Hướng San đau đến xuýt xoa, cơ thể loạng choạng hụp người xuống, hai tay bấu chặt bàn tay đang nắm giữ đuôi tóc mình: “Cô buông ra.”

Từ Đồ mất thăng bằng, nhưng sức trên tay vẫn không giảm, tiếp tục túm ngược ra sau: “Buông gì mà buông, món nợ giữa hai ta chưa thanh toán xong đâu.”

Trong sân chỉ còn lại ba người bọn họ, Tần Xán nhìn thấy một màn này cũng có phần há hốc mồm kinh ngạc, đứng sững người mấy giây rồi nhẹ nhàng giữ tay Từ Đồ từ phía sau ngăn lại, liền bị cô gạt ra.

Từ Đồ nói tiếp: “Chị đừng có động đậy, càng động càng siết chặt hơn thôi.”

Hướng San cảm thấy da đầu căng như bị xé toạt, cơn tức giận và căm hận ngùn ngụt xông lên, cô ta giơ những móng tay bén nhọn cào mạnh lên mu bàn tay Từ Đồ.

Từ Đồ đau đến chảy nước mắt, lập tức buông tay ra: “Chết tiệt, chị cầm tinh con mèo hả.” Cô cúi đầu nhìn, mới đó mà da thịt non mềm trên mu bàn tay đã hiện đầy những lằn ngang lằn dọc tứa máu.

Lúc này, hai người mới tách nhau ra, Hướng San thở hổn hển vuốt lại mái tóc, xoa xoa da đầu: “Cô nổi điên cái gì hả?”

Từ Đồ nhướng mày: “Có phải mấy người lớn tuổi đều bị đãng trí không?” Cô giũ giũ bàn tay đau rát, sau đó thả xuống nắm ở sau lưng: “Tát tôi một cái xem như xong sao?”

Vẻ mặt Hướng San thoắt xanh thoắt trắng, nhưng vờ điềm nhiên như không có gì xảy ra, lui về sau nửa bước: “Tôi cũng chỉ vì quá nóng lòng lo lắng cho Tần Tử Duyệt mới kích động đánh cô. Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, tôi thấy cô còn trẻ, đừng nên so đo tính toán quá chi li.”

Từ Đồ cười cười: “Thế nào? Muốn cười một cái xóa hết ân oán sao?”

“Hy vọng cô có thể hiểu cho tâm trạng của tôi.” Hướng San liếc mắt về phía Từ Đồ: “Có lẽ có những tình cảm cô không hiểu được đâu, dù sao Duyệt Duyệt cũng ở bên tôi hai ba năm, thậm chí còn thân thiết gần gũi hơn so với mẹ ruột, nếu đã nói tới vậy rồi mà cô còn không hiểu, vẫn muốn làm khó dễ, tôi cũng chẳng muốn nhiều lời…”

“Bốp!”

Lời nói của Hướng San nghẹn ngang trong cổ họng, đầu lệch sang một bên, mái tóc dài rũ xuống che kín cả khuôn mặt.

Trong sân hoàn toàn yên lặng.

“ ‘Tôi xin lỗi’ ba chữ này thật dễ nói mà.” Từ Đồ đánh một cái, bàn tay cũng tê dại, hời hợt khom người: “Tôi xin lỗi.”

Phảng phất thời gian như ngừng lại, các gian phòng bốn phía đen kịt một màu, chỉ có cái đèn treo lơ lửng phía trên chiếc bàn dài đang đung đưa qua lại, hắt những cái bóng chập chờn lên vách, lay động không ngừng.

Tần Xán hít sâu một hơi, chớp chớp mắt như bất giác bừng tỉnh, vội vàng kéo Từ Đồ lui lại. Cô ấy nhìn hai người nói: “Được rồi, bây giờ xem như huề nhau, ai nên ngủ thì ngủ, ai cần đi ra ngoài thì đi. Từ Đồ, em đi theo chị.”

“Ai nói huề?” Cơn giận của Hướng San khó tiêu, liếc nhìn qua cửa sổ phòng đối diện chỉ thấy một màu đen đặc, cô ta liền gỡ bỏ bộ mặt hiền lành giả tạo thường ngày, nhào tới túm tóc Từ Đồ.

Từ Đồ nhảy vọt về phía sau, linh hoạt tránh né.

Từ Đồ thuộc tạng người xinh xẻo, xương nhỏ thịt mềm, chỉ giỏi kiêu căng lớn lối vậy thôi chứ căn bản vô dụng chẳng được tích sự gì, nếu thật sự đánh nhau, chỉ cần so sánh tương quan sức vóc, Từ Đồ tuyệt đối không phải là đối thủ của Hướng San, không nói tới những thứ khác, chỉ tính riêng hai khối tròn trước ngực cô ta cũng đã hơn cô nửa cân.

Hướng San lách người qua Tần Xán đang đứng ngăn ở giữa, túm chặt ngực áo Từ Đồ, đuôi mắt vẫn không ngừng liếc xéo về phía cửa sổ, bất chợt nhìn thấy rèm cửa khẽ đung đưa, có đốm lửa đỏ chợt lóe chợt tắt trong đêm tối.

Một bóng người ẩn hiện sau cửa kính, thì ra anh không ngủ, đang đứng bên song cửa nhìn ra ngoài.

Hướng San vội vàng thu tay lại, siết chặt nắm đấm.

Từ Đồ xoay lưng về hướng đó, nào hay biết gì, hệt như ngốc tử nhào về phía Hướng San khoa tay múa chân loạn xạ, cào lên cánh tay cô ta một cái, trả đũa mấy vết ăn đau vừa rồi.

Tần Xán kẹp ở giữa, nhất thời ba người xoay mòng mòng, Hướng San đột nhiên thu tay lại không đánh trả nữa nên bị Từ Đồ đá trúng một cú vào chân, ngoài mặt cô ta giở trò chịu thiệt, nhưng bàn tay âm thầm hướng xuống dưới hông Từ Đồ, tàn nhẫn cào mấy cái thật mạnh.

Từ Đồ đau thấu trời, há hốc miệng xuýt xoa nhưng không dám kêu lên, sợ đánh thức những người khác.

“Mọi người đang làm gì vậy ạ?” Tần Tử Duyệt không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đang đứng vịn tay ở khung cửa, mở to mắt nhìn bọn họ.

Động tác bên này thoắt cái im bặt, bất động vài giây, mọi người tự tách ra.

Hướng San lại liếc mắt về phía cửa sổ đối diện, đốm lửa đã biến mất, rèm vải lặng thinh, nào có còn bóng dáng của người đó.

Tần Tử Duyệt chớp chớp mắt mấy cái, bước qua ngưỡng cửa đi ra. Con bé lại hỏi: “Mọi người đang cãi nhau ạ?”

“Đâu có.” Tần Xán thấy hai người kia không ai lên tiếng liền chống hai tay lên đầu gối khom người xuống: “Sao Duyệt Duyệt không ngủ?”

“Con muốn đi nhà vệ sinh.” Cô bé nhỏ giọng nói: “Nhất định là vừa rồi mọi người đang cãi nhau.”

Từ Đồ vén vạt áo bên hông lên nhìn lướt qua một cái rồi nhanh chóng thả xuống: “Cãi nhau gì chứ, mọi người đang đùa giỡn thôi.” Cô bẹo má cô bé: “Còn không mau đi vào nhà vệ sinh, coi chừng tè ra quần bây giờ.”

“Lúc bốn tuổi, em đã không còn tè ra quần nữa rồi.”

“Khoác lác!”

Cô bé chu cái miệng xinh xắn khẽ hứ: “Không tin chị hỏi ba đi, ba còn dạy em buộc giày và cột tóc nữa. Em tự làm được hết.”

“Chu choa, giỏi ghê ta!”

Hai người vui vẻ nói qua nói lại một hồi, khuôn mặt Hướng San sa sầm, kéo con bé về phía mình: “Con có đi vệ sinh không, không đi thì trở về phòng ngủ.”

Tần Tử Duyệt nghe thấy giọng nói của cô ta không vui, liền nhỏ giọng rất khẽ: “Dạ đi.”

Lúc nào ở trước mặt Hướng San con bé cũng đều hết sức ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì khát khao tình thương của mẹ nên Tần Tử Duyệt rất quý trọng tình cảm này, vừa vặn cũng nhờ điểm yếu đó mà cô ta mới có cơ hội đi vào Lạc Bình, lấy cái cớ vô cùng hợp lý để dây dưa bên cạnh Tần Liệt.

Từ Đồ nhíu mày: “Cô hung dữ cái gì…”

Cô còn chưa dứt lời đã bị Tần Xán đưa tay lên che miệng lại, nài ép kéo ra khỏi cổng sân.

Hướng San nhìn chằm chằm hai người dần biến mất, cơn tức nghẹn ngang ngực từ đầu tới cuối không trút ra được, chỗ gò má vừa bị tát lúc nãy nóng đỏ lên, đau âm ỉ.

Chân đau, cánh tay đau, da đầu đau.

Cô ta cắn chặt răng, nắm tay đang siết chặt không khỏi tức đến run rẩy.

Tần Tử Duyệt lắc lắc tay cô ta: “Mẹ ơi…”

Hướng San lấy lại bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc trên khuôn mặt, ngồi xổm xuống: “Mẹ đã nói với con gì hả? Bảo con không được chơi với con nhỏ đó, sao con không nghe lời?”

“Nhưng chị Từ Đồ không phải đứa trẻ hư.”

Vừa nghe thấy cách xưng hô này, cô ta càng thêm nổi đóa: “Không phải đứa trẻ hư mà dẫn con lên núi? Rồi bỏ con lại một mình ở đó, tự về trước sao?”

“Nhưng mà hôm nay là do con tự mình chạy loanh quanh nên mới bị lạc.” Cô bé con thấp giọng phản bác.

Hướng San thở dài, giọng nói nhẹ lại: “Mẹ nhớ con đã nói, chỉ cần mẹ ghét, con cũng sẽ không thích, những lời này có đúng không?”

Tần Tử Duyệt mím mím môi, nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi gật đầu.

Nhìn thấy sự lưỡng lự của con bé, nét mặt Hướng San hơi sững ra, trải qua mấy ngày vừa rồi, cô ta đã dần hiểu, hết thảy đều là cô ta tự mình đa tình, bất luận cô ta có cố gắng đến đâu đi nữa, Tần Liệt cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý. Đúng như những gì Từ Đồ nói, đàn ông đều có mới nới cũ, lại có mấy người không thích ăn nước củ cải đâu.

Cô ta cũng nhìn ra Tần Liệt đối xử với Từ Đồ rất đặc biệt không hề giống với bất kỳ ai khác, tuy anh không nói thẳng ra, nhưng cái cách mà anh nhắc nhở cảnh cáo, vô hình trung đã nghiêng hẳn về phía bên kia.

Nhưng mà, cô ta không cam lòng thất bại dưới tay một con ranh. Cũng như khi đối đầu trong một trận chiến, cô ta có thua, cũng sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện đó, cho dù không chiếm được chiến lợi phẩm, cũng không có chuyện nhường cho kẻ thù ngồi không ăn sẵn.

Cô ta nói: “Vậy thì mẹ không thích chị Từ Đồ, có phải Duyệt Duyệt cũng sẽ giống như thế không?”

Tần Tử Duyệt cúi đầu, im lặng.

Hướng San vô cùng dịu dàng hỏi lại: “Có phải không?”

Mãi hồi lâu sau, cô bé mới cúi gằm mặt ‘dạ’ một tiếng, nhưng lúc này đây, trong lòng đã hoàn toàn không còn nghĩ như vậy.

***

Sáng sớm hôm sau, nắng ráo trời trong, thời tiết đẹp như chiều hết lòng người, sau một trận mưa như trút nước mặt đất được gột rửa hết bụi bẩn, từng lá cây ngọn cỏ đều thanh sạch tươi mới, khí trời cũng trong lành mát mẻ hơn thường ngày rất nhiều.

Mọi người ngồi tập trung quanh cái bàn dài trong sân ăn sáng, Tiểu Ba loay hoay lấy cơm cho mấy cô bé con ăn xong, trên trán cũng đã túa đầy mồ hôi, cô ấy đặt bát đũa xuống, đi vào phòng lấy khăn lau mặt.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Tần Liệt, Hướng San.

Hướng San ngồi đối diện với anh, trầm ngâm hồi lâu rồi cất tiếng hỏi: “Anh thật sự để Từ Đồ đến trường dạy học sao?”

“Ừm.” Tần Liệt cúi đầu gắp thức ăn.

“Em thấy anh chưa cân nhắc kỹ, nói gì đi nữa, đối tượng cô ta phải đối mặt là học sinh, chưa nói tới cô ta không có kinh nghiệm, chỉ với cái tính nết chẳng khác nào trẻ con kia của cô ta, e rằng không đảm đương nổi.”

Tần Liệt không thảo luận với cô ta chuyện này, cách một lúc sau mới lên tiếng: “Hai năm nay, cô đi đến Lạc Bình rất vất vả, tôi tin đám trẻ trong trường cũng sẽ luôn ghi nhớ, có một cô giáo Hướng đã từng giúp đỡ bọn chúng.”

“Anh có ý gì?”

Tần Liệt nói: “Tháng chín này, nhóm Triệu Việt sẽ rời khỏi đây, cô hãy trở về cùng bọn họ, sau này đừng đến nữa.” Anh nói tiếp: “Cô cũng đã nói, dạy học là một chuyện nghiêm túc, xen lẫn quá nhiều mục đích sẽ không còn ý nghĩa, hơn nữa còn lãng phí thời gian của chính mình.”

Đôi môi Hướng San khẽ run rẩy, cho rằng anh không biết: “Tối qua, cô ta cố tình gây chuyện, em không có đánh trả lại, là cô ta…”

“Không liên quan đến cô ấy.”

Hướng San đặt đôi đũa xuống mép bàn, tay rủ xuống dưới, siết chặt lại thành nắm đấm, im lặng một hồi, cô ta ngập ngừng hỏi: “Chúng ta, quan hệ, thật sự không còn cứu vãn được nữa sao?”

Tần Liệt cầm đôi đũa, tựa lưng vào ghế: “Tôi đã cho câu trả lời từ ba năm trước.”

Trái tim Hướng San như có mũi nhọn khoan vào vô cùng đau đớn khó chịu, có yêu, có hận, có cả không cam lòng, hơn nửa khắc trôi qua: “Được, em biết rồi.” Cô ta nói tiếp: “Em cũng không phải là người liều chết bám chặt lấy anh, chỉ sợ Duyệt Duyệt…”

“Chuyện này cô yên tâm, dù sao cũng là trẻ con, qua một thời gian tự nhiên sẽ quên.”

Đối với Tần Tử Duyệt, Tần Liệt không muốn mềm lòng do dự nữa, trước đây anh còn thản nhiên không để ý tới, nhưng trải qua chuyện đêm qua, có một số việc phải nhanh chóng kết thúc.

Trên bàn ăn chỉ còn lại âm thanh bát đũa chạm vào nhau.

Hướng San ngồi nghiêm lại, sống lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện hồi lâu, cổ họng cố nuốt xuống mấy lần: “Tháng chín em đi.”

Hôm nay, Từ Đồ dậy trễ hơn thường ngày mười phút, mở mắt ra lồm cồm bò dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, lúc bước xuống bậc thềm, không nhịn được đảo đảo xương quai hàm.

Mấy ngày nay chịu không ít giày vò, lưng đau, gò má đau, chỗ nào cũng ê ẩm, vết thương trên đầu gối vừa kết vảy giờ lại toạt ra, đến bước đi cũng khó khăn.

Cô hoàn toàn không chú ý tới không khí trên bàn ăn, đỡ đầu gối từ từ ngồi xuống, miệng không ngừng thở ra hít vào xuýt xoa, nhìn thấy trên bàn không có đủ bát đũa, tính đứng dậy đi vào nhà bếp lấy.

Tần Liệt giữ vai cô lại: “Đừng cử động, để tôi đi.”

“Dạ.” Trái tim cô nàng tê rần cả người lâng lâng, hé miệng cười khúc khích.

Tần Liệc liếc nhìn cô một cái: “Ngồi ngoan đó.”

Ánh mắt Từ Đồ dõi theo vào nhà bếp, chưa tới mấy giây sau liền quay lại nhìn về phía đối diện, vừa vặn đụng phải ánh mắt Hướng San đang ném qua, trong mắt cô ta tràn ngập thù hằn không cam lòng, hốc mắt vẫn còn ươn ướt, tâm trạng có vẻ vô cùng phức tạp.

Từ Đồ nhún nhún vai.

Hướng San nhanh chóng liếc đi chỗ khác, miễn cưỡng nuốt miếng bánh bao còn lại xuống, rồi đứng dậy xoay người trở về phòng.

Tần Tử Duyệt từ phía sau nhào tới ôm chặt thắt lưng cô ta: “Mẹ ơi, mẹ ăn xong rồi sao? Chúng ta cùng đi đến trường nha?”

Hướng San cúi đầu xuống, ánh mắt cô ta nhìn con bé vừa lạnh lùng vừa xa cách, hoàn toàn chẳng còn sót lại chút gì của trước kia.

Nụ cười rạng rời trên khuôn mặt Tần Tử Duyệt chậm rãi thu lại, cánh tay ôm thắt lưng cô ta cũng dần nới lỏng ra, chớp đôi mắt trong veo ngơ ngác, sợ sệt nhìn cô ta.

Hướng San gỡ tay cô bé ra: “Con tự đi trước đi.”

“…Dạ, được ạ.” Cô bé cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói, giọng nói đó có vương chút nước mắt.

Hướng San phất nhẹ vạt áo, liếc nhìn con bé một cái rồi xoay người vào phòng đóng cửa lại.

Tần Liệt lấy cho Từ Đồ một bát cháo, hai người ngồi cạnh nhau, cúi đầu ăn.

Từ Đồ sực nhớ tới một chuyện, tâm tư nhỏ đảo vòng vo, nằm bò lên bàn hạ thấp giọng hỏi: “Hôm qua anh nói, phải trái đúng sai chờ đến sau giải quyết, những lời này có chắc không?”

Tần Liệt nhướng mí mắt: “Cái gì đúng sai?”

Từ Đồ quýnh lên vội vàng nhích sát lại gần: “Thì chuyện hôm qua vợ trước của anh đánh em…”

Tần Liệt cau mày, dằn mạnh đôi đũa xuống miệng bát.

Cô nàng lập tức đằng hắng đổi giọng: “Là Hướng San… Cô ta đánh em, không phải em có chút thiệt thòi sao.” Từ Đồ dõng dạc khoác lác mà không biết ngượng: “Bây giờ Tần Tử Duyệt đã bình an trở về, anh nói để sau giải quyết… Nhớ ra chưa?”

Tần Liệt một lần nữa cầm đũa lên: “Tôi đã nói vậy sao?”

Từ Đồ ngẩn tò te: “Đương nhiên đã nói vậy.”

“Tôi quên rồi.”

Động tác khuấy cháo của Từ Đồ chậm lại, cơ thể dựng thẳng lên, nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đã đời chỉ thấy ngũ vị tạp trần chẳng rõ mùi vị gì: “Hai người đây là đồng diễn tiết mục mai phục sao?” Cô xem thường nói: “Phu thê phối hợp cũng thiệt ăn ý mà, một người hát mặt đen, một người ca mặt trắng*, phối hợp nhau chỉnh em đây mà?”

(*Trong kinh kịch Trung Quốc, nhân vật vẽ mặt đen tượng trưng cho người độc ác;mặt trắng tượng trưng cho người nham hiểm, xảo trá.)

Anh nói: “Tôi không rảnh tới mức đó.”

Từ Đồ gặm gặm ngón tay: “Vậy anh nói thử xem, rốt cuộc chuyện này phải làm sao đây?” Cô ra vẻ đáng thương: “Không thể cứ cho qua như vậy được, lớn đến ngần này, chưa có ai tát lên mặt em.”

Cô kề khuôn mặt tới sát mặt anh, chỉ chỉ ngón tay vào: “Anh xem nè!”

Tần Liệt khẽ thở dài, không kìm lòng được nhìn qua, Hướng San xuống tay không nhẹ, tối qua đã lấy trứng gà lăn giảm sưng, nhưng trên làn da trắng nõn non mịn đó vẫn còn hằn vết thâm.

Anh có chút bất đắc dĩ nói: “Từ đầu tới cuối em không làm sai chuyện gì sao?”

Từ Đồ vặn âm thanh đến mức thấp nhất, lí nhí nói: “Có sai thì cũng nên bàn bạc trao đổi với nhau, không thể nào ra tay đánh người như vậy.”

Tần Liệt nghiêng người dựa vào thành ghế, nhìn cô nửa ngày, lắc lắc đầu phì cười: “Từ Đồ, em bây giờ gọi là đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.”

Thân thể Từ Đồ cứng đờ, đầu óc vận hành liên tục, ‘thì ra anh đã biết rồi vậy mà bây giờ mình mới phát hiện’, liền ngốc mặt hỏi: “Anh biết hết rồi?”

Ánh mắt Tần Liệt sâu xa, rủ mắt nhìn cô hồi lâu, chẳng nói lời nào.

“Không phải… Hướng San tố cáo chứ?” Trái tim cô thình thịch đập liên hồi, thấy ánh mắt anh vẫn đăm đăm nhìn mình như cũ, chung quy không chống đỡ nổi, giơ tay lên gãi gãi trán.

Ngoài sân, những tia nắng ban mai đang dần ló ra khỏi rèm mây, ánh mặt trời rạng rỡ ban ngày rơi trên mái tóc cô, đôi gò má nhẵn mịn như bạch ngọc, hai cánh môi thắm hồng khẽ khép khẽ mở lộ ra những chiếc răng nhỏ trắng muốt như vỏ sò, cái miệng bé xíu nói toàn những lời có lợi cho mình. Rõ ràng là chiếm được món hời, vậy mà còn làm ra bộ dạng ủy khuất đáng thương, lúc bị người ta biết tỏng rồi, thì hoảng hốt như con thỏ nhỏ, ánh mắt đảo tròn xoay tít, hai gò má xấu hổ đỏ bừng.

Tần Liệt nhất thời không cách nào dời ánh mắt đi được, lơ đãng mỉm cười. Khi lần nữa ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên mu bàn tay cô, rồi dừng luôn ở đó.

Trên làn da trong suốt là những vết trầy ngang dọc kéo dài từ cổ tay xuống hết mu bàn tay, vết thương rất sâu, có nơi đã kết vảy, có nơi do không cẩn thận đụng phải vẫn còn đang rươm rướm máu.

Tần Liệt vội cầm cổ tay cô: “Cô ta làm em bị thương?”

Cánh tay Từ Đồ bị anh kéo qua, cô nàng giả ngu: “Anh nói cô ta nào?”

Tần Liệt không nói gì, nhíu chặt hai hàng chân mày quan sát vết thương thêm một lúc rồi đứng dậy, nắm tay cô dắt thẳng về phòng mình.

Anh thuận tay chỉ cái ghế: “Ngồi xuống.”

Từ Đồ nào có khách khí, vắt chéo chân ngồi xuống cái ghế dựa duy nhất trong phòng, nhàm chán đưa mắt quan sát một vòng xung quanh, căn phòng này gọn gàng sạch sẽ hơn phòng cô rất nhiều, ít nhất chăn màn được gấp xếp ngay ngắn, quần áo không vứt bừa bãi, mấy đồ linh tinh cũng không có. Người ở thôn Lạc Bình có thói quen giăng ngang một sợi dây thừng trong góc phòng để treo khăn và quần áo thay ra thường ngày.

Căn phòng của Tần Liệt cũng giống vậy, từ góc tường bên kia, giăng sợi dây ngang qua vách tường đối diện.

Từ Đồ ngẩng đầu nhìn, thấy bên trên có treo một chiếc khăn lông màu xanh dương sọc trắng đơn giản, chiếc áo ba lỗ kiểu chữ I bình thường anh hay mặc, còn có mấy đôi tất. Ánh mắt liếc qua phía xa xa hơn một chút, đầu bất giác cứng đờ, vội vàng thu tầm nhìn lại, cách hai giây sau, rốt cuộc không chống đỡ nổi cám dỗ, lại len lén ngoảnh đầu về phía đó…

Sát trong góc tường treo hai cái quần lót nam kiểu trunk, dạng quần đùi ống ngắn, màu trắng viền đen cơ bản, túi nâng đỡ phía trước được thiết kế theo hình thái học cơ thể nam giới nên nhô ra một đường cong, cho dù trống rỗng nằm yên treo ở đó, cũng gồ lên một cái túi rất lớn.

Tần Liệt đặt hòm thuốc lên bàn: “Em nóng sao?”

“Không có.”

Hông của anh tựa vào mép bàn, ngón tay chỉ lên trán cô: “Đổ mồ hôi, mặt cũng rất đỏ.”

Từ Đồ không dám nhìn Tần Liệt, giơ tay lau mồ hôi: “Căn phòng này của anh bí hơi quá, em ra ngoài hóng mát đây.”

“Khoan đã.” Tần Liệt đè vai cô lại, gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, tỏ ý bảo cô đặt tay lên.

Từ Đồ ngồi không yên, mông cứ cọ tới cọ lui vào thành ghế, hai người đối mặt nhau, hơi thở của anh phả trên đỉnh đầu cô phủ trùm khắp cơ thể, đầu gối phải của cô kề sát chân anh không chút khe hở, đôi chân dài mạnh mẽ rắn chắc kia vắt chéo qua nhau, tùy ý chống dưới đất. Chỉ cần hơi ngước mắt nhìn lên, có thể thấy ngay những nếp nhăn trên vạt áo anh. Sự hiếu kỳ quấy phá đâm đầu tông khỏi lồng ngực, Từ Đồ xuôi theo vạt áo lướt xuống bên dưới, ánh mắt tập trung vào điểm đó, lúc này đây càng thêm bồn chồn phấp phỏng, đứng ngồi không yên.

Tim đột nhiên gia tốc như mô tô phóng như bay trên xa lộ, quắn quéo hết cả người.

Tần Liệt: “Bị rận cắn?”

Thân thể cô lập tức cứng đờ bất động, không dám ngó ngoáy nữa.

Tần Liệt gõ mạnh hai cái lên bàn: “Đặt tay lên đây.”

Từ Đồ lia mắt đi chỗ khác, máy móc làm theo lời anh.

Anh không trực tiếp chạm vào tay cô, hạ tầm mắt, cầm một cây tăm bông nhúng vào thuốc sát trùng rồi chấm lên vết thương trên mu bàn tay Từ Đồ.

“Xuy…tt”

Động tác của anh khựng lại: “Mạnh tay sao?”

Từ Đồ không ngẩng mặt lên, mơ mơ hồ hồ ậm ờ.

Tần Liệt nhìn cô một hồi, lần này anh nâng tay cô lên đưa đến trước mặt, đổi một cây tăm bông khác nhẹ nhàng lau sạch những vết vàng povidone dính xung quanh.

Anh cúi đầu, thổi nhè nhẹ vào vết thương, chưa tới nửa giây sau, luồng hơi thở mát lạnh đó lướt qua mu bàn tay Từ Đồ khẩy vào tận trong lòng.

Từ Đồ run lên, đôi mắt lập tức mở to tròn xoe.

Góc rèm cửa sổ bị gió phe phẩy, ánh mặt trời nghịch ngợm chui vào bên trong, không ai lên tiếng, không khí trong phòng lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Tần Liệt hỏi: “Sao không nói gì?” Anh lại dịu dàng thổi lên mu bàn tay nhỏ nhắn đó, rồi xé một miếng băng keo cá nhân dán lên: “Nghĩ gì vậy?”

Sau một hồi lâu trầm ngâm, Từ Đồ mím mím môi, nói một cách vô cùng chắc chắn: “Kỳ thật, Hướng San vốn không có tố cáo.”

Tần Liệt: “Em muốn nói gì?”

Từ Đồ nói: “Đêm qua anh nhìn thấy, đúng không?”

Tần Liệt đứng yên không cử động, ánh mắt từ từ hạ xuống, lướt qua mái tóc, hàng mày, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô.

Ánh mặt trời bên ngoài đang nhô cao tới đỉnh, ngàn ngàn tia nắng phá cửa sổ tuôn vào, Tần Liệt chăm chú nhìn cô, nhất thời chẳng nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play