Từng đợt gió thổi rít
qua khung cửa mang theo cái lạnh thấu xương,bầu trời xám xịt,u ám đến
ghê rợn...Hòa vào khung cảnh ấy là dáng vóc của một cô gái với khuôn mặt khá thiện cảm nhưng cái nhìn chất chứa vẻ xa xăm,hỗn loạn.....
Nó vịn tay vào thành cửa,khẽ nhắm mắt,đôi môi mấp máy bài hát Faded mới học....
You were the shadow to my light
Did you feel us
Another Start
You fade away
Afraid our aim is out of sight
Wanna see us
Alive
Where are you now........................
-Khả Hân,Hân à cháu đang làm gì vậy?-Nhiên gọi vọng lên
...................
-Hân,con bé này nghe dì gọi không hả?-Nhiên vừa nói vừa bước dần lên cầu thang
..........................................
-Cháu đang làm gì vậy Hân? đến giờ cơm rồi đấy-Nhiên quát lên
Nó giật mình quay lại,đưa tay tắt điện thoại
-Cháu đang nghe nhạc nên không nghe dì gọi..cháu xin lỗi
-Thôi xuống dưới nhà ăn cơm đi
-Vâng-nó ném điện thoại lên giường rồi nhanh chóng đi xuống tầng
-Tốt lắm Hân..ngày mai dì sẽ lánh mặt,cháu phải tỏ ra không quen biết và
thật tự nhiên vào..dì nghe nói hắn đang muốn nhận con nuôi để tiếp quản
công ti cùng hắn
-Dì yên tâm,cháu sẽ cố hết sức
-Ừ...đừng làm dì thất vọng
.............................................
-Tổng giám đốc Lâm,tôi nghe nói sức khỏe của ông không tốt vậy mà ông còn đến đây thăm mọi người..tôi vui lắm
-Nhã Kì,cô khách sáo vậy? mấy năm qua vì bận quá mà tôi không có thời gian đến thăm mấy đứa nhỏ,tôi cảm thấy áy náy lắm
-À ông Lâm,để tôi dẫn ông đi thăm quan nhé-Ngọc Anh bước nhanh đến rùi nháy mắt sang Nhã Kì
-Đúng vậy ông Lâm..Ngọc Anh phiền cô nhé,ông Lâm tôi còn có việc,xin lỗi tôi đi trước
-Được rồi,cô cứ mặc tôi...
......................................
-Ông Lâm đây là nơi sinh hoạt và học tập của mấy đứa nhỏ,còn kia được xem
như công viên xanh ở đây-Ngọc Anh vừa nói vừa chỉ ra bãi cỏ trước mặt
-Cô bé kia là?
-À,đó là Khả Hân..cô bé vào đây được 3 năm rồi,năm nay nó 11 tuổi,nó rất có năng khiếu
-Vậy là hơn Minh Anh nhà tôi 1 tuổi...giọng của Lâm Hải Nam có phần nhẹ xuống
Tiếng đàn violon khẽ vang lên bao trùm bầu không khí...
-Giai điệu này...Lâm Hải Nam khẽ nhíu mày
-Forever-đó là bài hát nó thích nhất
-Thích nhất? Nét mặt Lâm Hải Nam thoáng lên sự ngạc nhiên nhưng sau đó cũng
giãn dần,nhắm mắt và thưởng thức giai điệu tưởng chừng như đã đi vào
quên lãng đó
bộp....
-hay lắm
-Cô Ngọc Anh đây là...
-Tổng giám đốc Lâm của H&C
-Dạ cháu chào chú
-ừ ngoan lắm..đây là bài hát cháu thích nhất hả? có thể cho chú biết lí do không?
-...Dạ vì nó chứa đựng những cảm xúc rất khó tả,và cũng chất chứa cái gì đó gọi là sự mong mỏi,chờ đợi và chung thủy ạ...
-Cảm thụ âm nhạc rất tốt..chú cảm thấy chúng ta có gì đó rất hợp nhau,cháu có thể làm con nuôi chú không?
-Cháu...
-Nếu không thích thì cháu cứ nói ra,không phải ngại đâu
Nó mỉm cười khẽ gật đầu
-Tốt lắm...tôi muốn gặp Nhã Kì để bàn 1 số chuyện về nhận nuôi cô bé này
-Ông có vội vàng quá không Lâm tổng?
-Không sao,tôi tin vào quyết định của mình
..........................................
-Dì..nó mỉm cười rạng rỡ
-Khá lắm Hân.vậy là ông trời cũng bắt đầu đứng về phía chúng ta rồi..khi về
nhà họ Lâm không có dì bên cạnh cháu phải thật cẩn thận và biết chăm sóc mình nghe chưa..nếu có cơ hội dì sẽ nói Nhã Kì đến thăm cháu
-Dạ vâng...cháu sẽ cẩn thận
-Nhiên.Lâm Hải Nam đã làm xong thủ tục rồi,nghe nói ngày mai ông ta phải sang nước ngoài giải quyết 1 số việc nên mới khẩn cấp như vậy...Cháu chuẩn bị
được chứ Hân?có thể mai cháu phải đi luôn đấy
-Quì xuống Minh Anh( tên này chỉ gọi khi đứng trước mặt bố mẹ nó thôi nhé)
-Sao vậy ạ? nó ngơ ngác hỏi
-Dì nói quì xuống
-Dũng,kiều...ngày mai Minh Anh sẽ đến nhà Lâm Hải Nam sống,hắn đã nhận nó làm con
nuôi.Đây cũng là cơ hội tốt để trả thù...tôi muốn nó đến để chào 2 người và cũng hứa trước 2 người sẽ trả thù...Cháu hứa đi Minh Anh
-Mẹ..con hứa sẽ trả thù cho mẹ,sẽ không mềm lòng,không để mẹ phải chịu oan...con thề nếu không trả được thù con sẽ không bao giờ dám mở miêng gọi mẹ
nữa,mẹ đừng lo cho con,con sẽ cẩn thận mà....
2 người cứ thế đứng trước ngôi mộ mà không biết trời đã tối dần khi nào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT