Lơ lửng giữa không trung, Linh Hoa một mình một bóng thưởng thức bão tuyết dưới màn đêm buông xuống. Sáng ngày mai, nàng sẽ thành hôn với sư huynh yêu mến, đây chính là chuyện mà nàng trước giờ vẫn luôn tha thiết mơ ước, hiện nay lại được một câu của Yến Sơn Cô Ảnh khách lên tiếng mà hoàn thành. Đối với chuyện này, Linh Hoa có phần cảm kích, cảm kích Yến Sơn Cô Ảnh khách đã cho nàng một cơ hội, khiến nàng có thể hoàn thành mong muốn cả đời, không để lại chút nuối tiếc nào trong lòng.

Vốn dĩ, đêm nay Linh Hoa phải nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng không biết do bởi tâm tình kích động hay bởi vì nguyên nhân nào khác, nàng không hiểu sao lại không thể ngủ được, vì thế một mình ra ngoài khe sâu, yên yên lặng lẳng thưởng thức mùi vị của bão tuyết. Đột nhiên, trong gió tuyết truyền đến một luồng khí tức quen thuộc, khiến cho Linh Hoa phải chú ý đến. Quay ngược lại, Linh Hoa vẻ mặt kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm quen thuộc này đã vang lên bên tai của nàng.

- Đã khuya thế này rồi, vì sao ở ngoài đây một mình, lại không nghỉ ngơi ở đáy của khe sâu?

Nhìn Thiên Lân trước mắt, Linh Hoa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Thiên Lân, nhẹ nhàng nói:

- Huynh đã quay về rồi.

Thiên Lân cười trả lời:

- Đúng thế, ta đã quay về rồi, có nhớ ta hay không?

Linh Hoa cười cười, có phần khổ sở khẽ lẩm bẩm:

- Thường xuyên nhớ đến, vẫn luôn mong đợi huynh quay về.

Thiên Lân nhìn Linh Hoa, có phần bất ngờ lên tiếng:

- Vài ngày không gặp, tu vi của muội lại tiến triển rất nhanh, Lâm Phàm thế nào, mọi người có khỏe chăng?

Linh Hoa đáp:

- Từ lúc Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam rồi, nơi này bình yên rất nhiều, mọi người đều khỏe mạnh. Chỉ có Tân Nguyệt sư tỷ đã theo Dịch viên Lâm chưởng giáo, Y Tuyết cô nương mấy người cùng xuôi Nam để ngăn cản Thái Huyền Hỏa Quy, hiện nay còn chưa biết tình hình thế nào. Còn huynh, chuyến đi trung thổ có thuận lợi không?

Thiên Lân trả lời:

- Gặp phải một số chuyện phiền phức, bất quá cuối cùng cũng quay trở về. Nơi đây từ lúc nào đã thêm một số phòng băng vậy, ai làm ra đây, nhìn thấy cũng được đó.

Té ra, Triệu Ngọc Thanh để chuẩn bị phòng tân hôn cho Lâm Phàm và Linh Hoa, đã đặc biệt bảo Tuyết Nhân cùng với Dao Quang xây dựng một số phòng băng ở trên khu vực bằng phẳng, làm phòng tân hôn cho Lâm Phàm và Linh Hoa để thành hôn.

Nhìn những phòng băng trên mặt đất, Linh Hoa vẻ mặt quái dị, khẽ lẩm bẩm:

- Đây đều là nhờ Tuyết Nhân và Dao Quang đại hiệp tự mình ra tay làm nên.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Bọn họ làm vậy để làm gì đây?

Linh Hoa khẽ lẩm bẩm:

- Sớm nay Yến Sơn Cô Ảnh khách đến đây, ông ấy có một tâm nguyện là trước khi rời đi muối thấy muội và sư huynh thành hôn với nhau, sư tổ đã đồng ý rồi. Vào trưa ngày mai, Yến Sơn Cô Ảnh khách sẽ đến đây làm chủ hôn cho bọn muội, huynh có thể quay lại vào lúc đó không, nếu được thì muội rất vui.

Thiên Lân nghe vậy sửng mình, ánh mắt kỳ lạ nhìn Linh Hoa hỏi liền:

- Muội đồng ý sao?

Linh Hoa cười khẽ đáp:

- Đồng ý, đây là tâm nguyện từ trước đến nay của muội.

Thiên Lân nói:

- Nếu như đồng ý, vì sao còn thở dài?

Linh Hoa u oán trả lời:

- Không biết nữa, có lẽ tại muội quá để ý đến, sợ rằng sẽ mất đi. Thiên Lân, huynh nói xem muội và sư huynh có thể sống đến bạc đầu giai lão không, có thể bình an đi đến cuối cuộc đời chăng?

Thiên Lân không đáp mà hỏi ngược lại:

- Vì sao phải hoài nghi, vì sao không khẳng định?

Linh Hoa vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía chân trời, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu quả như có một ngày muội phải rời đi, huynh phải thay muội mà chiếu cố đến sư huynh, chớ để cho huynh ấy quá đau lòng.

Thiên Lân cau mày hỏi lại:

- Rời đi? Muội phải đi đâu?

Linh Hoa bật cười phức tạp, khẽ bảo:

- Đi tìm một thứ đồ vật cho sư huynh.

Thiên Lân không hiểu được nói:

- Đồ vật nào đây?

Linh Hoa lắc đầu bật cười, khẽ trả lời:

- Một thứ đồ vật quý giá, sau này huynh sẽ tự mình biết được, bây giờ thời gian không còn sớm nữa rồi, huynh vội vàng quay về, chi bằng đi nghỉ đây một đêm, sớm mai quay lại mời Mẫu Đơn, Hoa Hồng đến đây, muội hy vọng hôn lễ của muội có thể náo nhiệt một chút.

Thiên Lân chần chừ một chốc, lắc đầu trả lời:

- Ta còn chưa thể nào nghỉ ngơi, chút nữa phải trực tiếp về đến Thiên Nữ phong, sáng sớm mai mới quay lại chúc mừng hai người.

Linh Hoa u oán nói:

- Bây giờ huynh lại quay về à?

Thiên Lân đáp:

- Sau khi ta đi rồi, Băng Nguyên dường như phát sinh không ít chuyện. Muội hãy nói cho ta biết đi, chút nữa ta mới quay về.

Linh Hoa nghe vậy khẽ gật đầu, lập tức đem tất cả mọi chuyện phát sinh ở Băng Nguyên sau khi Thiên Lân đi rồi để kể lại một lượt từ đầu đến đuôi không chút thêm bớt. Nghe xong những lời kể của Linh Hoa, cũng đã mất hết nửa canh giờ, Thiên Lân vô cùng kinh ngạc trước mọi chuyện phát sinh ở Băng Nguyên, cũng có phần để ý đến sự mạnh mẽ của Ngũ Sắc Thiên Vực cùng với những biến cố mà Thiện Từ gặp phải. Trầm tư một chốc, Thiên Lân nói:

- Những chuyện này tạm thời đều đã qua rồi, sớm ngày mai là một ngày thật vui muội với Lâm Phàm kết hôn, muội phải quên hết đau thương, trân trọng thật tốt khoảng ký ức đẹp nhất trong đời của muội, ta chúc phúc cho hai người.

Linh Hoa khẽ than thở trả lời:

- Đáng tiếc Tiểu Hầu không có ở đây, nếu hắn biết muội kết hôn với sư huynh, hắn cũng nhất định sẽ rất mừng cho bọn muội.

Thiên Lân an ủi:

- Không cần phải quá để ý đến, chờ trận tai ách này qua rồi, mọi người chúng ta liền có thể đoàn tụ, lúc đó lời chúc phúc của Tiểu Hầu sẽ bầu bạn với bọn muội đi đến cuối cuộc đời.

Linh Hoa thấp giọng đáp:

- Không biết lúc nào mới có thể gặp được Tiểu Hầu, cũng không biết còn có cơ hội hay không.

Thiên Lân cười trả lời:

- Chớ nghĩ quá nhiều, chúng ta tuổi hãy còn nhỏ, sẽ có cơ hội.

Linh Hoa u oán nói:

- Đúng thế, chúng ta tuổi hãy còn nhỏ.

Thấy Linh Hoa tình cảm nặng nề, Thiên Lân lập tức chuyển sang chuyện khác:

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, muội hãy mau quay về nghỉ ngơi đi, sớm mai chính là ngày vui nhất của muội, ta phải quay về Thiên Nữ phong đây.

Linh Hoa không đáp, khẽ gật đầu, vẫy tay từ biệt Thiên Lân.

Rời khỏi Thiên Hà bình nguyên, Thiên Lân chạy thẳng đến Thiên Nữ phong. Khi đến khu vực gần Thiên Nữ phong, Thiên Lân lập tức phát hiện được khí tức của Mẫu Đơn, trước mắt lóe lên ánh sáng, Mẫu Đơn liền đột ngột xuất hiện ngay trước mặt của Thiên Lân.

Bật cười nhàn nhạt, Thiên Lân lên tiếng:

- Vài ngày không gặp, không ngờ lại nóng lòng như vậy, xem ra quả thật đang nhớ ta rồi.

Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, ánh mắt phức tạp khó nói, trong mắt dường như toát ra ưu tư, lại có mấy phần mừng vui vô cùng.

Thấy Mẫu Đơn không nói câu nào, Thiên Lân lập tức phát hiện lòng nàng đang có tâm sự, lập tức thôi không cười nữa, tiến lên nắm lấy tay Mẫu Đơn cất tiếng hỏi:

- Thế nào rồi, bộ dạng tâm sự trùng trùng như vậy, có phải xảy ra chuyện nào rồi phải không?

Lúc này, Hoa Ảnh cũng đã phát hiện được khí tức của Thiên Lân, từ Thiên Nữ phong bay mình đến đón, xuất hiện bên cạnh Mẫu Đơn.

Liếc qua Hoa Ảnh, Thiên Lân đột nhiên nghĩ đến Hoa Hồng, lập tức đưa mắt nhìn lại đỉnh Thiên Nữ phong, kết quả lại chỉ thấy được Vân Nghê thánh nữ, không thấy hình bóng Hoa Hồng.

Có phần kinh ngạc, Thiên Lân hỏi:

- Hoa Hồng ở đâu, sao lại không có mặt ở đây?

Mẫu Đơn khẽ thở dài đáp:

- Một lời không nói hết được, trước hết trở về rồi mới nói tiếp.

Kéo tay của Thiên Lân, Mẫu Đơn xoay mình bay đi, chốc lát đã cùng với Hoa Ảnh quay về đến Thiên Nữ phong.

Thấy Thiên Lân quay về, Vân Nghê thánh nữ gật đầu với hắn, hoàn toàn không nói gì cả.

Thiên Lân cũng gật đầu như chào hỏi, sau đó đưa mắt quay lại nhìn Mẫu Đơn khẽ hỏi:

- Chuyện thế nào vậy, Hoa Hồng đi đâu rồi?

Mẫu Đơn vẻ mặt kỳ dị, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Lân, khẽ thở dài nói:

- Hoa Hồng quay về rồi.

Thiên Lân khẽ biến sắc mặt, cất tiếng hỏi dồn:

- Quay về? Quay về Hắc Trì Huyền Vực rồi?

Mẫu Đơn cười khổ, gật đầu không nói.

Hoa Ảnh lên tiếng:

- Trong khoảng thời gian công tử rời khỏi Băng Nguyên đó, ta rảnh rỗi liền quay về một chuyến, biết được một số tin tức không hay.

Thiên Lân trầm giọng nói:

- Tin tức thế nào?

Hoa Ảnh liếc Mẫu Đơn, thấy nàng vẫn không hề mở miệng, trong lòng không khỏi nảy cảm xúc khẽ thở dài trả lời:

- Theo ta biết được, Ngũ Sắc Thần Vương vì muốn xâm nhập nhân gian tốt hơn, trước mắt đã tập trung binh lực đối phó với Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, cố gắng trong mười ngày phải chiếm lấy Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, sớm bình định nội loạn. Sau đó, Ngũ Sắc Thần Vương sẽ hội tụ toàn bộ sức mạnh có được của Ngũ Sắc Thiên Vực, tự mình thống lĩnh binh mã tiến vào nhân gian để thực hiện đại kế thống nhất của y.

Thiên Lân khẽ hừ giọng nói:

- Đây chỉ là suy nghĩ một bên muốn có của Ngũ Sắc Thần Vương mà thôi, không nhất định có thể thực hiện.

Hoa Ảnh cười khổ đáp:

- Tuy nói là như vậy, nhưng Ngũ Sắc Thần Vương đã hạ Tất Sát lệnh, trong vòng mười ngày phải diệt cho được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, chuyện này không thể nào thay đổi được.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Ngũ Sắc Thần Vương có thật sự nắm chắc phần thắng không?

Hoa Ảnh đáp:

- Theo ta biết được, hiện nay đại quân của Ngũ Sắc Thần Vương đã ép gần đến Cô Tinh Vân Nhai của Lam Quang Thánh Vực và Huyết Long Tinh Tuyền của Hắc Trì Huyền Vực, một khi đột phá được hai nơi hiểm trở này rồi, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực chắc chắn phải bị diệt vong.

Thiên Lân mày kiếm khẽ cau lại, ánh mắt quay lại nhìn Mẫu Đơn, cất tiếng hỏi:

- Toàn lực phòng ngự cũng không thủ chắc được sao?

Mẫu Đơn thở dài đáp:

- Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền đều là tổng bộ của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, đại quân của Ngũ Sắc Thần Vương đánh ngã được hai nơi này rồi, có thể nói rằng Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực cũng mấy đi đến chín mươi phần trăm của lãnh địa, đến mức nguy cấp mất thành, có thể nói là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, hỏi lại:

- Có cách nào ứng phó được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play