Nghe đến những điều này, Thiên Lân đột nhiên bật cười, trong tà dị có vài phần ngoạn mục, khiến người ta không nhìn thấu suốt được.
- Tiểu thư cô nương cho là ta có hy vọng lật nhào được sự thống trị của Thần Vương?
Hoa Ảnh vẫn luôn quay nghiêng với Thiên Lân, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, nhẹ nhàng trả lời:
- Tiểu thư thực ra cũng rất lo lắng, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất, tiểu thư chỉ đành đánh cuộc mà thôi.
Thiên Lân cười nói:
- Xem ra tiểu thư cô nương đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lúc nào thì có thể gặp mặt một lần đây?
Hoa Ảnh đáp:
- Chuyện này phải xem tình hình, phía tiểu thư tùy lúc có thể an bài, quan trọng là phía công tử có rảnh rỗi hay không.
Thiên Lân nói:
- Theo tình thế trước mắt mà xem xét, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không thoát ra được. Hiện nay, tình thế phía tiểu thư có gì dặn dò không đây?
Hoa Ảnh nghe vậy liếc Thiên Lân, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Công tử làm sao khẳng định tiểu thư của ta sẽ có chuyện muốn dặn dò?
Thiên Lân cười đáp:
- Cô nương không phải nói tiểu thư chí lớn thật xa, thông tuệ hơn người sao? Nếu như vậy, cô ta làm sao lại không nói gì được?
Hoa Ảnh không hề phản bác, khẽ đáp:
- Công tử đoán quả thật không sai, tiểu thư quả thực đã từng dặn dò với ta, bảo ta đặc biệt quan sát chăm chú tình hình bên này, tận hết sức sớm mang công tử đến Thánh Nữ giáo để gặp gỡ tiểu thư.
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Hoa Ngạo Nguyệt nóng nảy như vậy, nguyên nhân vì sao?
Hoa Ảnh chần chừ rồi đáp:
- Tiểu thư lo lắng chiến sự bên này một khi mất đi sự khống chế, Thần Vương sẽ thừa cơ gây bất lợi cho Thải Ngọc tiên cung và Thánh Nữ giáo. Đến lúc đó, chúng ta nếu không thể kịp thời cứu được, tiểu thư mấy người sẽ rơi vào trong tay của Thần Vương.
Thiên Lân cau mày nói:
- Cô nương hy vọng ta ra mặt cứu thoát bọn họ trước?
Hoa Ảnh cười khổ đáp:
- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tiểu thư không đồng ý, tiểu thư nói tiểu thư không thể nào rời khỏi Thánh Nữ giáo, nếu không sẽ không giúp được gì cho các người công tử. Một khi tiểu thư mất đi danh hiệu Thánh Nữ, tình thế sẽ càng thêm phần bất lợi cho chúng ta, tiểu thư cần phải ở lại nơi đó.
Thiên Lân tán thành:
- Tiểu thư cô nương tầm nhìn rất xa, trước mắt cô ta có sức ảnh hưởng rất lớn, đây chính là điểm quan trọng để đảo chuyển cục diện.
Hoa Ảnh nói:
- Tiểu thư nói rồi, với tình hình trước mắt, giao tranh chính diện chúng ta sẽ bại chắc chắn, cần phải có cách đánh từng bộ phận mới có hy vọng.
Thiên Lân ánh mắt khẽ động, hỏi lại:
- Tiểu thư cô nương có thượng sách gì?
Hoa Ảnh đáp:
- Tiểu thư bảo ta truyền lời cho công tử, ổn định trận cước, dụ rắn khỏi hang. Lợi dụng điều kiện có lợi của Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền để kiềm chế đại quân Thần Vương, không cần phải biểu hiện quá mạnh mẽ. Như vậy, Thần Vương cho dù tức giận cũng không quá để ý lắm, chỉ sẽ phân ra một nhóm đại quân trấn áp, như vậy có thể né tránh xung đột trực tiếp một cách hữu hiệu.
Thiên Lân suy tính một lúc rồi hỏi:
- Ngũ Sắc Thần Vương trong tay có bao nhiêu binh lực?
Hoa Ảnh đáp:
- Năm mươi vạn đại quân.
Thiên Lân biến hẳn sắc mặt, năm mươi vạn đại quân đối với Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực chắc chắn là một con số khổng lồ rồi.
- Xem ra quả thực không thể nào đấu thẳng với ông ta, phải nghĩ một đối sách tốt.
Hoa Ảnh cười khổ nói:
- Hơn thua binh lực căn bản không cách nào bổ túc được, đây chính là vết thương trí mạng.
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Chuyện này tạm thời bỏ qua một bên, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giải quyết nguy cơ hiện nay trước. Đi thôi, đi coi thế nào.
Cất bước đi ra, Thiên Lân tỏ ra bình tĩnh như thường.
Hoa Ảnh đi theo phía sau Thiên Lân, nhẹ nhàng hỏi:
- Công tử có biện pháp nào ứng phó với một vạn ba ngàn binh sĩ không?
Thiên Lân cười đáp:
- Không đánh mà thắng chính là đối sách.
Hoa Ảnh không hiểu, nhưng lại không nói nhiều, đi theo Thiên Lân đến một lối vào của Huyết Long Tinh Tuyền, Bất Lão Huyền Tôn, Hoa Hồng, Ảnh Ma đang thủ ở đó, quan tâm chăm chú hành động của quân địch.
Nhìn qua phân bố địch quân bên ngoài Huyết Long Tinh Tuyền, Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Với binh lực của bọn họ, muốn đánh hạ Huyết Long Tinh Tuyền hoàn toàn không khó khăn, hà tất phải bày ra trận thế vây khốn như vậy làm gì?
Hoa Hồng đáp:
- Phỏng chừng có quan hệ rất lớn đến trận chiến đêm qua, trận chiến đó cơ hồ kéo dài đến sớm hôm nay, địch quân ít ra cũng tổn thất hai ba ngàn binh sĩ, cuối cùng bị ép tháo lui, tạm thời đình chỉ công kích.
Bất Lão Huyền Tôn nói:
- Ta suy đoán bọn họ hiện nay đang thương nghị, làm thế nào phải đánh hạ nơi này lại không phải trả giá quá lớn.
Hoa Ảnh nhìn tình hình trước mắt, hơi lo lắng nói:
- Một khi chờ bọn họ nghĩ ra được kế sách, lúc đó chúng ta sẽ đối mặt với một trận chiến sinh tử.
Hoa Hồng nhìn Thiên Lân, thấy hắn không nói gì cả, nhịn không được hỏi lại:
- Chàng trước giờ vẫn luôn cơ trí thông minh, bây giờ có biện pháp nào đẩy lùi quân địch?
Thiên Lân bật cười kỳ lạ, vẻ mặt bình thản đáp:
- Tình hình trước mắt có hai phương pháp giải quyết, một chính là tiêu diệt bọn họ, hai chính là thu phục bọn họ.
Bất Lão Huyền Tôn kinh ngạc hỏi:
- Tiêu diệt? Thu phục? Chỉ sợ là khó có khả năng đó.
Thiên Lân cười đáp:
- Hoàn toàn không phải không có khả năng, nhưng ta không muốn sát sinh, vì thế còn đang do dự. Đồng thời, với tình cảnh hiện nay của chúng ta, thu phục một vạn tinh binh này so với giết bọn họ còn tốt hơn rất nhiều lần.
Hoa Hồng nghi hoặc nói:
- Làm thế nào để thu phục?
Thiên Lân khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười hơi thần bí đáp:
- Bốn chữ, không đánh mà thắng.
Hoa Hồng ngạc nhiên nói:
- Không đánh mà thắng? Có khả năng chăng?
Bất Lão Huyền Tôn nghi hoặc nói:
- Với tình hình hiện nay của chúng ta, làm thế nào mà không đánh lại thắng được?
Thiên Lân thu lại nụ cười, nghiêm mặt đáp:
- Trước tiên, chúng ta phải làm rõ xem địch quân có bao nhiêu cao thủ, ai là người thống soái, binh phù ở trong tay của ai. Sau đó, đối với tình hình cụ thể mới thực thi kế sách tương ứng.
Hoa Ảnh hỏi lại:
- Kế sách thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Chuyện này tạm thời không nói trước, chút nữa mọi người sẽ tự hiểu rõ. Bây giờ, Ảnh Ma theo ta đi thám thính tình hình địch nhân, mọi người tạm thời thủ ở nơi này.
Hoa Hồng lo lắng nói:
- Thâm nhập vào hậu phương địch nhân vô cùng nguy hiểm, hai người phải vô cùng cẩn thận.
Thiên Lân cười đáp:
- Yên tâm, những người này ta còn chưa để vào mắt.
Nói rồi liền kêu Ảnh Ma đến, nhẹ giọng dặn dò hai câu, hai người liền lóe lên biến mất không chút tung tích.
Một chốc sau, trên không trung của doanh trại quân đội phe Ngũ Sắc Thiên Vực, Thiên Lân lợi dụng Thái Hư pháp quyết để ẩn mình, cùng Ảnh Ma cẩn thận quan sát vài chục doanh trại ở bên dưới mặt đất, nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu. Để tránh đả thảo kinh xà, Thiên Lân và Ảnh Ma cố ý thu lại khí tức, được Thái Hư pháp quyết của Thiên Lân che giấu, hai người âm thầm lặng lẽ tiến vào trong doanh trại quân đội, gặp được đầu não của quân địch.
Đó là một doanh trại bình thường, bề ngoài không có gì thu hút, bên trong có tám người ngồi, lúc này họ đang bàn luận về chuyện tiến công Huyết Long Tinh Tuyền. Theo quan sát của Thiên Lân, doanh trại này không lớn, tám người bên trong cũng có tướng mạo khác nhau, ngồi cũng rất có chăm chút. Trong tám người, ngồi đối diện với cửa của doanh trại chính là một lão già tuổi chừng năm mươi tướng mạo khôi ngô, mặt mày uy nghiêm. Người này toàn thân áo đen, vẻ mặt lạnh lẽo, toàn thân tràn đầy bá khí vương giả, khiến cho người ta sinh lòng khiếp hãi. Chỉ thoáng nhìn qua, Thiên Lân đã đoán thân phận của ông ta, chính là người đứng hàng thứ hai của Chấn cung - Tây Tà Vương.
Ở bên trái của Tây Tà Vương có ba người ngồi, đầu tiên chính là một bà lão xấu xí tóc bạc trắng, bà ta là người phụ nữ duy nhất ở trong doanh trại, Thiên Lân tuy mới gặp lần đầu nhưng cũng đã biết bà ta chính là Huyền Âm Quỷ Mẫu. Dưới tay của Huyền Âm Quỷ Mẫu là một người đàn ông trung niên có dáng kích động, đang cực lực thuyết phục Tây Tà Vương để hắn phát binh tấn công mãnh liệt, hơn nữa còn xưng với Tây Tà Vương là nhị ca. Căn cứ vào điểm này, Thiên Lân phân tích y chắc chắn là lão tứ Chấn cung Quỷ Ảnh Toàn, bộ thân thể này rất có khả năng chính là chọn lấy một thân thể tạm thời từ trong đám binh sĩ vừa chết đi.
Xác định được thân phận của Tây Tà Vương, Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn ba người rồi, Thiên Lân đối với năm đại tùy tùng của Tây Tà Vương chỉ liếc qua đại khái, tuy tướng mạo có phần đặc sắc, nhưng lại hoàn toàn không khiến cho Thiên Lân quan tâm quá nhiều.
Ảnh Ma vẫn luôn đi theo sau lưng Thiên Lân, không nói không rằng gì cả, cứ yên yên lặng lặng đóng vai một kẻ tùy tùng thân cận.
Lúc này, Huyền Âm Quỷ Mẫu mở miệng nói:
- Trải qua nhiều ngày liên tiếp giao chiến, ta phỏng chừng Hắc Trì Huyền Vực cũng đã sớm hết binh hết lương rồi, bây giờ chỉ cần bày ra kế không thành là có thể vây chặt chúng ở đó.
Tây Tà Vương thanh âm vang lớn, giọng lạnh lùng nói:
- Quỷ Mẫu nói không phải không có lý, nhưng từ trận chiến đêm qua mà xét, nếu chúng ta không thể lập tức hạ được Huyết Long Tinh Tuyền, chắc chắn sẽ tổn thất một lượng lớn binh sĩ, điều này đối với những người chiếm thượng phong như chúng ta cũng không đáng làm.
Quỷ Ảnh Toàn có phần kích động phản bác lại:
- Cứ mãi vây khốn tiếp tục, có thể giành được thắng lợi chăng?
Tây Tà Vương trừng Quỷ Ảnh Toàn một cái, hừ giọng nói:
- Ngươi chỉ cố báo thù, không quản gì đến sống chết của binh sĩ, lãnh binh đánh giặc như vậy, binh sĩ có nghe theo hiệu lệnh, có bán mạng cho ngươi không? Không được quên, phía địch nhân tổng cộng có năm cao thủ, nếu như bọn họ liều mạng phản công, chúng ta nơi đây ít ra cũng có hơn nữa không còn sống sót. Giá phải trả như vậy có đáng không?
Quỷ Ảnh Toàn bị Tây Tà Vương quát cho một trận, lập tức ngậm miệng cúi đầu, không dám nói nhiều.
Huyền Âm Quỷ Mẫu có phần không vui, chuyển sang chuyện khác:
- Ông là thống soái ba quân, mọi thứ đều do ông làm chủ. Nếu như ông không chủ trương tấn công mạnh, mà từ từ chờ đợi cơ hội, thế thì cuộc họp hôm nay đến đây là dừng, nói nhiều cũng không bàn ra được kết quả.
Đứng lên, Huyền Âm Quỷ Mẫu đi thẳng ra ngoài, khiến cho bộ mặt Tây Tà Vương có phần không vui, nhưng lại không hề phát tác.
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Lân không hề lưu lại nữa, dẫn Ảnh Ma âm thầm rời khỏi doanh trại, quay lại không trung.
Mở ra một kết giới hư vô, Thiên Lân nhìn Ảnh Ma, hỏi lại:
- Ngươi có thể biến thành bộ dạng Tây Tà Vương chăng?
Ảnh Ma đáp:
- Ta mặc dù có được thuật biến hóa, nhưng lại ít khi sử dụng, cần phải thử qua mới biết được hiệu quả.
Thiên Lân nói:
- Bây giờ thử đi, để ta coi thế nào.
Ảnh Ma không nói thêm lời nào, lập tức thân thể biến chuyển, toàn thân ánh sáng lóe lên, lập tức biến thành bộ dạng của Tây Tà Vương, nhìn qua cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ có khí chất có phần khác biệt một chút.
Khí chất Tây Tà Vương bá đạo lạnh lùng, khí chất của Ảnh Ma lại có phần âm hiểm lạnh lùng, hai người không giống với nhau.
Khẽ gật đầu, Thiên Lân nói:
- Bộ dạng không khác, nhưng khí chất còn phải điều chỉnh một chút. Ngoài ra, thanh âm cũng rất quan trọng, ngươi nói một hai câu cho ta nghe.
Ảnh Ma khẽ gật đầu, mô phỏng khẩu khí của Tây Tà Vương, hừ giọng nói:
- Ngươi chỉ cố báo thù, không tính đến sống chết của binh sĩ, lãnh binh đánh trận như vậy thì binh sĩ có nghe hiệu lệnh của ngươi, có bán mạng cho ngươi không?
Thiên Lân phân biệt thật cẩn thận, cười nói:
- Không tồi, có tám phần tương tự, như vậy là đủ rồi. Bây giờ, chúng ta bắt đầu hành động, ngươi phụ trách giết Quỷ Ảnh Toàn và Huyền Âm Quỷ Mẫu, Tây Tà Vương và năm tùy tùng thì giao lại cho ta.
Ảnh Ma cười hỏi:
- Ám sát hay đột kích?
Thiên Lân nhìn dưới chân, cười đáp:
- Tình hình chúng ta như vậy chắc là phải đột kích.
Ảnh Ma khẽ gật đầu, sau đó liền lóe lên đi liền, không thấy tung tích. Đợi sau khi Ảnh Ma đi rồi, Thiên Lân liền quay vào trong doanh trại.
Lúc này, Quỷ Ảnh Toàn đã rời đi rồi, trong doanh trại chỉ còn lại có Tây Tà Vương và năm tùy tùng của mình.
Nhìn sáu người trước mắt, Thiên Lân khóe miệng nở nụ cười tà mị, thân thể vốn dĩ ẩn núp âm thầm lại đột ngột xuất hiện ra khiến cho sáu người trong doanh trại phải chú ý đến.
- Người nào, không ngờ dám tự tiện xông vào doanh trại quân đội, còn không mau bó tay chịu trói!
Trong tiếng quát to, năm đại tùy tùng của Tây Tà Vương đồng thời phát xuất, mục tiêu chính là Thiên Lân, dự tính bắt lấy hắn.
Bật cười tà mị, Thiên Lân tay phải múa lên, một luồng sức mạnh vô hình lập tức ập đến, chớp mắt đã biến mất, hệt như một ngôi sao băng trong màn đêm, chỉ thoáng chốc đã trôi qua. Thời khắc đó, thân thể năm đại tùy tùng bay ra xuất hiện khoảng thời gian ngưng đọng, sau đó phân năm xẻ bảy, lập tức hóa thành mưa máu rơi đầy trong doanh trại. Biến cố bất ngờ ập đến khiến cho Tây Tà Vương vẻ mặt kinh ngạc, cơ hồ không sao chấp nhận được. Thân là cao thủ hàng đầu của Chấn cung, năm đại tùy tùng dưới trướng của Tây Tà Vương không ai là không được tuyển chọn cẩn thận, thực lực mạnh mẽ, đều đã đi theo ông ta nhiều năm có thể nói là nam chinh bắc chiến tình cảm thâm sâu. Hiện nay, Thiên Lân xuất hiện đột ngột, chỉ giơ tay nhấc chân đã diệt được năm đại cao thủ của bản thân mình, cho dù Tây Tà Vương tự phụ phi thường cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây cả người.