Gió lạnh gào thét, bão tuyết quá lớn. Trên đỉnh Thiên Nữ phong, ba người phụ nữ đang nhìn ra xa xăm. Từ khi Hoa Ảnh rời đi đến nay, Mẫu Đơn và Hoa Hồng cứ mãi đứng ở trên đỉnh núi, cùng với Vân Nghê thánh nữ thưởng thức trận bão tuyết hiếm thấy này. Trận bão tuyết này kéo dài đã ba ngày hai đêm, không hề có chút dấu hiệu giảm bớt nào cả, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, khiến cho người ta ai cũng cảm thấy như trời sắp sập. Hoa Ảnh rời đi đã được hai ngày, trong lúc này Mẫu Đơn và Hoa Hồng có phần lo lắng, thỉnh thoảng tâm thần lại có lúc không an, điều này khiến cho hai người rất bất an, mơ hồ có cảm giác không tốt lành gì. Trong lúc yên lặng, thân thể Hoa Hồng chấn động, nghiêng đầu nhìn Mẫu Đơn, quan sát vẻ mặt của nàng.

Phát hiện được khác thường của Hoa Hồng, Mẫu Đơn nhẹ nhàng hỏi lại:

- Thế nào rồi?

Hoa Hồng u oán đáp:

- Ta trong lòng không an, dường như có chuyện gì đó phát sinh.

Mẫu Đơn thở dài trả lời:

- Ta cũng cảm nhận tâm tình không yên, phỏng chừng Lam Quang Thánh Vực đã có chuyện.

Hoa Hồng đề nghị:

- Hay là chúng ta lập tức quay về?

Mẫu Đơn lắc đầu trả lời:

- Ta nghĩ qua rồi, nếu như thật sự có chuyện phát sinh, hai người chúng ta cho dù có quay về kịp cũng không sao đảo chuyển được cục diện.

Quay đầu nhìn lại, Hoa Hồng ánh mắt nhìn ra mông lung, chỉ thấy ánh trắng lóe lên, Khiếu Thiên lại xuất hiện ở nơi đó.

Thấy vậy, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đồng thời bay đến bên cạnh Khiếu Thiên, Mẫu Đơn mở miệng hỏi đầu tiên:

- Ông sao lại đến đây, Dạ Mộ Bạch đâu?

Khiếu Thiên đáp:

- Công chúa không đến, để ta một mình đến đây, truyền một lời nhắn.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Lời nhắn thế nào?

Khiếu Thiên đáp:

- Chúng ta mới biết từ miệng của Yến Sơn Cô Ảnh khách, Thiên Nữ phong này có ẩn chứa một bộ Tà Hoàng quyết. Công chúa muốn ta báo cho hai cô biết, nếu Thiên Lân quay lại, cần phải khiến hắn tìm cho được Tà Hoàng quyết, nghe nói điều này có liên quan rất lớn đến hạnh phúc của Thiên Lân.

Hoa Hồng kinh ngạc nói:

- Tà Hoàng quyết? Đó là thứ đồ chơi gì vậy?

Khiếu Thiên trả lời:

- Ta cũng không hiểu rõ lắm, nghe nói đó là một bộ pháp quyết thượng thừa, rất là thần bí.

Mẫu Đơn hỏi tiếp:

- Có phải Dạ Mộng công chúa dặn ông đặc biệt chạy đến đây nói cho chúng ta biết không?

Khiếu Thiên đáp:

- Đúng thế, công chúa đặc biệt dặn dò như vậy, xem bộ dạng rất thành thật.

Mẫu Đơn nói:

- Như vậy, bộ Tà Hoàng quyết này chắc chắn không hề đơn giản.

Khiếu Thiên trả lời:

- Nghe nói cùng dương danh ngang với Thánh Hoàng quyết, Bá Hoàng quyết, Ma Hoàng quyết.

Hoa Hồng thở dài lên tiếng:

- Đáng tiếc Thiên Lân đã xuôi Nam vào trung thổ, không biết lúc nào mới quay về.

Khiếu Thiên trả lời:

- Thiên Lân xuôi Nam vào trung thổ là vì Ngọc Tâm, một khi đã có được tin tức rồi thì chắc chắn sẽ quay về, mọi người không cần phải quá lo lắng.

Mẫu Đơn đáp:

- Đa tạ ông, chúng ta sẽ nói chuyện này cho Thiên Lân.

Khiếu Thiên nói:

- Như vậy, ta trước tiên cáo từ ở đây, mọi người bảo trọng nhé.

Khẽ gật đầu, Khiếu Thiên sau đó lóe lên biến mất, rời khỏi nơi đó ngay.

Tung mình hạ xuống, Mẫu Đơn và Hoa Hồng quay lại đỉnh núi, đem chuyện Tà Hoàng quyết nói với Vân Nghê thánh nữ.

Biết được chuyện này rồi, Vân Nghê thánh nữ khẽ cau mày, trầm ngâm rồi trả lời:

- Ta đến nơi đây đã được hai ngàn năm, lại chưa từng biết đến chuyện Tà Hoàng quyết, quả thật khiến ta có phần nghi ngờ.

Hoa Hồng nói:

- Dạ Mộng công chúa nếu như đặc biệt để Khiếu Thiên đi truyền lời, chắc chắn cũng không phải là giả trá gì. Chờ sau khi Thiên Lân quay về rồi, mới bảo hắn tìm kiếm thế nào, nói không chừng có thể tìm được.

Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:

- Đáng tiếc không biết khi nào Thiên Lân mới quay về.

Vân Nghê thánh nữ khẽ trầm lặng, nhẹ nhàng nói:

- Không cần phải lo lắng, Thiên Lân sẽ nhanh chóng quay về thôi.

Hoa Hồng kinh ngạc hỏi lại:

- Thật không? Thế thì quá tốt rồi.

Vân Nghê thánh nữ cười khẽ đáp:

- Vài ngày chia tay mà các ngươi đã không nỡ như vậy, tương lai hắn nếu đi xa, các ngươi chẳng phải sẽ mòn mỏi đợi chờ sao?

Hoa Hồng đỏ mặt, phản bác lại:

- Ta sẽ không mòn mỏi như vậy.

Mẫu Đơn nghe đến việc Thiên Lân sẽ nhanh chóng quay về, mặt liền nở nụ cười mơ hồ, đối với sự giễu cợt của Vân Nghê thánh nữ cũng không hề để ý chút nào, ngược lại mỉm cười trả lời:

- Nếu như quả thật có một ngày như vậy, ta sẽ theo hắn đi xa.

Vân Nghê thánh nữ khẽ lẩm bẩm:

- Thỉnh thoảng chia ly sẽ làm tình cảm thêm sâu đậm, đối xử giữa người và người là một loại học vấn cao thâm, cần thời gian để tích lũy.

Hoa Hồng nói:

- Có lẽ có một ngày ta sẽ hiểu được hàm ý trong câu nói của bà, nhưng trước mắt ta lại không cách nào hiểu được.

Vân Nghê thánh nữ đáp:

- Có một số chuyện vĩnh viễn không hiểu lại là một loại hạnh phúc, cái gì cũng hiểu biết lại trở thành một loại đau khổ.

Hoa Hồng không nói gì nữa, chìm vào suy tư, ngầm ngẫm nghĩ ý nghĩa trong câu nói của Vân Nghê thánh nữ.

Mẫu Đơn dường như hiểu được, trong mắt lóe qua một chút khác lạ, yên yên lặng lặng nhìn về phía xa xăm.

Tuyết, như lông ngỗng lớn che phủ khắp trời đất, cuồng phong gào thét tràn lan khắp nơi, bao trùm cả trời đất. Thiên Nữ phong là một ngọn núi đơn độc ngạo nghễ trong gió tuyết, cứ mặc cho gió thổi tuyết rơi, cứ tự nhiên ngạo nghễ bất động. Đột nhiên, giữa không trung phía Bắc Thiên Nữ phong cách chừng ba chục dặm xuất hiện một cơn gió lốc, thế đến thật kỳ quái, cứ vội vã đi như vậy, chớp mắt đã không còn bóng dáng. Thời khắc đó, Mẫu Đơn và Hoa Hồng trên Thiên Nữ phong vẻ mặt hơi lay động, cùng quay đầu nhìn về phía Bắc, trong mắt toát ra sự kinh ngạc.

Quay đầu lại, Mẫu Đơn nhìn Hoa Hồng, kinh ngạc nói:

- Chính là khí tức của Hoa Ảnh, cô ta quay lại rồi.

Hoa Hồng đáp:

- Ta cảm ứng được, nhưng ta có cảm giác không an lành.

Mẫu Đơn nghe vậy biến sắc, u oán nói:

- Ta cũng có cảm giác đó, xem ra Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực quả thật có chuyện rồi.

Hoa Hồng tiếp lời:

- Ngoài chuyện này ra, sự xuất hiện của Hoa Ảnh cũng sẽ mang lại phiền toái cho chúng ta.

Mẫu Đơn có phần bất ngờ, ngầm quan sát qua tình hình chung quanh, ngạc nhiên nói:

- Chính là Thiên Ngô thần tướng!

Hoa Hồng khẽ gật đầu, không nói gì cả. Lúc này, trên tầng không của Thiên Nữ phong ánh sáng lấp lánh, Hoa Ảnh và Tiểu Lan phá không xuất hiện, bay thẳng đến Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Vừa gặp Tiểu Lan, Mẫu Đơn lập tức khẽ biến sắc mặt, một cảm giác bất an sâu sắc lại dâng tràn trong lòng.

- Tiểu thư, tiểu thư quả thật ở nơi này.

Tung mình hạ xuống, Tiểu Lan thoáng cái đã đến bên cạnh Mẫu Đơn, tâm tình có phần kích động.

Mẫu Đơn khẽ gật đầu, tận sức giữ tâm trạng bình tĩnh, hỏi lại:

- Ngươi thế nào ... Cẩn thận! Chính là Thiên Ngô thần tướng và Tứ tinh quân.

Không kịp quan tâm hỏi han, Mẫu Đơn lập tức ngửng đầu nhìn lên không trung, phát xuất âm thanh cảnh cáo.

Lúc này, mấy người Thiên Ngô thần tướng đang tiến lên đột ngột dừng lại, ai nấy vẻ mặt toát ra sự kinh ngạc. Cách nhau chừng trăm trượng, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chăm chú nhìn năm người phụ nữ trên Thiên Nữ phong, ánh mắt dừng lại ở Vân Nghê thánh nữ một chốc, sau đó quay sang nhìn Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Đối với Hoa Ảnh và Tiểu Lan, Thiên Ngô thần tướng dường như nhìn không thuận mắt, gần như chỉ quét mắt qua một chút, sau đó lập tức chăm chú nhìn lên tầng mây, dường như đang tìm kiếm sự tồn tại nào đó.

Tứ tinh quân theo sát bên Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, thấy ông ta trầm ngâm không nói, Huyền Vũ lập tức mở miệng lên tiếng:

- Cung chủ, nơi này dường như có cao thủ thần bí đang ẩn mình, chúng ta có phải phân binh hai đường không?

Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục thôi không nhìn lên mây cao, liếc Tứ tinh quân rồi lạnh lùng nói:

- Các ngươi có thể thu thập năm người ở bên dưới đó không?

Chu Tước đáp:

- Nếu như không có gì bất ngờ, chắc không phải là chuyện khó khăn.

Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ giọng nói:

- Phải vậy không? Thế thì các ngươi sao không thử qua.

Tứ tinh quân nghe vậy, đưa mắt ra hiệu cho nhau, sau đó tung mình hạ xuống thẳng đỉnh Thiên Nữ phong.

Nhưng nói ra thật kỳ quái, vào thời khắc Tứ tinh quân đang tung mình hạ xuống, gió tuyết gần Thiên Nữ phong đột nhiên ngừng lại, một luồng sức mạnh trói buộc không gian tràn ngập cả khu vực này, lập tức khóa chặt Tứ tinh quân giữa không trung, thân thể căn bản không cách nào nhúc nhích được.

Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ánh mắt hơi biến, trầm giọng nói:

- Người nào đó, ra đi!

Bốn bề không có người trả lời, yên lặng như tờ, Tứ tinh quân vẫn tiếp tục bị trói buộc giữa không trung, tình hình thật chật vật khó chịu. Vân Nghê thánh nữ nhìn Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, khẽ bảo:

- Đất thanh u, người sống xin tránh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play