Do đây là lần đầu tiên vận hành bộ pháp quyết, Thiên Lân hiếu kỳ rất nhiều về nó, sau khi hiểu rõ được đường vận hành của pháp quyết rồi, Thiên Lân mới kinh ngạc phát hiện ra rằng, bộ pháp quyết này vô cùng thượng thừa, quả thực là mô tả tốt nhất sức mạnh của gió, không chỉ có được năng lực khống chế gió mà còn có sức mạnh dung hợp sức mạnh của gió và sức mạnh của nước lửa, hình thành một pháp quyết hoàn toàn mới. Hiểu rõ điểm này rồi, Thiên Lân rất cao hứng, chuyên tâm thúc động pháp quyết, rất nhanh chóng tiến vào một lĩnh vực thần kỳ, toàn thân dung nhập vào trong thế giới của gió, cảm nhận sự vô hình của gió, sự phiêu dật của gió. Thời khắc đó, tâm tình Thiên Lân rất thoải mái, hệt như một trận gió thổi qua mạnh mẽ, không ưu không tư, hoàn toản chìm đắm vào trong cảm giác đó. Thời gian vào thời khắc đó phảng phất như dừng lại, Thiên Lân đặt mình vào cảnh giới kỳ diệu, nhìn như suy tư không nhiễm bụi trần, thực tế lại đang âm thầm phát sinh biến hóa, tiến gần đến lĩnh vực thần bí khó lường.

Không biết vào lúc nào, Thiên Lân đột nhiên mở to mắt ra, đôi mắt trong sáng lấp lánh như nước, khiến người ta cảm thấy như gió phiêu dật, êm ái như nước, nóng bỏng như lửa. Thời khắc đó, khóe miệng Thiên Lân lộ ra một nụ cười, toàn thân có biến hóa rất rõ ràng, trong tự tin thêm một phần phiêu dật, trong nho nhã lại thêm một phần bình thản, xem ra mê người vô cùng, ngập tràn sức hấp dẫn không sao nói được. Cười khẽ một tiếng, khí chất kỳ lạ trên người Thiên Lân lập tức thu lại, hắn khôi phục bộ dạng tinh nghịch bướng bỉnh bình thường, lẩm bẩm tự nói:

- Pháp quyết này rất kỳ diệu, phái lấy một cái tên vang dội, chi bằng lấy tên Phong Thần quyết, vừa hay xứng đôi với Băng Thần quyết của ta.

Dứt lời, Thiên Lân nghĩ lại thấy Phong Thần quyết cũng không dở, vì thế liền đặt cho bộ pháp quyết này cái tên là Phong Thần quyết. Nghĩ được cái tên hay rồi, Thiên Lân lại nở một nụ cười, cúi đầu nhìn xuống cảnh sắc dưới chân, phát hiện đã bay ra khỏi địa giới trung thổ, đến dải đất biên giới của Băng Nguyên, phía trước là một màn trắng xóa, có tuyết lớn đang rơi. Lúc này, hoàng hôn đã qua, màn đêm sắp buông xuống. Thiên Lân nhìn thấy bão tuyết trùm khắp cả trời đất, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc. Hơi trầm ngâm một chút, Thiên Lân giảm tốc độ chậm lại, hơn nữa còn hạ thấp cao độ, giữ một khoảng cách khoảng chừng trăm trượng với mặt đất. Chốc lát sau, Thiên Lân đột nhiên dừng lại, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía trước, đập vào mắt chỉ có bông tuyết mênh mang trắng xóa, nhưng sau những bông tuyết đó, lại có một bóng người không dễ gì phát hiện được. Chầm chậm bay đến, Thiên Lân tiến gần đến bóng người đó, cuối cùng dừng lại cách chừng hai trượng, cẩn thận quan sát người kia. Trong bão tuyết, người đó toàn thân trắng xóa như tuyết, đang quay lưng lại Thiên Lân, quanh người có một kết giới vô hình ngăn cách hoa tuyết ở bên ngoài, lúc này tuyết đọng đã che phủ nửa thân người kia, có thể thấy được người đó đến đây đã không ít thời gian.

Khẽ cau mày lại, Thiên Lân hỏi:

- Ngươi chờ ta?

Người đó lạnh lẽo đáp:

- Ta đang chờ một người sắp chết.

Thiên Lân nhướng cao chân mày, cười lạnh nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi có chờ được không?

Người đó không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy thế nào?

Thiên Lân hừ giọng đáp:

- Ta thấy ngươi không phải chờ người mà đang tìm cái chết.

Nghe vậy bật cười, người đó đột nhiên xoay mình, đôi mắt sắc bén hệt như dã thú chăm chú nhìn Thiên Lân, giọng nói kiêu ngạo đáp:

- Miệng lưỡi thật sắc bén, quả thật không hổ là con của Lục Vân.

Thiên Lân nhìn người trước mắt, phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, tướng mạo đường đường rất có dáng nhân tài, lại có mấy phần khí chất văn nhã. Người trung niên này vẻ mặt bình thản, tay phải cầm một cây quạt xếp, tay trái giữ một thanh trường kiếm, mơ hồ toát ra khí tà sát.

Chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay của người đàn ông trung niên, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, trầm giọng nói:

- Ngươi thật ra là ai, vì sao gây sự với ta?

Người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén, lạnh lùng kiêu ngạo đáp:

- Không cần phải hỏi ta là ai, ta chỉ đến đây để phân cao thấp với ngươi.

Thiên Lân hỏi lại:

- Ngươi muốn giết ta?

Người đàn ông trung niên khẽ hừ giọng đáp:

- Thế thì phải coi số mạng của ngươi, ta cho ngươi cơ hội ba chiêu để phân cao thấp, nếu như ngươi thua rồi hãy để lại tính mạng của mình.

Thiên Lân hừ lạnh hỏi:

- Nếu ta thắng thì sao?

Người đàn ông trung niên ánh mắt khẽ giương lên, lớn giọng nói:

- Nếu ngươi thắng, mặc cho ngươi đi tùy ý.

Thiên Lân cười lớn đáp:

- Tính toán như ý thật tốt đẹp, ngươi thấy ta sẽ đại lượng như vậy, sau khi mệt mỏi rồi sẽ tha cho ngươi sống sót rời đi?

Người đàn ông trung niên âm lạnh trả lời:

- Ngươi muốn giết ta?

Thiên Lân ngạo nghễ đáp:

- Kẻ giết người thì người giết lại.

Người đàn ông trung niên cười giận nói:

- Hay cho khẩu khí thật cuồng vọng, ta hôm nay muốn xem thử ngươi thật sự có được bao nhiêu bản lĩnh.

Thiên Lân cười lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Nếu như ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, thế thì ta giúp cho ngươi toại nguyện.

Lời còn vang bên tai, khí lạnh trên người của Thiên Lân đã tràn ra, chỉ trong chốc lát đã đóng băng khu vực lân cận, vây chặt lấy người đàn ông trung niên tại chỗ.

Bật cười thu hút, Thiên Lân không hề thừa cơ tấn công, hắn chỉ yên yên lặng lặng nhìn người đàn ông trung niên, khóe miệng toát ra một nụ cười quỷ bí. Bật cười khinh thường, người đàn ông trung niên tay phải phất lên, cây quạt xếp trong tay mở ra, lập tức phát xuất một cơn cuồng phong đánh nát tất cả những khối băng trên mình, xua tan băng tuyết chung quanh đó. Trong cuồng phong, người đàn ông trung niên chầm chậm bay lên, khí thế cả người vút lên tận trời, rất có bộ dạng coi thường cả thiên hạ.

Thiên Lân đứng yên tại chỗ, vẻ mặt quái dị, cười tà đạo nói:

- Ngươi từ xa đến là khách, chiêu thứ nhất ta nhường cho ngươi.

Người đàn ông trung niên hừ khẽ một tiếng, quát lên:

- Giao chiến công bình, không cần ngươi phải nhường cho ta, ra tay đi.

Thiên Lân nhắc nhở:

- Nếu như ta ra tay rồi, sẽ không còn cơ hội cho ngươi ra tay, ngươi tốt nhất suy nghĩ cho cẩn thận.

Người đàn ông trung niên cười lớn nói:

- Hay cho giọng điệu dọa người cuồng vọng, đáng tiếc còn chưa dọa ta sợ được.

Thiên Lân cười lạnh đáp trả:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi có biết được thân phận của ta trên Băng Nguyên không?

Người đàn ông trung niên bật cười khinh bỉ đáp:

- Ngươi muốn nói ngươi xưng hiệu là thần Băng Nguyên phải không?

Thiên Lân cười lạnh lẽo trả lời:

- Nếu như đã biết lai lịch của ta, ngươi chắc chắn không buông bỏ đi cơ hội vừa rồi.

Người đàn ông trung niên khinh thường đáp:

- Chỉ bằng vào thần Băng Nguyên thì còn chưa đủ khiến ta sợ hãi.

Thiên Lân cười giận nói:

- Như vậy, ta sẽ cho ngươi được thưởng thức mùi vị của hối tiếc.

Người đàn ông trung niên không thèm để ý, điềm đạm đáp:

- Cứ thể hiện bản lĩnh của ngươi, cho ta được xem thử ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.

Thiên Lân âm lạnh nói:

- Ngươi hãy mở to mắt của mình ra, chiêu thứ nhất ta sẽ hủy diệt cơ thể huyết nhục của ngươi.

Người đàn ông trung niên nghe vậy cười lớn, mặt không hề tin thúc giục:

- Đến đây, xem thử ngươi nói quá sự thực không.

Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Chú ý, ta bắt đầu tiến công rồi.

Dứt lời, Thiên Lân vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng trên thân thể của người đàn ông trung niên lại lập tức kết băng, một luồng khí cực lạnh âm thầm ập đến, tác dụng lên thân thể của người đàn ông trung niên, không những ngưng đọng cơ thể huyết nhục của y, khí lạnh còn ép thẳng vào kinh mạch toàn thân y, điên cuồng xâm thực lấy thân thể của y. Phát hiện được nguy hiểm, người đàn ông trung niên triển khai phản kích, toàn thân hiện lên ngọn lửa đỏ rực chống lại Băng Thần quyết của Thiên Lân. Bật cười tàn khốc, Thiên Lân không nói gì cả, ánh mắt sắc bén ẩn chứa sát khí, ý niệm giết người vô hình phối hợp với Băng Thần quyết triển khai tấn công đồng thời đối với người đàn ông trung niên. Thời khắc đó, người đàn ông trung niên chấn động thân thể, miệng phát tiếng gào thét, nhưng thân thể vẫn không thể nào nhúc nhích, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng, ngọn lửa quanh mình bị khí lạnh nuốt chửng nhanh chóng tắt ngấm.

Gầm giận một tiếng, người đàn ông trung niên cảm nhận được uy hiếp, sức mạnh toàn thân nhanh chóng hội tụ lại, phát xuất một sóng chấn động cực mạnh với ý đồ đánh nát băng cứng quanh mình. Thiên Lân ánh mắt lạnh lẽo, sát khí ép người, chỉ trong ý niệm lóe lên, Băng Thần quyết lại tiếp tục gia tăng uy lực, sức mạnh băng hồn lạnh lẽo vô cùng của nó cùng với sức xuyên thấu không gì chống được lập tức tràn vào toàn thân kinh mạch của người đàn ông trung niên, thoáng cái đã ngưng đọng chân nguyên trong người của y, phá nứt vỡ kinh mạch toàn thân của y. Thời khắc đó, người đàn ông trung niên trong mắt toát ra sự kinh hãi, rõ ràng thực lực của Thiên Lân cực mạnh vượt quá khỏi sức tưởng tượng, đây là chuyện mà trước đây y chưa từng dự liệu được.

Gào lên như rách phổi, người đàn ông trung niên phát ra tiếng kêu bất cam, ý đồ vãn hồi thế cục, đáng tiếc thời khắc đó thì cơ thể huyết nhục của y đã bị phân năm xẻ bảy, theo công kích của Thiên Lân đã hóa thành từng mảnh từng khối, rơi xuống đầy mặt đất. Gầm giận một tiếng, nguyên thần của người đàn ông trung niên lơ lửng giữa không trung, căm tức trừng Thiên Lân, hận thù nói:

- Tiểu tử, ta muốn nghiền ngươi ra thành từng mảnh.

Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, không chút tức giận, hờ hững nói:

- Chiêu thứ hai, ta phải khiến ngươi bị diệt cả hồn lẫn xác.

Người đàn ông trung niên nghe vậy gầm giận, không kịp phản bác, lập tức triển khai công kích. Chỉ nghe một tiếng vang lên giòn tan, trường kiếm ra khỏi vỏ, tà khí kinh trời lập tức khuếch tán cùng với kiếm khí tàn nhẫn vô cùng, chỉ trong chốc lát đã bao trùm lấy toàn thân Thiên Lân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play