Rời khỏi Băng Nguyên, Lâm Vân Phong dẫn Hứa Khiết, Lâm Y Tuyết, Dương Thiên, Tân Nguyệt thẳng đường đuổi theo, tìm kiếm tung tích của Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh. Để ngăn cản Thái Huyền Hỏa Quy mang tai nạn vào trung thổ, một đoàn năm người Lâm Vân Phong tăng hết tốc lực tiến lên, vào lúc bắt đầu hoàng hôn đã bay ra khỏi phạm vi của Băng Nguyên. Lúc này đây, Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh đã đến được Tu Di sơn, giữa hai bên cách nhau ít ra cũng hai ngàn dặm, cơ hồ mất hết thời gian một đêm để gặp. Do lần đầu tiên rời khỏi Băng Nguyên, Tân Nguyệt đều rất xa lạ với hoàn cảnh và phong cảnh của trung thổ, rất nhiều chuyện không minh bạch đều để cho Lâm Y Tuyết giải đáp từng việc.
Ban đêm, Lâm Vân Phong dẫn bốn người đi suốt cả đêm, một đường đuổi theo. Do không biết lộ trình mà Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh đã qua, Lâm Vân Phong chỉ bằng cảm giác mà thẳng đường về phía Nam, phía trước hơi lệch qua là Tu Di sơn. Cả đêm đuổi theo, năm người nhóm Lâm Vân Phong vào sáng sớm ngày thứ hai đã vượt qua địa giới của Tu Di sơn, vừa hay lệch chỗ với Thái Huyền Hỏa Quy, Kim Sí Huyết Ảnh. Cũng đúng lúc này, nhóm sáu người Tư Đồ Thần Phong, Lục Doanh cũng từ Trừ Ma liên minh chạy thẳng đến Băng Nguyên, đường đi qua vừa hay lệch về một phía khác của Tu Di sơn, không gặp được năm người Lâm Vân Phong, cũng vừa hay sai khác với chỗ Thái Huyền Hỏa Quy. Như vậy, ba phe không gặp nhau, lấy Tu Di sơn làm trung tâm, ai cũng không hề đụng độ với ai.
Buổi sáng sớm, trải qua một đêm liên tục truy đuổi, năm người Lâm Vân Phong đến trên không trung Hoàng Hà, nhìn xuống nước nổi sóng cuồn cuộn ở dưới chân, Lâm Vân Phong không khỏi thả chậm bước lại.
Hứa Khiết dường như cảm nhận được gì đó, cất tiếng hỏi:
- Vân Phong, sao vậy?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Thật kỳ quái, chúng ta truy đuổi cả một đêm, không ngờ lại không đuổi kịp Thái Huyền Hỏa Quy, lẽ nào chúng ta đã đuổi sang phương hướng?
Dương Thiên đáp:
- Nơi này đã là địa giới của trung nguyên, theo lý thuyết Thái Huyền Hỏa Quy thẳng đường xuôi Nam chắc chắn phải đi theo phương hướng này, làm sao lại không có chút động tĩnh nào cả, lẽ nào chúng ta đã vượt qua rồi?
Hứa Khiết nói:
- Khả năng vượt qua rồi ta thấy không lớn, ngược lại đuổi sang phương hướng lại có khả năng hơn.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Băng Nguyên rất lớn, Thái Huyền Hỏa Quy và chúng ta xuất phát từ vị trí khác nhau, phương hướng xuôi Nam tuy là giống nhau nhưng khác nhau ít ra cũng vài trăm dặm. Chúng ta đuổi đến nơi này cũng không hề phát hiện bất kỳ dấu tích nào của Thái Huyền Hỏa Quy, rất có khả năng là phương hướng chếch đi.
Tân Nguyệt nói:
- Nghe nói đệ tử Dịch viên phân bố khắp thiên hạ, đệ tử Trừ Ma liên minh cũng tùy chỗ nào cũng gặp được. Chi bằng chúng ta tìm người hỏi lại, xem thử phía trung thổ có biết tình hình nào không.
Lâm Vân Phong gật đầu đáp:
- Đề nghị của Tân Nguyệt rất đúng, chúng ta tạm thời ở nơi này. Ta đi tìm người hỏi xem thế nào.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người biến mất, Lâm Vân Phong trong chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt quan sát tình hình chung quanh, cảm thấy khá kinh ngạc trước sóng nước cuồn cuộn của Hoàng Hà, nhịn không được hỏi lại:
- Con sông này thật lớn, chắc là rất có tiếng tăm?
Lâm Y Tuyết cười trả lời:
- Đây chính là Hoàng Hà, là một trong hai con sông lớn của Hoa Hạ Thần Châu, dưỡng dục nên vô số sinh linh. Năm xưa, một trong Tu Chân lục viên là Thiên Kiếm viện cũng ở bên bờ sông Hoàng Hà, cách nơi này cũng không xa lắm.
Hứa Khiết nghe vậy suy nghĩ rất nhiều, giọng hoài niệm nói:
- Còn nhớ lại hội võ lục viên năm xưa, thật là hào hứng vô cùng, mọi thứ đều hệt như mới xảy ra hôm qua.
Dương Thiên cười đáp:
- Nghe nói hội võ lục viện năm xưa rất tuyệt vời, Lục Vân bỗng nhiên nổi tiếng vang danh thiên hạ, đặt bước chân lên con đường nghịch thiên, tạo nên truyền thuyết thần Thất giới.
Hứa Khiết cảm khái nói:
- Lục viện năm xưa mỗi viện đều có nhân tài kiệt xuất, như Kiếm Vô Trần có danh nhất của Thiên Kiếm viện, kế đến là sư tỷ ta Thương Nguyệt, tiếp theo chính là Bản Nhất của Bồ Đề học viện, Vô Vọng của Đạo viên, Tất Thiên của Nho viên cùng với Lý Hoành Phi, Trương Ngạo Tuyết của Dịch viên. Lúc đó, Lục Vân và Vân Phong đều hoàn toàn chưa có tiếng tăm gì cả, Vô Tâm của Thiên Kiếm viện cũng rất ít người biết. Mãi đến sau kỳ hội võ của lục viện, Lục Vân mới thoáng cái nổi danh, kết cừu hận sống chết với Kiếm Vô Trần, hai người từ đó ân oán không ngừng, lại thêm rất nhiều những điều phiền toái.
Tân Nguyệt nói:
- Nghe nói những người kiệt xuất này sau đó có không ít người đã chết.
Hứa Khiết khẽ thở dài đáp lại:
- Đúng thế, không ít người đều không thể vượt qua trận kiếp nạn đó. Khi xưa, Tất Thiên của Nho viên và sư huynh Lý Hoành Phi của Dịch viên đều thích sư tỷ Ngạo Tuyết, hai người vì cứu thoát sư tỷ Ngạo Tuyết mà chết trận ở Hoa Sơn trong tay của Kiếm Vô Trần. Vô Vọng của Đạo viên nghe nói đã từng giao chiến với Yêu Hoàng Liệt Thiên, thân bị trọng thương tung tích không rõ, mãi đến mười năm sau, truyền nhân Quý Hoa Kiệt của huynh ấy mới xuất hiện, nói ra tin tức cái chết của huynh ấy.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Lại thêm sự biến mất của Bản Nhất đại sư, cái chết của Vô Tâm, mấy người Lục sư bá quy ẩn, cả Tu Chân lục viện ngoại trừ cha mẹ ra, cơ hồ đã không còn tìm được bất kỳ người kiệt xuất nào nữa.
Dương Thiên nói:
- Trận tai ách đó năm xưa đã hy sinh quá nhiều những người tài, cho đến hai mươi năm nay rồi, trong Tu Chân giới cơ hồ cũng không xuất hiện bất kỳ người nào kiệt xuất. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy ra đời, tai ách lại lần nữa ép gần đến, lần này lại có bao nhiêu người có thể may mắn mà sống sót đây?
Tân Nguyệt khẽ than thở nói:
- Tai ách khởi nguồn từ Băng Nguyên đã nuốt đi quá nhiều sinh mạng, chỉ hy vọng trận tai ách này sớm có thể tiêu tan.
Hứa Khiết trả lời:
- Tất cả mọi thứ chúng ta làm bây giờ đều chỉ để ngăn cản trận tai ách này, hy vọng có thể cải thiện được.
Ánh nhạt lóe lên, Lâm Vân Phong đột nhiên quay về, vẻ mặt có phần kỳ quái.
Lâm Y Tuyết thấy vậy liền hỏi:
- Cha, có thám thính được tin tức nào không?
Lâm Vân Phong nhìn bốn người, trầm giọng đáp:
- Ta mới nghe từ đệ tử của Trừ Ma liên minh biết được, Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh trước mắt đang ở bên trong Tu Di sơn, còn có năm cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tiến vào trung thổ, trước mắt cũng đang ở loanh quanh nơi này, cụ thể vị trí thì tạm thời còn chưa tra ra rõ ràng.
Hứa Khiết kinh ngạc nói:
- Phía liên minh có kế sách ứng phó gì chưa?
Lâm Vân Phong cười khổ đáp:
- Vốn dĩ cao thủ Hải vực đã đến liên minh, nhưng hiện nay bọn họ lại chạy đến Băng Nguyên, nghe nói đã tiến vào địa giới của Băng Nguyên, vừa hay khác đường chúng ta đi nên không gặp.
Dương Thiên hỏi liền:
- Có những người nào?
Lâm Vân Phong đáp:
- Một đoàn bọn họ sáu người, chính là Tư Đồ Thần Phong, Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương.
Dương Thiên kinh ngạc nói:
- Toàn là cao thủ khó có, thực lực của tổ này quả thật đủ mạnh, đáng tiếc lại sai lạc mất.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Hiện nay chúng ta phải làm thế nào đây?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Năm người của Ngũ Sắc Thiên Vực thân phận không rõ ràng, Thái Huyền Hỏa Quy ở Tu Di sơn, phỏng chừng nguy hại khá lớn. Trước mắt chúng ta chỉ có thể cân nhắc hơn thiệt, trước tiên đi đến Tu Di sơn.
Lâm Y Tuyết nghi hoặc hỏi lại:
- Thái Huyền Hỏa Quy chạy đến Tu Di sơn làm gì vậy?
Hứa Khiết suy đoán:
- Phỏng chừng là chiêu binh mãi mã.
Dương Thiên nghi hoặc nói lại:
- Với tính cách của Thái Huyền Hỏa Quy, điều này dường như không có khả năng lớn lắm.
Tân Nguyệt nói:
- Kim Sí Huyết Ảnh tương đối giảo hoạt, có lẽ Thái Huyền Hỏa Quy nghe theo lời của y.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Nơi này cách Tu Di sơn không xa, chúng ta không cần phải suy đoán lung tung, trực tiếp đến đó là được rồi.
Hứa Khiết lo lắng nói:
- Với thực lực hiện nay của chúng ta, nếu như Thái Huyền Hỏa Quy thẳng thắn đụng độ, căn bản không chiếm được chút tiện nghi nào.
Lâm Y Tuyết nói:
- Chúng ta có thể dùng lực lượng mình để kiềm chế thích đáng Thái Huyền Hỏa Quy, trước tiên ổn định y ở nơi Tu Di sơn, sau đó mới nghĩ biện pháp.
Dương Thiên nói:
- Y Tuyết nói có lý, chúng ta chỉ cần nghĩ cách giữ rịt Thái Huyền Hỏa Quy ở lại đây, mấy người Bắc Phong khi đến Băng Nguyên rồi sẽ lập tức quay lại, lúc đó chúng ta tập họp sức mạnh mọi người, lại đi đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Trước mắt chỉ có thể làm như vậy, đi thôi.
Chuyển hẳn phương hướng, Lâm Vân Phong dẫn bốn người bay thẳng đến Tu Di sơn. Giờ Thìn buổi sáng, đoàn năm người của Lâm Vân Phong đến quanh Tu Di sơn, tạm thời đình chỉ việc tiến lên.
Nhìn dãy núi Tu Di sơn liên miên nhấp nhô, Dương Thiên trầm giọng nói:
- Nơi này linh dị khá nhiều, cần phải cẩn thận vô cùng.
Lâm Vân Phong đáp:
- Tu Di sơn diện tích lãnh thổ bao la, phương viên vài ngàn dặm, sắc thái vô cùng thần bí. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy không biết tung tích, để tránh phát sinh bất ngờ, mọi người nhớ kỹ phải thu lại khí tức, chúng ta ngầm tìm kiếm.
Hứa Khiết nói:
- Nếu như vùng đất mục tiêu của Thái Huyền Hỏa Quy bắt đầu từ Tu Di sơn, thế thì bọn họ phải từ phía Bắc tiến vào, phương hướng xông vào Tu Di sơn chắc chắn ở lân cận với Tu Di sơn. Mà vị trí chúng ta hiện nay lại ở phía Đông Nam của Tu Di sơn, khác nhau khá xa.
Lâm Y Tuyết trả lời:
- Mẹ phân tích rất có lý.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Tuy là có lý, nhưng chúng ta lại không thể đi vòng quanh về phía Nam của Tu Di sơn, đường đi như vậy quanh co uốn khúc, hơn nữa lại lãng phí thời gian khá nhiều.
Lâm Vân Phong đáp:
- Tân Nguyệt nói đúng với ý của ta, ta dự tính nhờ vào Mộc Tiêu đặc thù trên người của Dương Tiêu có thể tìm kiếm được Thái Huyền Hỏa Quy.
Dương Thiên đáp:
- Mộc Tiêu chính là tinh túy của Ất Mộc, tìm người ở đây quả thực rất tiện lợi. Nhưng nó có sự khiếp sợ từ trong tiềm thức đối với Thái Huyền Hỏa Quy, không muốn giao tiếp trực diện, vì thế tối đa có thể chỉ là nắm chặt phương hướng và phạm vi đại khái.
Lâm Vân Phong trả lời:
- Như vậy cũng đã đủ rồi, còn lại thì chúng ta tự mình nghĩ biện pháp vậy.
Dương Thiên nghe vậy lập tức gọi Mộc Tiêu ra, sai nó đi tìm kiếm vị trí đại khái của Thái Huyền Hỏa Quy. Mộc Tiêu lóe lên biến mất hình dạng. Chốc lát sau, Mộc Tiêu quay ngược về, dùng phương thức đặc biệt giao tiếp với Dương Thiên một lúc, sau đó lại trốn vào trong người của Dương Thiên.
Nhìn mọi người, Dương Thiên lên tiếng:
- Theo Mộc Tiêu thuật lại, Thái Huyền Hỏa Quy hiện nay đang ở phía Tây Bắc của chúng ta, ít ra cũng cách bốn trăm dặm.
Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói:
- Mộc Tiêu nếu lợi hại như vậy, vì sao lại không thể tra ra được vị trí chuẩn xác của Thái Huyền Hỏa Quy.
Dương Thiên giải thích:
- Thái Huyền Hỏa Quy thuộc tính là hỏa, Mộc Tiêu thuộc tính là mộc, hai bên vừa hay tương khắc. Một khi khí tức Mộc Tiêu đến gần Thái Huyền Hỏa Quy sẽ khiến cho y chú ý đến, vì thế căn bản Mộc Tiêu không dám đến gần quá Thái Huyền Hỏa Quy, chỉ có thể tra ra phạm vi đại khái mà thôi.
Hứa Khiết nói:
- Đi thôi, trước tiên tìm kiếm Thái Huyền Hỏa Quy, sau đó mới căn cứ vào tình hình cụ thể để xây dựng kế ứng phó.
Tung mình bay lên, Hứa Khiết một mình đi trước, bay thẳng về phía hướng Tây Bắc
Để tránh sự chú ý của linh dị Tu Di sơn, đoàn năm người bay khá thấp, thỉnh thoảng lại xuyên vào trong núi rừng, tận hết khả năng ẩn giấu khí tức của bản thân.
Giờ Tỵ buổi sáng qua ba khắc, đoàn năm người của Lâm Vân Phong đến trên một sườn đồi, tạm thời dừng việc tiến lên. Trước mắt, một thác nước tráng lệ vô cùng, xinh đẹp vô cùng, dưới thác nước là một đầm nước sâu, trong đầm dựng đứng một cột đá, đường kính chừng sáu thước, cao chừng vài trượng, nhìn qua vô cùng quái dị. Nhìn cảnh tượng này, Lâm Vân Phong khẽ cau mày, trầm ngâm lên tiếng:
- Nơi này có phần kỳ quái.
Dương Thiên gật đầu trả lời:
- Ta cũng cảm giác được chuyện này, nơi này chắc chắn có linh dị nào đó đang tu luyện, bố trí một kết giới che đậy lại, ngăn cản tất cả mọi sóng thăm dò đến gần.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Thật kỳ quái, cột đá trong đầu kia làm sao lại đến đây, điều này có vẻ không hợp lý.
Tân Nguyệt khẽ bảo:
- Nếu là do linh dị gây nên, cố ý hấp dẫn sức chú ý của mọi người thì điều này cũng không khó giải thích lắm.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Ý của cô nương là ...
Tân Nguyệt đáp:
- Ta thấy cột đá này chỉ là một trò ảo thuật, nguy hiểm chân chính là ở trong đầm nước. Dĩ nhiên, chúng ta có thể bỏ mặc không quan tâm, đi vòng qua nơi này để tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Y Tuyết không chịu trả lời:
- Khó mà gặp được nơi thần bí giống như vậy, rời đi vào lúc này thì quả thật có chút tiếc nuối.
Lâm Vân Phong nói:
- Trong Tu Di sơn có rất nhiều linh dị, chúng ta là người ngoài đến đây, không nên mạo phạm với những sinh linh nơi này, hay là tạm thời đi vòng qua, trước tiên tìm kiếm Thái Huyền Hỏa Quy đã.