Lâm Y Tuyết khẽ gật đầu, lập tức bắn mình ra ngoài, không bao lâu đã ra khỏi động sâu, bay qua mặt nước đến bên cạnh mọi người. Cất bước tiến lên, Hứa Khiết kéo tay áo của Lâm Y Tuyết, cất tiếng hỏi:

- Sao vậy, không gặp nguy hiểm gì cả chứ?

Lâm Y Tuyết cười nói:

- Mẹ yên tâm, ở đó không có gì nguy hiểm, chỉ hội tụ một luồng khí Huyền Âm thôi, đã được con hút vào trong người rồi, tin chắc sau này con tu luyện sẽ được lợi ích nhất định.

Hứa Khiết vui mừng nói:

- Như vậy thì tốt rồi.

Lâm Vân Phong trả lời:

- Đi thôi, chúng ta đã mất thời gian ở đây không ít rồi.

Tung mình bay lên không, Lâm Vân Phong dẫn mấy người Tân Nguyệt, Hứa Khiết tiếp tục lên đường, đi xuyên qua Tu Di sơn.

Lần này, chuyện đầm nước xem qua là trùng hợp, thực tế lại có nguyên nhân của nó. Tuy mọi người đều thấy kỳ quái, nhưng ai cũng không hề suy nghĩ cẩn thận, vì thế sơ sót rất nhiều chuyện. Đối với tương lai, đối với thiên hạ, hành động lần này ở đầm nước hết sức quan trọng, nhưng lúc này đây, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Dương Thiên, Tân Nguyệt mấy người hoàn toàn còn chưa ý thức được điểm này, Lâm Y Tuyết cũng không hề hiểu rõ nguyên nhân bên trong đó.

Đón gió mà đứng, Khiếu Thiên nhìn về phía Thiên Hà bình nguyên, trong mắt toát ra vẻ quan tâm lo lắng. Từ khi đi theo Dạ Mộ Bạch rồi, Khiếu Thiên thường xuyên cứ dầm mình trong băng tuyết đầy người, từ xa xa nhìn lại những đồng bạn quen thuộc kia đang trải qua bao phen hoạn nạn, hết lần này đến lần khác. Vì thế, Khiếu Thiên vô cùng lo lắng, mỗi lần đều hận mình không thể xông lên hỗ trợ đồng bạn, nhưng Dạ Mộ Bạch lần nào cũng đều ngăn lại. Trước đây, mọi người Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực giao chiến, từ khi bắt đầu thì Khiếu Thiên và Dạ Mộ Bạch đã hiểu rõ hoàn toàn, hai người ngầm quan sát, lại hoàn toàn không hề nhúng tay vào. Mãi đến khi phe Đằng Long cốc gặp nguy hiểm, Khiếu Thiên hết sức thỉnh cầu thì Dạ Mộ Bạch mới đáp ứng hỗ trợ. Hiện nay, Khiếu Thiên và Dạ Mộ Bạch vẫn ở trên một ngọn núi băng cách Thiên Hà bình nguyên vài chục dặm, vừa thưởng thức mùi vị gió tuyết, vừa quan sát tình hình Băng Nguyên.

Chăm chú nhìn rất lâu, Khiếu Thiên âm thầm quay đầu nhìn lại Dạ Mộ Bạch vẻ mặt bình thản bên cạnh, trong lòng có một cảm giác không nói ra được. Ở chung với nhau vài ngày, Khiếu Thiên đã quen với sự lạnh lẽo của Dạ Mộ Bạch, cũng thích ứng với tính cách kiệm lời ít nói của cô ta, hai người đối xử cũng không tệ. Nhưng Khiếu Thiên không biết được, Dạ Mộ Bạch cứ ở Băng Nguyên không có mục đích gì cả, làm một người quan sát, thật ra cô ta có mục đích thế nào, ý đồ thế nào, làm vậy là để làm gì đây?

Phát hiện được sự chăm chú nhìn của Khiếu Thiên, Dạ Mộ Bạch quay sang nhìn ông, giọng điềm nhiên hỏi lại:

- Làm gì mà nhìn ta dữ vậy?

Khiếu Thiên đáp:

- Ta muốn nhìn cô cho rõ, thật ra cô đến thế gian để làm gì đây?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Chuyện này từ ban đầu ta đã nói với ông rồi, ta đến chính là an bài của định mệnh, chỉ để ấn chứng một đoạn duyên số.

Khiếu Thiên cất tiếng hỏi lại:

- Cái mà cô nói là ấn chứng một đoạn duyên số, chính là không đếm xỉa đến gì, lạnh lẽo bàng quan mà nhìn?

Dạ Mộ Bạch cười hỏi lại:

- Ông thấy như thế nào gọi là duyên số?

Khiếu Thiên đáp:

- Duyên số chính là duyên của định mệnh, do ý trời an bài.

Dạ Mộ Bạch lắc đầu trả lời:

- Ông như vậy chính là lý giải bề mặt, góc nhìn của người đời phần lớn cũng giống như ông. Nhưng trên thực tế, duyên số còn có một loại giải thích khác.

Khiếu Thiên nghi ngờ hỏi lại:

- Giải thích thế nào?

Dạ Mộ Bạch dời mắt sang nhìn bão tuyết đầy trời, cười thần bí đáp:

- Thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt, hai con đường vốn dĩ không thể nào cắt nhau lại đột nhiên gặp nhau, đó gọi là duyên số.

Khiếu Thiên ngạc nhiên nghi ngờ nói:

- Như vậy là trùng hợp, hoàn toàn không phải là duyên số.

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Trùng hợp là duyên số, chỉ phân thành lành hay dữ mà thôi.

Khiếu Thiên nói:

- Như vậy, cái mà cô nói ấn chứng duyên số chính là tùy ngộ nhi an, mọi thứ thuận theo tự nhiên của nó?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Đúng thế, ông cảm thấy chỗ nào không đúng chăng?

Khiếu Thiên hừ giọng trả lời:

- Nếu là thuận theo tự nhiên, vì sao mỗi lần bằng hữu của gặp nạn, ta thỉnh cầu cô giúp thì cô đều cự tuyệt không làm?

Dạ Mộ Bạch cười nói:

- Cái gọi là duyên số chỉ có thể nhìn từ xa xa. Định mệnh của bọn họ đã có trời cao sớm an bài rồi.

Khiếu Thiên phản bác lại:

- Nếu như sớm có an bài rồi, cô có nhìn hay không thì có quan hệ gì đâu? Vì sao phải ở mãi nơi này không chịu rời đi?

Dạ Mộ Bạch điềm nhiên đáp:

- Rất nhiều khi, lên xuống ảo diệt của sinh mạng khiến người ta rất khó mà quên. Chỉ khi ông thấy nhiều rồi mới hiểu rõ được, thực ra trong đó ẩn chứa rất nhiều chua xót. Cứ như ông hiện nay, nhìn thấy những người thân trải qua ma nạn, trong lòng không khỏi có ràng buộc. Nếu như những người ở đây không hề quen biết với ông, định mệnh của bọn họ đối với ông sẽ có một cảm giác khác. Đời người thực ra không thể có quá nhiều ràng buộc, nếu không lòng ông sẽ nhiễm lấy bụi trần.

Khiếu Thiên khổ sở nói:

- Thân trong bụi trần, làm sao không nhiễm lấy trần duyên?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Đó là từ trước. Sau này, ông theo ta rồi sẽ thoát khỏi hồng trần, không nhiễm bụi trần, dùng tâm trạng bình thường để quan sát vạn vật thế gian, làm một người bàng quan siêu nhiên, lãnh hội huyền cơ của định mệnh, an bài của trời cao.

Khiếu Thiên nghe vậy, có phần bất ngờ, nghi hoặc nói:

- Cô muốn ta cũng biến thành ra như cô, coi thường nhân gian?

Dạ Mộ Bạch lắc đầu nói:

- Đây hoàn toàn không phải coi thường nhân gian, mà là bàng quan mọi chuyện. Đáng tiếc nhất thời ông còn chưa hiểu rõ được. Đi thôi, ở đây cũng đã lâu rồi, chúng ta đổi sang một chỗ khác.

Khiếu Thiên kinh ngạc nói:

- Cô muốn rời khỏi Băng Nguyên?

Dạ Mộ Bạch cười đáp:

- Chớ có hỏi nhiều, ông chỉ cần đi theo ta.

Thân thể xoay chuyển, đột nhiên tan biến, Dạ Mộ Bạch cứ thần bí như vậy không còn thấy nữa. Khiếu Thiên có phần kinh hãi, may mà đã theo Dạ Mộ Bạch một khoảng thời gian, biết được tính cách của cô ta, lập tức thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt đã biến mất.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người hiện ra. Khiếu Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt, có phần bất ngờ nói:

- Vẫn là Băng Nguyên, cô thật ra muốn làm gì đây?

Dạ Mộ Bạch hoàn toàn không trả lời, quay lưng lại với Khiếu Thiên, chuyển mình tiến đến vài chục trượng, sau đó mới dừng lại.

Khiếu Thiên thấy kỳ quái, lập tức xoay mình tra xét, ai ngờ một bóng người bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của ông. La lên thất thanh, Khiếu Thiên lóe lên xông đến bên cạnh Dạ Mộ Bạch, nhìn bóng người ở trước mặt cách vài trượng, vọt miệng hỏi:

- Xà Thần, ngươi làm gì ở đây?

Liếc Khiếu Thiên, Xà Thần điềm nhiên đáp lại:

- Ngươi phải hỏi người ở bên cạnh mình, vì sao lại mang ngươi đến ra mắt ta.

Khiếu Thiên nghe vậy tỉnh lại, quay đầu nhìn Dạ Mộ Bạch, trong mắt đầy sự không hiểu.

Dạ Mộ Bạch vẻ mặt bình thản, không để ý gì đến ánh mắt của Khiếu Thiên, yên yên lặng lặng nhìn Xà Thần, khẽ lẩm bẩm:

- Lâu lắm rồi không gặp, ngươi vẫn nhàn nhã dạo chơi.

Xà Thần đáp:

- Nhàn nhã dạo chơi với ta và ngươi bất quá chỉ là một cách giết thời gian mà thôi.

Dạ Mộ Bạch nói:

- Thái Huyền Hỏa Quy đã rời đi rồi, ngươi lại vẫn ở đây chờ đợi.

Câu này có phần kỳ quái, Khiếu Thiên căn bản nghe mà không hiểu được. Xà Thần điềm nhiên lên tiếng:

- Ta định sẵn phải chờ đợi nơi này, không cách nào rời đi được.

Dạ Mộ Bạch nói:

- Ngươi đang chờ đợi định mệnh, hay là chờ đợi thay đổi?

Xà Thần đáp:

- Ngươi hà tất phải hỏi khi đã biết rõ làm gì.

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Thế gian này có rất ít người mà ta nhìn không thấu suốt, ngươi là một trong những người đó.

Xà Thần nói:

- Người biết là đau khổ, nhìn không thấu suốt càng tốt, không phải đau buồn.

Dạ Mộ Bạch gật đầu trả lời:

- Đúng thế, ta cũng chán ghét việc liếc mắt đã nhìn thấu suốt người, cảm giác rất bất đắc dĩ.

Xà Thần cười nói:

- Đó chính là ưu điểm của ngươi, bẩm sinh đã vậy.

Dạ Mộ Bạch nói lại:

- Đây là kiếp nạn của ngươi, định sẵn khó mà tránh được.

Xà Thần mất đi nụ cười, u oán đáp lại:

- Lòng nếu không có ý niệm, không nhiễm bụi trần. Ta nếu như không van xin, hà tất phải đến đây?

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Lòng tốt giải tai ách, một ý niệm đã trở nên thành bại.

Xà Thần chần chừ rồi nói:

- Chỉ đáng tiếc ta đã định sẵn phải chịu một số tai nạn.

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Vài ngàn năm trôi qua, ai có thể không bị kiếp nạn. Chuyện này đối với ngươi bất quá cũng chỉ là một cuộc khảo nghiệm.

Xà Thần vẻ mặt bình thản, không muốn nói nhiều, nhìn qua Khiếu Thiên bên cạnh một lúc, khẽ lẩm bẩm:

- Đây là duyên số của ngươi, ông trời đã an bài.

Dạ Mộ Bạch không trả lời gì, điềm nhiên đáp:

- Duyên số định mệnh, hoa Đàm hiện ra ba lần.

Xà Thần tiếp:

- Một đến một đi, công đức viên mãn. Ta nên chúc mừng cho ngươi.

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Hạnh phúc của ta cho tới giờ rất đơn giản, không cần như vậy.

Xà Thần cười cười, chuyển sang nhìn ra xa xăm, khẽ lẩm bẩm:

- Sông băng tan chảy, mặt đất ấm lại. Cảnh tượng ngày xưa sắp lại xuất hiện.

Dạ Mộ Bạch nói:

- Thế thì cần thời gian, hoàn toàn không phải bây giờ.

Xà Thần vẻ mặt kỳ quái, khẽ lẩm bẩm:

- Ngươi đến gặp ta không phải chỉ để ôn chuyện cũ đơn giản, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.

Dạ Mộ Bạch liếc Xà Thần, điềm nhiên đáp:

- Ta đến đây là muốn hỏi một chuyện.

Xà Thần kinh ngạc nói:

- Trên thế gian có chuyện gì mà ngươi không biết đây?

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Tộc Dạ Mộng tuy có được sức mạnh thông hiểu vạn vật, lại hoàn toàn không phải vạn năng.

Xà Thần khẽ gật đầu, hỏi lại:

- Chuyện như thế nào?

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Thế gian có một môn pháp quyết tên là Thánh Hoàng quyết, ngươi có biết tung tích của nó ở đâu không?

Xà Thần nghe vậy chấn động, kinh ngạc đáp:

- Thánh Hoàng quyết? Đây là một kỳ học thời thượng cổ thất truyền đã lâu năm rồi, ngươi sao đột nhiên hỏi đến chuyện này vậy?

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Không có gì, ta chỉ muốn biết tung tích của Thánh Hoàng quyết mà thôi.

Xà Thần khẽ cau chặt mày, trầm ngâm rồi đáp:

- Tương truyền Thánh Hoàng quyết có một đặc điểm, người mà tâm thuật bất chính không cách nào lấy được, người mà tâm tính hèn yếu cũng không cách nào tập thành được.

Khiếu Thiên kinh ngạc nói:

- Như vậy, trừ phi những người có tâm địa tốt lành, lại thêm dũng khí có đủ mới có cơ hội thu được Thánh Hoàng quyết?

Xà Thần lắc đầu trả lời:

- Thánh Hoàng quyết kỳ quái vô cùng, truyền thuyết nói rằng người có mệnh cách Thánh Hoàng mới có thể tập được. Từ cổ chí kim, nghe nói chỉ có một người luyện thành, đó chính là Hiên Viên hoàng đế, thủy tổ của Hoa Hạ.

Khiếu Thiên kinh hãi la lên:

- Hiên Viên hoàng đế? Ta sao chưa từng nghe qua ông ta đã luyện Thánh Hoàng quyết thế nào.

Dạ Mộ Bạch trả lời:

- Thánh Hoàng quyết là cái tên mà người đời sau đặt cho, chính là một cách gọi không rõ ràng, hoàn toàn không có đặc điểm cụ thể về lai lịch của pháp quyết.

Khiếu Thiên ồ một tiếng, hiếu kỳ hỏi lại:

- Cô tìm Thánh Hoàng quyết làm gì?

Dạ Mộ Bạch chần chừ một lúc, nhẹ nhàng trả lời:

- Tương truyền Thánh Hoàng quyết rất thần bí, nhưng lại hoàn toàn không phải là kỹ thuật vô địch.

Khiếu Thiên nghi hoặc nói:

- Nếu không phải kỹ thuật vô địch, thế thì cô để ý đến làm gì?

Xà Thần nhìn Dạ Mộ Bạch, trầm ngâm đáp:

- Nếu ta đoán không lầm, cái ngươi tìm hoàn toàn không phải là Thánh Hoàng quyết, mà là một loại đồ vật khác.

Dạ Mộ Bạch cười trả lời:

- Xà Thần chính là Xà Thần, quả nhiên tài trí hơn người.

Khiếu Thiên ngạc nhiên nói:

- Cô không tìm Thánh Hoàng quyết, vì sao còn muốn hỏi đến?

Dạ Mộ Bạch đáp:

- Thánh Hoàng quyết đối với người đời không khác gì bọt sóng trong biển nước, có được cũng vô ích. Còn trên thế gian cùng nổi tiếng ngang với Thánh Hoàng quyết có ba môn pháp quyết, chính là Bá Hoàng quyết, Ma Hoàng quyết và Tà Hoàng quyết.

Khiếu Thiên hiếu kỳ nói:

- Trong bốn Hoàng quyết này, cái nào là lợi hại nhất?

Dạ Mộ Bạch nghe vậy bật cười, ánh mắt quét qua Xà Thần, dường như chờ đợi Xà Thần nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play