Hội đương lăng tuyệt đính,
Nhất lãm chúng sơn tiểu.
Trên đỉnh một ngọn núi đơn độc cao vút vào tận tầng mây, một cái đình bằng đá phong cách cổ xưa lộ ra đặc biệt chói mắt. Sau giờ Ngọ, bầu trời có ánh dương chiếu rọi trên cao, trong đình đá có hai người đàn ông trung niên, quần áo một trắng một đen.
Phất tay đánh xuống, người đàn ông áo đen cười nói:
- Hai mươi năm không gặp, ngươi cũng không khác lúc trước nhiều lắm.
Người đàn ông áo trắng điềm nhiên cười đáp:
- Ngươi cũng không phải không có quá nhiều biến hóa sao?
Người đàn ông trung niên áo đen nhìn vào cuộc cờ, vừa suy tư vừa trả lời:
- Biến hóa của ta chỉ bởi vì ảnh hưởng từ thế cuộc, biến hóa của ngươi lại do hạnh phúc mang đến.
Người đàn ông trung niên áo trắng bật cười nhàn nhạt, khẽ giọng đáp:
- Hạnh phúc thì cần ngươi phải tự mình đi tìm, lùi một bước có lúc càng tốt hơn.
Người đàn ông áo đen cười trả lời:
- Đạo lý thì người nào cũng nói được, nhưng vào lúc quan trọng có thể kềm chế được bản thân hay không, chuyện đó không ai biết trước được cả.
Người đàn ông áo trắng nói:
- Làm người và đánh cờ cũng vậy thôi, chỉ cần ngươi không vì cái lợi trước mắt, bình thường chắc chắn là không thua.
Người đàn ông áo đen đáp:
- Đạo lý này ai cũng không biết được, chẳng qua có bao nhiêu người có thể bỏ xuống được?
Người đàn ông áo trắng nói:
- Ngươi hai mươi năm nay tu tâm dưỡng tính, bây giờ có thể bỏ xuống được chưa?
Người đàn ông áo đen vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm đáp:
- Ta cũng không biết được, nếu nói buông bỏ hoàn toàn thì dường như còn chưa làm được vậy. Nhưng so với ngày trước, lòng tranh cường háo thắng cũng đã bình tĩnh được khá nhiều rồi.
Người đàn ông áo trắng hỏi tiếp:
- Ngươi hôm nay đến đây, chắc không phải chỉ muốn đánh cờ với ta phải không?
Người đàn ông áo đen liếc người đàn ông áo trắng, cười đáp:
- Lẽ nào không được sao?
Người đàn ông áo trắng cười trả lời:
- Được, hôm nay chúng ta chỉ đánh cờ, không bàn luận chuyện thế tục.
Người đàn ông áo đen cười mắng:
- Vậy cũng không được, ta đến đây tuy chỉ để đánh cờ, nhưng cũng có chuyện khác quan trọng.
Người đàn ông áo trắng cau mày nói:
- Chuyện thế tục hồng trần ta đã bỏ xa rồi, ta không muốn quay lại thế tục nữa.
Người đàn ông áo đen cảm xúc đáp lại:
- Chỉ sợ có những chuyện không phải ngươi muốn là được.
Người đàn ông áo trắng khẽ biến sắc, trầm ngâm trả lời:
- Nói đi, có chuyện gì vậy?
Người đàn ông áo đen đáp:
- Băng Nguyên phát sinh đại sự, tai ách đã ép gần đến Thần Châu Đại Địa. Trước đây, ta bị tên đồ đệ đáng trách đã ăn trộm mất Phong Ma Tang Tâm quyết chạy đến Băng Nguyên, ta phái Thiên Tà đi truy nã mới biết được Băng Nguyên đã phát sinh bất ngờ, dị giới Ngũ Sắc Thiên Vực xâm nhập nhân gian, ý đồ muốn đoạt lấy thiên hạ. Hơn nữa, Thái Huyền Hỏa Quy bị phong ấn ở Băng Nguyên cũng đã phá giải được phong ấn quay lại nhân gian rồi.
Người đàn ông áo trắng kinh ngạc hỏi:
- Ngũ Sắc Thiên Vực? Thái Huyền Hỏa Quy? Bọn chúng làm sao lại có liên quan với nhau vậy?
Người đàn ông áo đen sợ hãi than thở:
- Chuyện này nói ra rất dài, Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã phái cao thủ đi chi viện, ngay cả Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan cũng tự mình ra trận, tình thế phỏng chừng không được lạc quan lắm.
Người đàn ông áo trắng nói:
- Cho dù là như vậy, cũng không quan hệ chút nào đến ta cả. Thiên hạ này có ta cũng không thêm gì nhiều, bớt ta cũng không ít chút nào.
Người đàn ông áo đen đáp:
- Ta đến đây nói cho người biết những chuyện này, chỉ hy vọng ngươi hiểu được, hoàn toàn không yêu cầu ngươi phải xuất sơn. Hai mươi năm trước, Thiên Ma giáo của ngươi và Ma Thần tông của ta đã trải qua không ít tai nạn trong trận tai ách đó, may mắn còn bình an hoàn toàn. Hiện nay hai mươi năm qua rồi, tai ách lại lần nữa chuẩn bị cuốn qua, hy vọng lần này chúng ta cũng có thể vượt qua được nguy hiểm giống như năm xưa.
Té ra, người đàn ông trung niên áo trắng chính là Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên năm xưa, người đàn ông áo đen lại chính là Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên.
Dời mắt nhìn ra xa xa, Âu Dương Vân Thiên nhìn biển mây dưới tầm mắt, điềm nhiên đáp:
- Hai mươi năm thật bình an khiến ta quên mất những chuyện trước kia. Đối với thị phi hồng trần, ta đã sớm chán ghét rồi.
Bạch Vân Thiên nói:
- Nếu như có một ngày sinh linh gặp phải kiếp nạn, ngươi quả thật có thể không đếm xỉa đến, coi như không thấy được sao?
Âu Dương Vân Thiên đáp:
- Ta có lẽ không thể làm được, nhưng dù sao còn chưa có ngày đó. Hiện nay, Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã ra mặt rồi, nếu như bọn họ ứng phó không nổi, ta và ngươi có tham gia cũng chẳng làm nên chuyện gì. Ngoài ra, sau lưng Dịch viên và Trừ Ma liên minh còn có một Lục Vân, một khi chuyện phát triển đến mức không thể nào thu gọn được, tin chắc Lục Vân sẽ tự mình ra mặt.
Bạch Vân Thiên gật đầu đáp:
- Nói đến Lục Vân, ta lại nghĩ đến một chuyện, nghe Thiên Tà kể lại ...
Còn đang nói, Bạch Vân Thiên đột nhiên dừng lại, quay phắt đầu nhìn về phía xa xa.
Thời khắc đó, Âu Dương Vân Thiên dường như cũng phát hiện được, vọt miệng nói:
- Đây là ...
Ánh nhạt lóe lên, bóng người đột ngột xuất hiện, một thanh âm sang sảng cắt ngang lời nói của Âu Dương Vân Thiên.
- Vô ý đi qua, không ngờ được cũng có thể nghe có người đề cập đến ta, quả thật bất ngờ.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện trong đình, Bạch Vân Thiên và Âu Dương Vân Thiên biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Lục Vân! Không phải huynh đài đã ẩn cư rồi sao? Làm thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
Bật cười điềm nhiên, Lục Vân đáp:
- Ta chỉ vô tình đi qua, vừa hay nghe được có người đề cập đến tên của mình, vì thế đến xem thế nào, ai ngờ được lại gặp mặt lão bằng hữu, quả thật là rất nhớ.
Bạch Vân Thiên sau khi kinh ngạc, nhanh chóng cười trở lại, nhìn Diệp Tâm Nghi ở bên cạnh Lục Vân, cười hỏi:
- Hai mươi năm không gặp, bên cạnh lại có thêm một hồng nhan tri kỷ, quả thật là đáng mừng đáng mừng đó.
Lục Vân cười trả lời:
- Để cho hai vị chê cười, mọi người có lẽ còn chưa biết được, Tâm Nghi vốn dĩ là sư muội của tại hạ, năm xưa chúng ta không biết gì về nhau cả, vì thế mới gây nên một số hiểu lầm.
Âu Dương Vân Thiên ngạc nhiên nói:
- Cô ấy không phải là Dao Trì thánh nữ sao? Làm thế nào lại trở thành sư muội của huynh đài?
Lục Vân giải thích:
- Sư phụ của Tâm Nghi và sư phụ của tại hạ năm xưa quan hệ khắng khít, lại do bởi có người ở trong khích bác mà sinh ra hiểu lầm. Hiện nay, sư phụ Tâm Nghi đã trở thành sư nương của tại hạ, cô ấy tự nhiên cũng trở thành sư muội của tại hạ.
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Chỉ sợ bây giờ không chỉ là sư muội đơn giản vậy nữa đâu phải không?
Lục Vân hỏi ngược lại:
- Huynh đài thấy thế nào?
Bạch Vân Thiên cười cười không đáp, vẻ mặt ám muội.
Âu Dương Vân Thiên chuyển sang chuyện khác:
- Nghe nói huynh đài đã ẩn cư nhiều năm, sao lại đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, lẽ nào là vì tai ách của Băng Nguyên?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Tại hạ lần này đi ra tuy không phải trực tiếp xử lý chuyện này, bất quá cũng có chút liên quan.
Âu Dương Vân Thiên cười nói:
- Có huynh đài ra mặt, chúng ta có thể vô tư không lo gì nữa rồi.
Lục Vân cười trả lời:
- Tai ách lần này tự sẽ có người ra mặt, các vị không cần phải lo lắng.
Bạch Vân Thiên nói:
- Nghe theo đồ nhi Thiên Tà của tại hạ cho biết, trên Băng Nguyên có một thiếu niên kiệt xuất tên là Thiên Lân, lớn lên bộ dạng hệt như là huynh đài vậy, không biết người này có liên hệ gì đến huynh đài không?
Lục Vân bật cười lạ lùng, trả lời:
- Đó chính là chỗ quan trọng để hóa giải trường tai ách này đây. Còn về thân phận của Thiên Lân, đợi đến khi huynh đài gặp được nó, mọi chuyện tự nhiên sẽ minh bạch.
Âu Dương Vân Thiên lên tiếng:
- Huynh đài lần này đi đâu đây?
Lục Vân cười đáp:
- Tại hạ đi tìm người.
Bạch Vân Thiên nghi hoặc nói:
- Tìm người? Tìm ai vậy, không ngờ người nào mà có thể khiến cho huynh đài phải tự mình ra tay vậy?
Lục Vân lắc đầu trả lời:
- Chuyện này tạm thời không tiện nói với hai vị.
Bạch Vân Thiên có phần hiếu kỳ, nhưng lại không hề hỏi nhiều, chuyển sang hỏi chuyện khác:
- Thiên hạ xuất hiện môn phái Cửu Hư, huynh đài có biết lai lịch của bọn họ không?
Lục Vân trầm ngâm trả lời:
- Phái Cửu Hư vốn từ Cửu Thiên Hư Vô giới.
Bạch Vân Thiên kinh ngạc nói:
- Cửu Thiên Hư Vô giới không phải hai mươi năm trước đã bị huynh đài tiêu diệt rồi hay sao?
Lục Vân đáp:
- Chuyện khi đó một lời khó nói hết, tại hạ chỉ có thể nói với các vị một điểm là Cửu Hư tôn chủ không hề chết đi.
Âu Dương Vân Thiên cau mày nói:
- Như vậy, không phải huynh đài phiền toái rồi sao?
Lục Vân cười cười, không cho là như vậy, trả lời:
- Chuyện này đối với bọn họ, không phải phiền toái càng nhiều hơn hay sao?
Bạch Vân Thiên cười đáp:
- Lục Vân lại chính là Lục Vân, trời không sợ đất không sợ.
Lục Vân đáp lại:
- Hai mươi năm thời gian không dài, tại hạ tự nhiên vẫn còn bộ dạng như xưa. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tại hạ cáo từ trước đây, hai vị cứ tiếp tục.
Nghe vậy, Âu Dương Vân Thiên và Bạch Vân Thiên cùng đứng lên đưa tiễn Lục Vân và Diệp Tâm Nghi lên đường.
Rời khỏi ngọn núi đơn độc kia rồi, Diệp Tâm Nghi trước giờ không hề mở miệng nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Vân, huynh vì sao lại xuất hiện gặp mặt bọn họ?
Lục Vân đáp:
- Hôm nay gặp mặt hoàn toàn không phải trùng hợp, sau này muội sẽ hiểu rõ.
Diệp Tâm Nghi nũng nịu hừ nhẹ:
- Huynh nói chuyện cứ thần thần bí bí, luôn khiến người ta phải suy đoán.
Lục Vân cười trả lời:
- Như vậy không phải càng thêm thú vị sao?
Diệp Tâm Nghi không chịu đáp lại:
- Không phải, muội không muốn cứ phải suy đoán, muội muốn huynh tự mình nói ra rõ ràng kia.
Nhìn Diệp Tâm Nghi bộ dạng làm nũng, Lục Vân êm ái trả lời:
- Hôm nay xuất hiện thực ra có hai mục đích, thứ nhất chính là nói cho bọn họ biết được, ta đã xuất hiện ở nhân gian, thứ hai chính là muốn cho bọn họ biết được thân phận của muội, công bố một số bí ẩn năm xưa.
Diệp Tâm Nghi không hiểu nói:
- Chuyện này và việc chúng ta đến nhân gian hoàn toàn không có quan hệ.
Lục Vân cười đáp:
- Làm người không cần mỗi chuyện đều phải có mục đích, sống như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Hừ khẽ một tiếng yêu kiều, Diệp Tâm Nghi nói:
- Huynh miệng lưỡi trơn như mỡ, muội nói không lại huynh. Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Lục Vân nhìn mặt đất bao la bát ngát, cười kỳ lạ đáp:
- Lư Sơn.
Diệp Tâm Nghi sửng mình, hỏi lại:
- Đi Lư Sơn làm cái gì đây?
Lục Vân cười đáp:
- Tự nhiên là tìm người.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Tìm ai?
Lục Vân đáp:
- Không cần phải nóng lòng, lúc đó tự biết. Đi thôi.
Dứt lời, Lục Vân đột nhiên tăng tốc, dẫn Diệp Tâm Nghi chớp mắt đã biến mất không còn hình bóng.
Bầu trời, mặt trời đang ngã về phía Tây, không khí nóng bức. Bên trong một rừng cây, một cuộc chiến người và yêu kéo dài đã lâu rồi, tình hình giao chiến xuất hiện tình thế rõ ràng. Bốn tổ giao chiến, mười người tham dự. Trong đó, người áo xám và Điên Si Đạo sau một phen giao chiến rồi, dần dần hiểu được tình hình của địch nhân, chiếu theo đặc điểm của mình mà né nặng tìm nhẹ, triển khai công kích có tính tập trung, nhanh chóng thu được ưu thế. Phổ Tế hòa thượng và Nam Cung Húc Nhật dùng một địch hai, tình hình cũng tương tự nhưng tình trạng lại có phần khác xa nhau, điều này có quan hệ rất lớn đến tâm tính của cả hai người. Thân là người xuất gia, Phổ Tế hòa thượng tấm lòng từ bi, tuy bị ép phải ra tay nhưng liên tục thất bại lùi lại, vẫn nguyện ý không ra tay hạ sát thủ, chỉ tận sức phòng ngự mà thôi. Nam Cung Húc Nhật tự phụ tài tình, tuổi còn trẻ ngạo khí mạnh mẽ, khuôn mặt xinh đẹp có nụ cười lạnh lùng, một thanh trường kiếm đỏ rực tung hoành chuyển động, mạnh mẽ chống lại công kích của Thiên Hổ và Xà Cơ.
Giao chiến rất lâu, Thiên Hổ tỏ ra nóng nảy vô cùng, miệng gầm giận một tiếng, tiếng hồ gầm rung chuyển trời đất đoạt hồn đoạt phách, giết người rất kinh khiếp. Nam Cung Húc Nhật nghe thấy chấn động, nhanh chóng né tránh, miệng kêu nhẹ một tiếng, cả người xoay tròn giữa không trung lập tức hình thành một cột gió khuếch tán, cùng với ngàn vạn làn kiếm đỏ rực hệt như hoa tiên nở rộ tản ra chung quanh. Thời khắc đó, Thiên Hổ và Xà Cơ thấy tình thế không ổn, đồng thời tung mình lên không trung biến hình hóa thành một con hổ to và con rắn dài, cùng xông thẳng về phía Nam Cung Húc Nhật. Dưới ánh mặt trời, Thiên Hổ khổng lồ kinh người, dài đến vài chục trượng, mà rắn xanh lại càng thô tháp đến dọa người khiếp hãi, dài đến vài trăm trượng, hơn nữa còn bay trên tầng mây mà tiến lên, hệt như thần long hóa thân vậy.