săn được. Dù sao, Cương giáp thú am hiểu săn bắt trong nước, cũng quen sinh hoạt trong hồ nước sâu.
Duy nhất chỉ có một khả năng, trong này có sinh vật còn hung hãn hơn cả Cương giáp thú.
Bất ngờ!
Thân hình Trương Dương chuyển động, hóa thành một mảnh tàn ảnh trong không trung, sau đó tàn ảnh này dung hợp với làn mưa bụi lất phất, thân hình đã biến mất trong ánh sáng hư vô.
"A, anh làm gì vậy?" Cô gái thét lên một tiếng chói tai, không kịp đề phòng, thắt lưng mềm mại đã bị Trương Dương ôm lấy.
Trương Dương không hề lên tiếng, thân hình đột nhiên đổi hướng một cách khó có thể tin. Hai chân dẫm mạnh lên mặt đá, mượn vào cú đạp này mà vội vàng lui lại phái sau. Trong nháy mắt khi Trương Dương vừa lui lại, mười mấy con sinh vật màu bạc to như hồ ly đang từ không trung lao nhanh về phía Trương Dương và cô gái.
Tốc độ quá nhanh!
Trương Dương ôm cô gái rất nhanh lui lại phía sau nhưng không thể kéo giãn khoảng cách mà lại còn bị đến gần!
"A Trạch…"
Trương Dương điên cuồng kêu lên, hai tay hắn đã ôm lấy cô gái, căn bản không có thời gian rút súng ra.
"Bùng!"
"Bùng!"
"Bùng!"
Mấy tiếng kêu nặng nề vang lên. Trên thực tế khi Trương Dương vừa di chuyển, A Trạch và Vương Phong cũng đã di chuyển. Võ công của Vương Phong cao hơn A Trạch một bậc nên chạy tới trước, chắn trước mặt đám sinh vật màu bạc kia. Vương Phong không có tài bắn súng kỳ diệu như Trương Dương nên chỉ có thể dùng chưởng.
Chân khí mạnh mẽ của Vương Phong đã ngăn cản đàn sinh vật hung hãn này. Nhưng làm cho hắn khó tin chính là chân khí hùng hậu đánh lên người sinh vật kỳ lạ này làm cho chúng bị bắn vào vách động. Nhưng ngay sau đó nó lập tức nhảy lên, cái đuôi rất lớn rung lên, rồi lại lao trở lại nhanh như tia chớp.
Tốc độ xông tới còn nhanh hơn. Có lẽ bọn chúng mượn vào lực va chạm với vách động vừa rồi.
"Bùng!"
"Bùng!"
Song chưởng Vương Phong điên cuồng công kích, nhưng hắn càng dùng kình, đám sinh vật màu bạc bắn trở lại với tốc độ càng nhanh. Đến sau này gần như biến thành một tia sáng hư vô.
Làm cho người ta kinh hãi chính là số lượng loại mãnh thú này càng lúc càng nhiều, vây kín cửa động làm cho người ta sợ hãi.
Nói thì dài, nhưng trên thực tế chỉ trong mấy chớp mắt.
A Trạch đến!
Đao mang của A Trạch trong ánh huỳnh quang mờ mịt lấp lánh hào mang, giống như tia chớp giữa trời đêm.
"Chi!"
Một đạo hàn mang lóe lên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn bên trong động. Một con quái thú ngã xuống đất, giãy giãy vài cái, không thể đứng lên được nữa.
Ngay sau đó, phong mang giống như ma trơi, không ngừng lóe lên trong không trung, vô số mãnh thú màu bạc từ không trung rơi xuống.
Rốt cuộc đợt công kích dồn dập cũng kết thúc.
A Trạch đứng cách hang động ba mét, giống như sát thần hạ phàm, đám mãnh thú không thể nào xông qua hắn được.
Trong cửa động, vô số sinh vật màu bạc đầu bé đuôi to, tướng mạo giống hồ ly đang phát ra tiếng kêu thê lương. Nhưng đao mang của A Trạch làm cho cười nói có cảm giác không thể nào vượt qua được khoảng cách ngắn ngủi đó.
Cận chiến là thế mạnh của A Trạch, Vương Phong căn bản không thể so sánh được. Đương nhiên đây là đối phó với đám sinh vật này. Chứ công phu chân chính, A Trạch vẫn còn kém Vương Phong một khoảng cách không nhỏ.
Tình huống bây giờ chỉ có thể dùng từ thiên địch để giải thích. A Trạch giống như thiên địch của những sinh vật này.
Bên trong hang động im ắng, mọi người cùng nhìn đám quái vật kia. Tốc độ của quái vật thật sự quá nhanh, nhanh đến độ làm người ta không thể tin. Đương nhiên đao của A Trạch còn nhanh hơn. Truyện được copy tại Truyện FULL
Đúng lúc này, A Trạch di chuyển, nắm đao trong tay, từng bước từng bước đến gần hang động…
Đám quái vật như gặp phải ngày tận thế, đôi mắt to lớn hoảng sợ nhìn A Trạch. Ở trong hang động này, chúng nó thị vương giả. Ngay cả Cương giáp thú, chúng nó cũng không để vào mắt. Tốc độ của chúng nó quá nhanh, Cương giáp thú mặc dù mạnh mẽ nhưng trên bờ lại căn bản không thể tạo thành uy hiếp với chúng. Đương nhiên quan trọng nhất chính là hàm răng sắc bén của chúng. Hàm răng này có thể bắt cá, cũng có thể xé rách lân giáp cứng rắn của Cương giáp thú.
Nhưng chúng nó không thể nào lướt qua đao phong kia. Hàn mang mà đao phong phát ra làm cho đám mãnh thú lúc trước không hề có thiên địch cảm nhận được một mối nguy hiểm cực lớn.
"A Trạch, đừng!" Cô gái lúc này đã được Trương Dương đặt xuống đất, thấy A Trạch động sát khí, vội vàng kêu lên.
"Hử?" A Trạch dừng chân lại.
"Đừng giết chúng. Nếu hang động này không có chúng nó thì hệ sinh thái trong động sẽ lập tức bị phá vỡ. Cương giáp thú từ bên động kia tiến vào trong này, ăn sạch tất cả cá. Sau đó, đám mãnh thú này mất đi thức ăn sẽ tự giết lẫn nhau. Cuối cùng không có một con nào có thể sống sót" Cô gái nói.
"Đúng rồi, A Trạch, được rồi. Chúng ta xâm phạm lãnh địa của chúng nên mới gặp phải công kích. Chỉ cần chúng ta không tiến vào huyệt động đó. Tôi nghĩ chúng nó sẽ không chủ động tấn công chúng ta" Trương Dương cũng nói.
"Hắc hắc A Trạch, được rồi. Em Tuyết Liên đã thay chúng ta cầu tình. Đúng, giúp tao bắt lấy một con. Thanh nhi của tao nhất định sẽ rất thích, tao sẽ làm cho cô ấy một chiếc khăn lông" Lưu Bưu nhìn cái đuôi màu bạc của đám sinh vật này, không khỏi chảy nước miếng. Những thứ này dùng khăn tuyệt đối rất tuyệt. Lưu Bưu đã quyết định, dùng những cái đuôi này lừa Thanh nhi lên giường. Nghĩ đến thân thể mềm mại của Thanh nhi, Lưu Bưu như có lửa cháy trong lòng.
"Ha ha, thêm cái nữa" Trương Dương đưa mắt nhìn vẻ mặt hâm mộ của cô gái.
A Trạch cầm hai cái xác từ từ lui lại. Quả nhiên, đám sinh vật này không đuổi theo, mà lén lén lút lút dứng chắn trước hang động bọn chúng.
Mọi người lui ra cách xa hang động đó, nhìn đám động vật trên mặt đất, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đám sinh vật này rất giống hồ ly, điểm khác nhau duy nhất là có cái đuôi lớn mềm mại. Hơn nữa còn có hàm răng sắc bén. Hàm răng như móc câu, mọi người tin rằng nếu như bị hàm răng này cắn phải, không chết cũng mất một miếng thịt.
"Thứ tốt, thứ tốt. Tuyết Liên, em một cái, anh một cái. Ha ha, đúng, quyền đặt tên thứ này do anh, gọi là Ngân Hồ tiền sử thế nào?" Lưu Bưu quấn xác con quái vật lên cổ, cảm thấy rất ấm áp.
"Không sai, tên rất hay. Mày thông minh như vậy từ khi nào vậy?"
"A Trạch… Mày…. Mày…" Lưu Bưu tức giận đến độ gân guốc nổi lên.
"Được rồi, nhanh chóng rời khỏi đây đi. Đám Ngân Hồ này làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị. Chúng nó có trí khôn rất cao, không ngờ không cứng đối cứng với A Trạch. Tôi sợ chúng nó đánh lén chúng ta, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây!"
Trương Dương vác túi đá của cô gái lên, đi nhanh về phía trước. Hắn đã rất chán ghét với những hang động đầy nguy hiểm này. Không còn cảm thấy cảm giác mới mẻ như lúc đầu nữa. Hắn chỉ mong sớm rời khỏi nơi đầy nguy hiểm này.
Trương Dương có một cảm giác, bọn họ còn cách lối ra không xa.