Trên Thiên Hà bình nguyên, tình hình lúc này vô cùng náo nhiệt. Sau khi trải qua quá nhiều đau thương, hôn lễ hôm nay mang đến chút vui vẻ cho mọi người, ai nấy đều buông bỏ thoải mái lớn giọng cười bàn, tạm thời quên hết tất cả mọi phiền não. Thời gian theo cười nói đi qua, sau khi cơm rượu đầy đủ rồi, tâm tình mọi người bắt đầu hạ xuống, không khí náo nhiệt giảm bớt đi không ít.
Lúc này, Trần Ngọc Loan đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Thiên Lân, trước đây con nói có chuyện cần phải thương nghị, cụ thể là chuyện gì đây?
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức quay đầu chăm chú nhìn lại, không khí yên lặng hẳn.
Liếc mọi người rồi, Thiên Lân lên tiếng nói:
- Hiện nay tình hình phía Ngũ Sắc Thiên Vực khẩn trương, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đang đối mặt với tai ách ngập đầu, tình hình nguy ngập trong sớm tối. Một khi Ngũ Sắc Thần Vương đã tiêu diệt được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực rồi, ông ta chắc chắn sẽ tự mình thống lĩnh đại quân tiến vào nhân gian. Đến lúc đó, tình hình càng thêm hỗn loạn, tình huống sẽ càng thêm khó khăn.
Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:
- Chuyện này xảy ra từ lúc nào đây.
Hoa Ảnh tiếp lời lên tiếng:
- Chính là chuyện phát sinh trong vài ngày mà Thiên Lân xuôi Nam. Hiện nay Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực tối đa chỉ có thể duy trì được bảy ngày, một khi vượt quá thời hạn này, chắc chắn sẽ bị diệt vong. Lúc đó, Ngũ Sắc Thần Vương sẽ không còn có gì phải kiêng kỵ, có thể tận hết toàn bộ quân lực tiến vào nhân gian, hoàn thành đại kế thống nhất thiên hạ.
Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Hiện nay Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực có dự tính như thế nào?
Mẫu Đơn đáp:
- Hiện nay chỉ có thể tử thủ, liều chết chống lại, nỗ lực đến cùng.
Thiên Lân lên tiếng:
- Ta đã suy xét qua rồi, quyết định sẽ sớm theo Mẫu Đơn đi Ngũ Sắc Thiên Vực hỗ trợ Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.
Lâm Phàm lo lắng nói:
- Chỉ bằng một mình ngươi, sợ là như muối bỏ bể, khó có thể đảo chuyển càn khôn.
Dao Quang tiếp lời:
- Lâm Phàm nói có lý, một mình đệ đến đó căn bản giải quyết không được vấn đề.
Thiên Lân đáp:
- Hiện nay tình hình nhân gian cũng rất bất lợi, đại bộ phận thực lực đều phải lo đến Thái Huyền Hỏa Quy, căn bản không rút ra được bao nhiêu người cả. Hiện nay, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực sở dĩ tình huống nguy cấp, chủ yếu bởi vì Ngũ Sắc Thần Vương phái ra sáu đại cao thủ, khiến cho Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực không có sức chống lại. Chỉ cần ta có thể tiêu diệt một bộ phận trong sáu người này, liền có thể tạm thời giải trừ được nguy cơ cho Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.
Đao Hoàng Lãnh Vân hỏi lại:
- Sáu cao thủ mà Ngũ Sắc Thần Vương phái ra là những người nào?
Hoa Ảnh đáp:
- Theo ta biết được, sáu đại cao thủ đó là Huyền Âm Quỷ Mẫu, Ngọa Vân cư sĩ cùng với lão tam Vô Tình lão nhân, lão tứ Quỷ Ảnh Toàn, lão ngũ Cự Linh Thần, lão lục Ma Tâm Thiết Diện của Chấn cung.
Đao Hoàng Lãnh Vân nghe vậy biến sắc mặt, hít một hơi lạnh, vẻ mặt nặng nề nói:
- Ngọa Vân cư sĩ dùng trí mưu để xưng danh, nghe nói âm hiểm độc ác vô cùng. Huyền Âm Quỷ Mẫu là một lão bất tử, nghe nói thực lực sâu không dò được, từ đó đến giờ chưa nghe thất bại lần nào. Còn lại Tứ Tuyệt của Chấn cung cũng có uy danh đủ lớn, thực lực bọn họ tuyệt đối hơn Xà Ma, Thanh Ảnh Lưu Quang, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực căn bản không tìm được người có thể chống địch được.
Mẫu Đơn khổ sở đáp:
- Chính là bởi vì như vậy, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực mới liên tiếp thất bại, căn bản không cách nào chống lại được. Hiện nay, đại quân của Ngũ Sắc Thần Vương đã đánh đến Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền, nếu như tiếp tục tấn công mạnh mẽ, chúng ta căn bản chống đỡ cũng không được bao nhiêu thời gian.
Trần Ngọc Loan phân tích:
- Theo như những gì Lãnh Vân nói, sáu đại cao thủ này đều không đơn giản, Thiên Lân cho dù đi đến đó cũng không thấy có thể đảo chuyển được thế cục.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Ta thấy phải phái thêm một số cao thủ đi đến đó.
Dao Quang nói:
- Không cần làm vậy, ta đi theo Thiên Lân, trước tiên nghĩ cách ổn định cục diện, đợi sau khi tình hình nhân gian hòa hoãn rồi, mọi người mới điều thêm cao thủ đến đó chi viện.
Mẫu Đơn trả lời:
- Tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực cần có người dẫn đường, nếu không các vị tuyệt đối không sao tìm được. Tình thế hiện nay khẩn trương, một khi chiến sự phát sinh biến cố, chúng ta không thể thoát ra được, liền không cách nào quay lại dẫn mọi người đi. Vì thế lần này đi, cần phải mạo hiểm rất lớn, mọi người tốt nhất là suy tính qua, ta không muốn vì chuyện của chúng ta mà liên lụy mọi người.
Triệu Ngọc Thanh đáp lại:
- Môi hở răng lạnh, chuyện này không chỉ quan hệ đến an nguy của các vị, cũng quan hệ đến hòa bình nhân gian, chúng ta tự biết phải thật tình đối phó. Nhưng hiện nay chuyện này quả thực quá đột nhiên, nhất thời chúng ta cũng rất khó khăn, cần phải thương nghị cho tốt.
Thiên Lân nói liền:
- Trước khi đến đây, ta và Mẫu Đơn đã bàn kỹ rồi, quyết định đi thật sớm. Hôm nay nói với mọi người chuyện này, chủ yếu là để mọi người biết được hướng đi của ta, tránh lo lắng trong lòng.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thở dài, khẽ bảo:
- Thiên Lân, đệ dự tính lúc nào sẽ rời đi?
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Chuyện này tạm thời còn chưa nói được, có lẽ ngày mai, hoặc có thể cũng ngày sau, phải xem tình hình cụ thể.
Dao Quang hỏi lại:
- Chuyện xuôi Nam của đệ có chút manh mối nào không?
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Đã tìm được phương pháp cụ thể, còn gặp được sư tổ. Lần này quay lại vốn dĩ là muốn tìm kiếm một vật biểu tượng tốt lành, nhưng thật ra là thế nào thì đệ căn bản cũng không rõ ràng.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Tìm vật biểu tượng tốt lành để làm gì?
Thiên Lân đáp:
- Mục đích rất đơn giản, chính là để đảm bảo bình an.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chỉ bằng mấy chữ vật biểu tượng tốt lành, phạm vi dường như có lớn đó.
Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Trên Băng Nguyên, không có phạm vi lớn nhỏ, nơi này cơ hồ không có gì cả.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Băng Nguyên hoàn cảnh ác liệt, đệ có phải tìm sai chỗ rồi không?
Thiên Lân đáp:
- Sư tổ từng ám chỉ cho đệ, vật đó nằm ở Băng Nguyên.
Lâm Phàm nghi hoặc nói:
- Băng Nguyên có gì đây?
Linh Hoa lên tiếng:
- Có lẽ là một dạng đồ vật dễ dàng bị bỏ qua, chúng ta bình thường sẽ không quá để ý.
Tuyết Sơn thánh tăng tán đồng với suy nghĩ của Linh Hoa, khẽ bảo:
- Vật mà Thiên Lân phải tìm ra có khả năng trước đây hắn đã thấy rồi, dù sao Thiên Lân từ nhỏ lớn lên ở Băng Nguyên, bình sinh chỉ mới đi trung thổ lần này.
Lâm Phàm cau mày nói:
- Từ nhỏ đến lớn, Thiên Lân ít ra cũng đã thấy vài chục thậm chí đến vài trăm thứ đồ, điều này khiến hắn làm sao có thể đoán ra được?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Phàm chuyện đều phải nói đến cơ duyên, thời cơ đến rồi tự sẽ có biết được, chúng ta không cần phải lo lắng lắm.
Thiên Lân cười nói:
- Dì Ngọc Loan nói đúng đó, chuyện này con sẽ tự mình xử lý. Bây giờ hay là chúng ta nói đến chuyện khác đi, không nên nói hoài những chuyện phiền toái này.
Mọi người nghe vậy mỉm cười đáp ứng, nhanh chóng quay lại chủ đề Lâm Phàm và Linh Hoa. Lúc này, Yến Sơn Cô Ảnh khách trước giờ vẫn chưa hề mở miệng đột nhiên đứng dậy, kéo Linh Hoa lại một bên, âm thầm nói gì đó với nàng, dường như đang dặn dò gì đó.
Rất nhanh, Yến Sơn Cô Ảnh khách quay lại, nói với mọi người:
- Hôn lễ đã hoàn thành thuận lợi, tâm nguyện của ta đã xong, xin cáo từ trước đây, ngày sau sẽ còn gặp lại, mọi người xin bảo trọng.
Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan nghe vậy đứng lên, đồng thời tiến lên đưa tiễn, Lâm Phàm và Linh Hoa cũng theo sát bên cạnh, trong ánh mắt nhìn theo của mọi người cùng đưa tiễn Yến Sơn Cô Ảnh khách.
Thấy tình hình này, Mẫu Đơn kéo ống tay áo của Thiên Lân, khẽ nói:
- Buổi chiều chàng tính làm gì đây?
Thiên Lân trầm tư một lúc, trả lời:
- Ta chuẩn bị đi khắp nơi, xem thử có thể tìm được vật gì gọi là biểu tượng tốt lành không.
Hoa Ảnh hỏi lại:
- Trước đây ngươi nói thời gian không khẳng định, có thể bởi vì muốn tìm kiếm vật biểu tượng tốt lành phải không?
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Chuyến đi Ngũ Sắc Thiên Vực này đã định sẵn phải liên tục ác chiến. Nếu như có thể tìm được vật biểu tượng tốt lành, thế thì đó là một dấu hiệu tốt.