Ngọa Vân cư sĩ cười đáp:
- Thuật có chuyên tấn công, mưu lược chính là cái học thượng thừa, có thể không đánh mà thắng thì cái dũng của kẻ thất phu sao bì được.
Nhất Tịch Như Mộng hừ lạnh trả lời:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chuyện xấu làm nhiều rồi, ngươi coi chừng gặp báo ứng.
Ngọa Vân cư sĩ cười nói:
- Tiên tử nói như vậy có thể thấy trong lòng có chút oán khí, có thành kiến rất sâu đối với ta. Nhưng mỗi người đều vì chủ của mình, ta đây cũng không thể khác được, hoàn toàn không cố ý nhằm vào các vị.
Nhất Tịch Như Mộng cười lạnh nói:
- Ngươi thấy lúc này mà nói những chuyện đó thì còn có ý nghĩa nào chăng?
Ngọa Vân cư sĩ cười quỷ dị đáp:
- Tiên tử không cần hy vọng bàn luận nhiều làm gì, kéo dài thêm chút thời gian chăng?
Nhất Tịch Như Mộng tâm thần chấn động, vẻ mặt lại không thấy có gì thay đổi, giọng băng lạnh trả lời:
- Nếu như ngươi cho là như vậy, tại sao không lập tức phát động công kích?
Ngọa Vân cư sĩ cười nói:
- Không cần gấp, trước khi động tay chân thì chúng ta còn có thể bàn luận một số chuyện khác.
Nhất Tịch Như Mộng lạnh lẽo trả lời:
- Giữa chúng ta không có chuyện gì để bàn luận.
Ngọa Vân cư sĩ đáp:
- Nếu nói về cá nhân thì có lẽ không có đề tài nào cả. Nhưng giữa Ngũ Sắc Thiên Vực và Lam Quang Thánh Vực, lại có rất nhiều những chuyện có thể bàn luận được.
Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy không đáp, trầm ngâm một lúc rồi khẽ bảo:
- Ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải làm ra vẻ bí ẩn.
Ngọa Vân cư sĩ thôi cười, nghiêm mặt đáp:
- Thực ra lần này ta đến nơi này chính là phụng lệnh của Thần Vương, đặc biệt đến đây vì tiên tử. Chỉ cần tiên tử đồng ý lấy Thần Vương, chúng ta sẽ lập tức lùi binh lại, tuyệt đối không làm khó bá tánh của Lam Quang Thánh Vực.
Nhất Tịch Như Mộng kiên quyết đáp:
- Đó là chuyện không thể nào được.
Ngọa Vân cư sĩ hoàn toàn không kinh ngạc, cũng không tức giận, tiếp tục nói:
- Ta nói những điều này ra chỉ muốn mang đến cho tiên tử một cơ hội, với tình hình hiện nay mà xét, tiên tử cho dù không đồng ý cũng không còn chọn lựa nào khác.
Nhất Tịch Như Mộng hừ giọng đáp:
- Chuyện đó cũng không nhất định, ta còn chưa rơi vào trong tay của các ngươi.
Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:
- Đó chỉ là chuyện sớm muộn, tiên tử cho là mình còn có cơ hội bỏ chạy được sao?
Nhất Tịch Như Mộng phản bác lại:
- Nếu ta muốn bỏ đi, làm sao lại đến canh giữ nơi này?
Ngọa Vân cư sĩ đáp:
- Đây là định mệnh, định sẵn tiên tử không thoát khỏi kiếp này.
Nhất Tịch Như Mộng trầm giọng nói:
- Không thành công cũng thành nhân, ngươi muốn bắt ta, đó là chuyện không thể nào.
Ngọa Vân cư sĩ cười đáp:
- Thiên cổ khó khăn nhất là chết, ta biết tiên tử có lòng quyết chết trận, nhưng có một số chuyện lại không phải tiên tử muốn là được.
Nhất Tịch Như Mộng chấn động trong lòng, cười lạnh đáp:
- Phải vậy chăng, thế thì ngươi ngại gì mà không thử qua.
Chăm chú nhìn Nhất Tịch Như Mộng, Ngọa Vân cư sĩ ánh mắt kỳ lạ, trong lòng không ngờ lại dâng lên một lay động ngu xuẩn khi thấy được khí quý phái nữ hoàng phát ra quanh người của Nhất Tịch Như Mộng, điều này khiến y vô cùng khiếp hãi. Từ trước đến nay, Ngọa Vân cư sĩ chính là một người tâm cơ thâm trầm, trong lòng nghĩ gì cũng không hề tỏ lộ ra ngoài, cũng từ đó đến giờ chưa bị say mê nữ sắc. Nhưng hiện nay, khi đối mặt với Nhất Tịch Như Mộng, Ngọa Vân cư sĩ động tâm, có một ước muốn cá nhân chiếm hữu lấy bà thật mãnh liệt. Đây là chuyện hoàn toàn không thể nào được, Ngọa Vân cư sĩ trong lòng biết rất rõ, nếu không thì Ngũ Sắc Thần Vương chắc chắn sẽ lột da y. Nhưng càng áp chế, dục vọng này càng mãnh liệt, vẻ đẹp cùng với thân phận nữ hoàng của Nhất Tịch Như Mộng đều hấp dẫn thâm sâu Ngọa Vân cư sĩ, khiến ông ta muốn chiếm lấy người phụ nữ này, chinh phục người phụ nữ này, đó là chuyện mà người đàn ông nào cũng muốn hướng đến.
Tà tâm nổi lên, ý dục sinh ra. Ngọa Vân cư sĩ tuy biết rõ không thể đụng đến Nhất Tịch Như Mộng, nhưng thâm sâu trong nội tâm vẫn không tránh khỏi suy tính xem có phương thức nào hoàn hảo cả hai mặt không. Suy xét một lúc, Ngọa Vân cư sĩ đột nhiên nghĩ được một kế, trong lòng rất chấn động, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu phân tích thật cẩn thận. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngọa Vân cư sĩ có phần do dự, chỉ sợ sự tình bại lộ, Ngũ Sắc Thần Vương sẽ gây bất lợi cho ông ta, lại không nỡ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Ngọa Vân cư sĩ và Nhất Tịch Như Mộng cứ đối mặt không nói gì, ai nấy chìm vào trầm tư, trong cửa quan hiểm trở thứ tư của Cô Tinh Vân Nhai, Lam Kha, Lam Thiên Hồng và Cự Linh Thần giao chiến tiến vào giai đoạn nóng bỏng. Khổ chiến đã lâu, Lam Kha và Lam Thiên Hồng lợi dụng thân pháp cực nhanh để tạo thành uy hiếp nhất định với Cự Linh Thần, nhưng do hoàn cảnh địa lý hạn chế, thân pháp hai người trong thể thi triển trong con đường hầm nhỏ bé, điều này cũng tạo nên không ít cơ hội cho Cự Linh Thần. Khi Vô Tình lão nhân xuất hiện, giao chiến giữa hai phe vẫn tiếp tục kéo dài, thể hiện một trạng thái giằng co. Nhưng chốc lát sau, khi Lam Kha và Lam Thiên Hồng thấy được Vô Tình lão nhân, hai người lập tức loạn hẳn tâm thần, mất đi sự bình tĩnh, nhanh chóng bị Cự Linh Thần ép lui lại, ưu thế liên thủ lập tức bị vỡ tung, Lam Kha trọng thương tại chỗ, phun máu bay tuốt ra xa.
Lam Thiên Hồng vừa tức vừa vội, lập tức thu lại tâm thần, né qua một chiêu của Cự Linh Thần rồi nhanh chóng lùi lại sau cửa quan hiểm trở, hạ lệnh cho binh sĩ toàn lực phòng ngự. Vô Tình lão nhân đến bên Cự Linh Thần, nói đơn giản vài câu, sau đó liền triển khai tấn công mãnh liệt, hai người tự thân xuất mã, ép thẳng đến cửa quan hiểm trở. Đến lúc này, cửa quan hiểm trở thứ tư tràn đầy nguy cơ, Lam Kha không để ý gì đến thương thế bản thân, liên hợp với Lam Thiên Hồng phát động phản kích liều mạng. Trong lòng của hai người, sự xuất hiện của Vô Tình lão nhân dự báo Nhất Tịch Như Mộng đã gặp nguy hiểm. Nếu mọi thứ đã như xong rồi, thế thì hà tất gì phải lưu luyến, thay vì bị thương bỏ chạy thì chi bằng giết người để thành nhân, làm vậy ít ra cũng biểu đạt được sự bất khuất trong lòng.
Ôm tâm tình giống như vậy, Lam Kha và Lam Thiên Hồng không màng sinh tử, lớn giọng khích lệ binh sĩ bên mình, tuyên bố dùng máu tươi để bảo vễ vùng đất thần thánh này. Được sự khích lệ của Lam Kha và Lam Thiên Hồng, những binh sĩ còn lại của Lam Quang Thánh Vực không sợ sinh tử, trong hoàn cảnh tuyệt vọng liền bộc phát thực lực kinh người, cứng cỏi dùng thân thể huyết nhục làm nên một phòng tuyến, tuy liên tục bại lui nhưng lại ngoan cường vô cùng. Giao tranh thảm thiết kịch liệt theo thời gian mà trôi qua. Khi Lam Quang Thánh Vực đối mặt với giây phút tồn vong sinh tử, phía Hắc Trì Huyền Vực cũng gặp phải những công kích đáng sợ nhất từ trước đến nay.
Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn, Ma Tâm Thiết Diện tự mình thống lĩnh đại quân, triển khai thế tấn công mạnh mẽ mãnh liệt từ ba đường bí mật của Huyết Long Tinh Tuyền, điều này khiến cho ba người Bất Lão Huyền Tôn, Mã Vân Phong và Hoa Hồng bị áp lực cực lớn. Đều là chủ tướng của hai phe, Bất Lão Huyền Tôn nghênh chiến với Huyền Âm Quỷ Mẫu, thực lực cách nhau ít ra cũng phải một cấp. Mã Vân Phong nghênh chiến Quỷ Ảnh Toàn, cũng liên tục thất bại lùi lại, căn bản không cách gì chống cự được. Chỉ còn lại tình hình của Hoa Hồng tương đối tốt, bởi vì Ma Tâm Thiết Diện có phần kiêng kỵ, không dám quá đáng với nàng, điều này lại khiến cho Hoa Hồng có thể lợi dụng cơ hội, trở thành người chiếm được ưu thế lớn nhất trong ba tổ giao chiến.