Tung mình ngồi dậy, Thiên Lân khóe miệng nở nụ cười mỉm tà dị, ánh mắt như đuốc nhìn Hoa Hồng, tay phải thuận thế đặt lên vai của nàng. Né tránh ánh mắt nóng bỏng như lửa của Thiên Lân, Hoa Hồng trái tim nhảy vọt, dường như ý thức được gì đó, tâm tình rất phức tạp. Trước đây, Hoa Hồng thiếu chút nữa đã chết rồi, lúc đó nuối tiếc duy nhất của nàng chính là chưa từng hiến tặng bản thân cho người yêu là Thiên Lân. Hiện nay, khi hai người ở cùng với nhau, Thiên Lân muốn rồi, Hoa Hồng lại nhịn không được mà ngượng ngùng vô cùng, đây có lẽ là bản tính của nữ nhi.

Phát hiện được sự ngượng ngùng của Hoa Hồng, Thiên Lân ánh mắt phát sáng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đã nóng bừng của nàng, êm ái nói:

- Thế nào rồi? Thẹn thùng sao?

Hoa Hồng ngượng ngập trả lời:

- Đáng ghét, chàng quả thật càng lúc càng xấu xí, chiếm được tiện nghi liền đòi thêm.

Thiên Lân cười trả lời:

- Thế thì ai đã từng nói qua, đợi sau khi nguy cơ qua rồi, sẽ để cho ta tận tình hưởng thụ?

Hoa Hồng vẻ mặt đỏ bừng, cố làm ra vẻ không biết, đáp lại:

- Có chăng? Có nói những lời đó à, sao ta lại không biết được.

Thiên Lân sửng mình, sau đó cười lớn nói:

- Được, dám đùa bỡn, xem ta trừng phạt nàng như thế nào.

Cúi đầu xuống, Thiên Lân hôn lên đôi môi của Hoa Hồng, tung mình đặt nàng lên trên giường, hai tay vuốt ve thân thể động lòng người của nàng. Ừm một tiếng, Hoa Hồng giãy động thân thể, ý đồ muốn né tránh ma chưởng của Thiên Lân, nhưng lại không thể nào như ý được. Chốc lát sau, thân thể Hoa Hồng run rẩy, miệng nũng nịu kêu lên một tiếng, dừng hẳn việc phản kháng. Thiên Lân bật cười đắc ý, hôn lên gương mặt của Hoa Hồng, tay trái vuốt ve vùng mông mượt mà trơn bóng của Hoa Hồng, tay phải đặt lên ngọc phong ngạo nghễ cao ngất của Hoa Hồng, dùng sức để xoa bóp vuốt ve, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.

Đối mặt với sự vuốt ve của người yêu trong lòng, Hoa Hồng vừa xấu hổ vừa mừng rỡ, sóng lòng nổi lên, tình yêu đầu tiên của nàng lộ ra sự mới lạ, mọi thứ đều do Thiên Lân nắm vững trong tay. Thấy Hoa Hồng kiều diễm ướt át, xấu hổ muốn lộ ra, Thiên Lân tình dục trong lòng dâng cao, thân thể có biến hóa rõ ràng, bắt đầu cẩn thận thưởng thức sắc đẹp của Hoa Hồng.

Thời gian cứ âm thầm trôi qua, Thiên Lân đang chìm đắm trong bể dục tình đột nhiên phát hiện một luồng khí tức quen thuộc, điều này khiến cho hắn lập tức ngừng cử động, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của Hoa Hồng, nhỏ giọng nói:

- Hoa Ảnh đến rồi, phỏng chừng có chuyện gấp rút.

Hoa Hồng nghe vậy tung mình đứng lên, nhanh chóng chỉnh lại y phục, hơn nữa còn hung hăng trừng Thiên Lân một cái, vẻ mặt có phần u oán.

Thiên Lân tiến lên ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cười nhỏ nói:

- Hôm nay không khéo, đổi sang ngày khác làm lại.

Hoa Hồng dịu dàng hừ một cái nói:

- Nghĩ hay lắm đấy.

Thiên Lân nghe vậy cười lớn, lập tức hôn lên má của Hoa Hồng, sau đó buông hai tay đi thẳng ra ngoài cửa. Hoa Ảnh lúc này đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn Thiên Lân, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

- Chuyện làm tốt không?

Thiên Lân cười trả lời:

- Mọi thứ thuận lợi, cô đến đây có phải muốn thúc dục ta rời đi?

Hoa Ảnh đáp:

- Ta vừa mới thu được tin tức mà tiểu thư truyền lại, Thần Vương phái tiểu thư hai ngày sau rời khỏi đế đô La Thành, đến đây khuyên Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực quy hàng.

Hoa Hồng đi đến bên cạnh Thiên Lân, vừa hay nghe được câu này, không khỏi cười lạnh nói:

- Ta thấy Ngũ Sắc Thần Vương chắc bị mơ màng rồi, không ngờ lại nghĩ đến chuyện khuyên hàng.

Thiên Lân cười trả lời:

- Nói là khuyên hàng nhưng chỉ sợ không phải là mục đích của Thần Vương, chắc là có ý đồ khác.

Hoa Ảnh gật đầu trả lời:

- Công tử đoán không sai, Thần Vương làm như vậy mục đích chính là để đẩy tiểu thư nhà ta đi, tiện việc ra tay với Thải Ngọc tiên cung.

Thiên Lân trầm ngâm trả lời:

- Thải Ngọc tiên cung, cô có phải muốn nói Thần Vương muốn ra tay với Vụ Thanh Ti phải không?

Hoa Ảnh đáp:

- Thần Vương từ trước đến nay luôn thèm thuồng sắc đẹp của Vụ Thanh Ti, nhưng lại chưa từng tìm được cơ hội ra tay. Lần này cũng không biết là nghe theo lời sàm tấu của người nào, không ngờ lại dùng đến loại phương pháp này để đẩy tiểu thư của ta đi.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Hoa Ngạo Nguyệt nếu như đã biết ý đồ của Thần Vương, có thể từ chối, hà tất phải đồng ý làm gì?

Hoa Ảnh trả lời:

- Trong triều Ngũ Sắc, ai cũng không dám ngang nhiên phản đối mệnh lệnh của Thần Vương. Tiểu thư chỉ có thể kéo dài thời gian, tranh thủ Thần Vương được ba ngày, hiện nay đã qua một ngày rồi. Trước mắt, tiểu thư cần gấp Thiên Lân đến đó hỗ trợ, vì thế mới phái người vội vàng báo cho ta biết, bảo chúng ta phải tranh thủ mau quay về.

Thiên Lân hỏi:

- Tiểu thư nhà cô có kế sách nào ứng phó?

Hoa Ảnh trả lời:

- Tiểu thư đã nghĩ ra một kế, nhưng cần phải có công tử hỗ trợ mới được.

Hoa Hồng nói:

- Kế sách thế nào?

Hoa Ảnh đáp:

- Lần này Thần Vương phái tiểu thư ra đi, theo cùng còn có cung chủ Chấn cưng Cừu Nhược Băng, cùng với tổng chỉ huy quân đoàn Ngũ Sắc Thiên Vực là Cao Đại Vĩ, bọn họ thống lĩnh mười vạn binh, phải hạ cho được Hắc Trì Huyền Vực và Lam Quang Thánh Vực. Kế hoạch của tiểu thư chính là để Thiên Lân ám sát Cao Đại Vĩ, một khi Cao Đại Vĩ đã chết rồi, chuyến này tất nhiên nổi trận phong ba bão táp, Thần Vương không thể không thay đổi sách lược.

Thiên Lân cười nói:

- Tiểu thư nhà cô rất thông minh, chiêu này chính là rút củi dưới đáy nồi. Nếu như tổng chỉ huy quân đoàn chết rồi Ngũ Sắc Thần Vương cho dù sắc dục đốt lòng cũng không thể không suy xét đến giang sơn của mình.

Hoa Hồng lo lắng nói:

- Cao Đại Vĩ đó nghe nói tướng mạo xấu xí nhưng bản lĩnh hơn người, nếu không cũng không cách nào lên đến chức Tổng chỉ huy quân đoàn. Thiên Lân chuyến này đi tương đối gấp rút, hành động ám sát không thể nào bại lộ được, muốn hoàn thành nhiệm vụ này chỉ sợ là hoàn toàn không dễ dàng.

Hoa Ảnh gật đầu đáp:

- Lời của cô nói rất có đạo lý, nhưng tình thế trước mắt chúng ta không thể nào khác được. Một khi Cao Đại Vĩ thống lĩnh mười vạn binh đến tiến công, lúc đó Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đều đối mặt với nguy cơ cực lớn.

Thiên Lân không để ý lắm, trong bụng đã định sẵn việc lên tiếng:

- Không cần phải lo lắng, điều này trước đây ta đã suy xét cơ bản thống nhất, chắc chắn không phải vấn đề quá khó khăn.

Hoa Hồng chần chừ nói:

- Ở trong đế đô mà chàng ám sát Cao Đại Vĩ, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự chú ý của Ngũ Sắc Thần Vương.

Thiên Lân cười trả lời:

- Đây gọi là đả thảo kinh xà, chính hợp với ý ta. Chuyến này ta đi là muốn lôi kéo Ngũ Sắc Thần Vương, sau khi đã loại trừ được nanh vuốt của ông ta rồi, ta liền chính thức triển khai một trận đấu sinh tử với ông ta.

Hoa Hồng vẻ mặt biến sắc hẳn, vọt miệng hỏi lại:

- Chàng có nắm chắc không?

Thiên Lân cười tà mị đáp:

- Không nói chắc được, phải sau khi ta gặp được Ngũ Sắc Thần Vương mới biết được.

Hoa Ảnh nói:

- Chuyện này nói còn quá sớm, chúng ta có thể từ từ thương nghị. Bây giờ thời gian khẩn cấp, ta đã nói qua với mấy người Mẫu Đơn rồi, sau khi gặp được công tử sẽ dẫn công tử quay lại Thánh Nữ giáo, Hoa Hồng thì tự mình đi Cô Tinh Vân Nhai.

Hoa Hồng có phần không nỡ, kéo tay Thiên Lân dặn dò:

- Sớm đi sớm về, mọi sự phải cẩn thận, chúng ta chờ đợi chàng.

Thiên Lân cười bảo:

- Không cần phải lo lắng, lần này đi đế đô có lẽ sẽ chậm lại một thời gian ngắn, nhưng ta sẽ bảo Hoa Ảnh tùy lúc giữ liên hệ với các nàng, mọi người hãy chờ tin tức tốt lành của chúng ta.

Hoa Hồng khẽ gật đầu, đưa mắt quay lại nhìn Hoa Ảnh, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò:

- Hứa với ta, phải chiếu cố Thiên Lân cho tốt.

Hoa Ảnh nghiêm mặt đáp:

- Yên tâm, ta sẽ tận toàn lực chiếu cố Thiên Lân cho tốt.

Hoa Hồng cảm thấy vui mừng, gật đầu trả lời:

- Như vậy, hai người đi đường cẩn thận.

Hoa Ảnh không đáp, liếc Thiên Lân rồi sau đó quay người đi liền.

Thiên Lân nhìn Hoa Hồng, ôm lấy nàng và hôn một cái, nhỏ giọng nói bên tai của nàng vài câu, sau đó buông Hoa Hồng ra, đi đến bên cạnh Hoa Ảnh.

Kéo tay Thiên Lân, Hoa Ảnh quay lưng lại với Hoa Hồng phất phất tay, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng, mang theo Thiên Lân biến mất giữa hư không. Trước đây, Thiên Lân đi theo Hoa Ảnh, Mẫu Đơn đến Ngũ Sắc Thiên Vực, nhờ vào thông minh tài trí của bản thân mình mà dễ dàng hóa giải nguy cơ cho Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, hơn nữa còn đoạt được Nhất Tịch Như Mộng như trong ý nguyện, lại thêm tu vi đại tăng. Hiện nay, Thiên Lân đi theo Hoa Ảnh đến đế đô La Thành, gặp gỡ thánh nữ Hoa Ngạo Nguyệt, lần này có thể thuận lợi giống như những lần trước, mọi thứ xảy ra giống như ý của người tính chăng?

Chuyến hành trình đến đế đô, chuyến hành trình đỉnh cao. Thiên Lân vì lời hứa của bản thân mình, đối diện với thần thoại Ngũ Sắc Thần Vương bất bại, giữa hắn và Ngũ Sắc Thần Vương, cuối cùng ai mạnh ai yếu, ai có thể chiến thắng được đây? Đỉnh cao đế vương, diễm phúc ngang trời. Sự có mặt của Thiên Lân thay đổi vận mệnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, giữa hắn và Hoa Ngạo Nguyệt dường như đã định sẵn rồi, giữa hắn và Vụ Thanh Ti sẽ có kết cục như thế nào đây?

Quyển mười đã kết thúc.

Dự báo trước quyển tiếp.

Trên Băng Nguyên, Thiên Ngô thần tướng thống lĩnh mọi người triển khai giao chiến lần thứ hai với Đằng Long cốc. Lần này, do có mấy người Hoành Ảnh đến đó, trực tiếp ảnh hưởng đến chiến cuộc, kết quả cuối cùng có nghiêng về phía Ngũ Sắc Thiên Vực chăng? Sau trận đại chiến, Đằng Long cốc lại gặp phải Thiên Tàm lão tổ, U Ảo Vũ Tiên, Hắc Ma mấy người đến tiến công. Lúc đó, Lâm Phàm nghênh chiến với Hắc Ma, thần binh Tà Ảnh phối hợp với Lôi Đình tam thức cuối cùng tiêu diệt được cường địch, thoáng cái đã dương danh thiên hạ, trở thành cao thủ kiệt xuất trong hạng trẻ tuổi nhất.

Trong Tu Di sơn, Thái Huyền Hỏa Quy và Xích Viêm gặp nhau, tình cảnh hai bên tương đối kỳ diệu, ngươi đi ta đến. Mấy người Tân Nguyệt toàn lực phòng thủ, ý đồ ngăn cản bước chân của Thái Huyền Hỏa Quy, cuối cùng có thể được như ý chăng? Trung thổ, Thiện Từ theo Vũ Điệp truy đuổi, không ngờ lại gặp phải mấy người Quỷ Vu, lần này Thiện Từ có thể né tránh được chăng?

Đế đô La Thành, Thiên Lân lần đầu gặp mặt Hoa Ngạo Nguyệt, hai bên sẽ có cảm giác thế nào? Trong triều đình Ngũ Sắc, Thiên Lân có bao nhiêu đối thủ cần phải loại trừ, một loạt hành động lần này có thể thành công chăng, Ngũ Sắc Thần Vương sẽ có cảnh giác chăng? Khi Thiên Lân giao chiến lần đầu với Ngũ Sắc Thần Vương, hai người ai thắng ai bại đây?

Tuyết của Băng Nguyên theo cuồng phong mà tung bay nhảy múa, hoàng hôn của Băng Nguyên cũng là ngàn năm mới gặp. Khi đánh cuộc giữa Tử Vong thành chủ và Xà Thần đi đến bước cuối cùng, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tuyết Nhân có cuộc gặp gỡ trí mạng. Khi thắng lợi đã ở trong tay, Tử Vong thành chủ lại nhìn thấy nụ cười của hoàng hôn. Thời khắc đó, ông ta dường như lĩnh ngộ được, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi… Thiên Lân có thể cứu sống Ngọc Tâm chăng? Giữa hắn và các cô cuối cùng có kết quả như thế nào đây? Càng hấp dẫn hơn, kính mời xem cuốn đại kết cục “Điên Phong Chi Lữ” của Thất Giới truyền thuyết hậu truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play