Giơ cao tay phải, nắm chắc thần kiếm, Thiện Từ chầm chậm nhắm chặt hai mắt, khiến người ta thấy phải kinh ngạc. Thanh Ảnh Lưu Quang cơ mặt run rẩy, đối mặt với Thiện Từ nhắm chặt mắt lại, y có một cảm giác kinh khủng không cách nào hình dung được. Đó là một trực giác của cao thủ, khiến y nhạy bén bắt được nguồn gốc nguy hiểm, đáng tiếc y lại không hề có chọn lựa. Chăm chú nhìn vào tay phải của Thiện Từ, Thanh Ảnh Lưu Quang cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, cả người đột nhiên nghiêng tới phía trước như tên bắn ra, chỉ trong chốc lát đã bộc phát, thân thể bị kéo dài thành vài chục bóng hình, tất cả nối liền với thành một đường phát động tiến công đột ngột. Không né không tránh, Thiện Từ hệt như không biết, mãi đến khi Thanh Ảnh Lưu Quang đến gần trong ba thước, hắn mới chém tay phải xuống, một kiếm trông có vẻ chậm rãi nhưng trên thực tế đã sớm hóa thành ngàn vạn làn kiếm chém phá hạn chế của thời gian, không hề sai sót chút nào khi đón lấy một chiêu của địch nhân.

Lần thứ hai giao tranh, hai người vẫn đối chọi gay gắt, quá trình kéo dài trong chốc lát, cuối cùng Thanh Ảnh Lưu Quang kêu thảm một tiếng, xuất hiện phía sau lưng Thiện Từ. Hờ hững bật cười, Thiện Từ lưng quay lại với Thanh Ảnh Lưu Quang, giọng nói băng lạnh lên tiếng:

- Ngươi thua rồi, thua hết tất cả ngươi có.

Thanh Ảnh Lưu Quang khổ sở đáp lại:

- Ta thua rồi, nhưng ta không phục.

Thiện Từ nói:

- Giữa chúng ta không phải là tỷ võ.

Tay phải đảo chuyển, làn kiếm lóe lên, kiếm khí sắc bén phá vỡ không trung, chớp mắt đã chém nát thân thể của Thanh Ảnh Lưu Quang.

Một trận giao chiến đã kết thúc ở đây. Thiện Từ thu được thắng lợi vẻ mặt lạnh lùng, không thấy bất kỳ vui mừng nào cả.

Trong lúc Thiện Từ giao chiến với Thanh Ảnh Lưu Quang, Liệt Phong giao chiến với Xích Ảnh Thiên Lang cũng đã tiến hành với khí thế hừng hực. Vừa mới bắt đầu, Xích Ảnh Thiên Lang thấy Liệt Phong bất quá là một thiếu nữ, căn bản không để vào đâu cả. Nhưng ai ngờ, sau chiêu thứ nhất hai người đụng thẳng, Xích Ảnh Thiên Lang liền bị Liệt Phong đánh bay đi, lập tức bị thương tại chỗ không nhẹ.

Gầm giận một tiếng, Xích Ảnh Thiên Lang vừa tức vừa nóng, nhanh chóng hóa thân thành một con sói khổng lồ, triển khai thế công hung mãnh. Bật cười điềm nhiên, Liệt Phong thấy vậy không chút để ý, hai tay bắt ấn trước ngực, sau đó ánh sáng toàn thân hội tụ lại, một luồng sức mạnh không gì chống lại đột nhiên xuất hiện, theo sự khống chế của Liệt Phong lập tức tác dụng lên người của Xích Ảnh Thiên Lang, liền khóa cứng thân thể của y lại. Thời khắc đó, Xích Ảnh Thiên Lang không khỏi kinh hãi, thân thể gắng gượng giãy dụa nhưng lại không thoát khỏi luồng sức mạnh trói buộc đó của Liệt Phong phát ra, cuối cùng bị một chưởng nhẹ nhàng êm ái của Liệt Phong đánh rớt xuống mặt đất, rơi sầm chạm vào mặt đá cứng rắn, toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương cốt.

Biến cố bất ngờ khiến cho Xích Ảnh Thiên Lang nản lòng, y chọn lựa toàn lực né tránh, lúc nào cũng tìm cơ hội bỏ chạy. Liệt Phong trong lòng biết rõ việc này rồi, dần dần tăng mạnh sức công kích, vững vàng khóa chặt lấy Xích Ảnh Thiên Lang, khiến cho y chìm sâu không có lối thoát. Xích Ảnh Thiên Lang càng lúc càng điên cuồng né tránh, căn bản không dám chính diện giao tranh với Liệt Phong, ảnh hưởng không nhỏ đến công kích của Liệt Phong, hai bên tạm thời rơi vào tình thế giằng co.

Bên này, Xà Ma đối mặt với Hoàng Thiên và Quý Hoa Kiệt vây công, tình hình vô cùng bất lợi. Ban đầu, Xà Ma điên cuồng tiến công, chiếm được ưu thế nhất định. Đáng tiếc sức xung kích này chỉ vẻn vẹn duy trì được chốc lát, cuối cùng liền chuyển sang bình thường. Quý Hoa Kiệt và Hoàng Thiên triển khai phản kích, hai người phối hợp ăn ý, sau vài chục chiêu đấu thẳng, cuối cùng đánh trọng thương được Xà Ma. Phát hiện được nguy cơ, Xà Ma vốn dĩ bình tĩnh đã biến thành nóng nảy lo lắng, lão trước giờ vẫn luôn quỷ kế đa đoan, lúc này đã mất đi lý trí, cứ một mực điên cuồng tấn công, hy vọng có thể đột phá được phong tỏa của địch nhân, thừa cơ bỏ chạy được. Hoàng Thiên và Quý Hoa Kiệt hai người một công một thủ, tiến thoái có thứ tự, không những khống chế được phạm vi hoạt động của Xà Ma, còn hữu hiệu đàn áp được khí thế của Xà Ma, khiến cho lão càng lúc càng nóng nảy, hoàn toàn mất đi lý trí, cuối cùng càng lúc càng lún sâu. Tình hình như vậy kéo dài một lúc lâu, sau đó theo việc thương thế của Xà Ma dần dần nặng lên, cục diện giằng co nhanh chóng bị phá vỡ, Xà Ma tứ chi tàn phế, trọng thương rơi thẳng xuống mặt đất.

Lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông và Tiết Phong giao chiến cũng đã đến thời khắc quan trọng. Hai bên liều hết toàn lực, phát xuất một chiêu cực mạnh, cuối cùng tạo nên vụ nổ có tính hủy diệt, hai bên cùng bị trọng thương hất bay đi. Phỉ Vân nắm lấy cơ hội, toàn lực thúc động Long Văn Kim Địch, thừa cơ lúc Bạch Đầu Thiên Ông bị trọng thương rơi xuống không có sức để né tránh, phát xuất một chiêu quyết giết. Một chiêu đó hội tụ sức mạnh cả đời của Phỉ Vân, thông qua Long Văn Kim Địch khuếch đại lên, uy lực ít ra cũng tăng lên ba đến năm lần, đối với Bạch Đầu Thiên Ông đã bị trọng thương chắc chắn là một chiêu trí mạng không nghi ngờ gì nữa.

- Không! Ta hận lắm ...

Tiếng rống giận dữ ngắn ngủi theo gió mà đi, thoáng chốc sau đó Bạch Đầu Thiên Ông bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong vụ nổ, đi hết con đường cuộc đời mà lão xui xẻo và đầy sự không cam lòng. Từ khi quay lại nhân gian đến nay, Bạch Đầu Thiên Ông đã nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Ngũ Sắc Thiên Vực, khôi phục lại tự do cho bản thân. Nhưng trải qua đã nhiều ngày, Bạch Đầu Thiên Ông tuy có lòng phản bội lại không có gan thực hiện, cuối cùng chết đi ở nơi này, cũng tính là một sự báo ứng. Dù sao tay của lão cũng đã dính đầy máu tanh ...

Một chiêu thành công, Phỉ Vân nhanh chóng bay đến bên cạnh Tiết Phong, phát hiện thương thế của hắn cực nặng, nếu không có ý chí kiên cường thì đã sớm trọng thương hôn mê.

Khẽ thở dài một tiếng, Phỉ Vân khổ sở nói:

- Huynh sao phải khổ thế này?

Nhẹ nhàng hạ xuống, Phỉ Vân ôm Tiết Phong bị trọng thương đến đỉnh núi, chuẩn bị trị thương cho hắn. Lúc này, Tuyết Hồ đang quan sát đột nhiên kêu to một tiếng:

- Mọi người cẩn thận, có địch nhân đến gần.

Lời còn đang vang bên tai, năm con quái thú đã đột nhiên hiện ra, xông thẳng đến cao thủ Chính đạo.

Năm con quái thú này có phần kỳ dị, hơi khác biệt so với yêu thú ở nhân gian, hành động của bọn chúng nhanh nhẹn, tốc độ kinh người, có được năng lực nhảy vọt qua không gian, dễ dàng né tránh những người đang quan sát cuộc chiến ở bên ngoài, xuất hiện bên cạnh Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang đã trọng thương, tạm thời hóa giải được nguy cơ cho bọn họ. Cũng đúng vào thời khắc này, trên không trung của Thiên Trượng phong đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ áo xanh lục tuổi chừng mười tám mười chín, sự xuất hiện của cô ta có phần quái dị, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, ngay cả Thiện Từ và Liệt Phong cũng không hề phát giác được.

Quét mắt qua tình hình quanh đó, thiếu nữ áo xanh lục khẽ kêu nhỏ một tiếng, lắc mình liền vượt qua vài chục trượng không gian xuất hiện bên cạnh Xích Ảnh Thiên Lang, giọng băng lạnh nói:

- Còn không chạy nhanh đi.

Xích Ảnh Thiên Lang vẻ mặt kinh hãi, vọt miệng nói:

- Thì ra là cô!

Thiếu nữ áo xanh lục lạnh lẽo đáp lại:

- Chớ có nói nhảm nữa, giữ mạng quan trọng hơn.

Dứt lời, thiếu nữ áo xanh lục đã đến bên Xà Ma, đưa tay bắt lấy cánh tay của lão, mang lão lóe lên đi liền.

Lúc này, Thiện Từ, Liệt Phong, Bản Nhất mấy người đã giật mình tỉnh lại, mọi người ai nấy đồng thời ra tay, dùng phương thức khác nhau để phong tỏa khu vực này, ngăn chặn địch nhân bỏ chạy. Trong đó, Thái Ất Bất Diệt của Liệt Phong là huyền diệu nhất, kết giới ánh sáng màu vàng kim do nàng bố trí đã hữu hiệu ngăn cản được bước nhảy không gian của thiếu nữ áo xanh lục, bao trùm lấy ba địch nhân và năm con quái thú ở quanh Thiên Trượng phong vào bên trong.

Phát hiện không ổn, thiếu nữ áo xanh lục vẻ mặt nặng nề, nhanh chóng hạ xuống để bỏ chạy, nhưng lại bị Hoàng Thiên ngăn lại, không thể được như ý.

Chăm chú nhìn thiếu nữ áo xanh lục, Thiện Từ trầm giọng nói:

- Ngươi chắc hẳn cũng là Ngũ Sắc Thiên Vực, không biết thân phận thế nào?

Thiếu nữ áo xanh lục nhìn quanh, thấy tất cả đường rút lui đều bị vây kín, trong lòng cảm thấy hơi bất an, nhưng lại lạnh lẽo ra vẻ hừ giọng đáp:

- Ta chính là Đường chủ Hiểu Vân của Dị Thú đường, các ngươi đã thiết kế bẫy rập tỉ mỉ này chắc không thấy mất mặt?

Hoàng Thiên quát lên:

- Đây là mưu lược, ngươi đừng vội bất phục.

Liệt Phong khẽ lẩm bẩm:

- Cô gái này đến đột ngột, để tránh đêm dài lắm mộng, hay là chúng ta nhanh chóng thu thập bọn họ.

Thiện Từ gật đầu đáp:

- Câu này chính hợp ý ta, nếu là địch nhân thì tiêu diệt sạch.

Lời còn vang bên tai, Thiện Từ đã xuất hiện trước mặt Hiểu Vân, tay múa lên thì ánh kiếm chói mắt, phát xuất một chiêu mềm nhẹ nhưng lại bá đạo.

Ánh nhạt lóe lên, thân thể Hiểu Vân tự động vỡ nát, thoáng chốc sau đã xuất hiện sau lưng Thiện Từ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đánh vào lưng của Thiện Từ. Đột nhiên chấn động, Thiện Từ thân thể nghiêng tới trước, gương mặt tuấn tú lộ ra vài phần tái nhợt, rõ ràng một chưởng này của Hiểu Vân không hề nhẹ nhàng. Hoàng Thiên thấy vậy rống to một tiếng, phát động công kích tinh thần, tinh thần dị lực mật độ dày đặc không chỗ nào không vào được khiến người ta khó có thể đề phòng. Hiểu Vân thân thể chấn động, nhanh chóng chuyển dời, tuy không cách nào xuyên qua được kết giới ánh vàng kim do Liệt Phong bố trí, nhưng di chuyển bằng cự ly ngắn bên trong kết giới thì vô cùng thuận lợi.

Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang thương thế nghiêm trọng, hai người tựa lưng vào nhau, ánh mắt cảnh giác nhìn địch nhân chung quanh, miệng gầm gừ không ngớt. Quanh đó, năm con thú lạ quây thành một vòng, mỗi con đều tự mình gào thét.

Nhẹ nhàng ép đến gần, trường kiếm trong tay của Quý Hoa Kiệt rung động đong đưa, làn kiếm dày đặc gào thét chói tai cùng với ánh sáng chói mắt, ép thẳng đến năm con quái thú. Cũng đúng lúc này, Hoàng Thiên cũng phát động công kích tinh thần, tinh thần dị lực không chỗ nào không vào được tác dụng lên năm con quái thú, khiến bọn chúng toàn thân chấn động, mỗi con đều phát xuất những tiếng gầm giận dữ. Lúc này, Quý Hoa Kiệt thế công vừa hay ập đến, năm con quái thú được này thì mất kia, cuối cùng bị làn kiếm đánh bị thương, con nào cũng chảy máu ào ào. Một chiêu thành công, Quý Hoa Kiệt thừa thắng xông lên, trường kiếm trong tay gào thét chấn động, làn kiếm dày đặc tự động dung hợp, hội tụ thành một luồng hào quang chói chang mà rực rỡ, cùng với sức hủy diệt chém thẳng xuống năm con quái thú. Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang vừa tức vừa gấp, hai người không để ý gì đến thương thế của bản thân, đồng thời gào lên xông ra, phát động công kích nhắm vào Quý Hoa Kiệt. Hoàng Thiên vào lúc thích hợp liền xuất hiện bên cạnh Quý Hoa Kiệt, ngăn ngay Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang lại, khiến cho Quý Hoa Kiệt có thể chuyên tâm thu thập lấy năm con quái thú.

Bên ngoài, Ngạc Tây và Bản Nhất đang quan sát cũng tiến vào gia nhập, người trước thì chọn lấy năm con quái thú làm mục tiêu, người sau thì hỗ trợ Thiện Từ ngăn thiếu nữ Hiểu Vân lại. Phát hiện được tình hình nghiêm trọng, Hiểu Vân đột nhiên kêu dài một tiếng, sau thoát khỏi sự vây khốn của Thiện Từ và Bản Nhất liền quay lại bên cạnh năm con quái thú. Lúc này, năm con quái thú phát sinh biến hóa khác lạ, bọn chúng sau khi nghe thấy tiếng kêu dài của Hiểu Vân, mỗi con liền hiện lên ánh sáng màu sắc khác nhau trên người, hơn nữa còn nhanh chóng tiến gần vào nhau, cuối cùng năm con thú hợp nhất lại tạo thành một con thú khổng lồ siêu cấp, trông qua hệt như một con hổ già với đôi cánh giương ra, bộ dạng hung tàn mà khủng khiếp.

Gầm lên một tiếng như thiên lôi giáng xuống, tiếng kêu của con thú khổng lồ chấn động lòng người, khiến người nghe kinh khiếp, thấy là phải dừng chân. Quý Hoa Kiệt ánh mắt lạnh lẽo, đứng yên bất động chăm chú nhìn con thú khổng lồ trước mặt, từ từ giơ cao tay phải lên. Thời khắc này, kiếm trong tay của Quý Hoa Kiệt ánh sáng lấp lánh, làn kiếm khí rực rỡ bắn ra từ mũi kiếm, hơn nữa còn dần dần mạnh lên, nhanh chóng hóa thành một cột sáng tạo thành một áp lực cực lớn cho con thú khổng lồ. Đồng thời, Thiện Từ và Bản Nhất đến gần Quý Hoa Kiệt, ánh mắt chăm chú nhìn Hiểu Vân, tìm kiếm cơ hội ra tay.

Liếc qua Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang, Hiểu Vân trong mắt toát ra mấy phần hối hận, sớm biết cứu không được hai người này, bản thân sao phải khổ sở chui vào vùng nước đục? Quan sát vẻ mặt của Hiểu Vân, Thiện Từ cười lạnh nói:

- Ngươi hối hận rồi phải không?

Hiểu Vân lạnh lẽo đáp:

- Ta làm việc chưa bao giờ hối hận.

Còn đang nói, Quý Hoa Kiệt đột nhiên phát động tiến công, cột kiếm bắn thẳng lên trời cao đó gào lên ập đến, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng vào người của con thú khổng lồ. Do bởi hình dạng to lớn, con thú khổng lồ rất khó né tránh, vì thế nó chọn lựa phản kích, khi há miệng gầm giận, miệng liền phun ra một cột sáng màu đen xám, vừa hay đỡ lấy một kiếm đó của Quý Hoa Kiệt. Hai cột sáng chạm nhau giữa không trung, sức mạnh tích lũy dần dần biến hóa, chớp mắt đã phát nổ. Ầm ầm ầm... Một loạt những tiếng nổ lớn, hoa lửa đầy trời, sức mạnh hủy diệt thổi quanh mọi thứ, đồng thời đánh bay Quý Hoa Kiệt, cũng nuốt chửng lấy thân hình khổng lồ của con thú to lớn kia.

Hiểu Vân tức giận vô cùng, để né tránh vụ nổ tấn công, cô ta không thể không tháo lui. Thiện Từ đột nhiên phát động công kích, thân thể nhanh như ánh sáng vào ngay thời khắc trước khi thân thể Hiểu Vân nỡ nát ra, một kiếm đâm xuyên qua tim của cô ta. Ánh nhạt lóe lên, Hiểu Vân xuất hiện bên cạnh, thân thể khẽ run lên, gương mặt bình tĩnh lần đầu tiên xuất hiện sự cừu hận.

Tức giận trừng Thiện Từ, Hiểu Vân gằn giọng nói:

- Thủ đoạn thật ghê gớm, đáng ... Ồ ... Đáng ghét!

Tung mình bay lên, HIểu Vân trước ngực sau lưng đã đầy máu tươi, gương mặt tái nhợt có mấy phần cô độc. Lạnh lùng bật cười, Thiện Từ xuất hiện kiếm trong tay, giọng lạnh lùng như băng nói:

- Thân pháp của ngươi phải nói là tuyệt vời, đấu với thần kiếm của ta cũng có thể ẩn mình được.

Hiểu Vân không nói gì, quay đầu nhìn quanh, phát hiện Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang đã đi đến chỗ quan trọng cuối cùng dưới tiến công của Hoàng Thiên, cái chết đã bao trùm lấy hai người, chẳng qua thời gian còn lại ngắn dài mà thôi. Còn đối với con thú khổng lồ kia, bị một kiếm của Quý Hoa Kiệt đánh cho trở về nguyên hình, thân thể không những trọng thương, còn đối mặt với tiến công sắc bén của Ngạc Tây, chỉ trong khoảnh khắc đã có hai con quái thú chết đi, chỉ còn lại ba con cũng nguy ngập vô cùng. Bật cười khổ sở, Hiểu Vân lần đầu tiên cảm nhận được uy hiếp của tử vong, cô ta thân thể bị trọng thương cũng không còn được sự bình tĩnh lạnh lùng như trước, yên lặng mở to mắt cừu hận chăm chú nhìn Thiện Từ đang từ từ bước đến.

Hiểu Vân đứng yên bất động, Thiện Từ cũng không vội ra tay, vừa nắm chặt hành tung của cô ta, vừa quan sát tình hình chiến đấu chung quanh.

Vào lúc này, Bản Nhất ra tay hỗ trợ Ngạc Tây, nhanh chóng tiêu diệt ba con quái thú còn lại. Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang vẫn còn đang gắng sức giãy chết, đã không còn sức quay ngược thế cờ, cục diện hoàn toàn bị Hoàng Thiên khống chế. Bốn bề, những người quan sát đang từ từ tiến gần đến, gương mặt mọi người đều nở nụ cười, vô cùng hài lòng với thắng lợi lần này, coi như đã tiêu diệt được lo lắng trong lòng. Chốc lát sau, Vũ Điệp quay lại, khi thấy được Hiểu Vân thì hơi cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhờ mẹ Lục Nga nói cho biết những chuyện đã qua.

Thiện Từ thấy Vũ Điệp bình an quay về, bỏ được lo lắng trong lòng, ánh mắt nhìn lại Hiểu Vân, trầm giọng nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng phải lên đường thôi.

Hiểu Vân cười lạnh đáp:

- Sai một ly đi ngàn dặm, lúc này mới nghĩ đến việc giết ta thì đã quá trễ rồi.

Cũng đúng lúc này, Liệt Phong lớn giọng nhắc nhở:

- Cẩn thận, có cường địch đến gần.

Lời còn vang bên tai, không trung lóe lên ánh sáng, ba bóng người từ trên trời hạ xuống xuất hiện trên tầng không của Thiên Trượng phong.

Nghe vậy, mọi người đều ngửng đầu nhìn lên, sau khi nhìn rõ rồi, Vũ Điệp, Thiện Từ, Hoàng Thiên, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ mấy người đều cảm thấy kinh ngạc, đồng thời la lên, thật ra bọn họ thấy cái gì? Người đến có thân phận thế nào, sao lại khiến bọn họ kinh ngạc như vậy?

Chăm chú nhìn xuống khe núi trước mắt, Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt quái dị, đứng yên không động đậy ở đó, mãi đến hàng nửa ngày rồi cũng không hạ xuống. Điều này khiến cho Kim Sí Huyết Ảnh và Ám Mị Ưng Điêu bên cạnh rất buồn bực, thật ra trong khe núi này có gì đặc biệt? Cẩn thận quan sát, đây là một khe núi hẹp dài ước chừng năm dặm, rộng ước chừng hai dặm, hai bên cây cỏ dày đặc, ở giữa có cỏ dại từng bụi, thứ duy nhất đập vào mắt chính là một đống đá nằm ở giữa khe núi, nhìn qua giống như một trận đá cổ xưa.

Chăm chú nhìn một lúc, Kim Sí Huyết Ảnh phá vỡ trầm lặng, cất tiếng hỏi:

- Trận đá này có phần kỳ quái, dường như là món đồ chơi lưu lại từ thời kỹ viễn cổ.

Thái Huyền Hỏa Quy khẽ cau mày, quay đầu liếc lại Kim Sí Huyết Ảnh, sau đó lại quay nhìn về trận đá, giọng thấp trầm mà kỳ quái lên tiếng:

- Đối với thiên hạ, đây chỉ là một đống đá lung tung, nhưng đối với ta, nó lại có ý nghĩa đặc thù.

Dứt lời, Thái Huyền Hỏa Quy xoay mình rời đi, không đề cập đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến trận đá.

Kim Sí Huyết Ảnh có phần hiếu kỳ, nhưng lại không hề hỏi nhiều, dẫn Ám Mị Ưng Điêu đi theo Thái Huyền Hỏa Quy, đi thẳng theo một hướng khác. Chốc lát sau, hình bóng bọn họ biến mất trong rừng núi trập trùng.

Lúc này, Lâm Vân Phong, Lâm Y Tuyết, Tân Nguyệt, Dương Thiên, Lục Doanh, Phần Thiên, Phật Thánh Đạo Tiên, Bắc Phong, Hàn Ngọc Dương một hàng chín người xuất hiện ở không khe núi mà Thái Huyền Hỏa Quy chăm chú nhìn trước đây.

Quan sát hoàn cảnh trong khe núi, Lâm Vân Phong kinh ngạc nói:

- Đây là một trận pháp bằng đá thời thượng cổ, nhưng lại có phần quái dị.

Bắc Phong không hiểu hỏi lại:

- Có gì quái dị?

Lâm Vân Phong giải thích:

- Trận pháp bằng đá này là một trận pháp bị tàn khuyết, bởi vì thiếu đi một điều kiện nào đó phải có nên không cách nào khởi động, chỉ tính là một cái trận chết.

Phật Thánh Đạo Tiên nhìn trận pháp bằng đá, không khỏi cau mày lại, trầm ngâm lên tiếng:

- Trận pháp này thực ra rất hoàn chỉnh, nhưng lại quả thực thiếu đi một thứ nào đó.

Lục Doanh nói:

- Thái Huyền Hỏa Quy ở đây quan sát rất lâu. Ta nghĩ trận pháp đá này chắc chắn có một quan hệ nào đó.

Lâm Y Tuyết dịu dàng lên tiếng:

- Trận này huyền ảo, trong lúc nhất thời cũng không cách nào nghĩ ra được, hay là chúng ta truy tìm theo Thái Huyền Hỏa Quy quan trọng hơn, chớ trúng phải kế điệu hổ ly sơn của y, bị y thừa cơ bỏ chạy.

Tân Nguyệt tán đồng:

- Y Tuyết nói có lý, nhiệm vụ của chúng ta chính là theo chặt Thái Huyền Hỏa Quy, những chuyện khác thì không đủ để lo lắng.

Hàn Ngọc Dương nói:

- Như vậy, chúng ta trước hết không để ý những thứ này, tiếp tục theo dõi hành tung Thái Huyền Hỏa Quy.

Mọi người nghe vậy, không bàn gì thêm, lập tức rời khỏi khe núi, truy đuổi theo phương hướng mà Thái Huyền Hỏa Quy biến mất.

Bay vượt qua ba ngọn núi lớn, mấy người Lâm Vân Phong nhanh chóng phát hiện được hành tung của Thái Huyền Hỏa Quy. Nhưng lần này, mọi người đều thấy kỳ quái, mơ hồ có chỗ nào đó không ổn.

- Cẩn thận, có chuyện kỳ lạ, chớ đến quá gần.

Vốn cẩn thận, Lâm Vân Phong phát xuất ra nhắc nhở.

Tân Nguyệt chăm chú nhìn địch nhân trước mắt, bất an càng lúc càng mãnh liệt, nàng càng cảnh giác cao độ, sau khi quan sát một lúc, cuối cùng nghĩ đến một khả năng. Tân Nguyệt biến hẳn sắc mặt kinh hãi vọt miệng nói:

- Đi nhanh, đây là một cái bẫy.

Mọi người cả kinh, đang muốn rời đi, lúc này Thái Huyền Hỏa Quy vốn dĩ ở trước mặt lại đột nhiên xuất hiện trên đầu của mọi người.

Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:

- Cả ngày như âm hồn không tan đi theo sau lưng, hôm nay ta đưa các ngươi về tây phương.

Hai tay giang ra, khí thế ập đến, áp lực to lớn như Thái Sơn đè xuống lập tức ngưng đọng cả chín người tại chỗ.

Chín người dưới mặt đất liền có phản ứng nhanh chóng, trong đó, Lâm Vân Phong, Lâm Y Tuyết, Phật Thánh Đạo Tiên triển khai phòng ngự, Âm Dương pháp quyết, thuật Ngự Phong, kết giới Phật môn đồng thời mở ra bố trí ba phòng tuyến mạnh mẽ quanh cả chín người.

Tân Nguyệt, Lục Doanh, Hàn Ngọc Dương toàn lực phản kích, Thiên Ly thần kiếm, Định Thiên thần châm, Thất Thải Lưu Ly kiếm phát động công kích mãnh liệt. Còn lại Dương Thiên, Bắc Phong và Phần Thiên ba người ai nấy phòng ngự phản kích, phối hợp với hành động của sáu người kia, cùng nhau chống lại Thái Huyền Hỏa Quy. May nhờ có Thiên Tuyệt trảm pháp không gì chống nổi của Tân Nguyệt, Âm Dương pháp quyết của Lâm Vân Phong phòng ngự nghiêm cẩn, lại thêm sự hỗ trợ của Định Thiên thần châm và Thất Thải Lưu Ly kiếm, chín người nhanh chóng thoát khỏi khống chế của Thái Huyền Hỏa Quy.

Lúc này, Kim Sí Huyết Ảnh và Ám Mị Ưng Điêu xuất hiện trong mắt mọi người, nắm lấy lúc mọi người vừa mới thoát khỏi vây khốn, còn chưa ổn định trận cước, nhanh chóng triển khai đánh lén.

Phát hiện được nguy hiểm, Lâm Vân Phong lớn giọng kêu:

- Mọi người cẩn thận, Dương Thiên đi đối phó với Ám Mị Ưng Điêu, Lục Doanh và Phần Thiên đối phó Kim Sí Huyết Ảnh, còn những người khác theo ta cùng nhau đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy.

Nghe theo sự an bài của Lâm Vân Phong, mọi người nhanh chóng điều chỉnh, Dương Thiên tung mình bay lên đón lấy Ám Mị Ưng Điêu, vợ chồng Lục Doanh và Phần Thiên lại ngăn lấy Kim Sí Huyết Ảnh. Còn lại Lâm Vân Phong, Lâm Y Tuyết, Tân Nguyệt, Phật Thánh Đạo Tiên, Bắc Phong, Hàn Ngọc Dương sáu người lại vây lấy Thái Huyền Hỏa Quy, để Tân Nguyệt và Hàn Ngọc Dương chủ công, hai thanh thần kiếm đan xen vào nhau, phân tán phần lớn sự chú ý của Thái Huyền Hỏa Quy, Lâm Y Tuyết toàn lực phòng ngự, lợi dụng thuật Ngự Phong để khống chế lấy dòng khí thổi quanh tại chiến trường, Lâm Vân Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Bắc Phong thì ba người thu thế chờ phát xuất, tìm kiếm cơ hội tốt nhất.

Đối mặt với công kích của sáu đại cao thủ, Thái Huyền Hỏa Quy tỏ ra không thèm để ý, tuy Thiên Ly thần kiếm và Thất Thải Lưu Ly kiếm đều là thần khí đương thời, nhưng Thái Huyền Hỏa Quy có được tấm thân kim cương bất hoại, không hề để ý chút nào đến công kích của Tân Nguyệt và Hàn Ngọc Dương, phất tay đã đánh bay Thất Thải Lưu Ly kiếm của Hàn Ngọc Dương. Thấy tình hình như vậy, Lâm Vân Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Bắc Phong không dám chần chừ, nhanh chóng triển khai công kích mãnh liệt. Thân là một trong ba kẻ mạnh nhất hiện nay, ba người Lâm Vân Phong liên thủ sức mạnh vô cùng kinh người, Thái Huyền Hỏa Quy tuy tự phụ nhưng lại không dám coi thường, lập tức thu lại lòng khinh thường. Đồng thời, Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt vô cùng quỷ dị, tuy kiếm khí sắc bén không thể gây thương tổn cho Thái Huyền Hỏa Quy, nhưng Thiên Tuyệt trảm pháp lại có thể phá giải được thế công của Thái Huyền Hỏa Quy, điều này tạo thành uy hiếp thật lớn đối với Thái Huyền Hỏa Quy. Bên ngoài, Lâm Y Tuyết trong lúc phòng ngự cũng âm thầm triển khai công kích. Thuật Ngự Phong của nàng xem ra vô hình, nhưng uy lực lại vô cùng kinh người, ngay cả kẻ mạnh như Thái Huyền Hỏa Quy khi gặp phải đánh lén cố tình của Lâm Y Tuyết, cũng xuất hiện khoảng thời gian ngắn ngủi không nhúc nhích được. Cứ như vậy, chuyện này đã tạo ra thời cơ có lợi cho công kích của những người còn lại.

Có được Lâm Y Tuyết ngầm hỗ trợ, Tân Nguyệt, Hàn Ngọc Dương, Bắc Phong mấy người thi triển tuyệt kỹ mạnh mẽ nhất của bản thân, triển khai tấn công điên cuồng đối với Thái Huyền Hỏa Quy. Thái Huyền Hỏa Quy vừa nóng vừa gấp, trong cơn thịnh nộ toàn lực phản kích, Địa Huyền Liệt Diễm của y có thể giết thần diệt tiên khuếch tán như quả cầu ánh sáng, xông thẳng đến địch nhân. Cũng đúng lúc đó, Lâm Vân Phong năm người công kích cũng đã lần lượt ập đến, các loại sức lực khác nhau tác dụng lên người của Thái Huyền Hỏa Quy, cho dù y có được tấm thân kim cương bất hoại cũng khó có thể mà chịu đựng được những vụ nổ dày đặc như vậy, cuối cùng bị thương không nhẹ. Đương nhiên, tình hình năm người càng thêm nguy cấp, Bắc Phong, Hàn Ngọc Dương, Lâm Vân Phong lập tức bị trọng thương tại chỗ. Phật Thánh Đạo Tiên kịp thời phòng ngự bị thương tương đối nhẹ, Tân Nguyệt nhờ có Thiên Tuyệt trảm pháp mà may mắn toàn thân thối lui.

Gầm giận một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn quanh, ánh mắt sắc bén của y ẩn chứa vô hình sát niệm, lại lần nữa hất bay cả năm người. Tung mình lùi lại, Lâm Vân Phong sắc mặt tái nhợt, sau khi ổn định được thân thể rồi trầm giọng nói:

- Mọi người thế nào rồi, có bị gì không?

Ở cách đó không xa, Bắc Phong tức giận mắng:

- Tên quỷ này thật đáng ghét, không ngờ đao thương bất nhập, điều này khiến cho người ta làm sao đánh được.

Hàn Ngọc Dương lên tiếng:

- Thái Huyền Hỏa Quy chính là tinh linh của lửa đỏ, trên thế gian bất kỳ binh khí nào cũng không làm gì được hắn, duy có khí cực lạnh mới có thể khắc chế được.

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Với thực lực hiện nay của chúng ta, đấu thẳng chính là hành động không lý trí, rời đi mới là thượng sách.

Tân Nguyệt than thở:

- Chỉ sợ lần này, Thái Huyền Hỏa Quy sẽ không cho chúng ta có cơ hội đó.

Lâm Y Tuyết nói:

- Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, cho dù đánh không lại Thái Huyền Hỏa Quy, cũng có thể giữ hắn được nửa ngày.

Trên không trung, Thái Huyền Hỏa Quy nghe thấy những lời của mọi người, cười lạnh đáp:

- Muốn đi được, quả thực là si tâm vọng tưởng. Các ngươi còn không chịu chết đi cho rồi.

Hai tay giang ra, lửa đỏ tung tóa, Địa Huyền Liệt Diễm từ trên trời giáng xuống hình thành một đám mây đỏ rực bao trùm trên đầu mọi người.

Lâm Vân Phong lớn giọng nói:

- Mọi người tản ra.

Lâm Y Tuyết tung mình bay lên hai tay đẩy lên thi triển thuật Ngự Phong dùng phương thức im lặng không tiếng động khống chế không khí bốn bề, khiến chúng hoàn toàn tĩnh lặng lại, từ đó ngăn trở được Địa Huyền Liệt Diễm đến gần một cách hữu hiệu.

Đúng lúc này, Tân Nguyệt kêu khẽ một tiếng, triển khai công kích, miệng nhắc nhở:

- Ta đi giữ chân y, mọi người hãy lùi lại trước đi.

Hàn Ngọc Dương lên tiếng:

- Ta đến giúp cô nương.

Cổ tay đảo chuyển, làn kiếm nổi lên, kiếm khí bảy màu dày đặc hội tụ thành cột, nhắm thẳng đến đầu của Thái Huyền Hỏa Quy.

Thấy vậy, Phật Thánh Đạo Tiên quát lên:

- Mau rút lui, chớ có trì hoãn.

Bắc Phong và Lâm Vân Phong nghe vậy chấn động, cùng chần chừ một chốc rồi sau đó lùi khỏi trung tâm giao chiến, chạy đến hỗ trợ mấy người Dương Thiên và Lục Doanh.

Phật Thánh Đạo Tiên không chần chừ, lập tức kéo tay Lâm Y Tuyết mang nàng đến bên cạnh Lục Doanh. Lúc này, Kim Sí Huyết Ảnh phát hiện không ổn, vội vàng bứt ra lùi lại. Ám Mị Ưng Điêu vận khí không tốt, khi y phát hiện được nguy hiểm, Lâm Vân Phong đã xuất hiện trên đỉnh đầu, thi triển tuyệt kỹ cực mạnh Âm Dương pháp kiếm. Đồng thời, Bắc Phong đã dùng khí cực lạnh đóng kín đường lui của Ám Mị Ưng Điêu, lại thêm Dương Thiên toàn lực quấn rịt lấy, cuối cùng Ám Mị Ưng Điêu rơi vào trong vòng vây của ba người, bị Âm Dương pháp kiếm của Lâm Vân Phong tiêu diệt.

Giết chết địch nhân rồi, Lâm Vân Phong, Bắc Phong, Dương Thiên ba người nhanh chóng cùng với Phật Thánh Đạo Tiên, Lục Doanh, Phần Thiên, Lâm Y Tuyết bốn người hội họp lại, bảy người nhỏ giọng bàn luận về tình thế hiện nay. Chốc lát sau, Lâm Vân Phong nói:

- Để cho an toàn, trước tiên một bộ phận rút lui trước, ta lưu lại tiếp ứng cho Tân Nguyệt và Hàn Ngọc Dương.

Lục Doanh lên tiếng:

- Chỉ bằng một mình huynh thì ta không yên tâm, Định Thiên thần châm của ta có uy hiếp nhất định khi đối địch, ta lưu lại hỗ trợ huynh.

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Hai người liên thủ có thể hỗ trợ cho nhau, các vị cẩn thận, ta trước tiên mang những người khác tháo lui.

Dứt lời, Phật Thánh Đạo Tiên cưỡng bách Lâm Y Tuyết không chịu rời đi cùng với Dương Thiên, Bắc Phong, Phần Thiên mấy người rút lui.

Đưa tiễn mọi người rồi, Lâm Vân Phong và Lục Doanh đưa mắt nhìn lại Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh.

Lúc này, Thái Huyền Hỏa Quy khí thế mạnh mẽ hơn người, Địa Huyền Liệt Diễm đỏ rực theo sự khống chế của y đã sớm vây khốn chặt lấy Tân Nguyệt và Hàn Ngọc Dương. Kim Sí Huyết Ảnh vẻ mặt cừu hận, thấy Lâm Vân Phong và Lục Doanh còn chưa đi, lập tức đem toàn bộ lửa giận trong lòng cùng với cừu hận do cái chết của Ám Mị Ưng Điêu để phát tiết lên đầu hai người, gào lên một tiếng liền xông đến trước mặt cả hai, không nói thêm lời nào liền phát động công kích. Trước đây, Lục Doanh đã từng giao chiến với Kim Sí Huyết Ảnh, biết y kiêng kỵ Định Thiên thần châm của mình, vì thế lợi dụng điều kiện có lợi này, một mình bay đến ngăn cản Kim Sí Huyết Ảnh, để Lâm Vân Phong có cơ hội đi hỗ trợ Tân Nguyệt và Hàn Ngọc Dương.

Lâm Vân Phong vẻ mặt nặng nề, sự cường hãn của Thái Huyền Hỏa Quy thì ở trên Băng Nguyên ông đã từng hiểu được, hiện nay phải đối mặt với y, trong lòng ông tự nhiên đầy sự lo lắng. Phân tích tình hình hiện nay, thương thế của Hàn Ngọc Dương đang từ từ tăng lên, nếu không thể kịp thời cứu lấy ông ta thoát ra, kết quả không cần nói cũng biết. May mà thực lực Tân Nguyệt kinh người, Huyền Nữ chiến giáp của nàng phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp khiến nàng hết lần này đến lần khác đột phá được phong tỏa của Thái Huyền Hỏa Quy, đến lúc này vẫn còn chưa bị thương tích. Lâm Vân Phong không dám chần chừ, nhanh chóng gia nhập vào vòng chiến đấu, hơn nữa còn đến Hàn Ngọc Dương.

Theo sự gia nhập của Lâm Vân Phong, áp lực Hàn Ngọc Dương chịu đựng giảm nhẹ đi, sau khi trao đổi nhỏ với Lâm Vân Phong vài câu, chốc lát sau, Hàn Ngọc Dương cuối cùng chọn lựa tháo lui. Sau khi Hàn Ngọc Dương rồi đi rồi, phe Chính đạo nhân gian chỉ còn lại Lục Doanh, Lâm Vân Phong, Tân Nguyệt ba người vẫn kiên trì gắng gượng. Trong đó, Lâm Vân Phong đã sớm bị thương tổn trên mình, tình hình Lục Doanh và Tân Nguyệt có tốt hơn, nhưng cũng ở trong hoàn cảnh bất lợi. Âm Dương pháp giới mà Lâm Vân Phong thiện nghệ bị Địa Huyền Liệt Diễm vây công khiến cho âm dương không còn điều hòa, không chỉ không phát huy được uy lực vốn có của nó, mà ngay cả phòng ngự cũng có vấn đề, điều này khiến cho tình cảnh Lâm Vân Phong vô cùng bất lợi.

Gầm giận một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy giận quá hóa hận, chỉ trong chốc lát đã gia tăng thực lực đến mức cực hạn, phát xuất một chiêu cực mạnh. Địa Huyền Liệt Diễm bao la như lũ quét qua núi bộc phát, thoáng cái đã khiến cả vùng thung lũng trở thành bình địa, trong phạm vi phương viên vài chục dặm cây cỏ bị thiêu hủy, sinh linh bị tiêu diệt, trở thành một mảnh đất chết mà thôi.

Tân Nguyệt phát hiện được nguy hiểm, nhanh chóng phát xuất nhắc nhở.

- Lâm chưởng giáo cẩn thận!

Lâm Vân Phong sắc mặt nặng nề, không cần Tân Nguyệt nhắc nhở thì ông cũng cảm nhận sự đáng sợ của một chiêu này, lập tức triển khai phòng ngự. Nhưng sự hơn thua thực lực quyết định kết cục cuối cùng. Lâm Vân Phong tuy dùng toàn lực liều mạng chuyên tâm phòng ngự, vẫn không cách nào chịu được sự tấn công một chiêu cực mạnh kia của Thái Huyền Hỏa Quy. Rên lên một tiếng, thân thể Lâm Vân Phong hệt như lá vàng rơi rụng bị Địa Huyền Liệt Diễm hất bay đi vài dặm, trọng thương phun máu tại chỗ, rơi xuống đất không đứng dậy nổi. Tân Nguyệt toàn lực phòng ngự, thần kiếm trong tay chuyển động bay lượn, vô số làn kiếm tầng tầng khuếch tán, lấy công làm thủ nhờ vào sức mạnh của Thiên Tuyệt trảm pháp, mạnh mẽ chém vỡ Địa Huyền Liệt Diễm hừng hực, đẩy lùi lại khoảng cách đến vài trăm trượng.

Nhìn Thái Huyền Hỏa Quy bừng bừng lửa giận, Tân Nguyệt sắc mặt nặng nề, lúc này Lâm Vân Phong đã bị trọng thương không ngồi dậy, bản thân phải nghĩ cách dụ Thái Huyền Hỏa Quy đi mới có thể khiến ông ta thoát khỏi kiếp này. Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt lóe lên lùi lại, nhằm theo phương hướng ngược phía Lâm Vân Phong rơi xuống để chạy đi với tốc độ tương đối kinh người.

Thái Huyền Hỏa Quy tức giận gầm lên như sấm, gằn giọng nói:

- Muốn chạy, không dễ như vậy. Hôm nay ta phải giết chết ngươi.

Đuổi theo sát phía sau, Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn quên mất Lâm Vân Phong, một lòng muốn đưa Tân Nguyệt vào chỗ chết.

Để dụ Thái Huyền Hỏa Quy đi, Tân Nguyệt cố tình giữ nguyên cự ly giữa hai bên, bay theo hướng phía Nam của Tu Di sơn.

Trên đường truy đuổi, Thái Huyền Hỏa Quy càng nghĩ càng tức giận, tốc độ càng kinh người, chỉ trong khoảng khắc đã ngăn được Tân Nguyệt, hai bên lại chính diện giao tranh lần nữa. Tân Nguyệt trầm tĩnh lạnh lùng, theo lý trí chọn lựa né tránh, vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai để triển khai một cuộc truy đuổi sống chết với Thái Huyền Hỏa Quy. Về mặt thực lực, Thái Huyền Hỏa Quy tự nhiên chiếm được ưu thế. Nhưng về mặt thân pháp nhanh nhẹn, Chỉ Xích Thiên Nhai của Tân Nguyệt có được công năng di chuyển như chớp mắt, nhanh chậm tùy lòng mình. Như vậy, mỗi người có ưu thế riêng, bay lượn qua lại trong Tu Di sơn, ngươi tới ta đi.

Thời gian theo truy đuổi mà nhanh chóng qua đi, trong lúc không hay không biết đã đến giữa giờ Ngọ. Tân Nguyệt thẳng đường bỏ chạy, tốc độ kinh người, nhưng nàng lại có phần kiêng kỵ, không dám dụ Thái Huyền Hỏa Quy ra khỏi phạm vi của Tu Di sơn, để tránh gây nên tai họa cho sinh linh của những địa phương khác. Trong lòng Tân Nguyệt, nàng chỉ hy vọng tìm được người khổng lồ Bác Phụ, nhờ vào sức lực của Xích Viêm mà ép cho Thái Huyền Hỏa quy phải tự mình thối lui. Nhưng tìm tới tìm lui, Tân Nguyệt bay lượn qua vô số ngọn núi rồi, trước sau vẫn không tìm được tung tích của người khổng lồ Bác Phụ, điều này khiến cho nàng trong lòng hơi thất vọng. Trong lúc suy tư, Tân Nguyệt ngửng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện mặt trời đang giữa trưa, ánh sáng rực rỡ chói chang.

Thời khắc này, Tân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, toàn thân tung mình bay thẳng lên, xông thẳng lên tầng mây cao vút, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến độ cao không trung cả ngàn trượng. Tân Nguyệt nhìn quanh một vòng, phát hiện trên một ngọn núi nào đó trong Tu Di sơn bên dưới đang bắn ra một luồng ánh sáng vàng kim. Thấy vậy bật cười, Tân Nguyệt bắn mình hạ xuống, lập tức đề thăng thực lực đến cực hạn, Chỉ Xích Thiên Nhai lóe lên đã đến, cả người lập tức xông vào trong một sơn động, va chạm vào một kết giới có ánh sáng lấp loáng.

Thời khắc đó, trong não Tân Nguyệt vang lên một đoạn văn.

- Nhật chính đương đầu, bạt địa nhi khởi, cự địa thiên trượng, kim quang chỉ dẫn (Mặt trời trên ngay đỉnh đầu, bay mình lên cao, cách chừng ngàn trượng, ánh vàng chỉ dẫn).

Đây chính là lời ám hiệu mà ngày đó linh dị thần bí trong Tu Di sơn đã nói, không ngờ lại ứng với ngày hôm nay. Quan sát tình hình trong sơn động, Tân Nguyệt không hề có ký ức nào quá sâu sắc, chỉ duy nhất một việc khiến nàng khó mà quên được chính là kết giới ánh sáng thần bí trong động đó, vào thời điểm nàng va chạm vào, kết giới ánh sáng dường như phát sinh một loại biến hóa nào đó, gần như chỉ trong chớp mắt, nàng đã xuyên qua được kết giới ánh sáng, đi vào một khu vực khác.

Chốc lát sau, Thái Huyền Hỏa Quy cũng truy đuổi đến động này. Lúc này trong động một màn đen ngòm, kết giới ánh sáng thần bí trước kia đã sớm biến mất không còn thấy nữa, mọi thứ hệt như chưa từng phát sinh. Quan sát tình hình trong động, Thái Huyền Hỏa Quy phát hiện đây là một cái động rất bình thường, thoáng cái đã có thể thấy được tất cả mọi thứ trong động rõ ràng, căn bản không cách nào ẩn mình. Thái Huyền Hỏa Quy tức giận múa quyền đánh ra, sức mạnh đáng sợ lập tức san bằng cả sơn động, hơn nữa còn gạt phẳng cả ngọn núi này luôn thành bình địa, vẫn không hề phát hiện chút tung tích nào của Tân Nguyệt cả.

Gầm giận một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng đầy tức giận, sau khi mất đi tung tích của Tân Nguyệt, cả người cuồng nộ vô cùng, liên tục hủy diệt nhiều ngọn núi, khiến cho Tu Di sơn vốn dĩ xinh đẹp bị tàn phá không sao chịu nổi. Rất lâu sau, Thái Huyền Hỏa Quy dần dần bình tĩnh lại, quan sát thật cẩn thận tình hình chung quanh. Sau khi xác định Tân Nguyệt quả thực không còn ở quanh đây nữa, y mới mang tâm trạng đầy bất cam và hận thù rời khỏi khu vực này.

Ánh nhạt lóe lên, Tân Nguyệt đến một hoàn cảnh hoàn toàn mới, hải dương dưới chân nhìn không thấy bờ bến, bầu trời xanh lam có mặt trời lơ lửng trên đầu, không khí vô cùng nóng bức. Lần đầu tiên thấy biển cả, Tân Nguyệt rất khiếp hãi, vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa suy nghĩ chuyện này thật ra là như thế nào. Theo Tân Nguyệt hiểu được, bản thân đi xuyên qua tầng kết giới ánh sáng đến được nơi này, tình hình hoàn toàn giống hết như lời đã nói của linh dị thần bí kia trong Tu Di sơn. Chiếu theo suy luận này, bản thân chắc chắn đã đến Quy Hồn giới. Nhưng cảnh tượng trước mắt rõ ràng lại là biển cả mênh mông, lẽ nào biển cả lại chính là thứ gọi là Quy Hồn giới?

Trong lúc suy nghĩ, Tân Nguyệt đột nhiên phát hiện được một đảo nhỏ, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ quái. Hình dạng đảo nhỏ đó vô cùng kỳ lạ, hệt như một cái khay, trên đảo có một ngọn núi màu đỏ rực như lửa, hình dạng hệt như một con phượng hoàng đang giang cánh muốn bay lên, muốn rời khỏi vùng nước mênh mang này. Nhìn thấy ngọn núi đỏ rực đó, Tân Nguyệt trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc, phảng phất có một thanh âm đang liên tục gọi nàng, bảo nàng hãy mau chạy đến. Chần chừ thoáng chốc, Tân Nguyệt bay thẳng đến đảo nhỏ, chốc lát sau đã đến trên không trung của đảo nhỏ, cẩn thận đánh giá tình hình trước mắt.

Từ mặt chính diện nhìn lại, ngọn núi này hệt như một con phượng hoàng đỏ rực, ngưng đọng thật sống động tại trên khay tròn, muốn bay lên lại không cách nào thoát thân, trong ánh mắt đỏ như máu toát ra vài phần khát vọng. Yên lặng đưa mắt nhìn, Tân Nguyệt trong lòng dâng lên một chút tình cảm thương hại. Lúc này, một cảm giác mãnh liệt xông lên đầu của nàng, phảng phất như lời kêu gọi kiếp trước vang vọng trong lòng của Tân Nguyệt. Trong lúc chăm chú nhìn, phượng hoàng trong đáy mắt của Tân Nguyệt phát sinh biến hóa khác thường, vô số hình ảnh phảng phất ẩn dưới lớp bụi trần che đi ngàn năm trăm năm ký ức, hệt như sóng biển va chạm vào tâm linh của Tân Nguyệt.

Thời khắc đó, Tân Nguyệt đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, từng cảnh tượng một nhanh chóng chuyển biến, mô tả những chuyện xưa đã từng xảy ra, hấp dẫn nàng thật sâu sắc. Dưới ánh mặt trời, Tân Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, hai mắt vô thần, đang từ từ tiến gần đến ngọn núi kia, nhưng nàng lại dường như không biết gì cả. Lúc này đây, Tân Nguyệt hoàn toàn chìm đắm vào trong một cảnh giới kỳ diệu nào đó, suy nghĩ quay lại quá khứ, đang hiểu rõ và thừa kế một loại ký ức nào đó. Thời gian thời khắc này trở thành chậm rãi vô cùng, Tân Nguyệt trên người có ánh sáng hội tụ lại, ánh sáng thánh khiết chiếu khắp bốn phương, khiến cho ngọn núi đỏ rực kia xuất hiện dấu hiệu hoạt động.

Ban đầu, ngọn núi chỉ hơn run rẩy mà thôi, theo sự phát triển càng lúc càng mạnh mẽ của ánh sáng thánh khiết trên người Tân Nguyệt, ngọn núi hình dạng phượng hoàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, bề mặt ngọn núi xuất hiện vô số phù chú ly kỳ cổ quái, từng phù chú một vững vàng phong ấn cả ngọn núi. Cảnh tượng này cứ mãi liên tục, những phù chú đó cũng càng lúc càng rõ ràng, mãi đến khi ánh sáng thánh khiết trên người Tân Nguyệt mạnh đến cực hạn, những phú chú và bùa chú mới dần dần nhạt đi, phảng phất như bị lửa đỏ thiêu hủy. Theo sự biến mất của những bùa chú và phù chú kia, ngọn núi đỏ rực như lửa trước kia hóa thành một con phượng hoàng, được ánh sáng thánh khiết của Tân Nguyệt chiếu trùm lấy, trải qua một hồi giằng co và nỗ lực, cuối cùng thoát khỏi cảnh vây khốn, bay thẳng lên trời cao. Chim phượng bay lên chín tầng trời, ngạo nghễ cả hoàn vũ. Con phượng hoàng toàn thân có lửa đỏ vây phủ bay lượn xoay tròn ba vòng trên không trung của đảo nhỏ, sau đó rít lên hạ xuống nhắm thẳng Tân Nguyệt xông đến.

Thời khắc đó, Tân Nguyệt không có cảm giác gì cả, trong mắt hiện lên vẻ ngoài khiến người ta không sao hiểu được, ánh sáng thánh khiết toàn thân vây phủ, khiến cho vùng nước quanh đó sóng yên biển lặng, hệt như một tấm kính màu xanh lam. Chớp mắt, phượng hoàng rực lửa va chạm vào người của Tân Nguyệt, con phượng hoàng nhìn thấy hình dạng khổng lồ như vậy, khi tiếp xúc với kết giới ánh sáng thánh khiết quanh mình Tân Nguyệt thì hóa thành một chùm lửa sáng đỏ rực bắn vào huyệt Thiên Linh của Tân Nguyệt. Thân thể Tân Nguyệt chấn động, ánh sáng toàn thân chuyển biến thành màu đỏ như máu, thân thể nhanh chóng biến đổi, hóa thành một con chim lửa đỏ rực đằng không bay lên. Con chim lửa mà Tân Nguyệt biến hóa ra và con phượng hoàng trước kia vô cùng giống nhau, lại tồn tại khác biệt rõ ràng.

Khi vừa mới nhìn thấy, phượng hoàng có chín đuôi, mà con chim lửa Tân Nguyệt biến hóa thành lại có bốn đuôi, đây chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa hai bên. Ngoài ra, khi phượng hoàng bay lượn thì lửa đỏ vây phủ, có được khí thế là vua của trăm loài chim. Con chim lửa mà Tân Nguyệt hóa thân khi bay lượn thì lửa đỏ rừng rực, trong lúc cánh vẫy lên thì lửa đỏ tung tóe, khiến cho người ta có cảm giác đang thiêu đốt trời đất, ngay cả biển cả cũng có cảm giác bị hong khô, nó đến nơi nào thì ánh lửa xông tận trời cao, ngọn lửa khắp nơi, cơ hồ lan rộng cả khu vực, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không theo kịp. Bay quanh ba vòng, con chim lửa đó nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, khôi phục lại bộ dạng Tân Nguyệt, toàn thân có hào quang lấp lánh, trong thánh khiết toát ra vài phần khí thế uy nghiêm. Bốn bề, lửa đỏ trên mặt biển lập tức biến mất, đảo nhỏ sau khi không còn ngọn núi ở trên đó đã biến thành một cái khay tròn màu đỏ rực, vô số ánh sáng màu đỏ rực thông qua bề mặt đá bên ngoài, liên tục tràn đến Tân Nguyệt không ngừng.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cuối cùng ánh đỏ bị Tân Nguyệt hấp thu hết, cả đảo nhỏ nổ ầm bể tan, chìm xuống mặt biển. Đến lúc này, mọi thứ khôi phục lại bình thường, Tân Nguyệt cũng đột nhiên tỉnh thức lại. Nhìn quanh một vòng, khí chất của Tân Nguyệt đã có biến hóa khác biệt trước rất lớn, trong lạnh lùng thánh khiết đã có thêm một phần uy nghi, toàn thân trên dưới phát ra khí thế thần thánh không thể nào xâm phạm được, dường như trong cơ thể đã có thêm một thứ nào đó.

Ngửng đầu, Tân Nguyệt nhìn lên bầu trời, gương mặt tuyệt đẹp nở nụ cười mỉm, điều này dĩ vãng trước đây rất khó mà thấy được, nhưng hiện tại lại là bộ dạng tự nhiên. Thôi không nhìn nữa, Tân Nguyệt nhẹ nhàng tự nói:

- Cực thánh vô cùng, tinh tú Thiên Nam, người hồn hợp nhất, ngạo nghễ chín tầng trời. Té ra Quy Hồn giới chính là một bước ngoặt khác trong cuộc đời này của ta.

Trước đây, những loại biến hóa đủ kiểu trên người Tân Nguyệt đều có liên quan đến định mệnh của nàng. Nhưng lúc đó nàng hoàn toàn không biết được, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ. Theo tình hình mà Tân Nguyệt biết được, kết giới ánh sáng trong động kia chỉ là một lối vào đường hầm thẳng đến nơi này, đảo nhỏ mới chính là bước ngoặt định mệnh của nàng. Nơi này ở sâu trong biển cả mênh mông, nằm ở vùng Thiên Nam, trên đảo có phong ấn nhục thân của Chu Tước, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi. Khi Tân Nguyệt đến đây, nàng cảm ứng được tiếng gọi của Chu Tước, dùng khí thánh khiết của bản thân mình giải mở phong ấn trên người của Chu Tước, khiến cả hai cuối cùng kết hợp lại, hoàn thành được kế thừa định mệnh. Cứ như vậy, Tân Nguyệt không những thu được ký ức của Chu Tước, còn biết được tất cả mọi chuyện kiếp trước, rồi dung hợp được thần lực của Chu Tước, trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ đương thời. Cái gọi là Quy Hồn giới thực ra là ám chỉ đất quay về của Tân Nguyệt, chính là vị trí cụ thể mà nàng hoàn thành được sự kế thừa cuối cùng. Bây giờ, Tân Nguyệt đã không còn như xưa nữa, tính cách cũng có biến hóa, vì thế gương mặt mới xuất hiện nụ cười điềm đạm mà tự nhiên.

Đột nhiên, Tân Nguyệt cảm ứng được một luồng khí tức kỳ lạ đang nhanh chóng đến gần, trong lòng có phần hiếu kỳ, ai ngờ vừa mới xoay mình, trước mắt Tân Nguyệt liền xuất hiện hai bóng người, trong mắt Tân Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời cũng thấy được sự kinh ngạc toát ra từ trong mắt của đối phương.

- Cô là Tân Nguyệt? Vì sao lại đến nơi này?

Người đến là hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời, trong đó có một người còn đẹp hơn cả Tân Nguyệt, người còn lại cũng khó phân hơn thua với Tân Nguyệt. Người mở miệng chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất, nàng mỉm cười nhìn Tân Nguyệt, chờ đợi Tân Nguyệt trả lời.

Khẽ gật đầu, Tân Nguyệt mỉm cười trả lời:

- Ta chính là Tân Nguyệt, các vị là ai, làm sao lại biết đến tên của ta?

Người phụ nữ xinh đẹp nhất kia cười trả lời:

- Ta chính là Hải Mộng Dao, Thiên Lân nhiều lần nhắc đến cô trước mặt ta, không ngờ được hôm nay lại gặp ở Hải vực.

Tân Nguyệt nghe vậy sửng mình, kinh ngạc nói:

- Chính là tỷ! Ta nghe Y Tuyết nhắc đến tỷ, không ngờ được chúng ta hôm nay lại gặp nhau ở đây. Vị cô nương này là ai?

Hải Mộng Dao tiến lên kéo tay của Tân Nguyệt, vừa quan sát đánh giá nàng, vừa cười đáp:

- Đây chính là Tử Hàn, quan hệ với Thiên Lân cực tốt.

Tân Nguyệt nghe vậy thoáng động, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Hải Mộng Dao, cẩn thận nhìn Tử Hàn một lúc, sau đó đưa tay kéo tay của Tử Hàn, ba người đều nở nụ cười tươi tắn trên mặt.

- Nghe Thiên Lân nói muội là Huyền Nữ chuyển thế, xem tình hình của muội hiện nay, dường như đã kế thừa được thần lực của Huyền Nữ?

Đánh giá qua một phen, Hải Mộng Dao nhìn ra một chút thứ gì đó.

Tân Nguyệt điềm đạm thanh nhã trả lời:

- Đây chỉ là chuyện vừa mới nảy sinh ra… Muội cũng chỉ đến lúc này mới hiểu được bí ẩn trong đó.

Tử Hàn cười nói:

- Quả thật không hổ là Cửu Thiên Huyền Nữ, thánh khiết mà xinh đẹp.

Hải Mộng Dao cười lên tiếng:

- Thiên Lân thật là có phúc may, có thể có được những hồng nhan tri kỷ như các muội.

Tân Nguyệt cười cười, phản bác lại:

- Thiên Lân có được sư tỷ xinh đẹp như tỷ, đó mới là phúc phận của chàng.

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Nói đi nói lại, người được lợi nhất vẫn là Thiên Lân, hay là chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa. Hiện nay, chúng ta đang chuẩn bị quay về đất liền, muội cũng theo về với chúng ta, trên đường từ từ nói chuyện cũng được.

Tân Nguyệt cười nói:

- Như vậy rất tốt, muội cũng đang lo không tìm được đường về.

Tử Hàn cười khẽ đáp:

- Với năng lực của tỷ, cho dù không biết đường cũng có thể quay lại Tu Di sơn mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play