Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân từ lúc chia tay Thiên Lân rồi, tâm tình liền có phần nặng nề. Tuy Thiên Lân chỉ mới rời đi có vài ngày, nhưng Càn Nguyên chân nhân lại không nhịn được cứ thường xuyên lo lắng cho an nguy của Thiên Lân. Lúc này, là chính giờ Thìn buổi sáng. Càn Nguyên chân nhân đang một mình thả bộ trong hoa viên, nhớ lại những chuyện lúc ở cùng với Thiên Lân, tâm tình không khỏi quay lại hai mươi năm trước, nhớ đến lúc Lục Vân bỏ đi. Thiên Lân và Lục Vân quá giống nhau, luôn khiến cho người ta có ảo giác, khiến người ta không khỏi nghĩ Thiên Lân chính là Lục Vân, khơi dậy những ký ức hai mươi năm trước đây. Khẽ thở dài một tiếng, Càn Nguyên chân nhân ngửng đầu nhìn lên trời cao, mặt trời phía Đông đang từ từ dâng lên, ánh sáng êm ái mang đến cho mọi người một cảm giác ấm áp.
Đột nhiên, ánh nhạt lóe lên, Bát Bảo xuất hiện, Giang Thanh Tuyết tung mình bay xuống xuất hiện trước mặt của Càn Nguyên chân nhân, thi lễ nói:
- Thanh Tuyết ra mắt sư bá.
Càn Nguyên chân nhân giật mình tỉnh lại, vội vàng phất tay nói:
- Không cần phải đa lễ, con sao lại quay về rồi?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Hôm nay môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc là Lâm Phàm và Linh Hoa thành hôn, bởi vì Băng Nguyên thiếu thốn vật dụng cần thiết, con đặc biệt quay về chuẩn bị một số, chút nữa sẽ mang đi, để trang điểm cho Linh Hoa thật tốt đẹp.
Càn Nguyên chân nhân cười nói:
- Té ra là như vậy, đây là chuyện tốt, quả thực phải chuẩn bị thật tốt cho bọn họ.
Giang Thanh Tuyết trả lời:
- Lần này thành hôn quá vội vàng, hôm qua mới quyết định xong. Vì thế mọi thứ còn đơn giản, chúng con cũng chỉ có thể tận hết khả năng chuẩn bị thêm cho bọn họ.
Càn Nguyên chân nhân khẽ gật đầu, hoàn toàn không để quá nhiều, chuyển sang chuyện khác cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân hôm qua đã sớm đi lên phía Bắc, bây giờ đã quay lại đó chưa?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Con nghe Linh Hoa nói, Thiên Lân nửa đêm hôm qua đã quay lại Băng Nguyên, chắc trên đường cũng thuận lợi, sư bá không cần phải lo lắng.
Càn Nguyên chân nhân cao hứng nói:
- Quay về là tốt rồi, ta cũng yên tâm. Được rồi, con đi chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho việc thành hôn của Lâm Phàm và Linh Hoa đi, chớ để trễ nãi mất đi giờ tốt lành.
Giang Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu, lập tức liền đi thẳng về phía của phòng mình.
Càn Nguyên chân nhân đứng nguyên trong hoa viên, nhìn Bát Bảo trên không, giọng nhẹ nhàng tự nói:
- Xem ra chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi, những năm nay ngươi cứ chạy tới chạy lui đi đâu vậy?
Bát Bảo đáp:
- Cũng đến hai mươi năm chưa gặp được nhau.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:
- Ngươi biết nói rồi sao?
Bát Bảo đáp:
- Đây là chuyện phát sinh không lâu trước đây, xảy ra ở Băng Nguyên, cũng có liên quan đến Thiên Lân.
Càn Nguyên chân nhân rất ngạc nhiên, vội vàng nói:
- Nhanh lên, nói cho ta biết với, chuyện này là như thế nào? Còn nữa, gần đây Băng Nguyên phát sinh những chuyện gì đây?
Bát Bảo cũng không từ chối, lập tức hàn huyên với Càn Nguyên chân nhân, hơn nữa còn đem tất cả mọi chuyện phát sinh trên Băng Nguyên, từng chuyện một kể lại cẩn thận cho Càn Nguyên chân nhân nghe. Thời gian theo việc hàn huyên nhanh chóng trôi qua, trong lúc không hay không biết, Giang Thanh Tuyết quay lại thì đã hơn nửa canh giờ. Trong lúc này, Giang Thanh Tuyết bận rộn không ngừng, ngoại trừ việc chuẩn bị phấn son nước hoa ra, còn phải tìm một số y phục rực rỡ, cùng với một số nữ trang vàng bạc, tất cả đều chuẩn bị cho Linh Hoa. Cuối cùng, sau một phen bận rộn, Giang Thanh Tuyết mang theo hai bao đồ lớn quay lại trong hoa viên. Lúc này, trên không từ xa xa đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang nhanh chóng bay thẳng đến Dịch viên, lập tức khiến cho Bát Bảo, Càn Nguyên chân nhân và Giang Thanh Tuyết phải chú ý đến.
Nhìn hai bóng người đến, Giang Thanh Tuyết khẽ biến sắc mặt, trầm ngâm nói:
- Khí tức người đến vô cùng xa lạ, nhưng tu vi lại vô cùng kinh người, thật ra hai người này là ai đây?
Càn Nguyên chân nhân lên tiếng:
- Từ tình hình bọn họ không hề che giấu khí tức chút nào mà phân tích, chắc chắn là cố ý làm vậy, hoàn toàn không phải hạng nhỏ bé không đáng quan tâm chút nào.
Bát Bảo nói:
- Người đến là một nam một nữ, tuổi hãy còn trẻ, trên người còn có thần khí, không phải là hạng tà ác.
Còn đang nói, hai bóng người ta xa xa đã nhanh chóng bay đến, chỉ trong chớp mắt đã tới không trung của Dịch viên.
Nhìn đôi thanh niên nam nữ đến gần, Càn Nguyên chân nhân mở miệng hỏi:
- Hai vị đến đây không biết có chuyện gì?
Thấy Càn Nguyên chân nhân mở miệng, đôi nam nữ giữa không trung lập tức hạ xuống, đồng thời thi lễ lên tiếng:
- Môn hạ đệ tử của Luyện Khí thế gia là Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình có chuyện xin gặp Dịch viên chưởng giáo Lâm tiền bối.
Dưới ánh mặt trời, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình phong tư trác tuyệt, toàn thân ngập tràn khí chất điềm đạm tự tin, khiến cho người ta nhìn qua đã có cảm giác khác xưa.
Càn Nguyên chân nhân thấy người đến vô cùng thủ lễ, hơn nữa lại xinh đẹp tuấn tú, trong lòng có phần cảm thấy thân thiết, mỉm cười đáp:
- Lão phu là Càn Nguyên chân nhân, chính là sư bá của Lâm Vân Phong, trước mắt tạm thời quản lý tất cả mọi việc ở Dịch viên. Đây là môn hạ Dịch viên Giang Thanh Tuyết, hai vị đến đây không biết có chuyện gì quan trọng?
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Hai vợ chồng vãn bối đến đây là tìm kiếm Thiên Lân, cảm tạ ân tình của Thiên Lân ban cho chúng vãn bối.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc hỏi lại:
- Hai người biết Thiên Lân?
Triệu Vận Đình đáp:
- Thiên Lân đã từng cứu chúng vãn bối, hơn nữa còn tặng hậu lễ cho vãn bối. Chúng vãn bối lần này đến đây chính là tìm huynh ấy, hơn nữa còn muốn báo đáp ân tình của huynh ấy.
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Hiện nay Thiên Lân đã ngược Bắc lên Băng Nguyên, hai người đã đến trễ một chút.
Lê Thánh Kiệt nghe vậy sửng người, hỏi lại:
- Thiên Lân rời đi vào lúc nào vậy?
Càn Nguyên chân nhân đáp:
- Thiên Lân sáng sớm hôm qua đã đi rồi, hiện nay đã ở Băng Nguyên rồi.
Lê Thánh Kiệt liếc vợ Triệu Vận Đình, có phần thất vọng nói:
- Không ngờ Thiên Lân hôm qua đã rời đi, xem ra quả thật không có duyên gặp nhau rồi.
Triệu Vận Đình hỏi tiếp:
- Không biết Thiên Lân lúc nào mới quay về?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Chuyện này thì không dễ trả lời, nếu như mọi người có lời nào muốn nói, có thể cho ta biết được, chút nữa ta sẽ quay về Băng Nguyên.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình chần chừ một chốc, hai bên đưa mắt trao đổi với nhau, tỏ ra có phần do dự.
Càn Nguyên chân nhân lên tiếng:
- Có gì thì cũng đừng ngại nói thẳng ra đi.
Lê Thánh Kiệt trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng đáp:
- Vài ngày trước Thiên Lân đã từng cứu vợ chồng vãn bối, lúc đó chúng vãn bối còn là sư huynh muội, hôm qua mới thành hôn, xem ra cũng coi như có duyên gặp mặt Thiên Lân mà thành. Nhưng trước khi Thiên Lân rời đi, đã từng giao cho chúng vãn bối một khối Ô Tinh Huyền Thiết, bảo chúng vãn bối luyện chế nó thành một thanh thần binh, hơn nữa còn nói đến đây có thể tìm được người của huynh ấy.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Hai người đến đây lẽ nào là để giao binh khí cho Thiên Lân?
Lê Thánh Kiệt chần chừ rồi trả lời:
- Binh khí quả thực luyện chế xong rồi, bất quá …
Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Bất quá thế nào?
Triệu Vận Đình đỡ lời nói tiếp:
- Ngày hôm qua bọn vãn bối đã đưa Ô Tinh Huyền Thiết cho sư phụ rồi, sư phụ nói đây là lễ vật tân hôn mà Thiên Lân tặng cho bọn vãn bối, để bọn vãn bối tự mình làm thành một đôi binh khí, đến hôm qua đã luyện thành. Đối với chuyện này, bọn vãn bối vô cùng cảm kích. Nhưng do bởi Ô Tinh Huyền Thiết quý trọng vô cùng, tuy sư phụ suy đoán là Thiên Lân tặng cho chúng vãn bối, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, có thật sự như vậy hay không, chúng vãn bối muốn tìm Thiên Lân để gặp mặt hỏi cho rõ ràng, tránh lo lắng trong lòng sau này. Đồng thời, chúng vãn bối cũng muốn biểu đạt sự cảm kích đối với huynh ấy.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy có phần không hiểu, hỏi lại:
- Sư phụ hai người sao lại suy đoán Ô Tinh Huyền Thiết đó là lễ vật thành hôn mà Thiên Lân tặng cho hai người, chuyện này dường như quá không hợp lẽ thường chút nào?
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Thiên Lân sau khi giao Ô Tinh Huyền Thiết cho bọn vãn bối rồi, khi chia tay liền đưa ra một đề nghị cho bọn vãn bối, nói là tu vi của bọn vãn bối đã đạt đến mức đi ngang, muốn đột phá nữa thì biện pháp hay nhất chính là nhanh chóng thành hôn. Sư phụ sau khi biết được chuyện này rồi liền nói với bọn vãn bối, việc luyện chế Ô Tinh Huyền Thiết và việc thành hôn của bọn vãn bối có quan hệ trọng đại, vì thế suy đoán Thiên Lân đã sớm có dụng ý rồi, cố tình tặng Ô Tinh Huyền Thiết cho bọn vãn bối. Hiện nay, vãn bối và sư muội đã thanh hôn, không những luyện được thần binh mà tu vi cũng tăng mạnh. Lần này đến đây, bọn vãn bối thứ nhất là muốn hỏi rõ dụng ý thật sự của Thiên Lân, thứ hai là muốn dùng hành động để báo đáp cho Thiên Lân.
Càn Nguyên chân nhân đáp:
- Hai vị có thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng như vậy thì ta vô cùng vui mừng, điều này cho thấy Thiên Lân không hề nhìn lầm người. Còn việc cảm kích báo đáp, ta nghĩ Thiên Lân sẽ không để ý đến, hay là mọi người hãy quay về đi.
Triệu Vận Đình lắc đầu trả lời:
- Cho dù Thiên Lân có để ý hay không, bọn vãn bối cũng phải tìm cho được Thiên Lân, thẳng thắn trước mặt huynh ấy nói ra mọi chuyện để biểu đạt tâm ý trong lòng bọn vãn bối.
Càn Nguyên chân nhân nói:
- Hiện nay Thiên Lân không có ở đây, hai vị chi bằng chờ thêm thời gian rồi hãy quay lại.
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Hiện nay bọn vãn bối đã xuất sư rồi, nếu Thiên Lân không có ở đây, bọn vãn bối dự tính đi Băng Nguyên tìm kiếm tung tích của huynh ấy.
Giang Thanh Tuyết hỏi lại:
- Hai vị muốn gặp cho được Thiên Lân?
Triệu Vận Đình và Lê Thánh Kiệt đồng thời gật đầu, vẻ mặt kiên định.
Giang Thanh Tuyết hơi chần chừ một chốc, liếc Càn Nguyên chân nhân rồi nhẹ nhàng nói:
- Sư bá, hay là để con dẫn bọn họ đi một chuyến xem sao?
Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Có tiện chăng?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Bát Bảo đồng thời có thể mang theo nhiều người, đi cũng rất thuận tiện.
Càn Nguyên chân nhân nghĩ lại một chốc, rồi đưa mắt nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, hỏi liền:
- Chút nữa Giang Thanh Tuyết phải quay lại Băng Nguyên, hai vị có muốn đi cùng với Thanh Tuyết hay không?
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đưa mắt cho nhau, đồng thanh đáp:
- Chỉ cần có thể tìm được Thiên Lân, chúng vãn bối tình nguyện.
Càn Nguyên chân nhân gật đầu nói:
- Như vậy, hai vị có thể đi theo cùng với Thanh Tuyết.
Nghe vậy, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình vẻ mặt tươi cười, trong lòng có phần cao hứng.
Giang Thanh Tuyết nhìn lên bầu trời, sau đó liền bay lên người Bát Bảo, mỉm cười nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, hai vị cũng lên đây đi, chúng ta cùng nhau quay lại Băng Nguyên.
Nhìn Bát Bảo, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình rất kinh ngạc, tâm tình có phần khẩn trương, tung mình bay lên bên cạnh Giang Thanh Tuyết, trong lòng sợ chọc giận con thú lạ chưa biết tên này.
Giang Thanh Tuyết cười trả lời:
- Chớ sợ, Bát Bảo sớm đã thông minh, sẽ không gây thương tổn đến hai người đâu.
Dời mắt đi, Giang Thanh Tuyết nhìn Càn Nguyên chân nhân, phất tay nói:
- Sư bá, chúng con đi trước đây.
Càn Nguyên chân nhân phất tay trả lời:
- Đi đường bảo trọng, chú ý đến an toàn.
Giang Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng bảo:
- Bát Bảo, chúng ta đi thôi.
Khẽ kêu một tiếng, Bát Bảo toàn thân lóe lên ánh sáng, lập tức biến mất không còn tung tích.
Chốc lát sau, Bát Bảo đã mang Giang Thanh Tuyết, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình xuất hiện trên không trung Thiên Hà bình nguyên, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách vạn dặm.
Thấy vậy, Lê Thánh Kiệt cảm thấy thất kinh, Triệu Vận Đình nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Chuyện này là thế nào đây?
Giang Thanh Tuyết cười trả lời:
- Bát Bảo có được năng lực đi xuyên qua thời gian không gian, có thể chuyển dời trong nháy mắt.
Còn đang nói, Bát Bảo đã mang ba người hạ xuống đến trước căn phòng băng.
Thấy Bát Bảo quay lại, Trần Ngọc Loan, Triệu Ngọc Thanh, Lâm Phàm mấy người rất vui mừng. Nhưng khi thấy Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, mọi người đều không tránh khỏi kinh ngạc, bởi vì ai cũng không hề biết đôi này.
Mang theo nghi ngờ, Trần Ngọc Loan hỏi liền:
- Thanh Tuyết, hai vị này là ai đây?
Giang Thanh Tuyết dẫn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đến gần mọi người, giới thiệu qua với mọi người:
- Bọn họ là môn hạ đệ tử của Luyện Khí thế gian Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, đã từng nhận ân huệ của Thiên Lân, lần này đến đây chính là đặc biệt tìm kiếm Thiên Lân …
Nghe xong những lời kể của Giang Thanh Tuyết, mọi người lúc này mới hiểu được nguyên nhân bên trong, thu lại sự cảnh giác trong lòng.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình sau khi biết được thân phận của mọi người rồi, cũng vô cùng kinh khiếp, tuy chưa biết đến uy danh của mấy người Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, nhưng đối với đại danh của minh chủ Trừ Ma liên minh Trần Ngọc Loan thì đã sớm vang vọng bên tai. Ngoài ra, hôm nay Lâm Phàm thành hôn, điều này cũng khiến cho Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình cảm thấy vô cùng trùng hợp, không ngờ chỉ cách ngày bọn họ thành hôn có một ngày.
Sau khi giới thiệu xong rồi, Giang Thanh Tuyết nói với Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình:
- Mọi người trước tiên ở đây hàn huyên, trước giờ Ngọ thì Thiên Lân sẽ đến, ta bây giờ phải đi trang điểm cho Linh Hoa, chút nữa bọn ta sẽ gặp nhau.
Dứt lời, Giang Thanh Tuyết liền xoay mình bay thẳng xuống khe sâu.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, khẽ bảo:
- Hai vị tu vi tăng mạnh, chắc chắn gần đây có việc lạ.