Trần Ngọc Loan đáp:
- Điểm này ta trước mắt cũng chưa nói rõ ra được, nhưng ta thấy thân phận của Tuyệt Dục vô cùng đáng nghi, muốn ra tay điều tra qua xem thử Tuyệt Dục này thật ra có phải là Vô Tâm hay không.
Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Minh chủ dự tính ra tay điều tra chuyện này như thế nào?
Trần Ngọc Loan trầm ngâm trả lời:
- Vãn bối suy xét qua rồi, chuyện này cần phải có mẹ của Vũ Điệp ra mặt, bà ấy là người hiểu rõ Vô Tâm nhất, cũng là người biết rõ chuyện phát sinh năm xưa nhất.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Mẹ của Vũ Điệp ở xa xôi mãi Nhạn Đãng phong, muốn chạy đến nơi này chỉ sợ cần một khoảng thời gian nhất định.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Thời gian không thành vấn đề, có Bát Bảo ở nơi này, đi lại chỉ trong chốc lát mà thôi. Ta lo lắng nhất chính là Lục Nga có tình nguyện ra mặt điều tra chuyện này không.
Hứa Khiết nói:
- Chỉ cần Lục Nga yêu sâu sắc Vô Tâm, bà ấy nhất định sẽ ra mặt truy xét chuyện này.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Tuy là nói như vậy, nhưng Lục Nga bị Cửu Âm thánh mẫu trách phạt, nếu như không có thánh chỉ của Cửu Âm thánh mẫu, chỉ sợ bà ta cũng không dám tự tiện ra đi được.
Vũ Điệp khổ sở lên tiếng:
- Mẹ đối với chuyện năm xưa đã tự trách mình rất sâu sắc, mẹ tự thấy hổ thẹn với Thái sư tổ, từ đó không dám chống lại mệnh lệnh của Thái sư tổ.
Mẫu Đơn nói:
- Chuyện này có thể để cốc chủ ra mặt, chắc là không thành vấn đề lắm.
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Chuyện này cứ để ta xử lý, mọi người cứ yên tâm.
Trần Ngọc Loan nói:
- Như vậy, chúng ta lập tức bàn luận xem, tìm một cơ hội thích hợp để đưa Lục Nghe đến gần nơi này.
Vũ Điệp nghe vậy rất mừng, đã nhiều năm nay nàng vẫn hy vọng mẫu thân có thể đi ra khỏi sơn động kia, hiện nay tâm nguyện đã sắp sửa thành hiện thực rồi.
Lâm Vân Phong nghe vậy nghĩ đến một chuyện, trầm giọng nói:
- Trước đây chúng ta đã từng nhắc đến, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực có khả năng rời khỏi nơi này. Nếu như chúng ta lúc này phái người mang Lục Nga đến đây, Thiên Ngô thần tướng lại đột nhiên bỏ đi, như vậy chẳng phải lãng phí công sức thời gian sao?
Lâm Y Tuyết trả lời:
- Vấn đề này rất dễ giải quyết, chúng ta có thể trước tiên hiểu rõ tình hình địch nhân đã, sau khi xác nhận rõ ràng không sai lạc mới đưa mẹ của Vũ Điệp đến nơi này. nếu như cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực thật sự đã xuôi Nam, chúng ta cũng có thể xuôi theo, đến lúc đó mới tìm cơ hội thích đáng là được rồi.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Suy nghĩ của Y Tuyết không sai chút nào, nhưng có phần bị động. Hiện nay, chúng ta phải suy tính hai vấn đề, thứ nhất, nếu như Tuyệt Dục chính là Vô Tâm, chúng ta phải đối mặt thế nào. Thứ hai, nếu như Tuyệt Dục không phải là Vô Tâm, chúng ta lại phải ứng phó thế nào.
Mẫu Đơn nói:
- Lời nói của Tân Nguyệt thẳng ngay vào vấn đề, chúng ta phải nhanh chóng làm rõ thân phận của Tuyệt Dục mới có thể đưa ra đối sách tương ứng.
Hoa Hồng lo lắng nói:
- Cho dù Tuyệt Dục chính là Vô Tâm đi nữa, với tình hình hiện nay chỉ sợ cũng không nhận quen biết với các vị. Ngược lại, do thân phận của y mà chúng ta sẽ còn tiến thoái lưỡng nan, không dễ ứng phó.
Trần Ngọc Loan cũng tiếp lời:
- Suy tính của Hoa Hồng cô nương rất có lý, chuyện này đối với chúng ta chính là một đề bài khó, nhưng chúng ta lại phải đối mặt.
Thiện Từ hỏi lại:
- Minh chủ thấy phải xử lý chuyện này thế nào?
Trần Ngọc Loan trầm ngâm trả lời:
- Ta vốn dĩ dự tính phái người theo Vũ Điệp quay về một chuyến, mời Lục Nga ra mặt. Nhưng tình hình hiện nay nghiêm trọng, mọi người đều có thương tích trên mình, không thích hợp để bắt tay vào lúc này.
Câu này vừa nói ra, Phỉ Vân trước giờ vẫn chưa hề mở miệng đột nhiên lên tiếng:
- Tình thế Băng Nguyên hiện nay biến hóa nhiều, kế hoạch thông thường không kịp với biến hóa, phương thức ứng phó tốt nhất chính là tùy cơ ứng biến.
Mẫu Đơn tán đồng:
- Lời nói của Phỉ Vân không phải không hợp lý, chúng ta lúc này bàn luận nhiều nữa cũng không làm nên chuyện gì, hay là trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt, đợi sau khi hiểu được tình hình của địch nhân mới xây dựng đối sách ứng phó tương ứng.
Lâm Vân Phong nói:
- Hiện nay, nơi này chúng ta có thương binh khá nhiều, đúng là phải nhanh chóng tận dụng thời gian để trị thương, tránh phát sinh biến cố bất ngờ. Cốc chủ tiền bối thấy thế nào?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ta cũng không có ý kiến, minh chủ thấy thế nào?
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Mọi người thương thế có nặng có nhẹ, thời gian khôi phục có dài có ngắn, trong lúc này chúng ta phải sử dụng tài nguyên thật hợp lý, tận hết khả năng thu ngắn thời gian trị thương, sớm hiểu rõ tình hình địch nhân một chút.
Hứa Khiết hỏi:
- Với tình hình trước mắt, làm thế nào để có thể thu ngắn được thời gian trị thương?
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Trong chúng ta, Tân Nguyệt và Thiện Từ chưa hề bị thương, có thể hỗ trợ mọi người. Ngoài ra, Không Linh điểu của ta có thể hỗ trợ ta sớm khôi phục được, Mộc Tiêu của Dương Thiên cũng có thể hỗ trợ huynh ấy trị thương, Dao Quang có Nại Hà châu, tốc độ khôi phục tương đối nhanh, lại thêm Bát Bảo hỗ trợ, ngoài những người đặc biệt có thương thế cực nặng ra, những người khác đều có thể trong thời gian ngắn ngủi khôi phục lại thực lực nhất định.
Nghe qua những lời này, mọi người tâm tình tốt hơn, lập tức không hỏi nhiều nữa, ai nấy ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt trị thương. Trong đó, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Hoa Ảnh ngồi cùng với nhau, lòng bàn tay kết liền với nhau, khí mạch kết liền, hợp sức ba người để cùng nhau trị thương. Thiện Từ ngồi bên cạnh Vũ Điệp, toàn lực hỗ trợ Vũ Điệp trị thương. Tân Nguyệt lại đến bên Linh Hoa, dự tính trước tiên trị nội thương của Linh Hoa cho lành đã. Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Dao Quang, Phỉ Vân, Hứa Khiết mấy người ai nấy nhắm mắt trị thương, Bát Bảo lại phát xuất hai chùm hào quang rực rỡ, đỡ lấy Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết lên không trung, trị thương cho hai nàng. Tuyết Sơn thánh tăng, Tuyết Hồ, Ngạc Tây chăm sóc những người bị hôn mê, tạm thời phụ trách bảo vệ an toàn cho mọi người. Như vậy, thời gian theo việc trị thương mà trôi qua.
Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Lâm Y Tuyết mấy người thương thế tương đối nhẹ tỉnh lại trước tiên, mọi người liền tiến lên hỗ trợ những thương binh khác, tận dụng từng giờ từng khắc. Không hay không biết, bầu trời đã ảm đạm hẳn, dưới đáy khe sâu ánh sáng âm u, mọi người trị thương cũng trước sau tỉnh lại hết.
Đứng lên, Mẫu Đơn nhìn tình hình chung quanh, phát hiện đại bộ phận mọi người đều đã tỉnh lại rồi, lúc này chỉ còn Triệu Ngọc Thanh đang trị thương cho Lâm Phàm, Lâm Vân Phong đang trị thương cho Dương Thiên, Thiện Từ lại trị thương cho Tuyết Nhân, Trần Ngọc Loan đang trị thương cho Đồ Thiên, Bát Bảo trị thương cho Tiết Phong. Ngoài ra, Phỉ Vân, Hứa Khiết, Tuyết Sơn thánh tăng còn chưa tỉnh lại, bất quá vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường.
Đi đến bên cạnh Tân Nguyệt, Mẫu Đơn khẽ bảo:
- Không còn sớm nữa, chúng ta phải quay về thôi, có chuyện gì muội tùy lúc đến thông báo cho chúng ta là được rồi.
Tân Nguyệt gật đầu trả lời:
- Lên đường cẩn thận, đề phòng cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đến Thiên Nữ phong sinh sự.
Mẫu Đơn cười đáp:
- Có Vân Nghê thánh nữ ở đó sẽ không có nguy hiểm gì.
Nói xong, Mẫu Đơn chào mọi người chung quanh, sau đó liền dẫn Hoa Hồng, Hoa Ảnh rời đi liền.
Đưa mắt tiễn ba người Mẫu Đơn đi rồi, Giang Thanh Tuyết khẽ lẩm bẩm:
- Lần này giao chiến với Ngũ Sắc Thiên Vực, nếu không có bọn họ ra sức hỗ trợ, chỉ sợ chúng ta sẽ phải trả giá thật nặng nề.
Dao Quang lên tiếng:
- Đứng trên lập trường đối phó với Ngũ Sắc Thần Vương, chúng ta đồng lòng với nhau.
Lâm Y Tuyết cười nói:
- Ngoại trừ điều này, có thêm mối quan hệ của Thiên Lân sư huynh, bọn họ và chúng ta chẳng phải hai là một sao.
Vũ Điệp tiếp lời:
- Chuyện này đã qua rồi, chúng ta lúc này quan tâm chính là tương lai.
Mọi người nghe vậy khẽ biến sắc, đối với tương lai có một cảm giác chờ đợi không tên, lại có mấy phần mờ mịt mơ hồ. Nhân gian hiện nay không còn giống như trước kia nữa, trước có Ngũ Sắc Thiên Vực xâm nhập nhân gian, sau lại có Thái Huyền Hỏa Quy đột nhiên xuất hiện, hai cái trước sau đồng thời làm khó dễ, cũng mang lại rất nhiều tai nạn cho nhân gian. Tương lai khiến người ta chờ đợi rất nhiều, nhưng tình hình hiện nay mà xét, nếu tiếp tục như vậy, chờ đợi mọi người chỉ là tương lai đáng sợ mà thôi.
Trong yên lặng, thời gian trôi qua âm thầm. Khi Phỉ Vân, Hứa Khiết, Tuyết Sơn thánh tăng trước sau tỉnh lại, bầu trời cũng đã sáng lên, không hay không biết thì bình minh cũng đã đến. Đêm hôm nay, trông có vẻ dài lại rất ngắn ngủi, chẳng qua là đối với mỗi người có khác nhau thôi. Khi trời sáng, Đồ Thiên, Tuyết Nhân lần lượt tỉnh lại, sau đó chính là Dương Thiên, Tiết Phong, Lâm Phàm tỉnh lại cuối cùng.
Bước nhanh đến, Linh Hoa kéo tay của Lâm Phàm, quan tâm hỏi han:
- Sư huynh, huynh thế nào rồi?
Lâm Phàm cười cười với Linh Hoa, khẽ giọng đáp:
- Ta đã không còn đáng ngại nữa rồi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn.
Linh Hoa vừa nghe vậy lập tức an tâm, khuôn mặt lúc này mới nở ra nụ cười.
Lâm Y Tuyết đến bên cạnh Lâm Vân Phong, nhẹ nhàng hỏi:
- Cha, thương thế bọn họ khôi phục được thế nào rồi?
Lâm Vân Phong đáp:
- Năm người bọn họ thương thế cực nặng, trước mắt gần như khôi phục một phần thực lực, muốn khỏi hoàn toàn cũng cần một khoảng thời gian.
Lâm Y Tuyết nói:
- Hiện nay mọi người đều đã tỉnh táo lại rồi, gã tù binh này chúng ta phải xử trí thế nào đây?
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức quay lại nhìn Đao Hoàng Lãnh Vân đang còn hôn mê bất tỉnh, ai nấy suy tính về vấn đề này.
Trần Ngọc Loan nói:
- Phương thức xử trí người này không ngoài ba cách, thứ nhất, giết chết để tuyệt hậu họa. Thứ hai, tha bổng, thả cọp về rừng. Thứ ba khuyên hàng, thu về để mình dùng. Mọi người đừng ngại phát biểu qua ý kiến của bản thân mình.
Nhìn Đao Hoàng Lãnh Vân, Tiết Phong là người đầu tiên cất tiếng:
- Người này từ Ngũ Sắc Thiên Vực đến đây, bất kể hắn trước đây có thân phận thế nào, có lai lịch thế nào, hiện nay hắn đến nhân gian với mục đích chính là xâm nhập, ta kiến nghị giết chết hắn để tuyệt hậu họa sau này.
Phỉ Vân tiếp lời:
- Người này đao pháp bá đạo, thực lực kinh người, ở trong Ngũ Sắc Thiên Vực thời gian rất lâu, đối với nơi đó có hiểu biết rõ ràng. Nếu như chúng ta có thể sử dụng, chắc chắn có thể mang lại tác dụng rất lớn cho chúng ta. Ta thấy có thể thử khuyên hàng, xem thử có thể thành công hay không. Nếu như không làm được mới tính đến giết chết.