Đã nhiều năm qua rồi, hậu cung của Ngũ Sắc Thần Vương vẫn luôn là cấm địa với tất cả mọi người, cho dù là Huyền Châu cũng không dám đến gần, những người khác càng thêm không có cơ hội. Thiên Lân thẳng đường đi đến, cẩn thận vô cùng, phát hiện hậu cung này phòng bị càng nghiêm mật hơn ở chính điện. Tung mình lên không trung, Thiên Lân nhìn xuống địa hình của hậu cung, phát hiện nơi này chính là bố cục trận Ngũ Hành Bát Quái, ở ngay phương vị mậu thổ chính giữa, có một cung điện ba tầng càng thêm phần bắt mắt. Bốn bề là bốn lầu nhỏ cao hai tầng, bên ngoài còn có tám cung điện phong cách đặc biệt, tất cả tổng hợp thành một trận pháp Ngũ Hành Bát Quái.

Thông qua thăm dò, Thiên Lân phát hiện tòa cung điện ba tầng đó chính là mắt trận, nhưng có sức phòng ngự vô cùng kinh người, cả cung điện từ trên xuống dưới có một kết giới không nhìn thấy được bao trùm, hoàn toàn ở trạng thái phong kín, bất kỳ vật nào chỉ cần đụng đến nó thì có thể khởi động trận pháp, hơn nữa rất có khả năng bị Thần Vương biết được. Hiểu được những tình hình này rồi, Thiên Lân bỏ qua việc mạo hiểm, đổi lại ra tay từ những chỗ khác, tận dụng sở học bản thân, sau một phen trục trặc, tiềm nhập vào một cung điện ở góc Tây của hậu cung. Ở đó, Thiên Lân phát hiện ra một bí mật, té ra bên dưới cung điện này còn có bí ẩn khác.

Lợi dụng thuật ẩn thân, Thiên Lân rất dễ dàng né tránh được tám nữ nhân ở trong cung điện đó, từ một cửa được che giấu rất bí ẩn để tiến vào đường hầm ở dưới mặt đất.

Trải qua một phen thăm dò, Thiên Lân phát hiện bên dưới cung điện lại có ba mươi sáu căn phòng ngủ trang trí rất tinh xảo xinh đẹp, có ba mươi sáu người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, toàn là thị thiếp hậu cung của Thần Vương, nghe nói Thần Vương cứ cách một hai tháng lại đi đến nơi đó một lần. Để xác định suy đoán trong lòng của mình, Thiên Lân sau khi rời khỏi cung điện dưới đất liền bí mật đi vào một cung điện khác, kết quả phát hiện tình hình cơ bản giống như vậy, toàn bộ tám tòa cung điện vòng ngoài mỗi nơi bên dưới đều có ba mươi sáu phòng ngủ, tổng cộng có hai trăm chín mươi sáu người ở. Thấy vậy, Thiên Lân có phần khiếp sợ, xem ra Thần Vương trong hậu cung của mình có đến vài trăm người đẹp thì thực là chuyện lạ. Chăm chú vào bốn tòa tiểu lâu hai tầng ở giữa, Thiên Lân suy tính có nên tiếp tục tiến lên hay không, đây chính là nơi Thần Vương sống, có lẽ sẽ phát hiện được một số bí ẩn không được cho người khác biết.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân không hề do dự nữa, nhờ vào sở học bản thân, rất lâu sau đã thâm nhập vào lầu nhỏ ở phía Bắc. Vừa mới đến gần, Thiên Lân phát hiện nữ nhi ở nơi này không chỉ xinh đẹp còn có thực lực không hề yếu ớt, rõ ràng cao hơn mấy cấp so với nữ nhi ở tầng bên ngoài. Nắm vững tình hình này rồi, Thiên Lân đột nhiên bỏ việc tiếp tục thăm dò, âm thầm thoát ra khỏi hậu cung, trong lòng có thêm rất nhiều nghi vấn. Trên đường về, Thiên Lân lại gặp Tiêu Nhiên thêm một lần nữa. Lần này Tiêu Nhiên vẫn có phản ứng đối với Thiên Lân, điều này khiến cho Thiên Lân có phần không được vui, vô hình trung động sát cơ.

Thân là Nội vụ tổng quản, Tiêu Nhiên tự nhiên có thực lực mạnh mẽ không thể nào coi thường. Đồng thời, căn bản do thời gian dài ở bên cạnh Thần Vương, được Thần Vương chỉ điểm riêng, thực lực Tiêu Nhiên còn mạnh hơn rất nhiều lần so với người ta tưởng tượng, cơ hồ có thể tính là nửa đồ đệ của Thần Vương.

Khi Thiên Lân trong lòng nổi lên sát niệm, Tiêu Nhiên vô hình trung có phát hiện, vừa quay đầu nhìn quanh, vừa trầm giọng nói:

- Cuồng đồ phương nào, còn chưa xuất hiện?

Thiên Lân nghe vậy chấn động, lại có góc nhìn mới về thực lực của Tiêu Nhiên, sát niệm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Suy nghĩ một chốc, Thiên Lân khóe miệng để lộ nụ cười âm hiểm, cả người đột nhiên hiện ra, nhưng tướng mạo có phần kỳ dị đặc biệt, đầu bao trùm một tầng ánh sáng, giống hệt như loại ánh sáng bao trùm đầu của Thần Vương.

Nhìn rõ bộ dạng Thiên Lân, Tiêu Nhiên đột nhiên sửng người, ngạc nhiên nói:

- Đại vương, thì ra là người, người không phải … A … Đáng ghét!

Tiếng kêu bén nhọn mô tả Tiêu Nhiên chậm tỉnh ngộ, khi ông ta đã hiểu rõ, Ảo Diệt Tuyệt Sát của Thiên Lân đã sớm đưa ông ta vào đất chết rồi.

Máu tươi tung tóe, xương thịt không đều. Tiêu Nhiên nguyên thần bị tiêu diệt, chỉ còn lưu lại những mảnh chân tay trên mặt đất, mô tả tất cả mọi thứ phát sinh ở nơi này. Thân là cao thủ đỉnh cao, Tiêu Nhiên vốn dĩ còn có cơ hội phản kích gắng gượng, tuy không thoát khỏi bàn tay của Thiên Lân, ít ra cũng không bị diệt chỉ trong một chiêu. Nhưng Thiên Lân dùng diệu kế, thừa lúc Tiêu Nhiên kinh ngạc xuất thần, lập tức tiêu diệt ông ta, điều này đối Ngũ Sắc Thần Vương không chỉ là một sự khiêu khích, cũng là một sự đả kích rất to lớn.

Lóe lên biến mất, Thiên Lân lập tức đi xa, quay về căn phòng của Hoa Ảnh trong Thánh Nữ giáo, Vụ Thanh Ti đã sớm chờ đợi lâu rồi.

Vừa gặp mặt, Vụ Thanh Ti liền hỏi tới liền:

- Công tử chạy đi đâu vậy, Thải Ngọc tiên cung vừa bị người đánh lén, công tử có biết chuyện không?

Thiên Lân cười đáp:

- Đó là do ta làm, ta đương nhiên biết chuyện.

Vụ Thanh Ti sửng người, hỏi lại:

- Vì sao công tử làm vậy?

Thiên Lân cười trả lời:

- Đây chính là làm cho nghe nhìn lẫn lộn, khiến Thần Vương không còn hoài nghi các vị nữa. Hôm nay, ta lại giết chết một số quan lại, cung chủ có lẽ đã biết chuyện rồi. Mới vừa rồi, ta còn thừa lúc Thần Vương đi vắng, đi một chuyến đến Thần Vương đại điện …

Nghe xong Thiên Lân kể lại, Vụ Thanh Ti sắc mặt kỳ lạ, nhẹ nhàng nói:

- Người bị công tử giết chết chắc là Nội vụ tổng quản Tiêu Nhiên, hiện nay bên cạnh Thần Vương chỉ còn lại mười đại hộ vệ cao thủ của Thần Vương vệ đội. Còn đối với Cừu Nhược Băng, ông ta luôn đi theo bên cạnh Thần Vương, vì thế công tử khi đến Chấn cung không gặp được người này.

Thiên Lân trả lời:

- Chấn cung có vị trí địa lý vô cùng trọng yếu, ta không nhẫn tâm hủy diệt đi. Đợi tương lai sau khi giết chết Cừu Nhược Băng rồi, cần phải tìm một người được tín nhiệm để người này trấn thủ ở nơi đó.

Vụ Thanh Ti đáp:

- Hành động lần này của công tử chắc chắn chọc giận Thần Vương, chút nữa ông ta rất có khả năng sẽ gọi ta vào cung để thảo luận chuyện này, công tử hãy nghỉ ngơi ở nơi này cho tốt, chớ có chạy loạn mới được.

Thiên Lân nói:

- Võ tướng đế đô bị tử thương nặng nề, hôm nay chắc chắn sẽ bổ sung những chỗ trống vắng này. Đây là một cơ hội có thể cấy thực lực của chúng ta vào, cung chủ đừng ngại tiến cử vài vị có thể tin tưởng được.

Vụ Thanh Ti đáp:

- Chuyện này ta đã chuẩn bị rồi, công tử cứ an tâm tu luyện, ta sẽ đi xử lý.

Dứt lời liền đứng lên, Vụ Thanh Ti lóe lên biến mất, để lại Thiên Lân nằm thẳng trên giường suy tính những chuyện tiếp theo phải làm.

Ở Thần Vương đại điện, Huyền Châu lúc này đang nói đến những chuyện trước đó ở Thải Ngọc tiên cung.

- Biểu hiện của cô ta xem ra không tìm được chút khả nghi nào, phỏng chừng là Cừu cung chủ quá đa nghi thôi.

Ngũ Sắc Thần Vương hừ lạnh đáp:

- Không có khả nghi là tốt rồi, nếu như để ta biết được cô ta có liên quan đến chuyện này, lúc đó ai cũng không cứu được cô ta. Vừa rồi, ta đã hạ một mật lệnh, bảo Bình Nam Vương Lý Hạo cùng với Chinh Tây Nguyên soái phủ phát binh tiễu trừ Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, tiêu diệt căn bản của địch nhân.

Huyền Châu kinh hãi than:

- Đây là một chiêu tuyệt diệu, trước đây sao không có ai nghĩ đến? Hiện nay quan lại đế đô lòng người bàng hoàng, nếu có thể trong thời gian ngắn mà tiêu diệt được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, chắc chắn có thể làm lòng người phấn chấn, tiêu trừ được ảnh hưởng mà hung thủ thần bí kia tạo ra cho quan lại đế đô.

Ngũ Sắc Thần Vương cười lạnh đáp:

- Hiện nay ta đã khởi động hệ thống phòng ngự của đế đô, bất kỳ người nào sử dụng qua thuật chuyển dời không gian tại đế đô đều lưu lại dấu vết, ta chỉ cần phân tích một chút, liền có thể tìm được dấu vết mà hung thủ lưu lại.

Huyền Châu kinh ngạc nói:

- Mỗi ngày đều có không ít người thi triển chuyển dời không gian trong đế đô, phương pháp này không phải là quá … quá … phức tạp rồi sao?

Ngũ Sắc Thần Vương đáp:

- Hung thủ rất có khả năng là cao thủ nhân gian, khí tức của hắn và người nơi này khác nhau, ta tự có biện pháp tìm ra tung tích của hắn.

Huyền Châu nói:

- Như vậy thì tốt rồi, nếu không phải tìm từng chút thì quá là mất sức. Hiện nay, tổng quản Tiêu Nhiên đã bị giết, chỗ khuyết này thì đại vương đã dự tính để ai lãnh trách nhiệm không?

Ngũ Sắc Thần Vương đáp:

- Địch ám ta minh, ta tạm thời chưa dự tính tìm người lãnh trách nhiệm chức vụ này, để tránh trở thành mục tiêu ám sát mới.

Huyền Châu lại nói:

- Ngoài ra, hung thủ đó ẩn thân nơi nào, cũng khiến cho người ta đầy nghi hoặc.

Ngũ Sắc Thần Vương hừ giọng đáp:

- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hung thủ rất có khả năng ẩn mình trong Định Quốc Công phủ, Đề Đốc phủ, hoặc là Thải Ngọc tiên cung, những nơi mà người bình thường không dễ dàng gì nghĩ ra được.

Huyền Châu nghi ngờ nói:

- Phủ đệ ở đế đô khá nhiều, tùy nơi đều có thể ẩn mình, suy tưởng như vậy chỉ sợ độ chính xác không lớn lắm.

Ngũ Sắc Thần Vương đáp:

- Hung thủ xem ra là một cá nhân, thực tế có người khác đồng mưu, nếu không hắn tuyệt đối không cách nào ra vào tự do ở đế đô.

Huyền Châu không hiểu hỏi lại:

- Tại sao thấy vậy?

Ngũ Sắc Thần Vương đáp:

- Hung thủ rất có khả năng đến từ nhân gian, nếu như điểm này xác nhận được, thế thì hắn tất nhiên phải xa lạ với hoàn cảnh của đế đô. Nếu như hắn không có đồng mưu, làm sao có thể tiến hành hành động ám sát của hắn?

Huyền Châu chợt nói:

- Không sai, nhưng ai chính là đồng mưu của hắn đây? Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực nếu muốn trà trộn vào đế đô, dường như cũng không dễ dàng lắm.

Ngũ Sắc Thần Vương cười lạnh đáp:

- Ai là người đồng mưu thực ra không khó suy đoán lắm, quan trọng là chúng ta phải có bằng chứng.

Huyền Châu kinh ngạc nói:

- Thần Vương đã biết được ai rồi?

Ngũ Sắc Thần Vương âm hiểm đáp:

- Người đó ở bên cạnh chúng ta, sớm muộn cũng có ngày sẽ không kìm nén được.

Huyền Châu cau chặt mày, sau khi suy tư một hồi, đột nhiên có tỉnh ngộ, kinh hãi la lên:

- Thần Vương nghi ngờ Ngạo Nguyệt?

Ngũ Sắc Thần Vương lạnh lẽo nói:

- Ngoại trừ cô ta ra, Cừu Nhược Băng cũng đáng nghi.

Huyền Châu ngạc nhiên nói:

- Chấn cung, chuyện này làm sao có được?

Ngũ Sắc Thần Vương đáp:

- Có thực lực mạnh nhất ở đế đô phải tính đến Cao Đại Vĩ và Cừu Nhược Băng, hiện nay Cao Đại Vĩ đã chết rồi, hai mươi vạn đại quân trong tay hắn đã có mười vạn rơi vào trong tay của Cừu Nhược Băng. Một khi binh quyền đế đô rơi vào trong tay của Cừu Nhược Băng, lúc đó sẽ phát sinh thế nào, ai có thể nói rõ ràng được.

Huyền Châu nói:

- Nếu như Cừu Nhược Băng đáng nghi, thế thì vì sao Thần Vương còn phải hoài nghi Ngạo Nguyệt? Cô ta không có chút binh quyền nào trong tay cả, căn bản không cách gì chống lại được Thần Vương.

Ngũ Sắc Thần Vương đáp:

- Ảnh hưởng của Hoa Ngạo Nguyệt rất to lớn, vẫn luôn bất mãn chuyện ta xâm lấn nhân gian, bảo cô ta xuất chinh Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, cô ta cũng vẫn luôn thối thoát, có hiềm nghi rất lớn.

Huyền Châu vẻ mặt kỳ lạ, cất tiếng hỏi:

- Nếu như quả thật là hai người bọn họ, mỗi một người thì Thần Vương dự tính xử trí thế nào đây?

Ngũ Sắc Thần Vương cười âm hiểm đáp:

- Đế đô đã yên bình nhiều năm khiến người ta cơ hồ quên đi phải chiến đấu thế nào, hiện nay nếu như bọn họ muốn chơi, ta sẽ chơi với bọn họ, xem thử bọn họ có thể chơi trò gì đây, có bao nhiêu khả năng.

Huyền Châu nghe vậy không tiện nói nhiều, đại điện nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Từ sau khi Tiêu Nhiên chết đi rồi, quan lại trong đế đô càng thêm hoảng sợ, vô cùng khiếp hãi trước hung thủ thần bí, dù sao đây cũng là tâm lý sợ chết của con người. Để tìm kiếm sự che chở, không ít quan lại kết hợp lại với nhau, chuẩn bị cùng vượt qua cửa ải khó khăn này. Cũng có một số quan lại hướng lên quyền quý, ào ào thắt chặt quan hệ với Chấn cung, muốn nhờ sức mạnh của Chấn cung để bảo vệ an toàn bản thân họ. Ngoài ra, Thánh Nữ giáo trở thành nơi tị nạn lý tưởng trong lòng của vô số quan lại, không ít văn quan võ tướng ào ào kéo đến, muốn kết minh với Thánh Nữ giáo. Cứ như vậy, quan lại trong đế đô hình thành ba phái lớn. Thứ nhất, tự phát liên minh với nhau, đại khái chiếm khoảng hai phần. Thứ hai, dùng cung chủ Cừu Nhược Băng của Chấn cung để chống đỡ, quan lại phụ họa chiếm chừng ba phần. Thứ ba, dùng Thánh Nữ giáo là đối tượng che chở, nhân số quan lại chiếm khoảng gần bốn phần. Còn lại một số quan lại cá biệt như Mặc Hứa, Vương Nhược Chi lại biểu hiện tương đối bình tĩnh thong dong. Những điều này đều phát sinh không lâu sau khi Tiêu Nhiên chết. Chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi, tình hình của đế đô đã có thay đổi rất to lớn.

Trên đài Tế Thiên, Hoa Ngạo Nguyệt lòng không chút tạp niệm chuyên tâm cầu phúc, đối với tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay thì nàng hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có lòng để ý đến. Trên đài Quan Thiên, Vụ Thanh Ti vẻ mặt yếu ớt, nàng nắm vững biến hóa của đế đô như trong lòng bàn tay, nhưng biểu hiện lại không hề để lộ chút nào cả. Tự nhiên, có một số tình hình mà Vụ Thanh Ti cũng không biết rõ quá, hiện nay đế đô đang nổi lên một trường phong ba bão táp, vài chục bóng người đang âm thầm đi đến Định Quốc Công phủ, Đề Đốc phủ, Thải Ngọc tiên cung cùng với Thánh Nữ giáo, bí mật ẩn mình trong vài chỗ.

Khi gió đêm thổi màn đêm đến, Vụ Thanh Ti rảnh rỗi quay về Thánh Nữ giáo một chuyến, đi xem tình hình của Thiên Lân thế nào.

Vừa thấy Vụ Thanh Ti xuất hiện, Thiên Lân tung mình ra khỏi giường, cười hỏi:

- Có phải quay lại cùng ta đi ăn tối không, ta quả thực mong cũng không được.

Vụ Thanh Ti trừng Thiên Lân, nhẹ nhàng đáp lại:

- Ta quay lại là có một chuyện muốn thương lượng với công tử.

Thiên Lân cười đáp:

- Chuyện thế nào vậy.

Vụ Thanh Ti nói:

- Đêm nay công tử lại đi Thải Ngọc tiên cung một chuyến, cướp toàn bộ những người được đề cử làm thánh nữ.

Thiên Lân hỏi:

- Cung chủ tính bảo nàng hỗ trợ cho ta?

Vụ Thanh Ti gật đầu đáp:

- Hiện nay Hoa Ảnh không có ở đây, đế đô thì công tử không quá quen thuộc, một mình ra ngoài không tiện lắm.

Còn đang nói, Thiên Lân trong lòng đột nhiên nảy sinh cảnh giác, nắm lấy cánh tay ngọc của Vụ Thanh Ti, kéo nàng vào trong lòng, tay trái ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, cảm nhận mùi u hương say lòng từ người nàng phát ra.

Vụ Thanh Ti kinh hãi, còn đang chuẩn bị lên tiếng, bên tai liền vang lên tiếng của Thiên Lân.

- Có tình hình …

Vụ Thanh Ti sửng người, bản năng cũng quên chống lại, chỉ chốc lát sau nàng đã chấn động toàn thân, gương mặt tuyệt đẹp ửng đỏ lên, ánh mắt quyến rũ toát ra vẻ ngoài như nước vậy, nhẹ nhàng mím chặt đôi môi. Thiên Lân ôm chặt lấy thân thể mềm mại động lòng người của Vụ Thanh Ti, ép chặt người mình vào người nàng, mũi ngưởi thấy mùi hương say lòng. Lúc này, ngoài cửa phòng truyền lại khí tức rất yếu ớt, sau khi dừng lại thoáng chốc, một luồng sức mạnh không một tiếng động hệt như gió thoảng đẩy mở cửa phòng để lộ hai hình bóng màu trắng. Đó là hai người phụ nữ áo trắng, tuổi ước chừng hai mươi tám hai mươi chín, dung mạo khá xinh đẹp, nhưng lại mang quần áo như thị nữ. Quan sát tình hình trong phòng, một người phụ nữ nhỏ giọng nói:

- Không có người nào, đi thôi!

Người phụ nữ còn lại khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ đáp:

- Phòng này có phần kỳ quái, đợi ta tra xét qua đã.

Dứt lời, người phụ nữ đó liền kết một pháp ấn trước ngực, lòng bàn tay bắn ra ánh sáng kỳ lạ, sau khi tiến vào trong phòng rồi, luồng sáng đó liền nhanh chóng tản ra hệt như gió phân bố khắp cả phòng, sau đó lại nhanh chóng hợp lại cùng quay về trong tay của người phụ nữ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vụ Thanh Ti mặt mày thất kinh, nắm lấy tay Thiên Lân đang đặt ở eo của nàng, truyền âm nói:

- Đây chính là Huyền U tham trắc thuật, chúng ta cho dù ẩn mình cũng sẽ bị phát giác.

Thiên Lân nghe vậy thất kinh, ngay trước khi người phụ nữ đó thu hồi được ánh sáng quay về liền thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, nhảy ra khỏi không gian nhỏ hẹp trong phòng, không sai một ly xuất hiện trên hành lang bên ngoài phòng.

Lúc này, người phụ nữ đã hoàn tất thăm dò xong, vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Thật kỳ quái, trong phòng còn tàn lưu lại một luồng khí tức rất yếu ớt.

Người phụ nữ kia trả lời:

- Đây là nơi cư ngụ của đệ tử trong giáo, không có gì kỳ quái cả, chúng ta tiếp tục thôi!

Người phụ nữ này chần chừ một chút, sau đó khép cửa phòng, bắt đầu tra xét tình hình từng phòng khác.

Quay về trong phòng, Thiên Lân hai tay ôm chặt lấy vòng eo của Vụ Thanh Ti, thân thể nép chặt vào người hắn, giọng nói ám muội:

- Mùi vị thật hấp dẫn người ta.

Vụ Thanh Ti nắm chặt lấy hai tay của Thiên Lân, không để cho hắn được làm loạn, vẻ mặt xấu hổ nói:

- Không được làm như vậy, ta chính là sư phụ của Ngạo Nguyệt.

Thiên Lân cười tà dị đáp:

- Đó là trước kia, sau này không phải như vậy nữa.

Vụ Thanh Ti sượng cả mặt mày, nhẹ nhàng lắc lư vòng eo muốn né tránh Thiên Lân, nhưng lại bị Thiên Lân ôm chặt lấy, hai bên càng nép chặt vào nhau hơn nữa. Vụ Thanh Ti thân thể run lên, rên rỉ nói:

- Đừng làm như vậy, ta … ta … sợ không chống nổi bị công tử … công tử … hấp dẫn.

Thiên Lân cười hỏi lại:

- Thật vậy không?

Vụ Thanh Ti mặt mày đỏ bừng đáp:

- Trên người công tử có một sức hấp dẫn kỳ lạ, càng đến gần thì càng dễ bị công tử hấp dẫn, khiến người ta không cách nào chống cự được.

Thiên Lân mỉm cười hỏi:

- Sau này ta bảo nàng trở thành ái phi của ta, nàng có cự tuyệt chăng?

Vụ Thanh Ti mặt mày nóng bừng gượng cười, u oán than nhẹ:L

- Chuyện này … chuyện này để sau mới nói. Bây giờ chúng ta trước tiên bàn về hai người đó. Bọn họ đều đến từ hậu cung của Thần Vương …

Thiên Lân nghe vậy chấn động, từ từ buông Vụ Thanh Ti ra hỏi:

- Cung chủ có khẳng định không?

Vụ Thanh Ti vẻ mặt kỳ dị khẽ lẩm bẩm:

- Người phụ nữ vừa rồi mới thi triển thuật thăm dò Huyền U đã từng là người được chọn lựa để tuyển làm thánh nữ năm xưa, tuổi gần tương đương với ta. Sau này ta trở thành thánh nữ, cô ta và một số những người được tuyển chọn khác liền trở thành thị thiếp của Thần Vương.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Xem ra Thần Vương đã nảy sinh hoài nghi đối với các vị rồi, chúng ta phải phát động công kích trước khi ông ta nắm vững tất cả.

Vụ Thanh Ti lo lắng nói:

- Hiện nay công tử còn chưa nắm chắc đánh bại được Thần Vương, chúng ta căn bản không cách gì thực hiện kế sách.

Thiên Lân không đáp, chìm vào trầm tư, rõ ràng đây là một vấn đề rất quan trọng.

Thấy Thiên Lân không đáp, Vụ Thanh Ti cũng bắt đầu suy xét, phòng liền chìm vào trong im lặng. Không biết từ lúc nào, Thiên Lân đang trầm tư chợt giật mình tỉnh lại, vẻ mặt kỳ lạ mỉm cười nói:

- Hoa Ảnh về rồi, còn dẫn theo người trợ giúp nữa.

Vụ Thanh Ti nghe vậy thất kinh, còn chưa kịp mở miệng nói gì, trước mắt liền xuất hiện một luồng sáng, Hoa Ảnh và Ảnh Ma âm thầm xuất hiện.

Vụ Thanh Ti rất kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi lại:

- Thiên Lân, hắn chính là …

Thiên Lân cười đáp:

- Hắn chính là Ảnh Ma, chính là trợ thủ đắc lực của ta đến từ Ma Vân Đại chiểu trạch.

Hoa Ảnh giới thiệu Ảnh Ma với Vụ Thanh Ti, sau đó đem tình hình chuyến đi này kể lại đơn giản một lượt. Thiên Lân nghe xong có phần cao hứng, tán thưởng:

- Mẫu Đơn quả thực rất thông minh, Ảnh Ma đến đây mang lại cho ta rất nhiều cơ hội. Bây giờ Thần Vương đã bắt đầu hoài nghi Thánh Nữ giáo và Thải Ngọc tiên cung, tiên hạ thủ vi cường, ta đã nghĩ ra một kế sách tốt đẹp.

Vụ Thanh Ti phấn chấn nói:

- Kế sách thế nào, nói nghe xem.

Thiên Lân đáp:

- Ngày mai, Hoa Ảnh triển khai một đợt hành động ám sát mới trong đế đô, sau khi đã kinh động được Thần Vương rồi liền cố ý để lộ hành tung rời khỏi đế đô. Đến lúc đó, Thần Vương sẽ phái cao thủ truy sát, Hoa ảnh chạy trực tiếp đến Cô Tinh Vân Nhai, đổi lại cho Hoa Hồng. Đồng thời, ta sẽ để Ảnh Ma từ cửa Bắc đi thẳng vào Ma Vân Đại chiểu trạch, triệu tập ma thú để phát động đánh lén, dùng việc này để kiềm chế cung chủ Cừu Nhược Băng, hơn nữa còn thừa cơ giết chết ông ta, sau đó mới thay vào, dùng kế đổi trắng thay đen.

Vụ Thanh Ti thầm lo nói:

- Nghe qua cũng không tồi, nhưng có thể làm được chăng?

Hoa Ảnh đáp:

- Phía ta thì không có vấn đề gì.

Ảnh Ma nói:

- Khống chế ma thú rất đơn giản, muốn giết chết Cừu Nhược Băng chắc cũng không khó lắm.

Vụ Thanh Ti kinh ngạc nhìn Ảnh Ma, nghi hoặc nói:

- Cừu Nhược Băng có thể nói chính là cao thủ nổi danh nhất ngoài Thần Vương ra ở Ngũ Sắc Thiên Vực. Các hạ thật sự có nắm chắc không?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta đã gặp qua Cừu Nhược Băng rồi, nhưng Ảnh Ma muốn giết chết ông ta chắc cũng không khó khăn quá.

Hoa Ảnh nói:

- Hôm nay khi nào thì chúng ta hành động, công tử dự tính làm thế nào đây?

Thiên Lân đáp:

- Ta trước tiên phải bảo đảm an toàn cho cô, đợi sau khi cô rời khỏi đế đô rồi ta mới nghĩ cách bí mật giết chết toàn bộ những người truy sát. Ngoài ra, Ảnh Ma phải toàn lực kềm chế cho được Cừu Nhược Băng, cho dù đã giết chết được ông ta rồi, chưa có mệnh lệnh của ta cũng không thể dùng thân phận của Cừu Nhược Băng để xuất hiện, ta phải khiến cho Cừu Nhược Băng mất tích một khoảng thời gian, đợi sau khi ta lật đổ Thần Vương rồi, Cừu Nhược Băng mới xuất hiện toàn lực ủng hộ, lúc đó mọi thứ liền như áo trời.

Vụ Thanh Ti cảm xúc nói:

- Suy nghĩ như vậy thật ngoài suy tính của người, chỉ sợ chỉ có công tử mới dám nghĩ.

Hoa Ảnh đáp:

- Một khi kế hoạch thành công rồi, bên cạnh Thần Vương chỉ còn lại có Huyền Châu và Thần Vương vệ đội, không còn người nào có thể sử dụng được.

Thiên Lân cười đáp:

- Ngày mai, cô trước tiên phải giết chết Mặc Hứa, sau đó đến một bộ phận quan lại có thực quyền đang đầu nhập vào Chấn cung. Ngoài ra, đêm nay chúng ta phải đánh lén Thải Ngọc tiên cung, cướp đi một ứng viên thánh nữ. Đồng thời, Thần Vương đã ngầm phái ra cao thủ hậu cung tiềm nhập vào Thánh Nữ giáo, chúng ta cũng phải giết sạch bọn họ.

Vụ Thanh Ti lo lắng nói:

- Làm như vậy rất có khả năng đánh cỏ động rắn, khiến Thần Vương biết được công tử đang ẩn mình bên này.

Thiên Lân đáp:

- Hậu cung Thần Vương có vài trăm người đẹp, trong đó đại bộ phận thực lực tầm thường, một phần nhỏ có được thực lực cũng không tồi, điều này đối với chúng ta cũng là một chướng ngại vật.

Vụ Thanh Ti than thở:

- Bọn họ thực ra cũng đều là người đáng thương, cho dù không muốn cũng không dám chống lại ý định của Thần Vương.

Hoa Ảnh nói:

- Một tướng công thành vạn cốt khô, chuyện này là điều không thể nào tránh khỏi.

Thiên Lân nói:

- Hoa Ảnh đúng là đi thẳng vào vấn đề. Chúng ta bây giờ không thể mềm lòng được. Còn về Huyền Châu, mọi người dự tính xử trí thế nào?

Vụ Thanh Ti khổ sở đáp:

- Chuyện này ta và Ngạo Nguyệt vẫn luôn thấy rất khó, công tử muốn xử trí sư phụ thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ta dự tính ngày mai qua rồi liền bắt giữ lấy bà ấy, tạm thời trước tiên nhốt lại đã.

Vụ Thanh Ti gật đầu nói:

- Tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy, cứ theo ý của công tử đi. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, ta phải quay về bảo vệ Ngạo Nguyệt để tránh bị người hoài nghi.

Dứt lời liền xoay mình, lóe lên đi liền.

Nhìn Hoa Ảnh, Thiên Lân nói:

- Mới vừa rồi phát hiện có hai người tiềm nhập vào Thánh Nữ giáo. Ta phỏng chừng người đến không chỉ có hai. Nàng tương đối quen thuộc ở nơi này, bây giờ hãy dẫn Ảnh Ma đi bắt hết bọn họ, bí mật giết đi, hơn nữa còn hỏi qua tình hình đại khái.

Hoa Ảnh đáp:

- Được, chuyện này để ta đi xử lý.

Thiên Lân mỉm cười nói:

- Đi đi, cẩn thận một chút.

Hoa Ảnh cười cười, xoay mình rời đi, Ảnh Ma theo sát bên cạnh.

Đưa mắt tiễn hai người rời đi rồi, Thiên Lân tự nói:

- Lai lịch của Ngũ Sắc Thần Vương thần bí, lại một lòng muốn xâm nhập nhân gian, lẽ nào ông ta vốn là người đến từ nhân gian. Nếu là như vậy, lai lịch thần bí của ông ta có thể giải thích được. Nhưng nhân gian tuy lớn lại không được phồn hoa như nơi này, ông ta hà tất phải quay về làm gì đây?

Một loạt những nghi hoặc vây khốn lấy Thiên Lân, hắn yên lặng nằm thẳng trên giường, cẩn thận phân tích lại không cách nào giải mở được những ảo diệu bên trong.

Màn đêm như nước, không gian u tĩnh. Trên đài tế trời, Hoa Ngạo Nguyệt vẫn tiếp tục làm phép cầu phúc, trong Thánh Nữ giáo, Hoa Ảnh và Ảnh Ma lại sớm đã triển khai một trận giao đấu không cho người khác biết. Với sự quen thuộc Thánh Nữ giáo của Hoa Ảnh, phối hợp với năng lực khống chế màn đêm của Ảnh Ma, hai người nhanh chóng phát hiện được sáu địch nhân, hơn nữa còn triển khai giao đấu với bọn họ, nhanh chóng giết chết bốn người, bắt giữ được hai nữ nhân sắc đẹp tốt nhất. Thông qua một phen tra hỏi, Hoa Ảnh hiểu được hai người này đều là những người được tuyển chọn để tranh làm thánh nữ năm xưa với Vụ Thanh Ti, do bởi bị thất cử mà nhan sắc lại hơn người, bị Thần Vương dùng sức mạnh chiếm hữu lấy, trở thành thê thiếp của Thần Vương. Đồng thời, Hoa Ảnh còn hiểu thêm được, lần này Thần Vương tổng cộng phái ra hai mươi bốn người đẹp, trước sau đi đến Thánh Nữ giáo, Thải Ngọc tiên cung, phủ Đề Đốc và phủ Định Quốc Công để tìm kiếm tung tích của hung thủ.

Sau khi nắm vững được tình hình rồi, Hoa Ảnh đánh hai người hôn mê rồi đem họ giam cầm vào trong ngục bí mật trong lòng đất Thánh Nữ giáo, sau đó mới đi thông báo cho Thiên Lân. Hiểu được tình hình rồi, Thiên Lân nói:

- Nàng hãy dẫn Ảnh Ma đi phủ Đề Đốc và phủ Định Quốc Công, ta đi Thải Ngọc tiên cung, phải giết sạch những người này để tránh bị Thần Vương đoán ra được vị trí hiện nay của chúng ta.

Hoa Ảnh đáp:

- Chuyến đi Thải Ngọc tiên cung, chàng có muốn thông báo trước cho cung chủ, thuận đường hoàn thành việc cướp đi người được đề cử.

Thiên Lân nghĩ lại rồi gật đầu trả lời:

- Như vậy cũng tốt, nàng hãy nhanh chóng thông báo cho cung chủ, sau đó hãy chạy đến phủ Đề Đốc.

Hoa Ảnh không nói thêm lời nào, dẫn Ảnh Ma lóe lên biến mất liền.

Chốc lát sau, Vụ Thanh Ti quay về chỗ ở của Hoa Ảnh, bàn luận vài câu đơn giản với Thiên Lân, rồi hai người liền lợi dụng thuật chuyển dời không gian, lập tức quay về trong phòng của Vụ Thanh Ti ở Thải Ngọc tiên cung.

Nhìn trang trí thanh nhã mà đặc biệt trong phòng, Thiên Lân khen:

- Không ngờ được cung chủ lại thích phong cách thanh lịch như vậy.

Vụ Thanh Ti nhìn Thiên Lân, ánh mắt như nước cười thật tươi rói, có phần quyến rũ hỏi lại:

- Trong lòng của công tử, ta hẳn là thích phong cách loại nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Sự hấp dẫn của cô khiến người ta say đắm trong lòng, trang trí nơi này chắc hẳn phải là gợi cảm và cao quý, chứ không phải phong cách thanh lịch như vậy.

Vụ Thanh Ti khẽ rên lên:

- Như vậy, lại khiến cho công tử phải thất vọng rồi.

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Ngược hẳn lại, thanh lịch như vậy khiến cung chủ thêm vài phần thánh khiết, áp chế đi vài phần quyến rũ, hoàn toàn xứng hợp với thân phận thánh nữ trước đây của cung chủ.

Từ từ bước đến gần, Thiên Lân mỉm cười đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại mà thon thả của Vụ Thanh Ti, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt kinh hoàng luống cuống của nàng, từ từ cúi đầu tiến gần đến nàng.

Phát hiện được ý đồ của Thiên Lân, Vụ Thanh Ti chấn động trong lòng, có phần bối rối nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, chuyện chính quan trọng, ta ...

Thiên Lân nhích gần lại hơn, thanh âm trầm thấp mà cũng đầy từ tính, có sức hấp dẫn vô hạn.

- Ta chỉ muốn hôn cung chủ ...

Thanh âm đột nhiên dừng lại, Thiên Lân không sai lạc một ly hôn lên đôi môi hồng hấp dẫn kia, ngăn hẳn những lời nói. Thời khắc đó, Vụ Thanh Ti chấn động cả người, thân thể sượng cứng hẳn.

Thiên Lân hai tay thu nhỏ lại, không để cho nàng có cơ hội giãy dụa. Hắn mang tâm tình kích động, thưởng thức mùi vị của đôi môi đỏ hồng kia, trong lòng phấn chấn vô cùng, lại cũng mừng rỡ vô cùng. Vụ Thanh Ti trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, ánh mắt thẹn thùng toát ra tình cảm u oán, không kịp trở tay trước tập kích bất ngờ của Thiên Lân, lại không có sức kháng cự, chỉ có thể cắn chặt hàm răng để che giấu tâm tình hoảng loạn của nàng.

Sau khi hôn một hồi, Thiên Lân buông Vụ Thanh Ti ra một cách phong độ, ánh mắt như điện chăm chú nhìn vẻ đẹp hấp dẫn của nàng, ca ngợi:

- Vẻ đẹp tình dục là ở hai mặt đối nhau, sự thanh nhã và quyến rũ của nàng đều khiến ta phải say mê thật sâu sắc.

Vụ Thanh Ti vừa xấu hổ lại vừa mừng đáp lại:

- Chiếm tiện nghi rồi nói thật dễ nghe, khi thật sự đạt được rồi, chỉ sợ công tử không còn để ý đến nữa.

Thiên Lân cười trả lời:

- Giọng nói thật là chua cay, có phải ghen hay không đó? Yên tâm, cả đời này nàng sẽ là ái phi của ta, tuyệt đối không để cho nàng phải chịu chút uất ức nào cả.

Chốc lát sau, Nhã Như, một trong những người được chọn lựa đề cử làm thánh nữ để Vụ Thanh Ti dẫn đến. Vừa bước vào cửa, cái nhìn đầu tiên chính là lưng của Thiên Lân, điều này khiến nàng toàn thân chấn động, gương mặt xinh đẹp toát ra chút thần tình khác thường. Khi Thiên Lân xoay mình, bộ dạng thật tuấn tú, nụ cười thần bí phối hợp với ánh mắt tà mị như một luồng chớp điện đánh trúng trái tim của Nhã Như, khiến nàng lập tức nảy sinh một cảm giác điện giật.

Quan sát Nhã Như, Thiên Lân kinh hãi vô cùng, quả thật không hổ là người được chọn lựa đề cử thánh nữ, khí chất và vẻ đẹp này không ngờ còn hơn cả Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Vụ Thanh Ti để ý đến vẻ mặt của hai người, điềm nhiên nói:

- Nhã Như, sau này cô hãy đi theo Thiên Lân, nghe theo mệnh lệnh của công tử, dùng tâm để hầu hạ công tử.

Nhã Như khẽ sửng mình một chút, sau đó lễ phép nói:

- Nhã Như ra mắt công tử.

Thiên Lân thản nhiên nhận lễ, cười hỏi lại:

- Làm thị nữ của ta có cảm thấy uất ức không?

Nhã Như nhìn Thiên Lân, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại:

- Thải Ngọc tiên cung chính là cấm địa đối với đàn ông, công tử có thể đứng ở nơi này cho thấy chắc chắn có lai lịch bất phàm. Ngoài ra, gần đây đế đô có bão táp nổi lên, Nhã Như nếu đoán không sai thì điều này tất cả đều có liên quan đến công tử.

Thiên Lân liếc nhìn Vụ Thanh Ti, hỏi liền:

- Cung chủ chưa từng đề cập với cô ấy?

Vụ Thanh Ti đáp:

- Chuyện này liên quan đến sinh tử của công tử, nếu như công tử tin tưởng được cô ấy, tự mình nói với cô ấy hay hơn.

Thiên Lân nghe vậy bật cười, câu này của Vụ Thanh Ti kéo gần khoảng cách giữa hắn và Nhã Như, vốn dĩ sự thực thẳng thắn như vậy cũng có thêm một phần tín nhiệm nữa. Nhã Như nhìn Thiên Lân, ánh mắt trong sáng có ẩn chứa vài phần chờ đợi, đối với lần đầu được ra mắt người đàn ông này đã có một sự thân thiết không tên.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân đáp:

- Ta đến từ nhân gian, có quan hệ rất sâu sắc với Mẫu Đơn, Hoa Hồng, cung chủ và thánh nữ cũng có quan hệ rất thân mật với ta. Chuyến đi đế đô lần này chính là để lật đổ sự thống trị của Thần Vương, vì thế mới phát sinh một loạt những chuyện trước đây.

Nhã Như ánh mắt khẽ biến, cất tiếng hỏi:

- Công tử có quan hệ như vậy, lại có thực lực xuất chúng, có phải là muốn lật đổ Thần Vương để thay thế không.

Thiên Lân cười nói:

- Cô rất thông minh, bất quá đây lại chính là ý tứ của Mẫu Đơn, Hoa Hồng cũng như thánh nữ.

Nhã Như mỉm cười trả lời:

- Như vậy, có thể trở thành thị nữ của công tử cũng là phúc phận của ta.

Vụ Thanh Ti nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, Nhã Như trước tiên quay về, Thiên Lân còn có chuyện phải làm.

Nhã Như gật đầu đáp:

- Ta trước tiên xin cáo lui.

Xoay mình thật ưu nhã, Nhã Như lùi ra khỏi căn phòng.

Vụ Thanh Ti tiếp tục hỏi:

- Công tử dự tính tìm kiếm sáu người do Thần Vương phái đến bằng cách nào?

Thiên Lân hỏi lại:

- Những người trong Thải Ngọc tiên cung có phải toàn bộ đều có tấm thân nguyên âm không?

Vụ Thanh Ti suy xét một lúc, gật đầu đáp:

- Đây chính là cái nôi của thánh nữ, Thần Vương tuy trong lòng có mưu tính xấu xa, nhưng do bởi sư phụ cũng chưa từng làm lung tung.

Thiên Lân nói:

- Như vậy rất đơn giản, đợi sau khi ta tra xét cẩn thận qua một phen, chắc chắn có kết quả.

Dứt lời, Thiên Lân ngưng thần tĩnh khí, nhờ vào sức mạnh Linh Phách để tiến hành một phe thăm dò cẩn thận đối với toàn bộ Thải Ngọc tiên cung, chốc lát sau liền có phát hiện.

Mở to mắt ra, Thiên Lân cười nói:

- Ta đã tìm được rồi, đi thôi.

Vụ Thanh Ti kinh ngạc nói:

- Công tử làm sao tìm được?

Thiên Lân giải thích:

- Đối với người tu đạo, thân thể nguyên âm và thân thể không phải nguyên âm có khác biệt rất rõ ràng, ta chính là căn cứ vào điểm này để phán đoán chỗ mà sáu người đang có mặt.

Vụ Thanh Ti nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, lập tức cùng với Thiên Lân đi tra xét.

Để cho cẩn thận, Thiên Lân còn thi triển thuật ẩn thân, theo sự chỉ dẫn của Vụ Thanh Ti, nhanh chóng xác định được thân phận của sáu người, lập tức giết chết năm người trong nhóm đó, để lại một người do Thiên Lân thẩm vấn. Rất lâu sau, Thiên Lân thẩm vấn xong, đưa người phụ nữ xinh đẹp kia cho Vụ Thanh Ti bí mật nhốt lại.

Thiên Lân hỏi:

- Sáu người này đều là thị thiếp của Thần Vương, vì sao cung chủ chỉ biết được có bốn người trong đó?

Vụ Thanh Ti giải thích:

- Thị thiếp của Thần Vương đều là người xinh đẹp vô cùng, đại đa số đều xuất thân từ Thải Ngọc tiên cung, một bộ phận chính là do quan lại trong đế đô dâng lên, vì thế ta cũng không phải biết hết tất cả. Ngược lại người vừa rồi, công tử vì sao muốn để mạng lại cho cô ta?

Thiên Lân nghe vậy bật cười, có phần tà dị đáp lại:

- Tự nhiên là có dụng ý, tương lai cung chủ tự mình sẽ biết. Bây giờ cung chủ cũng phải quay về đài Tế Thiên rồi, ta cũng phải đi làm chuyện chính.

Thấy Thiên Lân không nói gì, Vụ Thanh Ti cũng không nói nhiều, lập tức lóe lên biến mất.

Bật cười thần bí, Thiên Lân xoay mình biến mất, một chốc sau liền xuấ thiện ở trong khu vực cấm mà những người được đề cử chọn làm thánh nữ cư ngụ, lập tức khiến cho cung nữ chú ý đến. Sau khi giết chết vài người, mười hai người được đề cử chọn lựa làm thánh nữ trước sau lao ra, vây chặt lấy Thiên Lân vào trong đó. Đây là những người được đề cử chọn lựa, những mỹ nữ này không chỉ dung mạo xinh đẹp, tu vi cũng vô cùng tinh thâm. Bọn họ trong lúc kịch chiến với Thiên Lân thì biểu hiện không hề tầm thường, tuy bị thương không nhẹ nhưng do Thiên Lân ra tay lưu tình nên cũng chỉ là một trận sợ hãi mà thôi. Cuối cùng, Thiên Lân tính toán thời cơ chuẩn xác, lập tức bắt lấy Nhã Như, bật cười đắc ý ha hả rồi nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi Thải Ngọc tiên cung, Thiên Lân buông Nhã Như hương thơm ngan ngát trong lòng ra, nắm tay nàng bay thẳng về phía Thánh Nữ giáo. Nhìn Thiên Lân, Nhã Như cười không nói gì, ánh mắt trong sáng hệt như một cái hồ nước mùa xuân, có sự quyến rũ không sao mô tả được. Thiên Lân tâm tình vui vẻ, chăm chú nhìn Nhã Như kiều diễm như ngọc như ngà, khóe miệng nở nụ cười.

Đột nhiên, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến dừng lại không tiến lên, toàn thân có ánh sáng thẫm lưu động, một luồng khí tức thần bí nhanh chóng tản ra che phủ lấy khí tức của hắn và Nhã Như. Phát hiện không ổn, Nhã Như nhỏ giọng hỏi:

- Công tử, chuyện gì vậy?

Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc, đứgn yên bất động nhìn về phía trước, trầm giọng nói:

- Ngũ Sắc Thần Vương đang ở trước mặt, ông ta đã phát hiện ra ta rồi.

Nhã Như nghe vậy chấn động, cau mày nói:

- Công tử dự tính làm thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ta trước tiên đưa nàng đi đã, sau đó ta mới đi gặp Thần Vương để tìm hiểu xem giữa ta và ông ấy thật ra còn khoảng cách bao lớn.

Nhã Như lo lắng nói:

- Công tử có chắc chắn thoái lui không bị gì không?

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Thực lực có lẽ có khoảng cách, bỏ đi hoàn toàn không phải chuyện khó. Bây giờ để ta đưa cô đi trước.

Lời còn vang bên tai, Nhã Như toàn thân ánh bạc lóe lên, thuật Không Gian Khiêu Dược kết hợp với Thái Hư pháp quyết khiến nàng lập tức biến mất, hơn nữa còn lợi dụng sức mạnh hư vô để né tránh sóng thăm dò của Thần Vương truy đuổi, trực tiếp đến thẳng vào trong phòng của Hoa Ảnh.

Bớt đi phần kiêng kỵ, Thiên Lân nhanh chóng điều chỉnh khí tức, đầu liền bao trùm một tầng bình phong ánh sáng, vô cùng tương tự với Thần Vương.

Lúc này, giữa màn đêm không trung ánh sáng từ xa chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt của Thiên Lân, rồi dừng lại cách chừng ba trượng, để lộ hình dạng của Ngũ Sắc Thần Vương. Nhìn Thiên Lân, Ngũ Sắc Thần Vương cười lạnh nói:

- Thật lớn gan, không ngờ dám giả làm bản vương, còn không mau báo danh chịu chết.

Trừng địch nhân, Thiên Lân ngầm cảnh giác, lạnh lẽo nói:

- Vài ngàn năm nay ngươi vẫn luôn che giấu dung mạo, chính là không thèm nhìn người hay không dám gặp người.

Ngũ Sắc Thần Vương quát lên:

- Lớn gan, không ngờ dám giáo huấn bản vương, đêm nay ta phải coi thử ngươi có bản lĩnh bao lớn.

Thiên Lân cười lạnh đáp:

- Đợi chuyện xong mới biết được, đến lúc đó ai khóc ai cười còn chưa nhất định.

Ngũ Sắc Thần Vương cười giận nói:

- Được, đủ cứng cỏi. Bản vương đêm nay phải thêm kiến thức về ngươi, thật ra ngươi có bản lĩnh bao lăm mà Nhất Tịch Như Mộng và Bất Lão Huyền Tôn lại dám phái ngươi đến đây sinh sự.

Thiên Lân phản bác lại:

- Ta cũng rất muốn biết được, ngươi tự xưng mình là chưa từng thất bại có phải là chuyện nói chơi hay không?

Đối chọi gay gắt, giọng điệu sắc bén, giữa Thiên Lân và Ngũ Sắc Thần Vương hết sức căng thẳng. Gió đêm gào lên, khí lạnh bức người. Trong đêm đen tối, hai luồng bóng sáng cách nhau vài trượng, phát ra ánh sáng chói chang. Chăm chú nhìn Thiên Lân, Ngũ Sắc Thần Vương tỏ ra lạnh lùng cao ngạo vô cùng, không hề có dấu hiện này muốn ra tay, chỉ bằng vào khí thế mạnh mẽ để áp chế Thiên Lân.

Phát hiện được dụng ý của Ngũ Sắc Thần Vương, Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc. Với tu vi hiện nay lúc này của hắn, sớm đã biết cao thủ so chiêu không cần chiêu thức hoa lệ, đơn giản trực tiếp mà có thể trí mạng. Tu chân mười lăm cảnh giới, mỗi tầng đều có cách biệt rất to lớn, từ khi Thiên Lân bước vào cảnh giới Lăng Hư rồi, thực lực của hắn liền có biến hóa rất lớn, có nhận thức hoàn toàn mới về trời đất vạn vật. Trước đây, Thiên Lân vẫn luôn cho là chiêu thức tinh diệu lại thêm mưu lược hơn người liền có thể bổ túc vào khoảng cách giữa hai bên. Nhưng hiện nay, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện ra được, khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định rồi, chiêu thức tinh diệu đã không còn ảnh hưởng đến khoảng cách thực lực, tu vi mới là thứ căn bản nhất. Đêm nay, Thiên Lân vốn có thể rời đi, nhưng hắn lại chọn lựa đối mặt. Mục đích chính là muốn làm cho rõ ràng bản thân còn cách địch nhân bao xa nữa. Vì thế, Thiên Lân không hề né tránh, khí thế toàn thân nhanh chóng tăng vọt để chống lại áp lực to lớn mà Ngũ Sắc Thần Vương phát xuất ra.

Thân là người đứng đầu trong Ngũ Sắc Thiên Vực, thực lực của Ngũ Sắc Thần Vương sâu không lường được, gần ngàn năm nay rất ít người thấy được ông ra tay, vì thế thực lực của ông vẫn luôn là một câu đố. Hiện nay, Ngũ Sắc Thần Vương trong lòng đã nổi sát cơ, tiếng cười lạnh như lưỡi đao bén phá không mang theo sức mạnh vạn vật tác dụng lên người Thiên Lân. Luồng sáng đen do Ngũ Sắc Thần Vương phát xuất và luồng sáng vàng kim quanh mình Thiên Lân gặp nhau, hai bên cứ giằng co mãi không rõ ràng, trong nhất thời không ngờ chìm vào tình trạng cân bằng.

Trong lúc đối kháng, Thiên Lân cẩn thận phân tích qua thuộc tính sức mạnh mà Ngũ Sắc Thần Vương phát ra, liền phát hiện được luồng sáng màu đen kia âm lạnh quỷ bí, tùy lúc tùy chỗ đều có chuyển biến tần suất, có được sức mạnh nuốt chửng vạn vật. Hơn nữa, theo sự biến hóa thay đổi không ngừng của luồng sức mạnh tà ác đó, lực lượng nhanh chóng tăng lên kịch liệt, khiến người ta rất khó mà kháng cự được.

Đối mặt với tình hình này, trong lòng Thiên Lân lướt nhanh qua ba loại phương thức đối chọi. Thứ nhất, dùng Phật pháp để tương khắc. Thứ hai, dĩ độc công độc, thi triển Hóa Hồn đại pháp. Thứ ba là vận dụng sức mạnh phòng ngự của hư vô. Suy xét chốc lát, Thiên Lân trước tiên chọn lựa phương thức thứ nhất, toàn thân có ánh Phật bao trùm, sức mạnh thánh khiết từ bi tràn ngập khắp cả trời đất như Phật đang ở tại đó, rọi chiếu khắp mặt đất, nhanh chóng áp chế được khí thế khoa trương không ai bì nổi kia của Ngũ Sắc Thần Vương. Thiên Lân vì thế có phần cảm thấy vui vẻ, đang tự mình hoan hỉ thì ánh Phật vàng kim đột nhiên nhạt đi, ánh sáng đen ngòm do Ngũ Sắc Thần Vương phát xuất hệt như thủy ngân trùm kín lên ánh Phật, nhanh chóng áp chế, hơn nữa còn nuốt chửng lấy sức mạnh ánh Phật. Thời khắc đó, Thiên Lân vừa kinh hãi vừa tức giận, nhanh chóng chuyển biến phương thức, Hóa Hồn đại pháp lập tức được phát ra khiến cho hiện ra một luồng sáng thẫm trong màn đêm, hai luồng sáng cùng dạng đen ngòm âm thầm đụng độ nhau. Lần này, Hóa Hồn đại pháp tạm thời chống lại được công kích của Ngũ Sắc Thần Vương, hai luồng sức mạnh có thuộc tính tương tự nhau tranh đấu với nhau, dần dần xuất hiện dấu vết đồng hóa. Chốc lát sau, sức mạnh quỷ bí do Ngũ Sắc Thần Vương phát xuất ra lại công phá được tuyến phòng ngự của Hóa Hồn đại pháp, ép thẳng đến chân thân của Thiên Lân. Hai lần thất bại khiến cho Thiên Lân vừa kinh hãi vừa tức giận. Suy tính đến an toàn, Thiên Lân không thể không nhờ vào sức mạnh hư vô để ẩn giấu thân thể.

Bật cười khinh bỉ, Ngũ Sắc Thần Vương không hề để ý, tiếp tục tăng cường khí thế, hơn nữa còn hấp thu lấy sức mạnh âm tà quỷ bí trong đất trời để chuyển hóa thành công kích đáng sợ, tiếp tục triển khai công kích Thiên Lân. Ẩn mình trong hư không, Thiên Lân quan sát động tĩnh của Ngũ Sắc Thần Vương, phát hiện bản thân tuy thoát khỏi sự áp bức của luồng sức mạnh quỷ bí kia, nhưng lại vẫn bị luồng sức mạnh đó khóa chặt như cũ. Kết quả như vậy khiến cho Thiên Lân rất kinh hãi, thật ra Ngũ Sắc Thần Vương tu luyện loại pháp quyết thế nào, thuộc tính sức mạnh của nó sao lại quỷ dị như vậy? Thiên Lân tiếp tục suy xét kế ứng biến, trong khoảnh khắc sau liền thi triển Tà Hoàng quyết trở lại, dự tính liều mạng chính diện một trận với Ngũ Sắc Thần Vương. Hai luồng sức mạnh lại gặp nhau lần nữa, kết quả vẫn y như cũ, giằng co dây dưa mãi không chừng.

Để ý đến tình hình này, Thiên Lân toàn lực thúc động Tà Hoàng quyết, cuối cùng mạnh mẽ ngăn cản được sự xâm nhập của Ngũ Sắc Thần Vương. Ngũ Sắc Thần Vương rất kinh dị, sau khi khảo sát một chốc, đột nhiên mạnh mẽ đề thăng chân nguyên, phát xuất một chiêu quyết giết cho được. Biến hóa vi diệu không hề thoát khỏi tầm nhìn của Thiên Lân, khi Ngũ Sắc Thần Vương phát động công kích, Thiên Lân toàn lực thúc động Tà Hoàng quyết, mạnh mẽ đón đỡ một chiêu đáng sợ này.

Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, bầu trời đêm tối có sấm sét, sức mạnh đáng sợ phá vỡ hư không, lập tức gây trọng thương cho Thiên Lân bị hất bắn đi, hất lùi Ngũ Sắc Thần Vương đi vài chục trượng. Thời khắc đó, Thiên Lân lóe lên biến mất, chọn lựa bỏ chạy. Ngũ Sắc Thần Vương có phát hiện được nhưng lại không kịp truy đuổi, sau khi cẩn thận tìm tòi thăm dò, cuối cùng không phát hiện được hướng đi của Thiên Lân, chỉ thu được một ít khí tức còn tàn lưu lại.

Ngạo nghễ giữa không trung, Ngũ Sắc Thần Vương hệt như bóng ma trong màn đêm, toàn thân không hề có chút ánh sáng nào, cứ như vậy chăm chú nhìn về phía xa xăm, cẩn thận nhớ lại tất cả mọi thứ vừa phát sinh với Thiên Lân trước đây. Thân là một kẻ mạnh, Ngũ Sắc Thần Vương tuy không hiểu được chi tiết của Thiên Lân, nhưng từ giao chiến mới vừa rồi thì biết được đại khái thực lực của Thiên Lân, thấy rằng đây là một uy hiếp tiềm tàng, cần phải nhanh chóng tiêu diệt. Có chủ định vậy rồi, Ngũ Sắc Thần Vương lập tức rời đi, chốc lát sau một cuộc sưu tra đại quy mô đã nhanh chóng triển khai trong đế đô.

Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân xuất hiện trong phòng của Hoa Ảnh, khiến cho Nhã Như chú ý đến.

- Công tử, người về rồi. A … công tử bị thương rồi.

Đang vui mừng lập tức chuyển thành lo lắng, Nhã Như tiến lên đỡ lấy Thiên Lân, trong mắt đầy sự quan tâm lo lắng.

Khẽ lắc đầu, Thiên Lân khóe miệng trào ra máu tươi, nhẹ nhàng nói:

- Không sao, nghĩ ngơi một đêm là lành.

Nhã Như đỡ lấy Thiên Lân ngồi xuống, cất tiếng hỏi:

- Có phải Thần Vương đánh công tử bị thương không?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Pháp quyết Thần Vương tu luyện vô cùng quỷ bí, ta và ông ta chỉ giao đấu một chiêu đã bị mất mát nhiều. Đương nhiên, ta ẩn giấu một ít thực lực, bất quá cho dù là như vậy, giữa ta và ông ta vẫn còn tồn tại một khoảng cách nhất định.

Nhã Như trầm ngâm nói:

- Công tử thấy so với Thần Vương thì còn có khoảng cách bao lớn?

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Trận chiến đêm nay tuy bị thương không nhẹ, nhưng lại đại khái hiểu được thực lực Thần Vương, ta phỏng chừng tu vi của ông ta chắc chắn ở hậu kỳ của cảnh giới Lăng Hư, hiện nay ta tạm thời ở vào trung kỳ của cảnh giới Lăng Hư.

Nhã Như hoàn toàn không hiểu được cảnh giới Lăng Hư là có ý thế nào, nàng chẳng qua chỉ cau mày đoán mò, gương mặt tuyệt đẹp toát ra một chút trầm ngâm, phảng phất đang suy tính thế nào đó. Thiên Lân nhìn Nhã Như, gương mặt tuấn tú toát ra một nụ cười mỉm, chân nguyên trong cơ thể tự động vận chuyển, theo sự khống chế của Thần Tàm Cửu Biến liên tục không ngừng chữa trị thân thể bị tổn thương của Thiên Lân.

Chốc lát sau, Nhã Như từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, nói với Thiên Lân:

- Thương thế công tử nghiêm trọng, hay là hãy trị thương trước đi.

Thiên Lân mỉm cười đáp:

- Không gấp, ta còn đang chờ tin của Hoa Ảnh, tin chắc bọn họ cũng gặp phải chuyện bất ngờ.

Nhã Như rõ ràng hiểu được ý của lời nói này, gật đầu trả lời:

- Nếu như Thần Vương có thể phát hiện hành động của công tử, cũng tất nhiên có sự phòng bị, hy vọng Hoa Ảnh có thể bình an vô sự.

Lời còn vang bên tai, trong phòng ánh sáng lóe lên, Hoa Ảnh và Ảnh Ma liền đột nhiên xuất hiện.

Liếc Nhã Như, Hoa Ảnh cảm thấy kinh hãi bật thốt lên:

- Thì ra là cô.

Nhã Như nghi hoặc trả lời:

- Cô đã từng gặp ta?

Hoa Ảnh đáp:

- Đã ngầm thấy được hai lần.

Dời mắt đi, Hoa Ảnh quay sang nhìn Thiên Lân, kinh hãi la lên:

- Chàng bị thương rồi?

Thiên Lân bật cười điềm nhiên đáp:

- Ta đụng chạm với Thần Vương, không có gì đáng ngại. Phía bên hai người tình hình thế nào?

Hoa Ảnh đáp:

- Ban đầu rất thuận lợi, mười hai người thị thiếp mà Thần Vương phái đi thì chúng ta đã giết chết chín, đánh trọng thương hai. Sau đó, cao thủ của Thần Vương vệ đội đột nhiên hiện ra, ép chúng ta phải thay đổi kế sách.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Hiện nay Thần Vương vệ đội còn bao nhiêu người?

Hoa Ảnh đáp:

- Thần Vương vệ đội tổng cộng hai tổ mười sáu người, trong đó có sáu người đã được phái đi nhân gian, chỉ còn lại mười người. Đêm nay ngăn cản chúng ta tổng cộng có bốn người, trong đó Ảnh Ma đã giết chết hai, ta giết một, còn lại một người bị trọng thương bỏ chạy.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Như vậy, Ảnh Ma chẳng phải đã bị bộc lộ thân phận rồi.

Ảnh Ma đáp lại:

- Ta vẫn luôn ẩn mình trong tối động thủ, ra mặt chính là Hoa Ảnh, chắc không bị phát giác.

Nhã Như lên tiếng:

- Trải qua những biến cố đêm nay, Thần Vương rất có khả năng thừa cơ công tử bị thương để hạ lệnh truy xét nghiêm ngặt toàn thành, hơn nữa còn tăng mạnh việc phòng ngự.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Nhã Như phân tích rất có lý. Ngày mai hành động ám sát của Hoa Ảnh bỏ đi, Ảnh Ma vẫn tiếp tục thực hành theo kế hoạch đã định.

Hoa Ảnh hỏi lại:

- Thế còn Hoa Hồng thì sao?

Thiên Lân đáp:

- Ta đã suy tính qua rồi, ngày mai nàng trước tiên đi dẫn Hoa Hồng đến đây, sau đó đi cứu toàn bộ những người bị Thần Vương bí mật bắt nhốt, khiến Ngũ Sắc vương triều càng thêm hỗn loạn, dùng điều này để chọc giận Thần Vương, khiến ông ta mất đi lý trí.

Ảnh Ma lo lắng nói:

- Hiện nay chúng ta còn chưa đối phó nổi Thần Vương, một khi chọc giận ông ta rồi chỉ sợ lại hỏng việc.

Thiên Lân đáp:

- Hiện nay toàn bộ sức chú ý của Thần Vương đều tập trung tại ta, chỉ cần ngươi làm cho hay một chút, tạm thời Thần Vương cũng còn chưa biết được. Bây giờ, ta phải đi Huyền cung một chuyến.

Hoa Ảnh sửng người, không hiểu ý thế nào, ngạc nhiên nói:

- Không phải công tử đã đi rồi sao?

Thiên Lân đáp:

- Như vậy đối với Thần Vương còn chưa đủ hiểu rõ.

Hoa Ảnh nói:

- Để ta theo công tử.

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Ta đi một mình an toàn hơn một chút, cô hãy ở đây chờ tin tức của ta.

Dứt lời, Thiên Lân lóe lên biến mất, thoáng chốc sau đã xuất hiện trong phòng của Vụ Thanh Ti ở Thải Ngọc tiên cung, thấy được Vụ Thanh Ti nghe tin vừa về tới.

Vừa gặp Thiên Lân, Vụ Thanh Ti liền vội vàng nói:

- Đi nhanh, Thần Vương còn đang ở trong Huyền cung, chớ để bị ông ta phát hiện được.

Thiên Lân nghe vậy rất mừng cười nói:

- Ta chính vì chuyện đó mà đến, ông ta chưa đi chính hợp ý ta. Đi, chúng ta đi coi thế nào.

Vụ Thanh Ti vẻ mặt thoáng đỏ, mắng:

- Có gì hay ho mà coi, không đứng đắn gì.

Thiên Lân thôi không cười nữa, nghiêm mặt đáp:

- Ta đến đây chính là muốn quan sát Thần Vương, hoàn toàn không phải để nhòm trộm sư phụ cung chủ.

Vụ Thanh Ti nhìn Thiên Lân một lúc, trong lòng có phần an ủi, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Không bao lâu sau, Thiên Lân đã theo đường cũ dẫn Vụ Thanh Ti đến gần khu vực tẩm cung của Huyền Châu, từ địa điểm lần trước dòm trộm để quan sát tình hình ở bên trong phòng. Lúc này, Ngũ Sắc Thần Vương và Huyền Châu đang mây mưa trong phòng, điều này khiến cho Vụ Thanh Ti xấu hổ vô cùng, lại không dám nói gì, chỉ có thể nắm chặt lấy hai tay của Thiên Lân, không để cho hắn có thể thừa dịp làm lén. Chăm chú nhìn tình hình trong phòng, Thiên Lân mặt mày sáng láng, vừa thưởng thức thân thể dụ người của Huyền Châu, vừa cẩn thận để ý đến những đặc tính thân thể của Thần Vương, hơn nữa còn so sánh với bản thân mình. Lần này nhìn được khoảng chừng nửa canh giờ, đợi sau khi mây mưa trong phòng đã dần dần dừng lại, Thiên Lân vì tính đến an toàn nên cuối cùng dẫn Vụ Thanh Ti rời khỏi nơi đó.

Quay về Thải Ngọc tiên cung, Vụ Thanh Ti ánh mắt kỳ quái nhìn Thiên Lân, hỏi liền:

- Xem cả nửa ngày rồi, lẽ nào công tử chính là muốn hiểu rõ năng lực về phương diện đó của Thần Vương?

Thiên Lân cười đáp:

- Lập tức giúp ta chuẩn bị một bộ y phục, bộ dạng tương tự với những gì mà Thần Vương thường mặc.

Vụ Thanh Ti nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Công tử muốn giả làm Thần Vương, điều này hoàn toàn không phải trò đùa.

Thiên Lân đáp:

- Ta làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu ta không thể tra ra được lai lịch của pháp quyết Thần Vương tu luyện, thì rất khó mà tìm được phương pháp ứng phó. Lúc đó, cho dù ta có được tu vi tương đương với Thần Vương đi nữa, cũng không nhất định có thể chiến thắng.

Vụ Thanh Ti nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, biện pháp Thiên Lân làm tuy tà mị một chút, nhưng cũng chính là nghĩ vì đại cục, cũng không có gì đáng trách. Khẽ lẩm bẩm một tiếng, Vụ Thanh Ti đáp:

- Được rồi, công tử về trước đi.

Thiên Lân nghe vậy lập tức nắm lấy Vụ Thanh Ti, hôn nàng thật thâm tình rồi mới âm thầm rời đi. Đứng nguyên tại chỗ, Vụ Thanh Ti mặt đỏ như ngọc, trong mắt vừa xấu hổ muốn giận, có một tình cảm rất phức tạp không mô tả được. Chỉ trong vài ngày, Vụ Thanh Ti đã bị Thiên Lân làm cho rối loạn tâm lòng, tuy đã cực lực khắc chế, nhưng lại càng chìm sâu hơn, trong lúc không hay không biết đã dần dần quen với sự tà mị và thân mật của Thiên Lân.

Một ngày mới có một chuyện mới. Ngày thứ hai thánh nữ cầu phúc, đế đô La Thành xuất hiện biến hóa rất rõ ràng, ma thú đã vài trăm năm nay chưa hề xâm phạm đột nhiên phát động tiến công, khiến cho cao thủ Chấn cung trấn thủ ở cửa Bắc rất bất ngờ, nhanh chóng tập họp đại quân triển khai phòng ngự. Do chuyện khẩn cấp, cung chủ Chấn cung Cừu Nhược Băng tự mình lên tiền tuyến chỉ huy phòng ngự, hơn nữa còn phái người truyền tin lên trên. Biết chuyện này, Ngũ Sắc Thần Vương cảm thấy kinh ngạc, ma thú của Ma Vân Đại chiểu trạch đã nhiều năm chưa hề xâm phạm, hà cớ gì lại chọn đúng lúc này? Đây là trùng hợp hay là có bí ẩn nào khác? Suy xét qua, Ngũ Sắc Thần Vương lập tức triệu tập hội nghị, người tham dự ngoại trừ Huyền Châu, Vụ Thanh Ti, Mặc Hứa, Hoàng Dật Phi, Triển Dực ra, còn có một bộ phận văn quan ở chức vụ quan trọng.

Biết được tin ma thú xâm nhập, quan lại có mặt ai cũng biến hẳn sắc, rõ ràng ai cũng hiểu được lợi hại trong đó thế nào. Huyền Châu lên tiếng:

- Gần đây đế đô đột nhiên phát sinh biến cố, hiện nay lại phát sinh chuyện thế này, muốn vượt qua được cửa ải khó khăn này thì cần mọi người phải đồng tâm hiệp lực.

Nhất loạt văn quan gật đầu đồng ý, ai cũng không dám phản đối vào lúc này để tránh rước lấy họa vào thân.

Vụ Thanh Ti nói:

- Chuyện ma thú có Chấn cung phòng thủ chắc cũng không phải là vấn đề lớn lắm. Hiện nay quan trọng chính là bắt cho được hung thủ.

Triển Dực lên tiếng:

- Trận chiến đêm hôm qua, chúng ta lại tổn thất thêm ba cao thủ. Địch nhân thực lực mạnh ngoài dự kiến, chúng ta phải đề cao cảnh giác.

Hoàng Dật Phi nói:

- Tình hình như vậy trước mắt chúng ta phải triệu tập các lộ cao thủ ngoài đế đô đến đây hỗ trợ cho chúng ta.

Vương Nhược Chi lên tiếng:

- Hoàng thống lĩnh nói rất có lý, xin thỉnh đại vương sớm hạ mệnh lệnh.

Ngũ Sắc Thần Vương nói:

- Ta đã suy xét qua rồi, quyết định sai Bình Nam Vương Lý Hạo nhập kinh để tiếp nhận chức vị của Cao Đại Vĩ, mọi người thấy thế có được không?

Mọi người nghe vậy ai nấy vẻ mặt khác nhau, nhưng đều đồng ý nhất trí, Thần Vương lập tức đem chuyện này giao cho quan văn Vương Nhược Chi đi xử lý.

Sau đó, mọi người lại bàn luận đến chuyện giới nghiêm của đế đô, Mặc Hứa lên tiếng:

- Chuyện làm to lớn như vậy chỉ khua cỏ động rắn lại lay động lòng dân. Chi bằng buông lỏng cảnh giác để tiện dẫn dụ hung thủ đó hiện thân.

Vụ Thanh Ti tán đồng:

- Hiện nay thánh nữ đang làm lễ cầu phúc, nếu như chúng ta dấy động can qua lớn quá, sẽ khiến cho một phen tâm huyết của thánh nữ hoàn toàn uổng phí. So với phí công vô ích, hay là tạm thời buông lỏng, để thánh nữ trước tiên ổn định lòng dân đã.

Ngũ Sắc Thần Vương hạ lệnh:

- Cung chủ nói điều này không phải không có lý, nhanh chóng truyền lệnh của ta, tạm thời đình chỉ công khai sưu tầm hung thủ, chuyển thành bí mật truy xét, tăng cường phòng ngự che chắn ở những nơi trọng yếu.

Các quan lại có mặt ai nấy lĩnh mạng, sau khi thảo luận qua một phen đơn giản rồi liền cùng nhau đứng lên cáo lui.

Hội nghị lần này xem có vẻ rất đơn giản nhưng lại để lộ ra không ít tin tức, rất nhiều quan lại đều bất an trong lòng, mơ hồ cảm thấy Ngũ Sắc vương triều sắp sửa phải chịu một cuộc đại biến, ào ào suy tính kế sách đối phó như thế nào.

Trong phòng của Hoa Ảnh, Thiên Lân ngồi đối diện với Nhã Như, đang đàm luận tình thế trước mắt.

Nhã Như nói:

- Hành động của Ảnh Ma đã khởi động náo loạn, Cừu Nhược Băng phải tự mình ra trận, kế điệu hổ ly sơn của công tử đã có hiệu quả.

Thiên Lân bật cười điềm nhiên đáp:

- Điều này thực ra hoàn toàn không quan trọng, hành động hôm nay của Hoa Ảnh mới là quan trọng.

Nhã Như cười khẽ nói:

- Công tử có phải là đang nhớ thánh nữ Hoa Hồng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play