Hắc Tiểu Hầu cũng nói:
- Chuyện này không nhất định, ta có nghe sư huynh nói qua, huynh ấy và Thiên Lân đã từng vượt qua một tầng kết giới không nhìn thấy được để về lại vài ngàn năm trước, gặp được người khổng lồ Bác Phụ.
Càn Nguyên chân nhân kinh hãi nói:
- Quả thật có chuyện này?
Chu Kiệt đáp:
- Ta nghe Tân Nguyệt nói qua, quả thực có chuyện này.
Thiên Lân nói tiếp:
- Đó chỉ là một sự trùng hợp, quay lại một khoảng thời gian đặc biệt xác định. Còn bay giờ, con phải nghĩ cách quay lại khoảng thời gian chỉ định, điều này so với khi trước tiến vào trong Hắc Ngục sâm lâm còn khốn khổ hơn nhiều lần.
Tử Hàn hỏi lại:
- Huynh dự tính làm như thế nào?
Thiên Lân khổ sở trả lời:
- Ta cũng không biết nữa, chỉ có thể đi khắp nơi tìm người hỏi han, xem thử có người nào biết gì không.
Càn Nguyên chân nhân trầm ngâm nói:
- Chuyện này của con phỏng chừng rất ít người biết được, chỉ sợ khó mà khỏi ra kết quả được.
Thiên Lân thở dài đáp:
- Có khó hơn nữa con cũng phải đi tìm tiếp tục, mãi cho đến khi nào cứu tỉnh được Ngọc Tâm mới thôi.
Hắc Tiểu Hầu khích lệ:
- Chuyện là do người làm, luôn có biện pháp, ngươi không cần phải đau lòng như vậy.
Quách Kiến lên tiếng:
- Hay là huynh đệ qua bên Trừ Ma liên minh hỏi xem, bên đó kỳ nhân dị sĩ khác nhiều, nói không chừng có người sẽ biết.
Càn Nguyên chân nhân nói:
- Chuyện này tạm thời không vội, con khó có dịp đến nơi này, trước tiên ở đây vài ngày, sau đó mới đi liên minh xem thế nào.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Đây chính là nơi năm xưa cha con học hành, con quả thực muốn ở lại hai ngày.
Càn Nguyên chân nhân cười đáp:
- Cha con năm xưa đã từng lưu lại vô số truyền kỳ, đợi ngày mai ta sẽ kể lại một lượt rõ ràng cho con. Bây giờ, Mã Ngọ, con đi xem thử bữa tối đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta cùng nhau ăn mừng.
Mã Ngọ vâng một tiếng liền đứng lên rời đi. Rất nhanh, đệ tử Dịch viên lục tục mang rượu và thức ăn chuyển lên.
Trong Dịch Thiên các, Càn Nguyên chân nhân và Chu Kiệt ngồi ở ghế trên, Hải Mộng Dao và Tử Hàn ngồi bên dưới, bên trái là Thiên Lân và Hắc Tiểu Hầu, bên phải là Mã Ngọ và Quách Kiến, một bàn tám người ngồi vừa đầy, không khí náo nhiệt vô cùng. Trên bàn ăn, Thiên Lân cảm thấy hứng thú với rượu thịt phong phú, từ nhỏ đến lớn hắn sống ở Băng Nguyên, đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức sản vật phong phú của trung thổ, thưởng thức được nhiều món ngon lành đến như vậy. Bữa ăn cũng mất khá nhiều thời gian, tám người nói cười thật vui vẻ.
Sau bữa ăn, Càn Nguyên chân nhân sai Mã Ngọ an bài phòng ngủ cho Hải Mộng Dao, Tử Hàn, bản thân thì kéo Thiên Lân rời khỏi Dịch Thiên các, đốt đuốc ngồi trong một hoa viên để bàn luận buổi tối. Đêm hôm nay, Thiên Lân nhờ Càn Nguyên chân nhân mà hiểu được không ít chuyện xưa của Lục Vân, cũng có hiểu biết đại khái đối với Tu Chân lục viện. Ngày thứ hai, Càn Nguyên chân nhân dẫn Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn đi một chuyến đến Cố viên, ở đó lại kể tiếp rất nhiều chuyện xảy ra năm xưa cho ba người, khiến cho cả ba nghe thấy mà cảm xúc dâng tràn. Tiếp theo, Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn liền ở lại Dịch viên một chốc, khi thì quan sát đệ tử Dịch viên tu luyện, khi thì hàn huyên với Chu Kiệt, Hắc Tiểu Hầu, lúc rảnh rỗi thì tu luyện, cuộc sống trôi qua thật an nhàn.
Một ngày, Càn Nguyên chân nhân đang kéo tay Thiên Lân đi lại trong sân quan sát môn hạ đệ tử tu luyện, đột nhiên nhận được tin tức nói rằng Cổ Dịch Thiên của Trừ Ma liên minh có chuyện xin vào gặp.
Thấy vậy, Càn Nguyên chân nhân cảm thấy bất ngờ, tự nói với mình:
- Cổ Dịch Thiên đến đây rồi, xem ra chắc có tình hình quan trọng nào đây.
Thiên Lân cười lên tiếng:
- Con cũng biết Cổ Dịch Thiên, nghe nói hắn chính là đồ đệ của Văn Bất Danh tiền bối, có thân phận không thấp trong Trừ Ma liên minh.
Càn Nguyên chân nhân cười đáp:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi coi thế nào.
Kéo tay Thiên Lân, Càn Nguyên chân nhân đi thẳng đến Dịch Thiên các.
Rất nhanh chóng, Càn Nguyên chân nhân và Thiên Lân liền đến Dịch Thiên các, gặp được Cổ Dịch Thiên.
Thấy Thiên Lân xuất hiện, Cổ Dịch Thiên rất kinh ngạc, la lên:
- Huynh đài sao lại ở nơi này?
Thiên Lân cười nói:
- Chuyện đó chút nữa từ từ ta sẽ nói sau, hay là nói trước một chút mục đích đến đây của huynh đài.
Cổ Dịch Thiên nghe vậy, lập tức tỉnh lại, hành lễ với Càn Nguyên chân nhân, sau đó nói ra ý định đến đây chuyến này.
- Hôm nay, cao thủ của Hải vực đến liên minh rồi, mọi người đang thương nghị phải ứng phó với tai ách của Băng Nguyên, gia sư đặc biệt sai đệ tử đến đây mời tiền bối qua đó một chuyến để thảo luận.
Càn Nguyên chân nhân trả lời:
- Đây là đại sự phải thương nghị cho rõ ràng, chúng ta đi qua đó thôi. Thiên Lân đi gọi sư tỉ của con, chúng ta cùng nhau đi qua ngay bây giờ.
Thiên Lân khẽ gật đầu, rời khỏi Dịch Thiên các, nhanh chóng tìm được Hải Mộng Dao và Tử Hàn.
- Có chuyện gì chăng?
Thấy Thiên Lân vội vàng đến đó, Hải Mộng Dao nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Lân điềm nhiên đáp:
- Cao thủ Hải vực đã đến Trừ Ma liên minh, bây giờ chúng ta qua đó coi thế nào.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Té ra dì Lục Doanh cũng đến rồi, đệ quả thực phải đi gặp mọi người một lần.
Tử Hàn lên tiếng:
- Chuyến này đi chỉ sợ mất không ít thời gian.
Thiên Lân dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng của Tử Hàn, cười đáp:
- Chúng ta cùng nhau đi thôi, cô nương hà tất phải suy nghĩ thời gian ngắn dài.
Tử Hàn trừng Thiên Lân một cái, dường như có chút u oán lại không nói nhiều.
Hải Mộng Dao cười nói:
- Không cần phải khách khí, Thiên Lân đã sớm đối xử với muội như người trong nhà rồi.
Tử Hàn vẻ mặt khẽ biến, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ chớ có trêu cợt, câu này không thể nói lung tung được.
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:
- Tỷ tỷ cũng không nói lung tung, chúng ta vốn là người trong nhà mà, đây chính là trời đã định sẵn.
Nói xong rồi, Thiên Lân nắm lấy tay ngọc của Hải Mộng Dao và Tử Hàn, kéo bọn họ cất bước rời đi.
Hải Mộng Dao thấy vậy cười mà không nói, Tử Hàn lại có phần vừa thẹn vừa mừng, trong lòng thắc thỏm không yên.
Đến bên ngoài Dịch Thiên các, Thiên Lân biết điều buông tay hai nàng, cùng cả hai tiến vào bên trong.
Cổ Dịch Thiên lần đầu mới gặp hai nàng, không hiểu rõ ràng thân phận nên nghi hoặc nói:
- Bọn họ là ...
Thiên Lân giới thiệu:
- Đây là sư tỷ của ta Hải Mộng Dao, đây là vị Hiệp Y Thánh Tâm Tử Hàn.
Cổ Dịch Thiên nghe vậy biến sắc, vọt miệng nói:
- Té ra đây là Hải Mộng Dao, quả thật thất kính.
Hải Mộng Dao giữ nguyên vẻ thần bí của bản thân, điềm nhiên đáp:
- Không cần phải kinh ngạc, bỏ qua thân phận đặc thù của ta, ta thực ra cũng không khác gì người thường.
Cổ Dịch Thiên bật cười ngượng ngùng, đưa mắt nhìn lại Tử Hàn, nhẹ nhàng nói:
- Danh tiếng Hiệp Y đã sớm được nghe, hôm nay được gặp quả thật là tam sinh hữu hạnh.
Tử Hàn thanh nhã đáp lại:
- Cổ đại hiệp quá khen rồi, Thánh Tâm bất quá chỉ là biết sơ y thuật, tận hết sức lực cho nhân gian mà thôi.
Càn Nguyên chân nhân cười nói:
- Được rồi, không cần phải khách sáo, hay là chúng ta đi đến Trừ Ma liên minh thương nghị đại sự cho nhanh. Đi thôi.
Dứt lời xoay mình đi, Càn Nguyên chân nhân dẫn Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn và Cổ Dịch Thiên rời khỏi Dịch Thiên các, chạy thẳng đến Trừ Ma liên minh.