Từ Quỷ vực quay về, trời đã gần hoàng hôn, Hải Mộng Dao dẫn Thiên Lân và Tử Hàn quay về Dịch viên, dự tính tạm trú một đêm, ngày mai mới đi Yêu vực.

Khi ba người đến, Càn Nguyên chân nhân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, kéo tay của Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Có thu hoạch được gì không?

Thiên Lân nói:

- Quay một vòng, trước mắt còn chưa biết Đại Luân Hồi bàn ở nơi nào, sớm ngày mai dự tính phải đi Yêu vực một chuyến hỏi cho ra.

Càn Nguyên chân nhân kinh ngạc nói:

- Yêu vực! Sao lại có quan hệ đến bọn họ?

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Theo chúng con biết được, hai mươi năm trước Yêu Hoàng đã từng thấy được Đại Luân Hồi bàn, ông ta là người cuối cùng gặp được thần khí thời không.

Càn Nguyên chân nhân gật đầu nói:

- Té ra là như vậy. Đi hỏi cũng tốt, năm xưa Yêu Hoàng và Lục Vân quan hệ cũng không tệ, chắc chắn sẽ không làm khó con.

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Thiên Lân thân phận đặc thù, ngoại trừ môn phái Cửu Hư ra, phỏng chừng khắp cả thiên hạ cũng rất ít người sẽ gây bất lợi cho đệ ấy, Thái sư bá không cần lo lắng.

Càn Nguyên chân nhân cười nói:

- Có con canh giữ bên cạnh Thiên Lân, Thái sư bá căn bản không cần phải lo lắng. Được rồi, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mới mạnh khỏe mà đi Yêu vực.

Dứt lời liền xoay mình, Càn Nguyên chân nhân kéo mấy người Thiên Lân đi dùng bữa, sau đó liền an bài để ba người nghỉ ngơi tốt đẹp.

Ngày kế, Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn sáng sớm đã rời khỏi Dịch viên, chạy đến Ảo Thú Động Thiên, ở đó chính là đường thông thẳng xuống Yêu vực. Từ Dịch viên đến Ảo Thú Động Thiên cách chừng vài ngàn dặm, cho dù ngự kiếm bay lượn cũng phải mất đến nửa ngày trời. Để giết thời gian, Thiên Lân vừa bay vừa hỏi han về quá khứ của Yêu vực cùng với sự tích của Yêu Hoàng. Thấy Thiên Lân hứng thú với chuyện này, Hải Mộng Dao liền kể lại một số chuyện có liên quan đến Yêu Hoàng Liệt Thiên hai mươi năm trước.

- Theo tỷ biết được, Yêu Hoàng Liệt Thiên năm đó đã từng bị Cửu Thiên Hư Vô giới phong ấn, dưới trướng có ba đại cao thủ chính là Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ, Hắc Sát Hổ Vương, Tam Nhãn Long Lang. Trong ba người, Huyền Dạ tương đối trung thành, Hắc Sát Hổ Vương và Tam Nhãn Long Lang thì ai có lòng riêng tư nấy. Để hiểu được phong ấn giải mở cho Liệt Thiên, Huyền Dạ một mình đi đến Nhạn Đãng phong, bắt mất người phụ nữ thuần âm Bạch Như Sương, người khiến cho Liệt Thiên mong chờ đã ngàn ngày. Khi đó, Liệt Thiên một lòng muốn thống nhất Thất giới, đã từng trở thành kẻ địch của chính đạo nhân gian, Hắc Sát Hổ Vương và Tam Nhãn Long Lang cũng vì dã tâm của Liệt Thiên mà đồng thời chết trận.

Thiên Lân hiếu kỳ hỏi tiếp:

- Sau đó vì sao ông ta lại bỏ qua giấc mộng của mình?

Hải Mộng Dao đáp:

- Vào khoảng thời gian hai mươi năm trước, ngoại trừ Liệt Thiên ra còn có Vu Thần cũng có lòng muốn thống nhất Thất giới. Để hoàn thành tâm nguyện to lớn này, Vu Thần đã bắt đi người phụ nữ Liệt Thiên yêu thương là Bạch Như Sương, gieo vào trong người cô ấy Si Tình Đoạn Tràng chú, muốn dùng cái này để uy hiếp Liệt Thiên, khiến ông ta phải hỗ trợ y thống nhất Thất giới. Liệt Thiên rất tức giận chuyện này, hơn nữa còn không thỏa hiệp. Vu Thần bất đắc dĩ phải giao chiến với sư phụ, cuối cùng chết trong tay của sư phụ. Đến lúc này, lời nguyền trên mình của Bạch Như Sương không cách nào giải trừ được nữa, Liệt Thiên vì người yêu dấu trong lòng, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của sư phụ, rút lui trở vào Yêu vực, vĩnh viễn không xâm phạm nhân gian để đổi lấy tính mạng của Bạch Như Sương.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Như vậy, Yêu Hoàng Liệt Thiên chẳng phải sẽ oán hận cha đệ sao?

Hải Mộng Dao đáp:

- Vào những năm đó, Liệt Thiên quả thực rất không cam lòng. Nhưng hai mươi năm trôi qua, tỷ nghĩ ông ta chắc cũng đã quên đi cừu hận, hiểu ra rất nhiều chuyện rồi.

Thiên Lân nói:

- Hy vọng là như vậy, nếu không lần này đi Yêu vực chẳng phải tự mình chuốc lấy khổ sở.

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Yên tâm, có ta đây sẽ không để cho đệ bị chuyện gì.

Thiên Lân cười cười, vẻ mặt kỳ lạ, sau khi trầm ngâm một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Thế Bạch Như Sương đó xuất thân từ Cửu Âm động phủ, lẽ nào chính là môn hạ của Cửu Âm thánh mẫu?

Hải Mộng Dao cười nói:

- Đúng thế, Bạch Như Sương chính là đồ đệ của Cửu Âm thánh mẫu, bà ta còn có một vị sư muội tên là Lục Nga.

Thiên Lân nghe vậy thất kinh, vọt miệng nói:

- Như vậy, Bạch Như Sương chính là sư bá của Vũ Điệp, vậy cha Vũ Điệp là ai?

Hải Mộng Dao trả lời:

- Vũ Điệp nếu như là con gái của Lục Nga, thế thì cô ta chính là con gái của Huyền Phong môn chủ Vô Tâm năm xưa.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Vô Tâm là ai?

Hải Mộng Dao đáp:

- Vô Tâm vốn là con riêng của Thiên Kiếm viện chưởng giáo Lý Trường Xuân, chính là sư huynh của Kiếm Vô Trần. Sau này Lý Trường Xuân trá tử lập ra Huyền Phong môn, để Vô Tâm đảm nhiệm môn chủ, thế không đội trời chung với Kiếm Vô Trần. Năm xưa, trên vùng đất Âm Dương Cực Địa, Vô Tâm và Kiếm Vô Trần giao chiến, tạo nên Thái Âm Tế Nhật, cuối cùng Vô Tâm chết dưới Hậu Nghệ thần cung, Lục Nga lúc đó nói ra tại chỗ là bản thân mình đang có thai, nghĩ chắc đứa con sinh ra là Vũ Điệp rồi.

Thiên Lân cảm xúc nói:

- Té ra là như vậy, xem ra năm xưa Lục Nga vì đứa con gái mà đặt tên là Vũ Điệp, chính là muốn nói với Vũ Điệp, cô ấy là một đứa con gái không cha.

Tử Hàn khẽ lẩm bẩm:

- Vũ Điệp, không cha, hai cái chính là đồng âm, có lẽ quả thật như suy đoán của huynh.

Hải Mộng Dao nói:

- Thế gian luôn có rất nhiều chuyện như vậy, mọi người không cần phải quá đau thương. Bây giờ, chúng ta cũng nhanh chóng lên một chút, tranh thủ trước giờ trưa chạy đến Ảo Thú Động Thiên.

Tử Hàn và Thiên Lân không bàn gì thêm, đồng thời tăng nhanh tốc độ theo sát phía sau Hải Mộng Dao, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn hình bóng. Ảo Thú Động Thiên nằm trong Thiên Thương sơn mạch, chính là đường nối giữa Yêu vực và nhân gian, nhiều năm qua vẫn để cho Đạo viên canh giữ. Hai mươi năm trước, Đạo viên bị Hắc Sát Hổ Vương hủy diệt, nơi đây liền trở thành không người canh giữ, cũng có rất ít người đến thăm nom.

Giờ Ngọ, Hải Mộng Dao dẫn Thiên Lân và Tử Hàn đến nơi này, nhìn thấy cảnh tượng cỏ dại bụi cây trước mắt, trong lòng không khỏi cảm xúc sâu sắc.

Quan sát tình hình của cửa động, Tử Hàn khẽ nói:

- Xem ra phỏng chừng cũng đã nhiều năm qua không có bất kỳ người nào ra vào, cỏ dại mới dày đặc đến như vậy.

Thiên Lân lên tiếng:

- Điều này cho thấy Yêu Hoàng Liệt Thiên rất thủ tín, hoàn toàn không có lòng xâm phạm đến nhân gian.

Hải Mộng Dao dặn dò:

- Động này rất kỳ dị đặc biệt, sau khi tiến vào phải cẩn thận vô cùng.

Thiên Lân cười đáp:

- Động này đối với chúng ta thì căn bản là không đủ đáng sợ.

Hải Mộng Dao cười mắng:

- Chút bản lĩnh vừa có thì dương dương đắc ý, quả thật là thiếu khiêm tốn một chút.

Thiên Lân cười ha hả đáp lại:

- Quá khiêm tốn thì trở thành dối trá, đệ bất quá chỉ là nói thực những gì mình nghĩ mà thôi.

Hải Mộng Dao nói:

- Như vậy, nhiệm vụ dẫn đường này giao lại cho đệ.

Thiên Lân cười đáp:

- Tuân lệnh. Hai vị tỷ tỷ tự nhiên theo đệ tiến lên, đệ sẽ bảo vệ cho hai người.

Tử Hàn thấy Thiên Lân làm bộ làm tịch ra dạng đàng hoàng, nhịn không được bật tiếng cười khẽ.

Hải Mộng Dao cười mắng:

- Bướng bỉnh tinh nghịch, coi chừng ta phạt đệ, còn không nhanh chóng tiến vào.

Thiên Lân bật cười ha hả, lập tức đi trước dẫn đường tiến vào Ảo Thú Động Thiên.

Hải Mộng Dao cùng với Tử Hàn nhanh chóng đi theo, ba người lập tức biến mất vào trong cửa động, tiến vào một mê cung dưới lòng đất rắc rối phức tạp. Đi dọc theo sơn động thẳng vào trong, Thiên Lân dẫn Hải Mộng Dao và Tử Hàn nhanh chóng đi đến một ngã rẻ, trước mắt ba người liền hiện ra ngã ba đường.

Dừng bước lại, Thiên Lân nhìn ngã ba đường trước mắt, ánh mắt kỳ dị mỉm cười nói:

- Nơi này quả thật không tệ chút nào, đổi lại người tầm thường chắc khó mà tìm ra được đường ra từ trong mê cung rắc rối phức tạp này.

Tử Hàn trầm ngâm trả lời:

- Ảo Thú Động Thiên này ngã rẽ rất nhiều, ít ra cũng có vài trăm đến hàng ngàn đường hầm, trong đó có không ít nơi đều truyền lại khí tức kỳ quái, quả thực khiến người ta khó có thể chọn lựa được, nhưng bất quá chỉ là tiêu phí thời gian khác nhau thôi.

Hải Mộng Dao cười nói:

- Thực ra những điều này không quan trọng, bởi vì cho dù bất kể đi bằng con đường nào, cuối cùng đều có thể tìm đường ra được.

Thiên Lân cười bảo:

- Tỷ tỷ quả thật lợi hại, thoáng cái đã nhìn thấu được bí ẩn nơi này.

Tử Hàn cười trả lời:

- Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, tự nhiên phải hơn huynh một cái đầu rồi. Đi thôi, đừng trì hoãn nơi này nữa.

Thiên Lân cười cười, cũng không nói nhiều, lập tức dẫn hai nàng đi thẳng vào một con đường hầm ở giữa. Trên đường tiến lên, ba người Thiên Lân gặp phải ít nhất mấy chục đến hàng trăm đường rẽ ngã ba, mỗi một lần Thiên Lân đều rất thong dong chọn, phảng phất như đã từng đi qua nơi này, tỏ ra rất quen thuộc với nơi đây. Tử Hàn có phần kinh ngạc, cảm thấy mơ hồ trước thuật thăm dò của Thiên Lân. Hải Mộng Dao ngầm để ý đến, phát hiện sức mạnh Linh Phách của Thiên Lân vô cùng huyền diệu, không hề thua kém Ý Niệm Thần Ba chút nào. Chốc lát sau, Thiên Lân đang đi trước dẫn đường đột nhiên dừng bước lại, điều này khiến cho Hải Mộng Dao và Tử Hàn đều kinh ngạc, nhưng vẻ mặt Thiên Lân lại có phần khác thường, dường như đã dò ra được điều gì đó.

Tử Hàn quan sát động tĩnh của ngã rẽ phía trước, nhẹ nhàng hỏi:

- Có phát hiện gì chăng?

Thiên Lân cau mày đáp:

- Rất kỳ quái, trong Ảo Thú Động Thiên này có một con linh thú, khi ẩn khi hiện biến ảo khó lường.

Hải Mộng Dao trả lời:

- Nơi này có tên là Ảo Thú Động Thiên, được liệt vào hàng thứ hai trong năm đại động thiên hiện nay, thần bí hơn cả Thần Ma Động Thiên, cái tên Ảo Thú có được đã lâu, chưa từng có người nào hiểu được rõ tại sao, cái tên này thật ra làm sao mà lại có được.

Tử Hàn kinh ngạc lên tiếng:

- Nói như vậy, trong động này không chừng còn có một ảo thú tồn tại thật.

Hải Mộng Dao đáp:

- Chuyện này khó nói.

Thiên Lân nói:

- Được rồi, chưa cần kể đến nó, đợi tương lai có rảnh mới tìm cơ hội thăm dò thật sự, bây giờ hay là chúng ta tiếp tục tiến lên.

Cất bước đi lên, Thiên Lân chọn lấy ngã rẽ ở giữa. Rất nhanh, một đoàn ba người liền đến được chỗ sâu thẳm của Ảo Thú Động Thiên, một vực sâu rộng đến vài trăm trượng nối liền từ Đông sang Tây ngăn cách ba người Thiên Lân tiến lên. Cẩn thận nhìn kỹ, động sâu Đông Tây này kéo dài, phảng phất không có điểm kết thúc, vô số bóng sáng đang bay lượn bên trong, biến ảo hình dạng hệt như vô số yêu thú. Ba người Thiên Lân chính là đang ở bờ của vực sâu, lại phảng phất như đứng trên một sườn đồi, có thể nhìn thấy cảnh tượng đối diện rõ ràng, theo tầm mắt đạt đến, sườn đồi đối diện của vực sâu có một cái hang động, bên trong có ánh sáng lóe ra, hệt như là một lối vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Hàn kinh ngạc nói:

- Đó chính là lối vào thông đến Yêu vực?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play