Thiên Lân ánh mắt thoáng động, cười trả lời:

- Nói như vậy, La Liệt này cũng là một con cờ quan trọng trong đám thủ hạ của Thần Vương, chính là một trong những đối tượng mà chúng ta cần phải quan tâm mật thiết.

Hoa Ảnh đáp:

- Quan viên đế đô gần trăm, La Liệt này xác thực là một trong những nhân vật tương đối quan trọng.

Thiên Lân bảo:

- Nếu như vậy, chúng ta có thể sử dụng La Liệt làm mồi, trước tiên giết La Liệt, sau đó mới giết Cao Đại Vĩ.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Phương pháp này chúng ta cũng đã từng nghĩ qua rồi, nhưng suy xét đến thân phận đặc thù của La Liệt, lại thêm thực lực ông ta vô cùng kinh người, một khi giết chết ông ta chắc chắn đánh cỏ động rắn, muốn ám sát Cao Đại Vĩ thì không phải dễ dàng gì.

Thiên Lân trầm ngâm trả lời:

- Suy tính của cô nương không phải phi lý, nhưng ta lại nghĩ đến kế một tên giết hai chim, có thể giải trừ được băn khoăn này của cô nương.

Hoa Ảnh hỏi lại:

- Kế sách thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Không giết La Liệt, chỉ cần đánh ông ta trọng thương. La Liệt gặp phải chuyện này cố nhiên sẽ gây nên sóng gió trong đầy thành, do quan hệ thân cận, Cao Đại Vĩ chắc chắn phải đi tra xét thương thế của La Liệt, đến lúc đó chúng ta có thể ngăn lại giữa đường.

Hoa Ngạo Nguyệt chần chừ trả lời:

- Nghe ra cũng không tồi, nhưng giết chết và gây trọng thương cho La Liệt thì có gì khác biệt?

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Giết chết La Liệt sẽ khiến cho Thần Vương phải chú ý đến, chắc chắn Thần Vương sẽ hạ lệnh truy xét chuyện này. Gây trọng thương cho La Liệt chỉ nổi sóng tạm thời, sau nữa ngày, trận phong ba này sẽ do cái chết của Cao Đại Vĩ mà tạm thời bị người ta quên đi, đến lúc đó mới giết chết La Liệt cũng chưa muộn.

Hoa Ngạo Nguyệt hỏi tiếp:

- La Liệt là nhân vật số một số hai trong số các võ tướng đế đô, công tử thật sự có nắm chắc đánh chết được ông ta, hơn nữa còn an toàn thối lui mà không bị người phát giác không?

Thiên Lân hỏi lại:

- Thực lực của La Liệt so với Vô Tình lão nhân thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm rồi đáp:

- Phỏng chừng không phân hơn thua được.

Thiên Lân cau mày hỏi:

- Như vậy, Cao Đại Vĩ không phải càng lợi hại hơn sao?

Hoa Ngạo Nguyệt trả lời:

- Cao Đại Vĩ người này hành sự rất thâm trầm, thiện nghệ ẩn giấu bản thân. Ông ta ngồi lên được vị trí Tổng chỉ huy quân đoàn thì cho đến lúc này cũng rất nhiều người đều không hiểu được nguyên nhân trong đó.

Thiên Lân khẽ cau mày, trầm giọng bảo:

- Lực lượng canh giữ Thông Thiên đại đạo như thế nào?

Hoa Ảnh đáp:

- Binh sĩ tầm thường có thực lực bình thường, nhưng cá biệt tướng lãnh lại có thực lực kinh người, dù sao đây là đế đô, Thông Thiên đại đạo đã từng phát sinh chuyện ám sát, vì thế phòng ngự vẫn luôn rất nghiêm mật.

Hoa Ngạo Nguyệt lên tiếng:

- Nếu như công tử muốn ra vào thành nội, Hoa Ảnh có thể phối hợp với công tử.

Thiên Lân trả lời:

- Thuật không gian thì ta cũng biết, chỉ có điều hơi khác với các vị. Để cho cẩn thận, ta dự tính nhờ Hoa Ảnh truyền thụ thuật chuyển dời không gian cho ta, tiện cho ta tự do đi lại.

Hoa Ngạo Nguyệt đáp:

- Chuyện này không thành vấn đề, chỉ sợ thời gian không cho phép thôi.

Hoa Ảnh hỏi lại:

- Công tử dự tính lúc nào hành động?

Thiên Lân cười trả lời:

- Đêm nay có thể hành động, nhưng trước khi hành động chúng ta phải điều nghiên địa hình, nhắm chuẩn đường lối mà Cao Đại Vĩ đi đến phủ đệ của La Liệt, hơn nữa còn chọn vị trí thích hợp để ra tay.

Hoa Ảnh nghĩ một chút rồi khẽ lẩm bẩm:

- Từ Định Quốc Công phủ đến quan phủ của La Liệt, Cao Đại Vĩ có hai phương thức đi. Thứ nhất chính là trực tiếp dùng Không Gian Chuyển Di, như vậy chúng ta không có một chút cơ hội nào. Thứ hai, đi vòng qua Song Long đại đạo, vượt qua Kinh Long môn đi vào trong nội thành.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Với phong cách hành xử của Cao Đại Vĩ để suy tính, nếu như không phải chuyện vô cùng khẩn cấp, bình thường ông ta sẽ không dễ dàng để lộ thực lực bản thân.

Thiên Lân tiếp lời:

- Nếu là như vậy, chúng ta sẽ bố trí mai phục ở Song Long đại đạo, tiến hành ngăn chặn rồi ám sát. Còn về thời gian, phải khống chế vào lúc trời tảng sáng, như vậy có lợi cho việc hành sự của chúng ta.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Công tử mới đến nơi này lần đầu, ta trước tiên sẽ bảo người bày một bàn rượu thịt. Chúng ta vừa ăn vừa thương nghị chi tiết cụ thể.

Hoa Ảnh tiếp lời:

- Như vậy mọi người ở đây hàn huyên, ta đi chuẩn bị cơm tối.

Dứt lời liền đứng lên đi ra.

Trong phòng thoáng cái đã trở thành vắng lạnh, Hoa Ngạo Nguyệt thỉnh thoảng lại liếc mắt bầu trời, vẻ mặt có phần kỳ lạ. Thiên Lân mỉm cười chờ đợi, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng, chủ động mở miệng phá vỡ trầm lặng.

- Nghe nói cha mẹ của tiểu thư vẫn luôn bị Thần Vương khống chế, tiểu thư có muốn trước tiên cứu thoát bọn họ không?

Hoa Ngạo Nguyệt có phần khổ sở, nhẹ nhàng đáp:

- Tạm thời chỉ có thể để trong lòng. Không thể có bất kỳ hành động nào, nếu không sẽ đánh cỏ động rắn.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Tiểu thư có biết cha mẹ mình bị nhốt ở đâu không?

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy nhìn Thiên Lân, chần chừ rồi đáp:

- Ta không biết, nhưng Hoa Ảnh biết, bất quá cô ấy lại vẫn luôn không muốn nói, ta cũng không hỏi tới.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Hoa Ảnh vô cùng quan tâm tiểu thư, giữa hai người chắc không phải chỉ có quan hệ chủ tớ đơn giản?

Hoa Ngạo Nguyệt né tránh Thiên Lân, u oán thở dài đáp:

- Đây là bí mật của Hoa Ảnh, ta cũng không tiện nói với công tử. Nếu như có một ngày cô ấy tự nguyện nói ra với công tử, lúc đó ta sẽ cảm kích công tử.

Thiên Lân nghe vậy sửng mình, nghĩ lại một lúc, chuyển sang chuyện khác:

- Lần này ta một mình đến đây, tiểu thư thấy hợp tác giữa chúng ta có tỷ lệ thành công lớn nhỏ thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt hỏi ngược lại:

- Công tử cho rằng giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác?

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, không nắm chắc được ý nghĩa chân chính trong câu này của Hoa Ngạo Nguyệt, cẩn thận vô cùng trả lời:

- Ít ra thì mới bắt đầu đúng là quan hệ như vậy phải không?

Hoa Ngạo Nguyệt có phần thất vọng, hỏi tiếp:

- Sau đó sẽ thế nào?

Thiên Lân cười cười, có phần tự phụ đáp lại:

- Sau này, quan hệ tự nhiên sẽ càng thân mật hơn.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Vị trí đế vương, hung hiểm vô cùng, công tử thật sự đã suy nghĩ cẩn thận?

Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Tiểu thư hy vọng ta trả lời như thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Thực ra ta cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn khuyên công tử không cần phải tranh đoạt vị trí đế vương, chớ để danh lợi hấp dẫn, lại vừa hy vọng công tử có thể lật đổ Ngũ Sắc Thần Vương, làm một vị minh quân thánh hiền.

Thiên Lân trả lời:

- Nếu do dự bất định, vì sao không để cho tự nhiên, khiến cho ý trời quyết định.

Hoa Ngạo Nguyệt cười cười, có phần đau thương đáp:

- Rất nhiều ngày trước kia, Thần Vương trước khi phái Thiên Ngô thần tướng đi nhân gian, đã từng triệu kiến ta vào gặp. Khi đó, Thần Vương đã từng sai Thánh Nữ giáo đi đối phó với Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, nhưng bị ta cự tuyệt, Thần Vương vì thế mà rất tức giận, may mà sư phụ kịp thời đến, làm giảm cơn tức của Thần Vương.

Thiên Lân hỏi:

- Sau đó thế nào?

- Quay lại Thải Ngọc tiên cung, sư phụ mắng ta một trận. Đang lúc đó, một luồng khí tức xa lạ phá không ập đến truyền vào trong lòng của ta, mang theo mấy phần sầu tư, dường như muốn biểu lộ một loại hàm nghĩa thế nào đó, đáng tiếc chỉ trong chốc lát thì đột nhiên biến mất.

Thiên Lân kinh hãi la lên:

- Luồng khí tức xa lạ phá không ập đến?

Hoa Ngạo Nguyệt u oán nhỏ giọng nói:

- Ta vào lúc đó đã phán đoán luồng khí tức đó đến từ nhân gian, lại không biết vì sao mà truyền vào trong lòng của ta. Còn hiện tai, ta đã biết được luồng khí tức đó đến từ nơi nào rồi.

Thiên Lân trầm ngâm bảo:

- Nhân gian? Thật là quái lạ. Tột cùng thì luồng khí tức đó có lai lịch thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt bật cười khó hiểu, than nhẹ:

- Vào ngày mà Ngũ Sắc Thần Vương phái Thiên Ngô thần tướng tiến vào nhân gian, Băng Nguyên của nhân gian phát sinh một sự kiện chấn động thiên hạ.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Chuyện lớn trên Băng Nguyên? Lẽ nào là sự ra đời của Thái Huyền Hỏa Quy?

Hoa Ngạo Nguyệt lắc đầu trả lời:

- Vào ngày đó, có một người chết trên Băng Nguyên, cái chết của người này khiến vô số người áy náy và hối hận.

Thiên Lân đột nhiên thức tỉnh vọt miệng nói:

- Tiểu thư chính là nói luồng khí tức đó từ trên người của ta phát ra?

Thiên Lân trước thì cau mày, sau đó lại để lộ nụ cười mỉm, có phần hưng phấn nói tiếp:

- Xem ra ông trời thật sự chiếu cố ta rất nhiều, luôn mang đến cho ta rất nhiều kinh ngạc và vui mừng.

Hoa Ngạo Nguyệt lẳng lặng nhìn Thiên Lân, phảng phất như đang nhìn người thương từ kiếp trước. Thiên Lân cười hỏi:

- Hoa Ảnh trước đây đã từng nói qua, tiểu thử đặt tất cả hy vọng vào trong nhân gian, đây là một đánh cuộc rất mạo hiểm, tiểu thư có hối hận chăng?

Hoa Ngạo Nguyệt điềm hiên đáp:

- Ta có hối hận hay không là do công tử quyết định.

Thiên Lân cười cười, nghiêm mặt nói:

- Nếu là như vậy, ta làm sao có thể khiến tiểu thư hối hận được.

Hoa Ngạo Nguyệt chăm chú nhìn vào mắt của Thiên Lân, có phần thất vọng đáp:

- Cuộc gặp gỡ giữa chúng ta tình thế đuổi bắt, đã định sẵn có phần khác lạ với những người khác.

Thiên Lân nhạy bén phát hiện được hàm nghĩa chân thực trong lòng nói của Hoa Ngạo Nguyệt, giọng trịnh trọng nói:

- Tuy chúng ta gặp nhau lần đầu do tình thế ép buộc, nhưng đây chỉ đơn thuần là một sự bắt đầu, tương lai hạnh phúc nắm chặt trong tay của chúng ta.

Đảo tròn đôi mắt đẹp, Hoa Ngạo Nguyệt mặt nở nụ cười, khẽ cười đáp:

- Hỏi công tử một vấn đề, Mẫu Đơn và Hoa Hồng, công tử gặp người nào trước?

Thiên Lân nghe vậy bật cười, trả lời:

- Ta chính là trong một ngày gặp được cả hai người bọn họ, buổi chiều gặp được Mẫu Đơn, buổi tối lại gặp Hoa Hồng.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Nghe nói giữa hai nàng có phần ngăn cách, chính do bởi công tử mà hòa hảo như ban đầu.

Thiên Lân cười trả lời:

- Tiểu thư hỏi vấn đề này, có phải là sợ sau này Mẫu Đơn và Hoa Hồng sẽ khi dễ tiểu thư?

Hoa Ngạo Nguyệt điềm đạm thanh nhã đáp:

- Nếu là như vậy, người lo lắng phải là công tử.

Thiên Lân sửng mình, sau đó gật đầu nói:

- Không hổ là thánh nữ, tâm tư nhạy bén.

Hoa Ngạo Nguyệt khẽ thở dài đáp:

- Người thông minh từ trước đến nay đều không vui vẻ, người khờ dại một chút ngược lại không phải ưu tư lo lắng.

Nghe vậy, Thiên Lân trong mắt toát ra vài phần tình cảm êm ái, nhẹ nhàng nói:

- Có lẽ trong lòng tiểu thư mang quá nhiều thứ rồi. Chúng nén cho tiểu thư không thở nổi. Nhưng loại áp lực này lại khiến cho tiểu thư đi đến hiện nay, khiến cho tiểu thư và ta gặp nhau.

Hoa Ngạo Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Hy vọng cuộc gặp gỡ giữa chúng ta chính là một bắt đầu tốt đẹp.

Thiên Lân cười trả lời:

- Bắt đầu tốt đẹp đã định sẵn có một kết quả tốt đẹp.

Hoa Ngạo Nguyệt cười cười, càng thêm phần xinh đẹp, con ngươi trong veo như nước toát ra vẻ khiến người ta mê say.

Dời ánh mắt đi, Hoa Ngạo Nguyệt nhìn Ma Da trên vai của Thiên Lân, khẽ lẩm bẩm:

- Nghe Hoa Ảnh nói, đây chính là Vạn Niên Bức Vương, biểu tượng tốt lành.

Thiên Lân cười trả lời:

- Nó gọi là Ma Da, có thể mang đến vận tốt cho người ta.

Còn đang nói, Thiên Lân liếc Ma Da, sau đó Ma Da tung mình bay lên rồi đậu xuống trên vai Hoa Ngạo Nguyệt.

Bật cười điềm đạm thanh nhã, Hoa Ngạo Nguyệt vuốt ve thân thể nhỏ nhắn của Ma Da, cười khẽ nói:

- Hoa Ảnh đã từng nói, vừa mới đến nhân gian liền gặp được Ma Da, kết quả chuyến đi thuận lợi, xem ra Ma Da thật sự có thể mang đến vận tốt cho người ta.

Thiên Lân nói:

- Thực ra lần đó Ma Da trên đường truy tìm bởi vì liên quan đến ta, bất quá Hoa Ảnh ở nhân gian quả thực không gặp phải quá nhiều phiền phức. Còn về những chuyện khác …

Còn đang nói, trong phòng lóe lên ánh sáng, Hoa Ảnh đột ngột xuất hiện, hai tay đỡ lấy mấy khay thức ăn lơ lửng giữa không trung, tư thế đẹp đẽ xoay một vòng tại chỗ, liền đặt rượu thịt lên trên bàn ăn.

Ánh mắt đảo tròn, Hoa Ảnh liếc hai người trong phòng, khẽ bảo:

- Hàn huyên rất vui vẻ, ăn cơm thôi.

Hoa Ngạo Nguyệt cười nhàn nhạt, nói với Thiên Lân:

- Ăn cơm đi, sau khi ăn thì chúng ta bàn luận thật rõ ràng hành động đêm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play