Trên mặt tuyết, Tiết Phong thấy Tân Nguyệt bỏ đi rồi, hơi lặng người một chút, sau đó liền thôi nhìn theo, tập trung sức chú ý lên bà lão xấu xí.
Thân là cao thủ, Tiết Phong cảm ứng rõ ràng được khí tức mạnh mẽ trên người của bà lão xấu xí, trong mắt toát ra vẻ chờ mong không biết tên.
Bên này, Hạ Kiến Quốc bị thương rơi xuống mặt đất, vẻ mặt hơi tái đi.
Hắn thấy Tân Nguyệt bỏ đi, muốn kêu gọi nhưng cuối cùng buông bỏ, chọn phương án quay lại nơi Phùng Vân giao chiến, vừa quan sát vừa trị thương.
Ông lão trọc đầu thấy Tân Nguyệt bỏ chạy, lập tức vẻ mặt giận dữ, âm độc trừng Ngọc Kiếm thư sinh một cái, trường thương trong tay nhoáng lên, một làn sáng nhạt không thể nhận ra lóe lên xông đến, chỉ một lát đã tới trước ngực Ngọc Kiếm thư sinh, lập tức hất bắn hắn đi.
Lợi dụng khoảng trống này, ông lão trọc miệng kêu dài một tiếng, thân thể chớp mắt kéo dài ra hệt như một vệt ảnh thời không, khi bóng hình tiêu tán theo gió, người đã vượt khoảng vài dặm, đang đuổi theo Tân Nguyệt.
Ôm Thiên Lân trong lòng, Tân Nguyệt cố gắng hết sức bay lượn.
Thân pháp mau lẹ vốn là thiện nghệ của nàng.
Nhưng tốc độ của ông lão trọc đầu khiến nàng kinh ngạc, trong khi nàng phát hiện được, ông lão trọc đầu không ngờ đã truy theo chỉ còn khoảng trăm trượng, đây có thể nói là một tín hiệu nguy hiểm.
Liếc nhìn về phía trước, Tân Nguyệt khổ sở bật cười, nói với Thiên Lân:
- Nơi này cách Đằng Long cốc khá xa, chúng ta sợ là không chống đỡ được đến lúc đó, chỉ một lát đã bị lão trọc đầu đuổi kịp.
Thiên Lân liếc về phía sau, suy tư một lát, nhỏ giọng nói:
- Cố gắng hết sức chạy về phía Tây.
Tân Nguyệt không hiểu, nhưng cũng không hỏi tiếp, gia tăng chân nguyên toàn tốc tiến lên, người hệt như một mũi tên ánh sáng lóe lên liền biến mất.
Phía sau, ông lão trọc đầu đang đuổi theo thấy cảnh này, hơi bất ngờ nói:
- Không ngờ được thân pháp nó quả thật rất nhanh. Đáng tiếc nó muốn chạy về kịp đến Đằng Long cốc thì không có khả năng rồi.
Nói rồi đi thẳng tới trước, tạo thành đường ngăn hẳn hướng Tân Nguyệt đang chạy và hướng về phía Đằng Long cốc.
Một lúc sau, ông lão trọc đầu vượt qua khỏi Tân Nguyệt, ngăn trên đường về phía Đằng Long cốc phải đi qua.
Nhưng Tân Nguyệt hoàn toàn không chạy về phía Đằng Long cốc, điều này khiến ông lão trọc đầu hơi bất ngờ, khi cảm thấy không ổn thì cự ly hai bên đã kéo dài ra vài dặm rồi.
Lúc này, ông lão trọc đầu không giữ nguyên vị trí nữa, lập tức bỏ đi phương án ngăn chặn mà bắn thẳng về phía Tân Nguyệt.
Cứ như thế, hai bên một truy một cản không bao lâu đã bay đi hơn trăm dặm, cự ly cũng đã thu ngắn lại trong vòng trăm trượng.
Lúc này, Tân Nguyệt chân nguyên hao tổn rất lớn, lại thêm bản thân bị thương không nhẹ, tốc độ bắt đầu giảm chậm lại.
Mà tu vi của ông lão trọc đầu đã đến cảnh giới Quy Tiên, chân nguyên không hề hao hết, tốc độ vẫn luôn giữ nguyên ở trạng thái cực hạn, chưa quá năm chục dặm đã thu ngắn cự ly lại trong vòng hai chục trượng.
Thấy vậy, Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, liếc Thiên Lân trong lòng không nói gì cả.
Thiên Lân cảm nhận nhu tình trong ánh mắt nàng, liếc nàng rồi nói nhỏ:
- Biết vì sao ta bảo nàng bay về phía này chăng?
Tân Nguyệt trả lời:
- Ban đầu còn chưa biết, nhưng bây giờ biết rồi.
Thiên Lân cười cười, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Còn có ba chục dặm, đây là vấn đề quan trọng đối với sinh tử của chúng ta, mọi thứ phải trông vào vận khí của chúng ta vậy.
Tân Nguyệt than nhẹ:
- Đường ba chục dặm, sinh tử bên nhau, đây cũng là chuyện đáng để nhớ mãi.
Ông lão trọc đầu truy đuổi cả nửa ngày trời, hoàn toàn không hiểu được vì sao hai người lại chạy về phía này, nhưng cũng không còn nhẫn nại nữa.
Lão vốn do bởi việc Thiên Lân nhúng tay vào mà canh cánh quyết tâm giết người bên lòng.
Lúc này sau một phen truy đuổi tâm tình không vui vẻ, lập tức vung tay phải lên, trường thương bay ra hóa thành một con rồng ánh sáng, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Tân Nguyệt.
Phát hiện được nguy hiểm, Tân Nguyệt vội vàng né tránh.
Nàng rất thuận lợi né tránh được một chiêu đó nhưng lại bị ông lão trọc đầu từ sau vượt lên ngăn ngay phía trước.
Lắc mình vòng quanh, Tân Nguyệt không muốn giằng co với lão. Nhưng lão trọc đầu sớm không còn nhẫn nại, đang muốn sớm giải quyết hai người này để xả hận trong lòng.
Lúc đó, ngay sát na khi lão ngăn cản Tân Nguyệt, lão liền thi triển thực lực kinh người, bố trí một kết giới kín mít xung quanh, vây khốn Tân Nguyệt và Thiên Lân trong không gian đường kính chỉ chứng năm mươi trượng.
Kết giới này vô hình vô sắc, Tân Nguyệt vội vàng xông đến liền va đầu vào, lập tức bị hất bắn lại, thân bị nội thương.
Lắc lư rơi xuống, Tân Nguyệt không dám chần chờ, vừa phi thân lên, vừa múa trường kiếm trong tay.
Ông lão trọc đầu thấy vậy, khinh thường nói:
- Nha đầu ngu si, ngươi cho là kết giới này của ta có thể dễ dàng phá … ồ …
Còn đang nói, chỉ thấy Tân Nguyệt một kiếm chém ra, nhìn không thấy có bất cứ chỗ nào kỳ dị nhưng lại phá vỡ được kết giới mạnh mẽ do ông lão trọc đầu tạo ra, nàng mang Thiên Lân cấp tốc bỏ chạy.
Tỉnh táo lại, ông lão trọc đầu bật một tiếng kêu giận dữ, thân thể đột nhiên hóa thành ánh sáng, để lại một bóng hình nhàn nhạt, lóe lên liền xuất hiện ngoài năm dặm.
Lúc này, Tân Nguyệt đang vội vàng xông đến, ai ngờ ông lão trọc đầu đột nhiên xuất hiện, trong lúc né tránh không kịp, nàng hung hăng phi thẳng tới đụng vào lão.
Bật cười âm hiểm, ông lão trọc đầu tay trái nắm thành quyền từ ngực đấm ra, chỉ thấy một luồng hào quang đỏ rực phá không xông đến với uy thế chấn động trời đất, vừa hay đánh trúng vào thân thể Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt bật lên kêu thảm, chỉ thấy thân thể nàng đảo xhuyển, trong lúc tiến lên rất nhanh, cố gắng thay đổi thân thể, dùng lưng đón đỡ một quyền này.
Như thế, Tân Nguyệt lập tức trọng thương tại chỗ, người như lá rụng lơ lửng giữa không trung, máu tươi tuôn ra như mưa.
Thiên Lân do có quan hệt, giảm mức độ bị thương rất nhiều, chỉ bị quyền phong đánh bay đi.
Trong tiếng rống “Tân Nguyệt!”, Thiên Lân trong lúc rơi xuống sắc mặt kinh biến, nhìn theo mưa máu đầy trời tuôn xuống, một nỗi thống khổ như bị trùy đánh vào ngực và cừu hận đồng thời xuất hiện trong lòng của hắn.
Thịch một tiếng, Thiên Lân rơi xuống đất, cơ thể đau đớn làm cho sắc mặt hắn nhăn nhó, nhưng hắn cố nghiến răng chịu đựng.
Quay đầu lại, hắn chăm chú nhìn theo phương hướng Tân Nguyệt rơi xuống, chỉ thấy hình bóng màu vàng của Tân Nguyệt lơ lửng rơi xuống đất, hơi hơi chấn động vài cái rồi trầm mặc.
Giữa không trung, ông lão trọc đầu bật cười đắc ý, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Tiểu tử, bây giờ ta đưa bọn ngươi đi Tây Thiên. Xem chiêu.
Trường thương múa lên, khí động bốn phía.
Trên mặt tuyết gió lốc đột nhiên xuất hiện, chớp mắt đã hóa thành một cơn trốt nhanh chóng xông thẳng đến Thiên Lân.
Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân ánh mắt xạ ra ánh cừu hận, hờ hững liếc về phía sau một cái, thân thể đột nhiên bắn lên rơi xuống cỗ Tân Nguyệt nằm.
Lắc lư rơi xuống, Thiên Lân vẻ mặt trắng bệch, vừa ôm lấy Tân Nguyệt trọng thương, nhẹ giọng kêu:
- Tân Nguyệt, đừng sợ, ta sẽ bảo hộ nàng.
Nói rồi thân thể hai người chuyển ngang vài trượng, vừa hay né được cơn trốt mạnh mẽ.
Ông lão trọc đầu hơi bất ngờ, lập tức nghĩ đến sự cổ quái của Thiên Lân trước kia, liền múa trường thương đánh xuống, ngay khi vừa ngập vào trong mặt tuyết, lập tức đánh nát toàn bộ băng tuyết trong vòng ba dặm, nhanh chóng cách ly khiến Băng Thần quyết của Thiên Lân không phát huy được sự thần diệu.
Bật cười cô đơn, Thiên Lân cố gắng đứgn lên, kéo tay Tân Nguyệt, nhỏ nhẹ nói:
- Nàng đoán chúng ta lần đầu gặp địch nhân có chết trong tay của họ không?
Tân Nguyệt vẻ mặt trắng nhợt hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn Thiên Lân nhẹ giọng nói:
- Ngươi lúc này xem ra vẫn hệt như trước kia, tự phụ mà cao ngạo.
Thiên Lân cười cười, yếu ớt nói:
- Hỏi một đằng trả lời một nẻo dường như không phải là chuyện nàng thích làm.
Tân Nguyệt cười yếu ớt nói:
- Con người luôn luôn biến đổi, rất nhiều tính cách bình thường không muốn biểu lộ, chỉ lúc sinh tử quan đầu mới thể hiện ra được.
Thiên Lân gật đầu nhè nhẹ nói:
- Nói chuyện như vậy, cả đời chúng ta có được bao nhiêu cơ hội đây. Chỉ không biết lão trọc đầu kia cho chúng ta được bao nhiêu thời gian?
Tân Nguyệt ngửng đầu nhìn nhìn, cười có chút thâm thúy nói:
- Có lẽ, chuyện đó không phải do lão quyết định.
Thiên Lân không đáp, dường như có chút minh bạch.
Nhưng ông lão trọc đầu giữa không trung lại không hiểu bọn họ nói điều gì, lập tức quát to một tiếng, rống lên:
- Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy thoát thế nào được đây.
Trường thương rời tay bắn ra cùng với ý chí phải giết của ông lão trọc đầu, kèm theo là sức mạnh kinh người, trong lúc hạ xuống dần dần hóa thành ánh sáng, cuối cùng hóa thành một cột sáng đường kính ba trượng, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trên đầu của Thiên Lân và Tân Nguyệt.
Một chiêu như vậy uy lực đáng sợ.
Thiên Lân và Tân Nguyệt đừng nói là thân bị trọng thương, cho dù không bị thương cũng khó mà đỡ được.
Như vậy, cái chết bao trùm không nơi tránh thoát.
Nhưng quả thật bọn họ chết ở đây chăng?
Thời gian thời khắc đó như dài ra, cột sáng càng lúc càng giống như ma trảo của tử thần khóa chặt Thiên Lân và Tân Nguyệt, tùy lúc có thể nuốt lấy bọn họ.
Nhưng vào sát na tối nguy hiểm đó, một làn đao phá không rít lên xông đến hệt như rồng thét gào giận dữ, lại mang theo bá khí rung chuyển sông núi, lập tức đánh nát cột sáng của ông lão trọc đầu, hất trường thương bắn đi vài trăm trượng.
Lúc này, Thiên Lân và Tân Nguyệt bình an vô sự, tại thời điểm quan trọng nhất lại xuất hiện kỳ tích.
Đồng thời, một âm thanh lạnh lùng từ hư không vang đến, mang theo bá khí cao ngạo khiến người ta cảm thấy như vua xuất hiện trước thiên hạ.
- Trước Thiên Đao phong, người nào dám càn rỡ như thế!
Còn đang nói, giữa không trung xuất hiện bóng người, chính là Thiên Đao khách mang áo đen tuyền, tay cầm quái kiếm, âm hiểm nhìn ông lão trọc đầu.
Cổ quái bất ngờ khiến ông lão trọc đầu giận không chỗ tiết ra.
Nhưng khi lão đón nhận ánh mắt âm hiểm của Thiên Đao khách, trong lòng không ngờ nảy lên, trong lòng dâng lên một dấu hiệu bất an mạnh mẽ.
Liếc thanh kiếm quái lạ trong tay Thiên Đao khách, ông lão trọc đầu vẻ mặt âm lạnh, giọng lạnh băng cất lên:
- Các hạ là ai, vì sao nhúng tay vào chuyện này?
Thiên Đao khách bá khí uy nghiêm, toàn thân vây phủ ngọn lửa đỏ rực như ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, làn sáng rọi cả vài dặm.
- Ta hiệu là Thiên Đao khách, hai người trên mặt đất đều có chút liên hệ sâu xa với ta.
Ông lão trọc đầu khép hờ mắt, kinh ngạc nói:
- Thiên Đao khách? Cái tên này rất xa lạ, hẳn không phải là tên thật của ngươi rồi. Với tu vi của ngươi, hẳn là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh, vì sao không dám dùng thân phận thật để gặp nhau. Còn nữa, hai tên đó có liên hệ sâu xa gì với ngươi?
Thiên Đao khách lạnh lùng đáp:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đã đánh hai người bọn họ bị thương, hôm nay nếu không trả giá đắt thì đừng mong đi được. Vòn về quan hệ của bọn chúng với ta, nha đầu kia cũng xem là một nửa đồ đệ của ta. Ta là sư phụ làm sao có thể để cho người khác khi dễ nó được. Bây giờ ngươi hãy báo danh đi, ta suy xét trừng phạt ngươi thế nào mới tốt.
Ông lão trọc đầu nghe vậy ánh mắt hơi biến, dường như không ngờ được Tân Nguyệt lại là đồ đệ của Thiên Đao khách, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Đồng thời, lão cũng cảm thấy bất mãn với ngữ khí cuồng vọng của Thiên Đao khách, cười giận trả lời:
- Lão phu Ngốc Thiên Ông, bình sinh mới lần đầu gặp người dám nói với lão phu những lời như vậy.