Ánh mặt trời sau giờ Ngọ thông qua những lá cây thưa thớt chiếu lên con đường nhỏ trong rừng, ánh sáng vẫn rất sáng tỏ như cũ.

Cất bước chậm rãi trên con đường nhỏ trong khu rừng này, Càn Nguyên chân nhân mặt nở nụ cười mỉm, ông lúc này đang đi thẳng về phía Cố viên, ông muốn đem tất cả mọi chuyện gần đây phát sinh ở nhân gian để nói cho những sư huynh đệ đã an nghỉ dưới lòng đất kia, đem những vui mừng trong lòng chia sẻ với họ. Đi xuyên qua trận pháp Bách Hoa, Càn Nguyên chân nhân đi đến khu lăng mộ của Dịch viên, tự mình đặt những trái cây tươi và hoa tươi trước phần mộ của những sư huynh đệ đã chết đi. Chốc lát sau, Càn Nguyên chân nhân quay lại trước mộ bia, ánh mắt quét qua một lượt những mộ bia của Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Huyền Âm chân nhân, Huyền Quỷ chân nhân, vẻ mặt có phần kích động.

- Sư huynh, sư muội, sư đệ, mọi người có biết chăng, truyền kỳ mới, sau hai mươi năm lại có liên quan đến Dịch viên chúng ta. Năm xưa, Tử Dương sư đệ đã thu được một đồ đệ giỏi, đưa Dịch viên lên đến đỉnh của Lục viện. Còn hiện nay, con trai Lục Vân là Thiên Lân quay lại nhân gian, quay lại Dịch viên, hắn lớn lên giống hệt như Lục Vân, thông minh lanh lợi khiến người ta yêu thích. Tuy hắn từ nhỏ sống ở Băng Nguyên, nhưng hắn dù sao cũng là hậu nhân của Dịch viên chúng ta, chính là niềm kiêu hãnh của Dịch viên chúng ta. Hiện nay Thiên Lân còn có rất nhiều chuyện phải làm. Đợi sau khi hắn xử lý xong mọi chuyện cá nhân rồi, ta sẽ dẫn hắn đến đây thăm mọi người, kể lại những sự tích năm xưa của mọi người, khiến hắn hiểu được những chuyện trước đây của Dịch viên.

Trong lòng kích động, có phần cảm khái, Càn Nguyên chân nhân kể lể những tình cảm trong lòng của mình, chia sẻ sự khoái trá trong lòng với những sư huynh đệ năm xưa. Lúc này, trong rừng ở ngoài Cố viên lóe lên ánh sáng, một bóng người màu xanh lục âm thầm đến gần, nhờ vào cây cỏ che giấu, lặng lẽ lén vào trong Cố viên, ẩn mình cách Càn Nguyên chân nhân vài trượng, chăm chú quan sát tình hình của Càn Nguyên chân nhân. Quan sát một lúc, người đến thấy Càn Nguyên chân nhân cứ mãi lải nhải không thôi, lập tức nhẹ nhàng hạ xuống, âm thầm tiến gần đến Càn Nguyên chân nhân. Đối với việc này, Càn Nguyên chân nhân không hề phát giác chút nào, miệng cứ lẩm bẩm mấy từ, đang kể lại những chuyện xảy ra gần đây với mình cho những người quen năm xưa, không một chút nào biết được nguy hiểm đã đến tận lông mày rồi. Chớp mắt sau, bóng màu xanh lục đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Càn Nguyên chân nhân, lúc này do bởi bị ánh sáng mất đi, Càn Nguyên chân nhân có phần thức tỉnh, thân thể nhanh chóng dời ngang vài thước, huyền diệu vô cùng né tránh một chiêu của người đến đó.

- Người nào, dám tự tiện xông vào Dịch viên.

Trong tiếng chất vấn, Càn Nguyên chân nhân triển khai phòng ngự, cảnh giác nhìn bóng hình màu xanh lục trước mắt. Đó là một thiếu nữ áo quần xanh lục, nhìn qua chừng mười tám mười chín tuổi, dung mạo xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng vô cùng.

Đánh lén không thành, thiếu nữ áo xanh lục không hề tiếp tục công kích, cô ta chỉ mở to mắt hờ hững nhìn Càn Nguyên chân nhân lạnh lẽo nói:

- Không cần phải hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần biết được, chuyến này ta đến đây chính là để nhằm vào ngươi.

Càn Nguyên chân nhân trầm giọng đáp:

- Chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi vì sao muốn nhằm vào lão phu?

Thiếu nữ áo xanh lục hờ hững đáp:

- Bởi vì ngươi là lão già còn lại của Dịch viên, hơn nữa chưởng quản tất cả mọi việc Dịch viên, ta muốn nhờ vào danh nghĩa của ngươi để biết được một số chuyện nhân gian.

Càn Nguyên chân nhân cau mày nói:

- Ngươi muốn hiểu về những phương diện nào?

Thiếu nữ áo xanh lục đáp:

- Chút nữa ta sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ trước tiên muốn cho ngươi hiểu được thực lực của ta.

Lời còn bên tai, thiếu nữ áo xanh lục lóe lên biến mất, chốc lát sau lại xuất hiện cách Càn Nguyên chân nhân ba thước, tốc độ vô cùng kinh người.

Khẽ quát một tiếng, Càn Nguyên chân nhân nhanh chóng lùi lại, lớn giọng chất vấn:

- Thật ra ngươi là ai?

Thiếu nữ áo xanh lục lạnh lẽo trả lời:

- Bớt nói lung tung đi, ta cho ngươi ba cơ hội, chỉ cần ngươi có thể tiếp được, ta hôm nay sẽ tha cho ngươi. Bây giờ là chiêu thứ nhất, ngươi coi cho cẩn thận.

Tay phải đưa thẳng đến, trắng tươi như ngọc, bàn tay mảnh khảnh nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng chưởng này lại ẩn chứa chưởng lực vô cùng kinh người. Càn Nguyên chân nhân vô cùng cẩn thận, dùng tám thành thực lực phát xuất một chưởng đỡ thẳng một chiêu này của thiếu nữ áo xanh lục. Chưởng lực hai bên gặp nhau giữa không trung, thiếu nữ áo xanh lục yên lặng bất động, Càn Nguyên chân nhân thì thân thể run lên, cả người bị hất bắn đi tại chỗ, sau khi rơi xuống đất quay cuồng vài vòng mới gắng gượng đứng lên được.

Thiếu nữ áo xanh lục âm lạnh vô cùng, không hề để ý đến cảm nhận của Càn Nguyên chân nhân, cười lạnh nói:

- Chiêu thứ hai, ngươi hãy cẩn thận.

Lóe lên ập đến, phất tay đẩy tới trước, nhưng bàn tay nhỏ nhắn trắng tươi lại biến thành màu xanh lam.

Biết địch nhân lợi hại, Càn Nguyên chân nhân không dám đỡ thẳng, lắc mình qua bên cạnh né tránh, lại phát hiện thân thể đã bị chưởng lực của đối phương đống cứng nguyên tại chỗ. Càn Nguyên chân nhân kinh hãi giận dữ vô cùng, lập tức rống to một tiếng, tập trung tất cả sức mạnh phát xuất một chưởng, tiếp tục đỡ thẳng một chiêu của thiếu nữ áo xanh lục. Lần này, Càn Nguyên chân nhân càng thêm chật vật, bị một chưởng của thiếu nữ áo xanh lục đánh bay cả chục trượng, đụng gãy cả hai cây to, cuối cùng rơi vào trong rừng, nằm thẳng trên mặt đất không cách nào đứng lên được. Bật cười khinh bỉ, thiếu nữ áo xanh lục người như bóng ma, một khắc sau đã thần kỳ vô cùng xuất hiện trước mặt của Càn Nguyên chân nhân, thân thể do vô số mảnh dung hợp lại thành, nhìn qua thật quái dị vô cùng.

Tức giận trừng thiếu nữ áo xanh lục, Càn Nguyên chân nhân khóe miệng đầy máu tươi, trọng thương chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt.

- Ngươi không phải là người tu đạo của nhân gian, ngươi đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực?

Thiếu nữ áo xanh lục lạnh lẽo đáp:

- Không ngờ ngươi cũng còn thông minh, rất nhanh đoán ra được lai lịch của ta. Nói thực cho ngươi biết, ta phụng mệnh Thần Vương đến nhân gian chính là để thám thính tình hình nhân gian, tiện cho việc chuẩn bị kế hoạch xâm lấn của Thần Vương.

Càn Nguyên chân nhân hừ giọng nói:

- Các ngươi đây là si tâm vọng tưởng mà thôi, căn bản không thể nào làm được.

Thiếu nữ áo xanh lục cười lạnh đáp:

- Chỉ cần khống chế được tâm thần của ngươi, chuyện sau này sẽ trở thành rất thuận lợi.

Càn Nguyên chân nhân nghe vậy chấn động, tức giận rống lên:

- Ngươi chớ có mơ tưởng, ta sẽ không để cho ngươi được như ý.

Dùng hết sức còn lại, Càn Nguyên chân nhân một chưởng đánh thẳng vào Thiên Linh Cái, không ngờ ông lại chọn tự tận.

Nhìn thấy màn này, thiếu nữ áo xanh lục không chút để ý, lập tức một cước đá ra, lập tức phá hỏng một chưởng tự sát của Càn Nguyên chân nhân.

- Bây giờ, ngươi sống hay chết đều do ta quyết định, ngươi hãy chịu mạng đi thôi.

Bật cười quỷ bí, thiếu nữ áo xanh lục từ từ đưa tay phải ra, lòng bàn tay phát xuất một chùm ánh sáng màu đỏ nhạt tiếp cận thẳng đến đầu của Càn Nguyên chân nhân.

Cảm giác được nguy hiểm đến gần, Càn Nguyên chân nhân rống lên giận dữ một tiếng, tuy trọng thương không còn sức lại vẫn chọn lựa phản kháng như cũ. Thiếu nữ áo xanh lục bật cười lạnh, châm chọc:

- Biết rõ là không thể làm gì được mà vẫn làm, quả thật ngu xuẩn.

Lời này vừa nói ra, một thanh âm phát ra bất ngờ có mấy phần lạnh lẽo, vang vọng trong không trung của Dịch viên.

- Phải vậy không, ta lại không cho là như vậy.

Thiếu nữ áo xanh lục nghe vậy nhanh chóng xoay mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào không trung cách đó vài trượng, ở đó không biết từ lúc nào đã đột nhiên có thêm một người thần bí đầu mang nón cao, tay cầm một ngọn phong đăng.

- Ngươi là ai?

Có mấy phần cảnh giác, thiếu nữ áo xanh lục mở miệng hỏi han.

Người đến lạnh lẽo nói:

- Ta chỉ là một người hai mươi năm trước phải chết lại chưa chết được. Ngươi không nên mạo phạm nơi này.

Dứt lời, phong đăng trong tay của người đến đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng, mục tiêu nhắm chặt vào thiếu nữ áo xanh lục.

Đối mặt với công kích của người đến, thiếu nữ áo xanh lục hai mắt khép hờ, tay phải đảo chuyển giữa không trung, lòng bàn tay có ánh xanh lam hội tụ, đỡ thẳng một chiêu này của đối phương.

Rên lên một tiếng, người thiếu nữ áo xanh lục còn chưa rơi thẳng xuống đất đã bắn mình lên, thân thể giữa không trung nhanh chóng vỡ nát, chớp mắt đã biến mất tung tích, chỉ lưu lại thanh âm không cam lòng.

- Lần tới gặp lại, ta sẽ thu hồi gấp trăm lần …

Người đến nghe vậy không chút để ý, lắc mình đến bên cạnh Càn Nguyên chân nhân, nhẹ nhàng cởi nón cao trên đầu xuống, để lộ một gương mặt gầy gầy và mái tóc trắng xóa.

Nhìn rõ bộ dạng người đến, Càn Nguyên chân nhân kích động vô cùng, run giọng nói:

- Thật là lão huynh rồi.

Hứa Thương Hải khổ sở bật cười, khom lưng ôm Càn Nguyên chân nhân lên, thở dài đáp:

- Không phải ta thì còn là ai đây? Tu Chân lục viện năm xưa bây giờ chỉ còn lại hai lão già chưa chết chúng ta.

Càn Nguyên chân nhân trầm giọng nói:

- Từ khi biết được tin tức lão huynh chưa chết, ta đã mong chờ một ngày có thể gặp được lão huynh, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện, nhưng trong tình trạng như vậy, nói ra thật là xấu hổ quá.

Hứa Thương Hải đáp:

- Không cần để ý, giữa chúng ta không cần phải nói những chuyện này. Bây giờ, ta trước tiên trị thương cho lão huynh, đợi sau khi thương thế của huynh lành lặn rồi, chúng ta mới tâm sự thật nhiều.

Càn Nguyên chân nhân gật đầu không đáp, chỉ vào ba gian nhà tranh cách đó không xa, ra ý bảo Hứa Thương Hải đi đến nơi đó.

Đi vào nơi Càn Nguyên chân nhân cư ngụ đã hai mươi năm, Hứa Thương Hải có cảm xúc thâm sâu, nhẹ nhàng đặt Càn Nguyên chân nhân lên giường, sau đó mới bắt đầu trị thương cho ông.

Do thương thế của Càn Nguyên chân nhân nghiêm trọng, Hứa Thương Hải tuy thực lực kinh người, cũng phải mất không ít thời gian và tinh lực, mãi đến hai canh giờ sau, thương thế của Càn Nguyên chân nhân mới căn bản khôi phục được.

Đứng lên, Hứa Thương Hải đi đến trước cửa, nhìn Cố viên với trăm hoa nở rộ, khẽ bảo:

- Đây quả thật là một nơi tốt đẹp.

Càn Nguyên chân nhân đi xuống khỏi giường, cười nói:

- Nếu mà lão huynh thích, chi bằng ở lại nơi này, ta cũng có thêm bạn bè.

Hứa Thương Hải lắc đầu thở dài trả lời:

- Ta quả thật muốn ở lại, chỉ đáng tiếc ta còn có tâm nguyện chưa dứt.

Càn Nguyên chân nhân cau mày nói:

- Tâm nguyện thế nào? Có phải là không yên lòng với đồ đệ mới thu nhận phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play