Linh Hoa hơi bất an, lo lắng nói:
- Thiên Lân có bị sao không, hắn vì sao không theo cùng với chúng ta vậy?
Lâm Phàm an ủi đáp:
- Thiên Lân thông minh hơn người, hắn sẽ không sao đâu, chúng ta chờ thêm một lúc nữa là được.
Linh Hoa hỏi lại:
- Nếu mãi vẫn không thấy hắn thì sao đây?
Lâm Phàm chần chừ không trả lời, vấn đề này hắn còn chưa trả lời rõ được.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Tính cách của Thiên Lân ta hiểu rõ, hắn phần lớn là muốn thử coi cường độ của kết giới này, một lúc sau sẽ quay lại. Nếu hắn đến một khắc cũng không thấy người, ta có thể quay lại tiếp hắn.
Linh Hoa nghe vậy tâm tình tốt hơn, cười nói:
- Như vậy ta không phải lo lắng nữa.
Lâm Phàm hơi bất mãn nói:
- Thiên Lân làm việc luôn tinh quái, có gì mà phải lo lắng?
Linh Hoa bĩu môi đáp:
- Muội thích, không được sao?
Tuyết Hồ thấy thế bật cười, khôi phục lại hình người, ánh mắt lóe lên một tia cười cợt thần bí, nghiêng đầu nói với Tân Nguyệt:
- Ba vị cứ từ từ mà chờ, ta đi trước một bước, xin thay ta nói câu cảm tạ với Thiên Lân, đoạn ân tình này ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tân Nguyệt mỉm cười gật đầu, điềm đạm nói:
- Được, ta sẽ làm vậy, ngươi trên đường bảo trọng.
Tuyết Hồ gật đầu, cười thân thiện với ba người rồi bay lên, đi theo phương hướng còn nhớ để quay về lối cũ.
Giây lát, Thiên Lân xuất hiện trước mặt ba người như Tân Nguyệt liệu định.
Vừa gặp mặt, Linh Hoa hiếu kỳ hỏi hắn, Tân Nguyệt lại hung hăng trừng hắn một cái, một tình cảm êm ái âm thầm lộ ra trên nét mặt.
Lâm Phàm phát hiện một chút kỳ diệu, cười ha hả nói:
- Quay lại là tốt rồi, chúng ta còn phải đi thôi, Tuyết Hồ kia cũng đã rời đi một lúc rồi.
Thiên Lân né ánh mắt của hai cô, liếc bốn phía, kinh ngạc nói:
- Không đúng, đây không phải là nơi trước kia chúng ta đã đến.
Tân Nguyệt ba người thất kinh, bị hấp dẫn bởi câu nói của hắn, ai nấy liền quan sát cẩn thận tình hình bốn phía.
- Không hề, ta thấy hệt như trước kia.
Mọi người hoang mang, Linh Hoa bật nói trước tiên.
Lâm Phàm rụt rè nói:
- Không cảm nhận được, dường như lúc đó không quan tâm lắm.
Tân Nguyệt cau mày, điềm nhiên nói:
- Thiên Lân, ngươi khẳng định không nhìn lầm chứ?
Thiên Lân khẳng định:
- Không thể sai, mỗi nơi ta đi qua đều lưu lại khí tức đặc thù, ta liếc qua liền có thể nhìn ra được. Bây giờ … ồ… Tuyết Hồ gặp nguy, nhanh đi xem thôi.
Nói rồi phất hai ống tay áo phát ra hai luồng hào quang màu trắng huyền ảo bao trùm ba người Tân Nguyệt.
Lập tức, chỉ thấy ánh sáng huyền ảo lóe lên, bốn người liền âm thầm biến mát, trong lúc đó phảng phất như vượt qua được một cự ly, khoảnh khắc liền xuất hiện bên trên một hồ nước.
- Ồ, thật kỳ diệu, Thiên Lân ngươi làm cách nào được vậy?
Trong tiếng la hoảng, Linh Hoa ánh mắt quái dị nhìn Thiên Lân, hiếu kỳ cất tiếng hỏi.
Thiên Lân không để ý đến nàng, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy bên hồ hai luồng bóng tuyết tung bay rất nhanh, một trước một sau, ngươi đuổi ta chạy.
Cách đó vài trượng, một người đàn ông tuổi trẻ đang quan sát, hắn chính là môn hạ Thiên Tà tông Hạ Kiến Quốc.
Tân Nguyệt nhìn tình hình giao chiến, vẻ mặt lạnh lùng cau mày thấp giọng nói:
- Thiên Lân, bóng người đầy lông thân pháp thật nhanh, với tu vi của Tuyết Hồ chắc là không trốn thoát được.
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Người này tu vi so ra còn mạnh hơn lão trọc đầu, quả thật không biết xuất thân từ địa phương nào.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Chúng ta không biết, nhưng nói không chừng Hạ Kiến Quốc biết, đi hỏi hắn cho rõ.
Tân Nguyệt thấy có lý đồng ý:
- Đi thôi, chúng ta đi thôi.
Nói rồi tiến về phía đó, người như tiên tử giáng phàm, toàn thân toát ra khí chất tao nhã cao quý.
Hạ Kiến Quốc đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu, trong lúc còn đang nghi hoặc tâm thần chấn động, lập tức phát hiện được khí tức của bốn người Tân Nguyệt, vội vàng quay đầu nhìn lại miệng hô nhẹ:
- Tân Nguyệt … cô … nương, cô nương không sao cả.
Giọng ngạc nhiên vui mừng đầy sự khác thường, mơ hồ toát ra vài phần say đắm.
Tân Nguyệt vẻ mặt thản nhiên nhẹ giọng nói:
- Đa tạ, ta không sao. Chuyện này là thế nào?
Thấy Tân Nguyệt hỏi, Hạ Kiến Quốc vẻ mặt nhiệt tình đáp:
- Ngươi đang giao chiến là Băng Hà cốc Tuyết Nhân, tu vi mạnh đến ngay cả ba phái Băng Nguyên hắn cũng không thèm để ý. Hắn hôm nay đến đây vì truy xét dấu chân khổng lồ… Sau đó ta theo hắn tiến vào, đứng ở hồ nước này đã khá lâu, đang dự tính tiếp tục tiến lên liền thấy người phụ nữ này xuất hiện. Tuyết Nhân vì tính bá đạo, lập tức ngăn lại hỏi, cuối cùng trở thành đánh nhau.
Nghe xong những lời của Hạ Kiến Quốc, Tân Nguyệt sắc mặt biến hẳn, liếc ba người Thiên Lân hỏi:
- Làm thế nào đây? Phải ra tay chăng?
Lâm Phàm và Linh Hoa đều không nói, nhìn Thiên Lân, rõ ràng đang muốn hỏi ý kiến của hắn.
Thiên Lân mãi quan sát giao chiến, phát hiện tu vi Tuyết Nhân sâu không thể dò, bản thân không thể nào nhìn thấu được hắn.
Tình hình như vậy, nếu ngang nhiên ra tay hẳn là không khôn ngoan, nhưng tiếp tục kéo dài thì Tuyết Hồ dường như khó mà thoát khỏi kiếp nạn.
Đối với Tuyết Hồ, Thiên Lân không thể nói là có hảo cảm, bất quá trước đây bản thân đã từng cứu cô ta, nếu lúc này còn chưa ra khỏi kết giới đã bị người giết thì cũng không tránh khỏi đáng buồn cười một chút.
- Không thể đối địch thì phải dùng trí. Ta đi thử qua, các ngươi đều chớ nhúng tay vào.
Thiên Lân nói rồi thân thể loáng lên dời ngang vài chục trượng xuất hiện gần Tuyết Nhân, dùng giọng kỳ quái nói:
- Ha ha ha, một con gấu to xác đần độn lại linh hoạt như vậy quả thật là lần đầu thấy được. Nếu có cơ hội ta nhất định phải bắt về nuôi thật béo, chờ đến lúc yên tĩnh cũng có thể giết thời gian.
Đối với sự xuất hiện của Thiên Lân, Tuyết Nhân tự nhiên biết được.
Nhưng nghe qua những lời của hắn, Tuyết Nhân lập tức nổi giận, rống lên:
- Câm miệng lại, tiểu tử thúi kia đến từ đâu, ngươi tìm chết phải không sao dám châm chọc Tuyết Nhân ta.
Thiên Lân không tỏ ra thấy đúng, cố tỏ ý khinh thường nói:
- Tuyết Nhân? Ta là Băng Thần đây! Có gì khác biệt hơn người.
Lời vừa nói ra, trước mắt liền lóe lên ánh trắng, Tuyết Nhân đã đến trước mặt.
Thiên Lân cố ý kêu lên kinh hãi, thân thể lắc lư qua lại, xem chừng vụng về lại xảo diệu dời ngang ba trượng.
- Ồ, té ra còn là một con gấu Bắc Cực, quả thật ghê gớm, chỉ bằng thân thể này cũng dùng được nửa năm.
Tuyết Nhân nghe xong, cơ mặt run lên, cố nhịn giận dữ trong lòng, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Tiểu tử, ngươi thiên phú không tồi, sao lại ở nơi này giả ngây giả dại?
Thiên Lân tinh nghịch bật cười, không chút sợ hãi, đưa mắt cho Tuyết Hồ bảo chạy đi, nhún hai vai làm ra vẻ không sao cả, cười nói:
- Đời người khổ sở ngắn ngủi, kịp thời là điều thiện. Chuyện ngày hôm qua, hôm nay không nói nữa. Quên hết bụi đời, bỏ đi tục niệm, trời nếu trong tim, sao còn tiếc nuối?
Tuyết Nhân nghe vậy vẻ mặt sửng sờ, dường như cũng có vài phần cảm xúc.
Nhưng thấy Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, lập tức tỉnh lại, giận dữ rống lên:
- Tiểu nhân lớn gan, dám bày trò trêu đùa đến ta, xem ta lột da ngươi thế nào.
Nói rồi tay phải phất lên, hoa tuyết đột nhiên xuất hiện, một luồng khí cực lạnh xuất hiện quanh người Thiên Lân.
Tay trái đẩy ra trước, Thiên Lân quát lên:
- Chậm đã, muốn đánh cũng không vội, trước hết hãy nói qua trước đã.
Tuyết Nhân hừ giận đáp:
- Có gì đáng nói, ngươi dám miệt thị Tuyết Nhân ta, như vậy là đủ rồi.
Thiên Lân cười ha hả đáp:
- Ngươi lớn đến như vậy, ta lần đầu gặp được cười cợt hai câu thì có gì đáng kỳ quái. Lẽ nào ngươi còn sợ người ta nhìn, còn muốn giết tất cả những người dám xem thường ngươi chăng?
Tuyết Nhân hống hách nói:
- Ta thích vậy, thế nào? Nếu ngươi không phục thì cứ xuất bản lãnh ra.
Thiên Lân khinh thường nói:
- Bản lãnh? Ngươi ngoại trừ dùng lớn hiếp nhỏ thì có bản lãnh thế nào? Có can đảm thì chúng ta thi đấu công bằng.
Tuyết Nhân tự phụ hơn người, không thèm coi Thiên Lân vào đâu, lập tức quát lên:
- Được, ta cho ngươi một cơ hội tỷ thí công bằng, để ngươi ra đề, cho ngươi đi trước, như vậy là công bằng rồi.
Thiên Lân không vui đáp:
- Như vậy công bằng thế nào được, hoàn toàn là không công bằng.
Tuyết Nhân hơi bất ngờ kinh ngạc nói:
- Không công bằng? Sao lại không công bằng, ngươi nói ra xem!
Bên bờ hồ, Lâm Phàm nhìn lại, nhỏ giọng cười nói chuyện với những người bên cạnh:
- Trò hay sắp diễn ra rồi.
Linh Hoa hưng phấn nói:
- Đúng thế, Tuyết Nhân kia so cân não sao là đối thủ của Thiên Lân được.
Tân Nguyệt không nói, chỉ hơi mỉm cười.
Hạ Kiến Quốc không hiểu được tình hình của Thiên Lân, chỉ yên lặng quan sát.
Giữa không trung, Thiên Lân thôi cười, vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Trước hết, ta xin tự giới thiệu, ta tên là Thiên Lân, năm nay mười tám tuổi, tu luyện không đủ mười tám năm. Còn ngươi, cũng giới thiệu qua đi.
Tuyết Nhân lạnh lùng đáp:
- Ta sao phải nghe lời của ngươi.
Thiên Lân đáp:
- Để công bằng, ngươi nếu không muốn so tài công bằng thì cứ thẳng thắn ra tay là được. Dù sao ngươi từ nhỏ đến lớn luôn dùng lớn hiếp nhỏ quen rồi.
Tuyết Nhân bị hắn khích tướng, giận dữ quát to:
- Câm miệng, nói một lần nữa ta lớn hiếp nhỏ, ta sẽ lập tức giết ngươi ngay.
Nhún vai, Thiên Lân làm ra dáng không sao cả, vẻ mặt tươi cười hệt như một thanh kiếm khiến Tuyết Nhân không sao tự nhiên được.
Gầm nhỏ một tiếng, Tuyết Nhân nói:
- Tiểu tử nghe cho rõ, không được nói hươu nói vượn, lấy cái gì không công bằng để làm cớ. Ta Tuyết Nhân năm nay tám trăm lẻ ba tuổi, tu luyện tám trăm năm, xuất đạo được bảy trăm năm mươi năm hơn rồi.
- Lớn tuồi như thế, gấp bốn mươi lần đè ép ta.
La lên một tiếng thất thanh, Thiên Lân dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn lão.
Tuyết Nhân rất giận, quát lên:
- Tiểu tử ngươi kêu cái gì, chuyện muốn nói đều đã nói rõ rồi, nếu không tỉ thí tiếp thì đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
Thiên Lân thôi kinh ngạc, cười làm lành nói:
- So, làm sao so bây giờ? Chỉ một chuyện ngươi tu luyện tám trăm năm, ta mới tu luyện mười tám năm, điều này dường như khoảng cách quá lớn rồi. Bọn ta tỉ thí như vậy làm sao nói chuyện công bằng công chính được?
Tuyết Nhân khép hờ hai mắt, âm hiểm nói:
- Ngươi muốn so thế nào, nói rõ ra đi.
Thiên Lân vẻ mặt cười mỉm, bình tĩnh nói:
- Người tu luyện tỉ thí muốn làm đến mức hoàn toàn công bằng công chính thì không thể được. Nói chung, có thể làm đến mức cơ bản công bằng cũng được rồi. Trước mắt, thời gian ngươi và ta tu luyện cách xa nhau hoàn toàn, nếu cứ tỉ thí không điều kiện hạn chế thế thì rõ ràng là không công bằng. Nhưng thêm điều kiện hạn chế, ta lại sợ ngươi không phục, thuân rồi không nhận, chuyện này quả thật khó khăn.
Tuyết Nhân hừ giọng nói:
- Tiểu tử chớ vội phô trương thông minh, có điều kiện thế nào ngươi cứ nói cho rõ, chỉ cần công bằng ta tuyệt đối không nói thêm lời nào.