Trong lúc còn đang suy tính, tình hình giao chiến đột nhiên có biến cố, người áo xám trước giờ vẫn luôn ở thế hạ phong đột nhiên thân thể kéo dài ra, chỉ trong chốc lát tốc độ đã tăng lên trăm lần, nhanh đến độ ngay cả Nam Cung Húc Nhật cũng không sao nhìn rõ được. Một tiếng kêu thảm vang lên cùng tiếng rống giận dữ, Văn Thanh Đoạn Tràng bay ngang vài trượng, sau khi rơi xuống đất thì lấy tay bụm lấy trước ngực, máu tươi từ trong kẻ tay tuôn chảy ra ngoài. Điên Si Đạo lớn giọng la lên, lùi nhanh như thấy quỷ dữ, thoát ra bên ngoài, ánh mắt kinh hãi giận dữ nhìn người áo xám, đôi môi không ngừng run rẩy dường như đang muốn nói gì đó. Người áo xám vẻ mặt đau đớn, dường như đang cố nén chuyện gì đó, thân thể lạnh lẽo run rẩy, khuôn mặt tái nhợt cơ hồ tro tàn, khóe miệng máu tươi tuôn ra. Bầu trời, đang lúc mặt trời đứng bóng, không khí nóng bức nhưng dưới rừng cây lại có gió lạnh nổi lên, tràn đầy một tầng sát khí, khiến cho người ta cảm thấy bất an.

Văn Thanh Đoạn Tràng giận dữ trừng người áo xám, toàn thân khí tức dao động kịch liệt, hận thù nói:

- Không ngờ được ngươi ẩn giấu sâu đến như vậy, cừu này ta sẽ không thể để như vậy, ngươi hãy chờ đó cho ta.

Tung mình bay lên, Văn Thanh Đoạn Tràng không dám ở lại lâu hơn, mang thương thế bỏ chạy mất.

Người áo xám vẻ mặt cô độc nhìn Nam Cung Húc Nhật, hờ hững nói:

- Đi một người rồi, cơ hội của ngươi đến rồi.

Nam Cung Húc Nhật trả lời:

- Đi một rồi sẽ một đến, cơ hội này vẫn rất khó mà nói được.

Người áo xám hừ giọng đáp:

- Xem ra ngươi cẩn thận hơn trước nhiều, cái này có tính là gan nhỏ lại không đây?

Nam Cung Húc Nhật trả lời:

- Ngươi có thể nói ta quang minh lỗi lạc, không thừa cơ ngươi trọng thương để ra tay.

Người áo xám cười lạnh nói:

- Hay cho việc quang minh lỗi lạc, nếu như đợi ta bị trọng thương sắp chết rồi, ngươi có ra tay trị thương cho ta không đây?

Câu này vừa nói ra, Điên Si Đạo cười quái dị nói:

- Hỏi rất hay, hỏi rất được, hỏi khiến cho người ta không nói gì được.

Nam Cung Húc Nhật bật cười điềm nhiên, trả lời:

- Chỉ cần chịu giao Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả ra, trị thương cho người cũng không thành vấn đề.

Người áo xám nói:

- Cửu Huyền quả là vật của Hiệp Y Thánh Tâm, cho dù giao ra cũng tuyệt đối không giao cho ngươi.

Nam Cung Húc Nhật quét mắt qua chung quanh, điềm nhiên nói:

- Nơi này ngoại trừ ta và ngươi, còn có hai người từ xa quan sát, ngươi thấy trong bọn họ có Hiệp Y Thánh Tâm hay không vậy?

Người áo xám ánh mắt khẽ biến, hừ giọng nói:

- Ta cũng không hề suy đoán, cái gì cuối cùng phải đến cũng sẽ đến.

Nam Cung Húc Nhật cười đáp:

- Có cần ta mời bọn họ ra gặp mặt, mọi người nói chuyện thẳng thắn cho rõ ràng.

Người áo xám không nói gì, Điên Si Đạo lại nói tiếp theo:

- Được đó, ta từ đó chưa từng gặp qua Hiệp Y Thánh Tâm, nghe nói đây là một mỹ nhân tuyệt đẹp, nếu có thể gặp mặt một lần thì cũng coi như là hạnh phúc ba đời mới có.

Nam Cung Húc Nhật cười đáp:

- Hiệp Y Thánh Tâm cái tên vang danh thiên hạ, đáng tiếc nghe nói từ đó đến giờ chưa có người nào gặp được khuôn mặt thật của nàng ta, ngươi làm sao biết được nàng ta nhất định là một mỹ nhân tuyệt đẹp?

Điên Si Đạo cười quái dị nói:

- Gặp không phải sẽ biết sao, ngươi hà tất phải hỏi ta.

Nam Cung Húc Nhật gật đầu nói:

- Cũng đúng, gặp là sẽ biết ngay thôi. Hai vị ra đi thôi.

Câu cuối cùng, Nam Cung Húc Nhật nói với bầu trời trống rỗng, nhưng người ra cũng chỉ có một, đây là người nào đây?

Dưới ánh mặt trời, một thanh niên toàn thân mặc áo cà sa màu vàng kim, mái tóc thả dài, nắm chắc cây kiếm gỗ từ xa đi lại, chỉ trong chớp mắt đã đến nơi, dừng lại cách Nam Cung Húc Nhật khoảng chừng hai trượng, gật đầu nhẹ với ba người có mặt, khẽ giọng nói:

- A di đà phật, bần tăng đến rất mạo muội, hy vọng ba vị thí chủ chớ có trách tội.

Nhìn người mới đến, Nam Cung Húc Nhật mày kiếm cau lại, khuôn mặt anh tuấn toát ra chút kinh ngạc, cất tiếng hỏi:

- Ngươi là tục gia đệ tử của nhà Phật?

Người đến ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo có phần anh tuấn, so với Nam Cung Húc Nhật có kém một chút, vẻ mặt bình thường điềm đạm.

- Cửa Phật rộng lớn hoàn toàn không phân thế tục.

Nam Cung Húc Nhật cười nói:

- Phật nói bỏ đao mổ lập tức thành Phật, hạn chế giết người mà phổ độ thế nhận, vì sao ngươi lại nắm chặt kiếm trong tay để đi lại trong chốn hồng trần?

Người đến đáp:

- Lòng Phật từ bi, đáng tiếc là yêu nghiệt tung hoành. Bần tăng dùng kiếm gỗ làm vũ khí, thứ nhất để phòng thân, thứ hai là muốn nói với người đời, kiếm gỗ không phải để giết chóc, mà chỉ để khuyên người hướng thiện, sửa đổi bản thân.

Điên Si Đạo cười nói:

- Hay cho câu khuyên người hướng thiện, sửa đổi bản thân. Tiểu hòa thượng, sư phụ ngươi là ai, còn ngươi là ai?

Hòa thượng thanh niên đáp:

- Gia sư thân ở cửa Phật, từ trước đến giờ chưa từng nhắc đến mình là ai cả. Nhưng có ban pháp hiệu cho ta là Phổ Tế, truyền cho một thanh kiếm gỗ để ta đi phổ độ chúng sinh.

Điên Si Đạo nghi hoặc nói:

- Thật hay giả vậy? Có dạng sư phụ như vậy sao, ngay cả tên cũng không nói cho đồ đệ biết được?

Phổ Tế hòa thượng đáp:

- Biết và không biết cũng không khác nhau, mọi người đối mặt với ta chứ không phải gia sư.

Người áo xám nói:

- Phổ Tế, nếu như ngươi lập chí phổ độ chúng sinh, thế thì ngươi đến nơi này làm chuyện gì?

Phổ Tế hòa thượng đáp:

- Nơi này tràn đầy sát khí, vì một vật mà mọi người tranh đoạt, có lòng từ bi của cửa Phật. Bần tăng đến nơi này là muốn hóa giải oán khí trong lòng của ba vị, tránh đi một trận sinh tử.

Người áo xám nói:

- Ngươi muốn hóa giải thế nào đây?

Phổ Tế hòa thượng đáp:

- Ân oán giữa ba vị vốn từ Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả mà ra, vật này vốn là của Hiệp Y Thánh Tâm, bần tăng vừa hay có quen biết với Thánh Tâm, tình nguyện ra mặt giải quyết, tránh đi một tai ách.

Nam Cung Húc Nhật nói:

- Phổ Tế đại sư chuẩn bị hóa giải như thế nào, Cửu Huyền quả đó phải thuộc về người nào?

Phổ Tế hòa thượng đáp:

- Cửu Huyền quả hội tụ sức mạnh âm dương, hiệu quả về dược thần kỳ, nhưng phương pháp dùng lại vô cùng kỳ dị đặc biệt, vì thế phải chuẩn bị một số điều kiện đặc biệt, nếu không cho dù thu được Cửu Huyền quả cũng không làm nên chuyện gì cả. Hiện nay, vị thí chủ trộm đồ này lấy đi Cửu Huyền quả cũng chỉ để trị bệnh, nhưng thí chủ có biết được phép dùng nó cũng như có thể chuẩn bị đầy đủ các điều kiện đặc biệt chưa vậy?

Người áo xám chần chừ rồi đáp:

- Phép dùng nó ta có nghe sơ qua, còn về điều kiện đặc biệt, trước mắt tạm thời còn chưa chuẩn bị, nhưng ta ít ra còn có một con đường sống.

Phổ Tế hòa thượng nói:

- Nếu như bần tăng dùng điều kiện để trao đổi, nói cho thí chủ biết phương pháp trị bệnh khác, thí chủ có tình nguyện trả lại vật về cố chủ không?

Người áo xám trả lời:

- Chỉ cần phương pháp của ông có tác dụng, có thể giải được nguy nan cho ta, tự nhiên ta tình nguyện trả lại.

Nghe xong những lời của người áo xám, Phổ Tế hòa thượng vẻ mặt nở nụ cười, đưa mắt nhìn lại Nam Cung Húc Nhật hỏi:

- Nam Cung thiếu hiệp thấy vật này trả về cho chủ thì thế nào?

Nam Cung Húc Nhật cười mỉm điềm nhiên, trong lòng lại suy xét, miệng thì đáp:

- Nếu như thật sự có thể trả vật về cho chủ, ta tự nhiên đồng ý, nhưng ta làm sao biết được ngươi có mượn tên Hiệp Y Thánh Tâm để lừa người lấy Cửu Huyền quả hay không đây?

Phổ Tế hòa thượng trả lời:

- Điểm này thì Nam Cung thiếu hiệp có thể yên tâm, đến lúc đó ta sẽ tự mình đưa đến tận tay của Hiệp Y Thánh Tâm, thiếu hiệp có thể đi theo, tự mình chứng kiến.

Nam Cung Húc Nhật nói:

- Nếu là như vậy, ta tán thành cả hai tay.

Phổ Tế mỉm cười gật đầu, ra ý đa tạ, sau đó đưa mắt nhìn Điên Si Đạo, cất tiếng hỏi:

- Tiền bối có ý kiến gì thêm không?

Điên Si Đạo cười đáp:

- Lão đạo ta tự nhiên tham gia náo nhiệt, nếu như có thể giải quyết viên mãn thì ta tự nhiên không có ý kiến gì.

Phổ Tế hòa thượng nói:

- Nếu mọi người đều đồng ý cả, chuyện này cứ định như vậy. Bây giờ, xin vị thí chủ này đưa ra Cửu Huyền quả, đợi sau khi bần tăng nhìn qua rồi, sẽ nói cho thí chủ biết phương pháp, nếu như thí chủ thấy là tốt, liền có thể giao Cửu Huyền quả cho bần tăng, nếu như thấy không ổn, có thể cất nó trở lại.

Người áo xám suy xét một chút, thấy cũng được, lập tức lấy ra một vật từ trong người, đưa ra trước mặt mọi người. Nhìn cẩn thận, đó là một chậu cây trồng trong bồn, cao ước chừng ba tấc, có ba cái lá, một quả tròn to chừng ngón tay cái. Cây đó rất kỳ dị, từ dưới rễ lên trên, thứ nhất là một cái lá màu đỏ rực, thứ hai là một cái lá màu xanh, lá thứ ba có hai màu xanh đỏ, lại tiếp tục lên trên nữa chính là quả, cũng có hai màu xanh đỏ giống như vậy. Người áo xám vừa mới đưa ra, cây đó cũng không thấy nhiều màu sắc gì cả, nhưng trải qua ánh mặt trời rọi chiếu chốc lát, cây đó liền nhất thời tỏa sáng, thể hiện sức sống bừng bừng, cành lá, trái cây đều lấp lánh ánh sáng hào quang kỳ lạ, khiến cho người ta phải cảm thấy kinh ngạc.

Điên Si Đạo cảm thán:

- Quả thật không hổ là vật lạ thế gian hiếm thấy, quả thực không hề bình thường chút nào.

Phổ Tế hòa thượng nói:

- Vật này có linh tính vô cùng, nếu không phải hạng người có tâm địa thiện lương thì không cách nào chăm bón nó được. Nếu như người có lòng tà ác muốn cưỡng đoạt chiếm lấy, nó liền sẽ tự động khô héo đi. Từ tình hình như vậy, có thể thấy thí chủ cũng là hạng lương thiện, bần tăng sẽ nói cho thí chủ biết phương pháp trị bệnh.

Người áo xám nghe vậy chấn động, tâm tình có phần phức tạp, bên tại lại truyền đến thanh âm của Phổ Tế hòa thượng.

- Thương thế của thí chủ rất phức tạp, có hai phương pháp trị bệnh. Thứ nhất, chính là đi vào Quỷ vực tìm kiếm U Linh Quỷ Vương, ông ta sẽ có biện pháp trị khỏi. Thứ hai, tìm được thần Thất giới Lục Vân, hoặc là truyền nhân của ông ta. Hiện nay, Lục Vân có đồ đệ Hải Mộng Dao đã xuất hiện ở nhân gian, thí chủ chỉ cần tìm được cô ta là có cơ hội.

Người áo xám nghe vậy cau chặt mày, ánh mắt quái dị nhìn Phổ Tế hòa thượng, dường như muốn nhìn thấu suốt tâm tư của ông ta.

Phổ Tế hòa thượng thản nhiên nhìn lại, ánh mắt chân thành mà điềm đạm, bình tĩnh tiếp nhận cái nhìn chăm chú của người áo xám.

Chốc lát sau, người áo xám thu ánh mắt, từ từ bước lên phía trước đưa Cửu Huyền quả giao cho Phổ Tế hòa thượng, trầm giọng nói:

- Giao lại vật cho chủ, sau này nếu có mất đi, không liên quan gì đến ta nữa.

Phổ Tế hòa thượng nghiêm mặt nói:

- Bần tăng từ trước đến giờ chưa bao giờ nói bừa, thí chủ có thể an tâm.

Thu tay lùi lại, người áo xám nhìn Cửu Huyền quả có phần không nỡ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, chuyển mình nói:

- Đa tạ ông, sau này nếu thương thế của ta lành rồi, chắc chắn sẽ đền đáp lại phần ân tình này, bây giờ ta xin cáo …

Chữ từ còn chưa ra khỏi miệng, một cơn gió lốc đột nhiên ập đến ngắt ngang lời của người áo xám.

Lúc này, Phổ Tế hòa thượng khẽ cau mày, nhẹ nhàng niệm một tiếng Phật pháp, trước người liền xuất hiện một kết giới ánh Phật. Nam Cung Húc Nhật, Điên Si Đạo, người áo xám ai nấy triển khai phòng ngự, cơn lốc xoáy đó không hề gây nên uy hiếp với người nào được. Ánh xanh lóe lên, bóng người hội tụ, ba nam ba nữ đột nhiên xuất hiện bên trong khu rừng rậm. Trong sáu người đó, ba người phụ nữ chính là ba con rắn lớn hóa thân đã từng đến đây trước kia, còn ba người đàn ông thì trông khôi ngô hung hãn, hình dáng cao lớn, thân mặc áo màu vàng kim, ánh mắt sắc bén mà bá đạo, mơ hồ có một uy thế vương giả. Sáu người đến rồi, ánh mắt cùng nhìn vào Cửu Huyền quả của Phổ Tế hòa thượng, không khỏi lộ ra vẻ tham lam, rõ ràng bọn chúng đều biết thứ vật tốt này xưa nay hiếm thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play