Ứng Thiên Tà khẽ than:
- Thực ra ta biết được, sư phụ kỳ vọng rất lớn với chúng ta. Năm xưa người nghe theo lời khuyên của Lâm chưởng giáo, một lòng muốn bồi dưỡng ra một đệ tử có thể dương danh thiên hạ để bù đắp lại chút nuối tiếc trong lòng của người, nhưng kết quả lại không được như ý.
Thiên Lân cười đáp:
- Không cần phải quá thất vọng như vậy, tu vi của huynh đệ cũng không tệ chút nào, nếu quả thật muốn dương danh thiên hạ thì chuyện đó cũng là việc đơn giản.
Ứng Thiên Tà cười khổ nói:
- So với huynh đệ, ta cơ hồ không đáng để nhắc đến.
Tử Hàn trả lời:
- Mỗi người mỗi khác, thành tựu của Thiên Lân tuy kinh khiếp, nhưng những trắc trở huynh ấy vượt qua thì người thường cũng không thể nào so được.
Ứng Thiên Tà cảm khái nói:
- Đúng thế, không thể nào so, cũng không nên so. Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, Ứng Thiên Tà liền xoay mình dẫn Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn bay thẳng về phía Tây Bắc.
Giữa giờ trưa, mặt trời treo cao chói chang, ánh sáng đỏ rực. Ứng Thiên Tà dẫn mấy người Thiên Lân sau khi bay vượt qua gần ngàn dặm, liền đến một nơi có núi non nhấp nhô liên tục, hạ xuống trên một ngọn núi hoàn toàn không có gì thu hút.
Nhìn cảnh sắc chung quanh, Thiên Lân cười khẽ nói:
- Lệnh sư tìm kiếm một nơi không hấp dẫn gì cả để ẩn cư, quả thật là cao minh.
Tử Hàn cười lên tiếng:
- Nếu không có người dẫn đường, chỉ sợ tìm ba năm nữa cũng không sao tìm được đến nơi này.
Ứng Thiên Tà cười nói:
- Gia sư chính là không muốn bị người ta quấy nhiễu nên mới ẩn cư ở vùng đất này.
Vừa nói, Ứng Thiên Tà vừa dẫn ba người đi thẳng đến sườn núi.
Không bao lâu, bốn người đã đến lưng chừng núi, ở đó có một vách đá, trên vách đá đó cách mặt đất chừng vài trượng thì có một cửa động khiến ba người Thiên Lân phải chú ý.
- Lệnh sư ẩn cư trong động này?
Có mấy phần hiếu kỳ, Thiên Lân nhẹ nhàng hỏi lại.
Ứng Thiên Tà gật đầu trả lời:
- Như vậy mới không dễ bị người phát hiện được.
Tung mình bay lên, Ứng Thiên Tà phi thân vào trong động.
Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn ba người ở nguyên vị trí, hoàn toàn không tiến vào cùng mà chờ đợi tin tức của Ứng Thiên Tà.
Chốc lát sau, cửa động lóe lên bóng người, Ứng Thiên Tà và một người đàn ông trung niên áo đen kề vai bay ra, hạ xuống trước mặt của ba người Thiên Lân.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông áo đen đó tuổi ước chừng ba bốn mươi, cao lớn tuấn tú, khuôn mặt nở nụ cười mỉm kỳ lạ, đang giương mặt nhìn Thiên Lân không chớp, cười ha hả nói:
- Giống, quả thật quá giống, thực sự là giống nhau như đúc.
Ứng Thiên Tà cười trả lời:
- Sư phụ, Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân, bọn họ tự nhiên là giống nhau rồi.
Bạch Vân Thiên cười ha hả, hoàn toàn không nói nhiều, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn tướng mạo của Thiên Lân.
Thấy tình hình như vậy, Thiên Lân thi lễ nói:
- Vãn bối ra mắt Bạch tiền bối.
Bên cạnh, Hải Mộng Dao cũng nói:
- Mộng Dao ra mắt tông chủ tiền bối.
Bạch Vân Thiên phất tay trả lời:
- Không cần phải đa lễ, lệnh sư và ta cũng coi như là bạn cũ, hôm nay mọi người đến đây khiến ta rất vui mừng. Nhưng ta có một điểm không hiểu, mẹ của Thiên Lân thật ra là người nào?
Thiên Lân có chút chần chừ, ánh mắt quay lại nhìn Hải Mộng Dao, rõ ràng đang muốn hỏi ý kiến của nàng.
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Chuyện này có phần bí mật, để suy xét đến an toàn của Thiên Lân và sư mẫu của vãn bối, trước khi sư phụ tìm được sư mẫu, tạm thời còn chưa tiện để bẩm báo.
Ứng Thiên Tà nghi hoặc nói:
- Thân phận của Thiên Lân cơ hồ người người đều biết, ai còn dám gây bất lợi cho Thiên Lân?
Hải Mộng Dao trả lời:
- Thiên Lân tiến vào trung thổ chưa được vài ngày, đã bị môn phái Cửu Hư nhiều lần ám sát đánh lén, trong đó hai lần thiếu chút nữa đã chết trong tay của đối phương.
Ứng Thiên Tà thất kinh la lên:
- Có chuyện này?
Bạch Vân Thiên đáp:
- Phái Cửu Hư thực lực kinh người, bọn họ nếu như gây chuyện với Thiên Lân, tự nhiên sẽ không chịu từ bỏ ý định. Trước đây, khi ta và Thiên Ma giáo chủ hàn huyên, vừa hay gặp được Lục Vân đi cùng với Diệp Tâm Nghi, nghe nói đi tìm người, xem ra chắc là đi tìm mẹ của Thiên Lân.
Hải Mộng Dao nói:
- Sư phụ lần này ra ngoài mục đích chính là tìm kiếm sư mẫu về, còn nhiệm vụ của vãn bối là bảo vệ cho Thiên Lân.
Bạch Vân Thiên nghe vậy bật cười, chuyển sang chuyện khác hỏi:
- Vừa rồi nghe Thiên Tà nói mọi người tìm ta có chuyện, không biết là chuyện gì?
Thiên Lân trả lời:
- Vãn bối muốn hỏi thăm thử xem tung tích của Thời Không thần khí Đại Luân Hồi bàn, không biết tiền bối có biết hay không?
Bạch Vân Thiên cau mày nói:
- Đại Luân Hồi bàn, đây chính là thần vật trong truyền thuyết, ta đúng thực là có nghe qua, cũng biết được ở trong tay của người nào, nhưng người đó ở nơi nào thì ta lại không biết rõ được.
Thiên Lân nghe vậy rất mừng, vội vàng nói:
- Đại Luân Hồi bàn ở trong tay của người nào?
Bạch Vân Thiên đáp:
- Theo mật điển của Ma Thần tông ta ghi lại, Đại Luân Hồi bàn trước giờ vẫn do người của tộc Thiên Hoa bảo vệ, hơn nữa còn truyền qua các đời. Nhưng người tộc Thiên Hoa thật ra ở nơi nào thì mật điển lại không có ghi rõ ràng.
Thiên Lân vừa nghe rất là thất vọng, khẽ thở dài nói:
- Nói như vậy, tiền bối cũng không biết tung tích cụ thể của Đại Luân Hồi bàn rồi?
Bạch Vân Thiên đáp:
- Chuyện này quả thực ta không biết được, bất quá lại có thể cung cấp một chút đầu mối, có lẽ có chút hỗ trợ.
Thiên Lân nghe vậy tinh thần phấn chấn, vội vàng nói:
- Xin tiền bối nói cho biết.
Bạch Vân Thiên đáp:
- Theo ta biết được, U Linh Quỷ vương của Quỷ vực thông hiểu chuyện thiên hạ, nếu như ngươi có thể tìm được ông ta, nói không chừng có thể hỏi từ miệng ông ta được tung tích của Đại Luân Hồi bàn.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- U Linh Quỷ Vương? Nghe thấy cũng biết cái tên này không hề đơn giản, chỉ sợ tìm kiếm ông ta cũng không dễ dàng.
Bạch Vân Thiên trả lời:
- U Linh Quỷ Vương ở trong Quỷ vực, hai mươi năm trước đã từng xuất hiện ở nhân gian hiệu xưng là Trúc Tiên, hoàn toàn không phải là hạng tà ác, ngươi có thể yên tâm.
Hải Mộng Dao nói:
- Xem ra chúng ta còn phải chạy đi Quỷ vực một chuyến mới được.
Tử Hàn nói:
- Cửa vào Quỷ vực ở Phong Đô Quỷ thành, chúng ta lại phải quay trở về Tây Thục.
Thiên Lân nói:
- Chạy bao nhiêu chuyến cũng không hề quan trọng, quan trọng là có thể biết được tin tức cụ thể của Đại Luân Hồi bàn.
Bạch Vân Thiên lên tiếng:
- Đại Luân Hồi bàn thần bí vô cùng, khắp cả thiên hạ rất ít người biết, ngươi chỉ có thể đánh cuộc với vận mệnh thôi.
Thiên Lân nói:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, bọn vãn bối dự tính chuyến này sẽ đi Quỷ vực.
Bạch Vân Thiên gật đầu trả lời:
- Đi đi, chúc ngươi đi thuận lợi. Sau này Thiên Tà đi hành đạo thiên hạ, ngươi chiếu cố hắn nhiều hơn giúp.
Thiên Lân cười đáp:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối và Thiên Tà huynh sớm đã là bằng hữu, có chuyện gì tự sẽ chiếu cố lẫn nhau.
Bạch Vân Thiên nghe vậy bật cười, khẽ giọng nói:
- Như vậy, để Thiên Tà tiễn mọi người một đoạn.
Thiên Lân cười cười không có gì bàn luận thêm, lập tức đi theo Ứng Thiên Tà rời khỏi nơi đó, chạy thẳng đến Phong Đô Quỷ thành.
Trên đường đi, Ứng Thiên Tà tỏ ra rất nhiệt tình, một mạch đưa ba người đến địa giới đất Tây Thục mới chia tay quay về.
Ba người Thiên Lân không hề quay về Dịch viên mà trực tiếp thông qua lối vào Phong Đô Quỷ thành để đi Quỷ vực. Hai mươi năm trước, ngày Thái Âm Tế Nhật, Thất giới quy về một mối. Tam gian Thất giới hoàn toàn liên thông khiến cho Quỷ vực, Ma vực bị phá hủy, tuy còn lưu lại một số quỷ vật và ma linh nhưng từ đó chưa hề chấn hưng được, suy bại vô cùng. Hai mươi năm trôi qua, Quỷ vực nhờ có sự tồn tại của U Linh Quỷ vương, tình hình đã sớm có phần khác biệt trời vực so với năm xưa mấy người Lục Vân đi vào. Năm xưa, mấy người Lục Vân tiến vào Quỷ vực, gặp ngăn trở trùng trùng, âm khí trong Quỷ vực nặng nề vô cùng, thỉnh thoảng xâm nhập vào những người không phòng bị. Hiện nay, Quỷ vực trống rỗng, tuy âm khí so với nhân gian cũng nặng nề hơn rất nhiều, nhưng đã sớm không còn được cảm giác âm lạnh nuốt hồn đoạt phách nữa.
Quan sát tình hình chung quanh, Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Quỷ vực này rất to lớn, chúng ta phải đến chỗ nào mới tìm được U Linh Quỷ vương đây?
Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã đáp:
- Không cần phải phí lòng đi tìm, U Linh Quỷ vương đã biết chúng ta đến rồi, lúc này đang chờ trước mặt chúng ta.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ làm sao biết được, mà đệ không hề phát giác được chút nào cả?
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Ý Niệm Thần Ba của tỷ và sức mạnh Linh Phách của đệ mỗi cái có huyền diệu riêng trong phương thức thăm dò khác nhau.
Thiên Lân ngờ vực hỏi:
- Có sự khác biệt chăng?
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Sau này đệ sẽ biết được điểm khác biệt chỗ nào, bây giờ hãy làm chuyện chính quan trọng hơn, chúng ta đi mau lên.
Dứt lời, Hải Mộng Dao tăng tốc dẫn Thiên Lân và Tử Hàn chạy thẳng về phía trước.
Trong chốc lát, khoảng thời gian một nén hương tàn trôi qua. Hải Mộng Dao, Thiên Lân, Tử Hàn ba người đến trước một cái hồ nước, từ xa xa nhìn thấy trong hồ có một cái đình, một lão già tóc bạc đang ngồi tĩnh tọa một mình gảy đàn, nhìn qua có phần thần bí.
Tiếng đàn cầm du dương bao trùm hết khu vực chung quanh, âm thanh thật dễ nghe, lại có mấy phần thần bí.
Hải Mộng Dao có phần chần chừ, khẽ lẩm bẩm:
- Tiếng đàn cầm này rất kỳ dị đặc biệt, xem ra U Linh Quỷ vương này quả thực có bản lĩnh.
Tử Hàn nói:
- Trong tiếng đàn cầm này ẩn chứa bí mật, dường như đang thăm dò chúng ta.
Hải Mộng Dao trả lời:
- Đáng tiếc ta không mang theo Cửu Thiên huyền cầm của sư nương, nếu không có thể tỉ thí qua tài nghệ gảy đàn với U Linh Quỷ vương này. Thiên Lân, đệ có biết âm luật không?
Khẽ gật đầu, Thiên Lân đáp:
- Có biết chút một chút, không tính là tinh thông lắm, nhưng đại khái cũng hiểu rõ.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Như vậy là tốt rồi, tiếng cầm này chính là gảy lên đặc biệt cho đệ, đệ phải vượt qua tầng khảo nghiệm này mới có thể đi đến đình nhỏ trong hồ.
Thiên Lân kinh ngạc hỏi:
- Còn mọi người thì sao?
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Ta sẽ dẫn Tử Hàn đi qua, đệ phải tự mình nỗ lực lên.