Tóm tắt tẹo: trong 1 tháng qua cậu bé đó (hay chính là Ngô Minh Nhật) hầu như ngày nào cũng
đến tìm Khả Hân,nhờ sự quan tâm của Minh Nhật mà Hân dần dần lấy lại
được lòng tin ở người khác.Nó nói chuyện nhiều hơn,hay cười hơn và đặc
biệt nó cảm thấy bình yên khi ở bên Nhật... suýt quên. Cô bé Hải Yến
cũng đã được gia đình Nhật nhận nuôi....
Trên bãi cỏ của cô nhi viện.....
-Tặng em này Hân
-Oa..vòng tay hả? nhưng sao anh lại tặng em vậy? hôm nay đâu phải sinh nhật của em
-...Ừ..anh sắp phải đi xa..anh phải sang Mĩ du học,anh và Hải Yến đều đi
-Nhưng sao anh phải đi? học ở đây cũng tốt mà
-Đó là yêu cầu của bố mẹ anh
-Bố mẹ anh?...anh đi bao lâu?
-Khoảng 8 năm
-Lâu vậy? anh có về đây thăm em không?
-Nếu có cơ hội anh sẽ về
....
-À tặng em con mèo này này,nuôi nó tốt nhé,khi nào về anh sẽ kiểm tra đấy
-Hì..e sẽ nuôi nó thật tốt mà
.......................
-Anh Nhật này,em hỏi anh cái này nhé
-Ù
-Sao anh lại cố gắng làm bạn với 1 đứa ngang bướng như em vậy?
-...Vì em giống em gái của anh
-Em gái anh? cậu ấy đâu rồi?sao em chưa gặp bao giờ
-Nó..nó đã mất được 2 năm rồi,nó bị tai nạn..
-Em xin lỗi...
-Em rất giống nó,cả 2 đều ngang ngược nhưng thật ra rất yếu đuối,nó luôn
kiếm chuyện với anh nhưng khi thấy anh giận lại tìm cách xin lỗi...
...........................nó im lặng thở dài
-Em có thể làm em gái anh không?
-Em...em xin lỗi,em không muốn
-Vì sao vậy?
Nó đứng dậy lẳng lặng đi vào mặc cho Nhật nhìn theo khó hiểu...
-Có đấy cháu..nó nhờ cô đưa cháu tờ giấy này,nó bảo khi nào cháu đi khỏi thành phố thì mới được mở
-Vâng
.................................
Chiếc xe chở gia đình Nhật từ từ lăn bánh,mọi người đều vẫy tay chào
gia đình họ,trên xe Hải Yến đang lau nước mắt ngoái đầu nhìn lại ngôi
nhà của mình.Minh Nhật nhìn vào dãy nhà mà Khả Hân ở rồi khẽ thở dài,ánh mắt chứa đựng những mâu thuẫn khó hiểu....
.........................................
-Không ra chia tay nó mà ở đây nằm khóc. Hân à xem ra cháu cũng rãnh quá nhỉ?
-Dì...anh ấy đi rồi hả dì?
-Ừ mới đi..cháu sao vậy?
-Cháu không sao
-Đây là...vừa nói Nhiên vừa chỉ vào cái vòng trên tay nó
-Anh ấy cho cháu,quà chia tay
-Ừ,dù sao dì vẫn muốn cháu như trước kia,khi cháu chưa gặp Nhật. cháu đã trở nên mềm yếu hơn rất nhiều khi có nó bên cạnh
-Cháu xin lỗi
-Lâm Hải Nam đã chính thức công bố Hoàng Minh Anh đã chết rồi,lý do là ông
ta không tìm thấy bất cứ thông tin gì về cháu.Hơn nữa ông ta cũng đã
kiếm ở đâu ra 1 cái xác đang phân hủy,xét nghiệm ADN thì trùng với của
cháu. có lẽ ông ta cố tình làm vậy để xem hành động của chúng ta
-Đã chết? xem ra ông ta nhiều chiêu trò quá nhỉ?
-ừ, dì cũng mong cháu sẽ cố gắng nhiều hơn...cháu phải học với bạn bè hơn
tuổi mình,dì biết là rất khó nhưng mong cháu đừng làm dì thất vọng (
ngoài việc đổi tên nó còn phải khai gian thêm 1 tuổi nhé,nghĩa là giờ nó đã 8 tuổi rồi. Còn Minh Nhật 9 tuổi)
-Cháu biết rồi,cháu sẽ cố gắng
.............................................
Ở ngoại ô thành phố.....
-Anh xem gì vậy? Hải Yến vừa hỏi vừa ngóc đầu sang
-Không có gì đâu,em nghịch điện thoại tiếp đi-Nhật đưa tay đẩy đầu Hải Yến về ghế của nó
-Hừ..
......................
Nhật,em xin lỗi vì đã không tiễn anh...em không muốn làm em gái anh bởi vì em
không thể xem anh là anh trai em được..em biết anh sẽ cho em là ấu trĩ
nhưng em nói thật đấy..em sẽ chờ anh về dù anh chỉ xem em là em gái..em
xin lỗi..
'Em gái bất đắc dĩ: Hoàng Khả Hân'
.............................................
Minh Nhật khẽ thở dài,bàn tay nắm chặt lấy lá thư nó gửi,đôi mắt nhìn
vu vơ ra cửa sổ,hướng tới 1 nơi nào đó sắp trở thành kí ức...