Cuối cùng Từ Đồ cũng được nhận vào trường đại học Chương Châu, là một trường hạng ba. Tổng số điểm thi thấp hơn điểm chuẩn mười điểm, là nhóm thứ hai trúng tuyển nên thời gian nhập học tương đối trễ.
Tần Liệt biết rất rõ lịch sử ngôi trường đó, nhìn tình cảnh này hai hàng chân mày anh dựng đứng cả lên, nhưng cô nàng Từ Đồ đang nằm rung đùi trên giường nhai ô mai kia thì ngược lại, hoàn toàn cảm thấy chẳng sao cả.
Nghỉ hè, Từ Đồ ỉ ôi Tần Liệt đưa cô về Lạc Bình. Từ Việt Hải không đồng ý, nhưng có phản đối cũng như không.
Tần Liệt ngoài mặt thì ngăn cản đôi ba câu, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, người khác sao biết được.
Cuối cùng, mọi việc đều theo ý cô, Từ Đồ ở Lạc Bình an nhàn tự tại, rong chơi gần bốn tháng trời, lúc nhập học đã vào mùa thu.
….
Trường học bố trí bốn người ở cùng một phòng ký túc xá, trong đó có hai cô bạn là người Chương Châu, cô bạn còn lại nhà ở Hồng Dương giống Từ Đồ.
Đây là lần đầu tiên Từ Đồ trải nghiệm cuộc sống tập thể, đối với cô mà nói, tất cả đều hết sức mới mẻ.
Mấy cô bạn cùng phòng tính cách không tệ, hoạt bát dễ gần, cởi mở vui tươi, thêm tính cách Từ Đồ hướng ngoại, nên các cô nàng cùng lứa tuổi rất nhanh chóng thân thiết với nhau. Ngày hôm sau, đã có thể nắm tay đi đến căn tin ăn cơm.
Lúc này, Tần Liệt đã chuyển về Hồng Dương. Sợ cô không thích ứng với hoàn cảnh mới, anh liên tục gọi điện dỗ dành, trái lại Từ Đồ không kiên nhẫn, lần nào cũng nói qua loa rồi cúp máy.
Trường học là một xã hội thu nhỏ, có rất nhiều sức hấp dẫn lôi cuốn và cả cám dỗ ẩn mình. Tần Liệt cũng từ đó mà ra, đương nhiên hiểu rõ uy lực của ‘chảo nhuộm’ này. Cái tâm trạng mâu thuẫn của lúc mới đầu khi thuyết phục cô đến trường, giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Đợi thu xếp xong mọi chuyện ở Hồng Dương, anh lập tức đi Chương Châu một chuyến.
Hai người đã nói trước với nhau, Từ Đồ biết anh sắp đến, không ngừng khoe khoang với mấy cô bạn trong phòng.
Đợt huấn luyện quân sự đã bước vào giai đoạn cuối, mọi người cũng dần thích nghi với cường độ huấn luyện, từ thao trường đi ra vẫn còn sức nói cười rạng rỡ.
Chiều dần buông xuống, ánh tà dương rải đầy sân trường khiến cảnh vật trở mình mang phong vị rất khác. Tần Liệt tựa người vào cửa xe, khoanh tay trước ngực nhìn từng nhóm người trẻ tuổi lướt qua trước mặt, lục tục đổ xô về phía nhà ăn.
Xen lẫn trong đó là những màu xanh lá, có nhóm mặc đồng phục tập quân sự, trên đầu đội mũ, khuôn mặt và tinh thần tràn ngập sức sống.
Tần Liệt không tìm thấy Từ Đồ trong nhóm người đó, anh hạ mi mắt, lấy một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay ngắm nghía.
Đợi thêm hai phút, khóe mắt của anh chợt lóe lên, mấy đôi giày cao su màu xanh lục đậm đột nhiên lọt vào tầm nhìn, đứng chếch xéo phía trước anh không di chuyển.
Động tác trên tay Tần Liệt khựng lại nhưng anh không lập tức ngẩng đầu lên mà chỉ hơi nghiêng qua quan sát một đôi bàn chân nhỏ nhắn trong đó, rồi chậm rãi di chuyển ánh mắt dừng trên khuôn mặt Từ Đồ, cố nén xuống những dịu dàng đong đầy.
Làn da Từ Đồ trải qua những ngày phơi nắng, màu sắc khỏe mạnh. Hai bím tóc lỏng lẻo đậu trên bờ vai, mũ đội ngược, những lọn tóc nhỏ bết mồ hôi khẽ xoắn cong trên trán.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xẻo của cô nằm gọn trong bộ đồng phục quân sự rộng thùng thình, đứng thẳng tắp trước mặt anh, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh mai trắng ngần.
Khóe môi Tần Liệt bất giác cong lên.
Hai gò má Từ Đồ thắm hồng, cô nàng há hốc miệng trừng to mắt thỏ ra vẻ sửng sốt nhìn anh, bộ dạng này, y hệt đứa trẻ nghịch ngợm thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, quả thật là chơi đến điên luôn mà.
Tần Liệt nhét điếu thuốc vào lại trong hộp, trêu cô một câu: “Không quen sao?”
Hai cô bạn đang khoác hai bên tay Từ Đồ, nhìn thấy người đàn ông cao lớn điển trai ngời ngời trước mặt, không nhịn được véo cánh tay cô, dường như còn kích động hơn cả Từ Đồ.
Có một cô bạn kề sát lại: “Rốt cuộc cậu có quen không vậy?”
Từ Đồ đau đến hít hà, bất giác hoàn hồn, lại không kìm được ngắm anh thêm một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng toét miệng cười rộng tới mang tai: “Quen chứ.” Cô nhướn mày, vẻ mặt đắc ý: “Bạn trai tớ.”
Tần Liệt đứng thẳng dậy, khẽ gật đầu với mấy nữ sinh bên cạnh cô.
Anh thật không thể tưởng tượng, mấy cô nàng lập tức hét ầm lên, lom lom dòm Tần Liệt, trong mắt bắn ra tim hồng tung tóe.
Khó khăn lắm mới đuổi được mấy cô nàng kia đi, nhưng đi một quãng xa rồi còn thụt lùi dòm lại.
Từ Đồ chắp tay sau lưng, khẽ lắc lư người như con lật đật: “Chú Tần thật phong cách nha.”
Tần Liệt nhẹ giọng, có phần lúng túng: “Đẹp sao?”
Hai người đứng đối diện căn tin, thu hút vô số ánh mắt.
Tần Liệt mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa khít, vai rộng thắt lưng hẹp, vạt áo thẳng thớm đóng gọn gàng trong quần, cổ áo để mở một khuy trên, có thể nhìn thấy hầu kết đầy nam tính; bên dưới là quần tây đen, đường li phẳng phiu, ôm dọc phần đùi làm nổi bật đôi chân thon dài cứng cáp; giày da sáng bóng, không có lấy một vết bụi bẩn, cỡ số rất lớn nhưng lại lộ ra vẻ hẹp dài cân đối. Toàn thân toát ra hơi thở lịch lãm trưởng thành.
Khoác trên người bộ trang phục này, cùng với chiếc Mercedes màu đen phía sau, muốn khiến người ta không chú ý cũng khó.
“Đẹp nhất nhất nhất.” Từ Đồ cười toe nhào tới ôm thắt lưng anh: “Lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông mặc áo sơ mi trắng lại đẹp mắt đến vậy.”
Tần Liệt cười, véo mũi cô: “Đẹp thế nào?”
Từ Đồ nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Vừa cấm dục lại phong độ.”
Tần Liệt câm nín, chưa tới hai giây sau, lần nữa bật cười: “Đây có được xem là lời khen ngợi của em không?”
“Đương nhiên, em bị anh mê hoặc choáng váng rồi.” Từ Đồ chạm vào nơi tóc mai anh vừa tỉa bớt, nheo mắt: “Có một kích động thôi thúc muốn xé cái áo sơ mi này ra.”
Cơ thể Tần Liệt đột nhiên phọt lên một luồng khí nóng, lập tức kéo Từ Đồ ra: “Không đứng đắn.”
Từ Đồ cười phá lên.
Anh nghiêng đầu: “Đi nào, đi ăn cơm, đừng có đứng đây làm áp phích cho người ta nhìn nữa.”
“Dạ.”
Lúc này, Từ Đồ mới nhớ tới chiếc xe đậu sau lưng anh, không khỏi nhìn thêm mấy lượt. Mercedes-Benz S300*, đen bóng, kiểu dáng hiện đại, cửa sổ trời siêu rộng, thân xe mạnh mẽ với đường cong vuốt dọc tinh xảo, vẻ ngoài cực kỳ thâm trầm sang trọng.
(* Được đánhgiá là kiệt tác bất hủ biểu tượng cho doanh nhân thành đạt, giá khoảng 4.3 tỉ.)
Chiếc xe này vô cùng tương xứng với người đàn ông trước mặt.
Từ Đồ: “Xe ở đâu vậy anh?”
Tần Liệt mở cửa xe cho cô, bàn tay che phía trên mui: “Ba em cho mượn.”
“Ông mới mua ạ?”
Tần Liệt dụi dụi hai đầu chân mày: “Chắc vậy.”
Anh đóng cửa, quay lại vị trí ghế lái.
Xe chầm chậm lăn bánh ra khỏi cổng trường rồi từ từ tăng tốc.
Tần Liệt không thạo đường sá ở Chương Châu, anh chỉ mới ghé đến đây đôi ba lần, thỉnh thoảng lại ngó nhìn bảng hiệu hai bên đường: “Em muốn ăn gì?”
Từ Đồ sờ cằm, bất thình lình chồm người sang: “Xe này Từ Việt Hải tặng anh à?”
“Ông ấy tốt bụng như vậy sao?” Từ Đồ hừ một tiếng, sáp lại gần hơn: “Anh đã đồng ý với ông ấy chuyện gì?”
Tần Liệt né đầu, mắt chăm chú nhìn phía trước: “Ngồi ngay ngắn lại nào, anh đang lái xe.”
“Anh mau nói đi mà.” Từ Đồ đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Tần Liệt thấy sắc mặt cô không tốt, dường như đang tức giận, anh suy nghĩ một lúc thành thật trả lời: “Đến khi em tốt nghiệp, giúp công ty đạt được lợi nhuận ba mươi triệu.” (~100 tỷ)
Từ Đồ sững người vài giây, âm thầm hít vào: “Anh đồng ý rồi sao?”
Không đợi anh trả lời, cô bất ngờ ngã phịch người vào lưng ghế, tức giận nói: “Từ Việt Hải muốn tiền muốn điên rồi, mệt cho ông ấy nghĩ ra, em lập tức gọi điện cho ông ấy.” Nói xong, bấm điện thoại tính gọi đi.
Tần Liệt với tay chặn cô lại.
“Chuyện của người lớn, em đừng quan tâm.” Tần Liệt nắm chặt tay cô, dừng lại một lúc: “Em cho rằng ba mươi triệu này anh kiếm không cho ba em sao?”
“Ý anh là gì ạ?”
Tần Liệt vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô: “Cưới con gái người ta, cũng phải trải qua chút thử thách, chứng tỏ cho ông ấy thấy, anh xứng đáng để ông ấy gửi gắm em cho anh.”
“Sao phải để ý tới ông ấy chứ?” Từ Đồ nghiêng người: “Cho dù anh không có gì, em cũng sẽ đi theo anh suốt đời.”
Tần Liệt cười yếu ớt: “Nếu em là đàn ông, nghe thấy những lời vừa rồi, sẽ cảm thấy bản thân thật vô dụng.”
Từ Đồ nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc không nói gì.
Tần Liệt lại nói tiếp: “Huống chi, anh cũng có lòng riêng. Mấy năm nay rời khỏi Hồng Dương, nếu lần nữa bắt đầu lại, không có mối quan hệ, tất cả mọi thứ đều phải bắt tay từ con số không.” Anh dừng lại: “Như vậy không phải không được, nhưng có lẽ sẽ cần năm năm mười năm hoặc hơn thế. Nếu hiện tại chỉ có một mình anh thì không có gì đáng kể, nhưng bây giờ có em, anh không muốn hao phí thời gian để em phải chờ đợi.”
Anh hỏi cô: “Em hiểu không?”
Từ Đồ nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Liệt nói tiếp: “Ba em cho anh nền tảng, anh làm tốt dự án đáp lại ông ấy. Chuyện này rất công bằng.”
Xe dừng ở ngã tư, Tần Liệt nghiêng đầu, bẹo má cô một cái.
Từ Đồ hỏi nhỏ: “Sẽ vất vả lắm hả anh?”
“Không vất vả.” Anh cười dịu dàng, cầm bàn tay nhỏ bé của cô qua, đưa lên môi hôn: “Có em, không sợ.”
Đèn xanh bật lên.
Xe lại lần nữa lăn bánh, không mục đích, dọc theo con đường Khúc Phụ chạy về phía trước.
Từ Đồ lấy điện thoại ra tra Baidu, tìm một nhà hàng được đánh giá khá cao, trên đó ghi địa chỉ ở đường Khúc Phụ.
Tìm kiếm cả buổi trời, nhưng vẫn quanh quẩn trong khu đó.
Bên đường có một phụ nữ mang thai đang đứng phía trong lề, cô ấy mặc chiếc váy dài rộng rãi màu be, bên ngoài khoác áo choàng ngắn màu xám, nhìn bụng không ít tháng.
Người phụ nữ kia buộc tóc thấp, có vài lọn lòa xòa trên gò má, tướng mạo xinh đẹp tao nhã, nụ cười vô cùng mềm mại dịu dàng.
Xe chầm chậm chạy qua, Từ Đồ bám vào khung cửa, ánh mắt bị cô búp bê nhỏ bên cạnh người phụ nữ thu hút. Cô ấy dắt tay một cô bé con mũm mĩm tầm ba bốn tuổi, tay chân ngắn ngắn tròn tròn, thắt bím hai bên, mặc váy công chúa màu trắng.
Từ xa nhìn lại, như nắm cơm nếp nhỏ, hết sức đáng yêu.
Cơm nếp nhỏ nắm tay mẹ, ngửa đầu cắn quả táo, cái chân mũm mĩm lắc la lắc lư.
Từ Đồ không khỏi phì cười, xoay người: “Dừng xe đi anh.”
Tốc độ vốn không nhanh, Tần Liệt theo bản năng phanh lại, dừng bên đường.
Cô mở cửa xe, Tần Liệt: “Em đi đâu thế?”
Từ Đồ chạy quay lại phía sau, hai bím tóc tung lên: “Em đi hỏi đường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT