Cảm nhận được phản công của Thiên Lân, U Vô Thường lạnh lùng tàn khốc nói:
- Muốn bỏ chạy, ngươi nằm mơ rồi!
Nói rồi hai tay bắt chéo thể hiện tư thế cổ quái, toàn thân ánh đen chuyển động, chớp mắt đã hóa thành một con báo ánh sáng bắn thẳng vào vùng sương đen bao trùm quanh Thiên Lân.
Lúc này, chỉ thấy lưới khí sương đen đó chấn động, một luồng sát khí tràn ngập bốn phương đi kèm với âm thanh kêu gào truyền ra theo gió, tất cả hệt như âm hồn đang giận dữ rống to.
Trong lưới khí, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc nhờ vào sức mạnh xoay tròn cũng không thể đột phá được tầng sương đen. Điều này khiến hắn cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, trong lúc Thiên Lân lo lắng trong lòng, vùng sương đen quanh người đột nhiên tăng áp lực lên gấp mười lần, lập tức cố định hắn và Dực Thiên Tường giữa không trung, cơ hồ khó mà di động được.
Một chiêu đó đột nhiên mà là mãnh liệt, dễ dàng phá nát hai mươi bảy tầng kết giới phòng ngự do Thiên Lân lập ra, khiến hắn và Dực Thiên Tường cùng bị thương, kinh mạch trong cơ thể bế tắc, thế phản kích chớp mắt đã yếu đi, cột sáng đỏ rực cũng biến mất trong vùng sương đen.
Nguy hiểm đến gần, Thiên Lân rống lên giận dữ, ánh mắt kiên định sáng rực, lập tức buông tay Dực Thiên Tường, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân phát ra ánh đỏ chói mắt, vô số ngọn lửa xuất hiện quanh người hắn.
Thời khắc đó, một luồng khí tức hùng dũng thẳng tiến không sợ gì cả đi xuyên qua vùng sương đen, che phủ bầu trời, khiến người ta cảm thấy sức mạnh hùng hậu.
Trong không khí, một luồng chân nguyên cực nóng, nhiệt tình, sôi trào, sống động khuếch tán cực nhanh rồi lập tức gặp phải kết giới sương đen so U Vô Thường phát ra, hai bên tính chất ngược hẳn lập tức phát sinh giao chiến kịch liệt.
Sương đen dao động như sóng biển, lúc thì dâng lên lúc lại lặn xuống, lúc thì âm hiểm quỷ dị, lúc lại nhạt nhòa đi.
Bị vây khốn trong đó, Thiên Lân toàn thân lửa đỏ rừng rực, một luồng bá khí cực dương cực cương theo sự thúc động của hắn dâng lên gấp mười rồi gấp trăm lần, nhanh chóng phá vỡ kết giới sương đen của U Vô Thường, có ưu thế chuyển bại thành thắng rất lớn.
Không xa, Dực Thiên Tường vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy vô cùng kinh dị với sự thần bí của Thiên Lân, nhưng cũng có mấy phần chờ đợi.
Bên ngoài, những người quan sát vẻ mặt biến hẳn, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu ánh mắt âm lạnh, cùng toát ra sát ý rõ ràng.
Cuồng Đao trong mắt có một ngọn lửa nóng bỏng, hệt như phát hiện ra một đối thủ, có một sự chờ đợi nhiệt tình.
Thôi Linh Cô cười hiểm liên tục, lơ đãng liếc nhìn những người khác, khóe miệng nhếch nụ cười thâm ý.
Ngọc Kiếm thư sinh ngạc nhiên, ngầm nói: “Kỳ quái, đây là Hạo Nhiên Thiên Cương pháp quyết, Thiên Lân sao lại biết được? Không thể nào vậy.”
U Vô Thường luôn hiểu rõ trạng thái của Thiên Lân, khi hắn cảm nhận được biến hóa trên người Thiên Lân, trong lòng đột nhiên chấn động mạnh mẽ, thân thể chớp mắt đã thoát khỏi sương đen, dừng lại trên đầu Thiên Lân xa xa.
Lúc này, thân thể U Vô Thường xoay tròn, hai tay múa lên nhanh chóng, bóng chưởng dày đặc gào lên phóng xuống cùng với một luồng sét rung trời, từng luồng chớp điện đen ngòm đánh trúng vào kết giới sương đen, sau khi xuyên qua kết giới rồi liền đan xen hình thành một lưới sáng màu đen dày đặc vây phủ bên ngoài Thiên Lân và Dực Thiên Tường.
Lưới sáng sắc đen này vô cùng đáng sợ, hệt như lời nguyền của ác ma, mang theo khí tức hung tàn, tà ác, muốn hòa tan cả hai người.
Thiên Lân hai chân bất động, ngạo nghễ ở giữa, trong mắt ánh đỏ lấp lánh, một vùng lửa đỏ hệt như có linh tính đang tự động xoay tròn xung quanh hắn.
Bên ngoài, ngọn lửa cực nóng hình thành một vùng biển lửa mang theo sức mạnh thiêu cháy vạn vật, phát ra âm thanh ri ri đang thiêu hủy sương đen âm hiểm tà ác kia, ngăn cản bọn chúng tiến về phía trước.
Hạo Nhiên Chính Khí lửa đỏ rừng rực là khắc tinh của mọi sức mạnh âm tà, lúc này đang dần dần hiển thị uy nghiêm của nó, đối kháng với sức mạnh thôn tính của U Vô Thường, hai bên giằng co không phân thắng bại.
Chí âm chí tà đối trận với chí dương chí cương, cả hai có thể nói là đều cực đoan, tu vi ai thâm hậu hơn, người đó có thể áp đảo được đối phương.
Điểm này, Thiên Lân và U Vô Thường không so sánh được, tu vi hai người đều có sở trường, rất khó ganh đua đồng nhất với nhau.
Đương nhiên, người giao chiến thì tổng hợp thực lực là chủ yếu nhất.
Lúc này, Thiên Lân bất ngờ dùng pháp quyết Hạo Nhiên Thiên Cương đối kháng với pháp quyết quỷ bí của U Vô Thường, tính chất vừa hay tương khắc, nhanh chóng đột phá được giới hạn của địch nhân, hình thành quanh mình một kết giới dùng lửa đỏ làm cơ sở, lập tức thiêu hủy lưới sáng màu đen vây quanh mình.
Giận dữ gầm lên một tiếng, U Vô Thường gằn giọng nói:
- Thiên Lân đáng ghét, ta phải cho ngươi thưởng thức sự lợi hại của ta.
Còn đang nói, thân thể U Vô Thường quay cuồng giữa không trung, lúc thì bay vút múa may trên bầu trời, lúc lại nhanh chóng đảo thẳng xuống, khi qua trái, lúc qua phải, khi tiến khi lùi.
Bốn phía của Thiên Lân và Dực Thiên Tường lưu lại vô số bóng hình tạo thành một lưới sáng màu xám đen bao trùm phương viên vài dặm, bề mặt tràn đầy vô số oan hồn lệ quỷ, con nào cũng giương nanh múa vuốt, hội tụ vào trong từng đợt từng đợt.
Lúc này, mặt đất rung lên, núi băng lắc lư, sức mạnh co rút đáng sợ hệt như long trời lở đất cùng với uy thế không gì chống cự nổi, chớp mắt đã đến bên mình Thiên Lân, tạo nên một sức mạnh hủy diệt.
Đối mặt với nguy hiểm, Dực Thiên Tường kinh hoàng bất an, rống to lên:
- Thiên Lân, không cần lo cho ta, chạy nhanh đi!
Quay lưng lại Dực Thiên Tường, Thiên Lân chầm chậm lắc đầu, giọng kiên cường mà cố chấp nói:
- Ông trời nếu đã định sẵn chúng ta gặp nhau, ta sẽ đánh cuộc vận mệnh một phen. Bây giờ ngươi toàn lực phòng ngự, ta phải đỡ một chiêu này của hắn.
Bước lên một bước, hai tay giơ cao, Thiên Lân toàn thân lửa đỏ từng vòng từ dưới chân hắn dâng lên, tầng vòng sáng lũy kế trùng điệp, hội tụ vào hai cổ tay của hắn, nhanh chóng hình thành hai vầng mây lửa, theo sự khống chế của hắn liền xoay quanh tại chỗ một vòng, vầng mây lửa thoát tay bay ra, khi lên đỉnh đầu dung hợp làm một, biến thành một quầng sáng màu đỏ tía, vừa chuyển động nhanh chóng vừa khuếch tán cực nhanh.
Quầng sáng này thần dị phi phàm, khuếch tán những sóng ánh sáng hệt như đao bén phá không cùng với kiếm khí không gì ngăn được, gặp phải sức mạnh co rút hủy diệt của U Vô Thường, hai bên va chạm nhiều lần, bề mặt va chạm chớp mắt đã kích hóa, tạo thành một lưỡi đao ánh sáng xuyên qua không gian thời gian, lập tức chặt đứt kết giới ánh sáng hủy diệt đang thu nhỏ.
Lúc đó, khí lưu áp lực cao trong kết giới tuôn ra ngoài, chớp mắt đã bộc phát uy lực gấp trăm lần, hình thành một khu vực phát nổ phương viên ba dặm với Thiên Lân làm trung tâm, lập tức hất bắn U Vô Thường trọng thương bay đi như đạn, những người quan sát xung quanh cũng bị hất lùi lại.
Ở trung ương của cuộc chiến, Thiên Lân thân thể lắc lư kịch liệt, do phản lực, hắn liên tục lùi ba bước, miệng tuôn trào máu tươi không ngừng, toàn thân lửa đỏ nhạt đi.
Dực Thiên Tường chịu tai ương ảnh hưởng, tuy không trực tiếp chịu sức mạnh vụ nổ cũng bị hại cực mạnh, thân thể vốn có thương thế càng thêm phần suy yếu không chịu đựng nổi.
Ngực nhấp nhô mạnh, Thiên Lân ổn định thân hình, hai tay đột nhiên rủ xuống, thu hồi ngọn lửa ở vùng lân cận.
Chăm chú nhìn về phía trước, Thiên Lân vẻ mặt anh tuấn trắng bệch thần sắc hờ hững, hai chân bao trùm sương trắng, hắn đang liên tục không ngừng hấp thu khí trong huyền băng mặt đất để bồi bổ lại chân nguyên vừa mới tiêu hao.
Điên cuồng rống lên một tiếng, U Vô Thường bị trọng thương rơi xuống ánh đen quanh thân tan biến, để lộ hình dáng thật, không ngờ là một trung niên bốn mươi tuổi khuôn mặt trắng bạch, toàn thân mang đồ đen.
Xoay người đứng lên, U Vô Thường phẫn nộ nhìn Thiên Lân, chất vấn:
- Tiểu tử, Hạo Nhiên Thiên Cương là pháp quyết cực cao của Nho gia, ngươi theo học với ai, nói nhanh!
Trong lúc tức giận, U Vô Thường cũng không cố che giấu, ánh mắt chớp động ánh sáng xanh lục thẫm.
Thiên Lân yên lặng bất động, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Muốn biết rất đơn giản, tiếp tục đỡ ba chiêu với ta, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi…
Lời còn chưa dứt, trong mắt Thiên Lân ánh đen lóe lên, một luồng công kích đáng sợ âm thầm xông đến, khiến U Vô Thường không kịp đề phòng, lập tức kêu thảm một tiếng, lùi lại phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Ngọc Kiếm thư sinh ánh mắt thoáng nghi ngờ, trong lòng có chút kỳ quái.
Những người khác lại kinh ngạc bất ngờ, có cách nhìn mới về Thiên Lân.
Lợi dụng lúc mọi người xuất thần, Thiên Lân hệt như quỷ mị dời ngang chục trượng, dùng phương thức người ta không hiểu, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh U Vô Thường, tay phải múa lên một chưởng, âm thầm hung hăng ấn vào trước ngực của U Vô Thường.
Trong lúc sống chết, U Vô Thường biểu hiện kinh nghiệm ứng biến của cao thủ, dùng tốc độ cực nhanh đan xen hai tay ngay trước ngực.
Như vậy, một chưởng xuất thần nhập hóa của Thiên Lân ấn vào hai tay của U Vô Thường, hai người lúc này tay kết liền tay.
Tiếng kêu thảm thiết như đứt ruột từ miệng U Vô Thường vang lên, đợi khi những người quan sát tỉnh lại, chỉ thấy Thiên Lân lóe lên lùi lại, U Vô Thường thân thể bị hòa tan, tiếng kêu thê lương đầy bất cam đang nhanh chóng bay đi xa xa.
Trong chớp mắt đó, giữa Thiên Lân và U Vô Thường xảy ra chuyện gì ai cũng không thấy rõ được. Ngoại trừ nguyên thần của U Vô Thường đang bỏ chạy đi, những người ở đó đều mơ mơ hồ hồ.
Dực Thiên Tường kinh ngạc, bất ngờ hỏi:
- Ngươi giết hắn rồi?
Thiên Lân vẻ mặt xám xịt, lắc đầu nói:
- Không, ta chỉ hủy diệt được cơ thể của hắn, khiến hắn bị trọng thương bỏ chạy. Bây giờ chúng ta còn có từ ba địch nhân trở lên đang giương mắt trừng trừng. Cố gắng lên, ta nhất định sẽ giúp ngươi được như ý nguyện.
Dực Thiên Tường rất cảm động, nhưng hắn không biểu lộ, hắn biết lúc này nói gì cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể làm chính là dũng cảm tiến thẳng tới.
Phi thân bay ra, bà lão xấu xí đến cách Thiên Lân ba trượng, âm hiểm nói:
- Tiểu tử, thủ đoạn thật tàn độc.
Thiên Lân cười lạnh nói:
- Nếu ngươi biết rồi, thế thì tốt nhất là né đi. Nếu không vết xe đổ kia khiến ngươi phải hối hận.
Bà lão xấu xí quát to:
- Câm miệng, trẻ con dám dùng lời càn rỡ trước mặt của lão bà, ngươi hôm nay phải để mệnh lại rồi.
Cây trượng điểm xuống mặt đất, cuồng phong đột nhiên xuất hiện, một luồng sáng bắn thẳng vào ngực Thiên Lân.
Ánh mắt lạnh lại, Thiên Lân tay phải xoay chuyển, lòng bàn tay ánh xanh bộc phát, hóa thành một luồng kiếm khí va chạm thẳng vào luồng sáng kia.
Tiếng sấm vang lên, kình lực tứ tán, một chiêu đánh thẳng, ai nấy lùi lại.
Lúc này, cây trượng đầu rắn của bà lão xấu xí hóa ra ngàn vạn, tạo thành ảo ảnh mê hoặc tầm nhìn, hội tụ sức mạnh trăm ngàn trượng thành một, hóa thành một luồng sáng lạnh xuất hiện trước ngực của Thiên Lân.
Không kịp né tránh, Thiên Lân tay phải ánh xanh lóe lên, dùng tay thay kiếm dựng thẳng bổ xuống, lần thứ hai đỡ thẳng vào cây trượng của bà lão xấu xí.
So sánh thực lực, không hề có chiêu thức hoa dạng đáng nói.
Thiên Lân dùng tu vi cảnh giới Bất Diệt đối kháng với bà lão xấu xí tu vi cảnh giới Quy Tiên, kết quả tất nhiên là phải bại.