Tân Nguyệt kéo tay Mẫu Đơn, khẽ giọng hỏi:
- Tỷ có biết được Tuyệt Dục lúc này đang thi triển pháp quyết gì vậy?
Mẫu Đơn lắc đầu đáp:
- Thiên Ngô thần tướng thần bí vô cùng, chúng ta cơ hồ là không biết chút gì về hắn cả.
Hoa Hồng nói:
- Nghe kể Thiên Ngô thần tướng xuất hiện hai mươi năm trước, mọi thứ của hắn ngoại trừ Ngũ Sắc Thần Vương ra, không có bất kỳ một người nào biết được.
Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
- Tình hình lúc này không ổn, mọi người tạm thời ở nơi này, ta đi hỗ trợ sư tổ một chút sức.
Hứa Khiết nghe vậy liếc Tân Nguyệt rồi than khẽ:
- Chỉ sợ con đi cũng không hỗ trợ được nhiều gì.
Tân Nguyệt đáp:
- Cho dù thế nào, con cũng phải thử qua một chút. Nếu như không thu được chút hiệu quả nào, mọi người hãy báo cho Lâm Phàm, bảo đệ ấy thử qua xem sao.
Dương Thiên nghi hoặc nói:
- Lâm Phàm thương thế không nhẹ, sợ là hắn …
Tân Nguyệt đáp:
- Lâm Phàm có thần khí cực mạnh trên mình, biết đâu còn chút hy vọng.
Còn đang nói, Tân Nguyệt bay lên thi triển ra Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, liên kết với khí tức của Triệu Ngọc Thanh thành một thể, hai người hợp lại với nhau khí thế tăng mạnh, hữu hiệu hóa giải được áp lực do Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đang chịu đựng. Nhưng cho dù là như vậy, thế cục giằng co giữa bốn đại cao thủ phe Đằng Long cốc và Tuyệt Dục vẫn y như cũ.
Pháp quyết Hắc Ám của Tuyệt Dục quỷ bí uy lực kinh người, vẫn chiếm được ưu thế như cũ.
Từ xa xa nhìn lại, trong màn đêm có ba cột sáng màu sắc khác nhau bày thành hình chữ phẩm tràn đầy khí thần thánh uy nghiêm, nhưng lại không cách nào xua tan được sức mạnh hắc ám ngập tràn bầu trời. Tình hình này cứ tiếp tục như vậy, sức mạnh hắc ám không áp chế được ba luồng sức mạnh thần thánh, mà sức mạnh thần thánh cũng không cách nào xua tan được sức mạnh hắc ám, hai phe cứ giằng co mãi như vậy không thôi.
Âm thầm quan sát, lẳng lẽ phân tích. Mẫu Đơn sau khi chờ đợi đã rất lâu rồi nhịn không được khẽ thở dài nói:
- Xem ra chúng ta chỉ có thể để Lâm Phàm thử thế nào, không thể tiếp tục mãi như vậy được.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Chuyện không thể chần chừ, muội đi thông báo cho Lâm Phàm biết.
Lóe lên đi liền, Lâm Y Tuyết đến bên cạnh Lâm Phàm khẽ hỏi:
- Thương thế của huynh thế nào rồi?
Lâm Phàm đáp:
- Khá hơn rồi, cô nương có chuyện gì chăng?
Lâm Y Tuyết nhìn Vũ Điệp, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Hoa Ảnh mấy người bên cạnh, khẽ giọng nói:
- Vừa rồi Tân Nguyệt tỷ tỷ đã từng nói, nếu như tỷ ấy ra tay mà cũng không đảo chuyển được cục diện, thế thì phải để cho huynh đi thử qua. Tỷ ấy còn nói huynh có một thần khí cực mạnh trên người, biết đâu có một chút hy vọng.
Lâm Phàm kinh ngạc đáp:
- Thần khí cực mạnh? Ồ, ta hiểu rồi. Thế thì để ta thử qua một chút.
Hai mắt khép hờ, ngưng thần tụ khí, Lâm Phàm sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi, thân thể bắn mình lên cao, cả người chớp mắt đã hóa thành một con rồng bay, trong quá trình bay lên cao thì toàn thân vây phủ ánh vàng kim rực rỡ, hơn nữa còn nhanh chóng bành trướng thành biến thành một cái đỉnh to lớn dần lên trong lúc xoay tròn, miệng phát ra tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất. Thời khắc đó, Phi Long đỉnh khổng lồ vừa xoay tròn vừa phát ra ánh hào quang rực rỡ chói mắt, thân đỉnh trong khoảnh khắc đã to lên gấp trăm lần, chốc lát sau đã rọi chiếu khắp bốn phương. Theo sự biến hình khổng lồ của Phi Long đỉnh, ánh sáng rực rỡ đẹp mắt dần dần xua tan màn đêm, khiến cho sức mạnh hắc ám do Tuyệt Dục phát ra nhanh chóng biến mất, cuối cùng phá giải hoàn toàn pháp quyết hắc ám.
Thấy tình hình như vậy, Tuyệt Dục kinh hãi giận dữ vô cùng, miệng gào thét tức tối, bị ép phải thu lại pháp quyết hắc ám. Triệu Ngọc Thanh, Tân Nguyệt, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong bốn người thở phào nhẹ nhõm, cao thủ Đằng Long cốc đang quan sát cũng ào ào thể hiện nụ cười mừng rỡ. Xà Ma, Bạch Đầu Thiên Ông, Bạch Hạc tiên tử tức giận vô cùng, ba người lập tức triển khai thế chuẩn bị, trong lòng bao trùm một tầng bóng ma. Giữa không trung, rồng bay xoay tròn ba vòng rồi liền khôi phục lại hình dạng Lâm Phàm, rồi lập tức thu hồi Phi Long đỉnh, quay về đến bên cạnh Triệu Ngọc Thanh.
- Con thương thế chưa lành, tạm thời lui lại nghỉ ngơi. Nếu như lại xuất hiện tình hình như trước đây, con cũng có thể phát huy tốt hơn nữa.
Nhìn Lâm Phàm, Triệu Ngọc Thanh giọng có phần quan tâm lên tiếng.
Lâm Phàm vâng một tiếng, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, tiếp tục quan sát tình hình đồng thời thừa cơ trị thương.
Đưa tiễn Lâm Phàm rồi, Triệu Ngọc Thanh nhìn Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, khẽ giọng nói:
- Thời khắc gian nan nhất đã qua rồi, bây giờ là lúc cất lưới thu hoạch đây.
Lâm Vân Phong gật đầu đáp:
- Cốc chủ tiền bối nói rất đúng, hôm nay thế nào cũng phải tiêu diệt những địch nhân này cho hết.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt kỳ lạ, không lạc quan lắm lên tiếng:
- Chỉ sợ tình hình không thuận lợi như vậy, chỉ một mình Thiên Ngô thần tướng cũng đủ chúng ta phải hao tâm tổn sức rồi.
Lâm Vân Phong nói:
- Chúng ta có thể cùng lúc làm hai mặt, trước tiên thu thập những người khác, cuối cùng mới nghĩ cách đối phó Tuyệt Dục.
Trần Ngọc Loan trầm ngâm đáp:
- Suy nghĩ cũng không sai, hy vọng có thể làm được.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Muốn trước tiên thu thập những người khác, chúng ta phải điều chỉnh chiến lược, trước hết nghĩ cách kiềm chế Tuyệt Dục, tập trung thực lực đối phó với ba người Xà Ma.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Cốc chủ tiền bối có thể cùng Tân Nguyệt đi đối phó với mấy người Xà Ma, Tuyệt Dục này để giao lại cho chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Như vậy, mọi người phải cận thận hơn nữa.
Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh dẫn Tân Nguyệt quay lại Hứa Khiết, Mẫu Đơn mấy người, nói mấy câu đơn giản, sau đó một đoàn người liền triển khai công kích nhóm Xà Ma.
Tuyệt Dục thấy vậy cười lạnh một tiếng, lập tức lắc mình lùi lại quay về bên cạnh nhóm Xà Ma.
Đồng thời, Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan cũng đến bên cạnh bốn người Tuyệt Dục, phối hợp với mấy người Triệu Ngọc Thanh mạnh mẽ triển khai công kích. Nhìn địch nhân thế tới hung hăng, Bạch Đầu Thiên Ông trầm giọng nói:
- Cung chủ, địch mạnh ta yếu, không thể đấu thẳng nữa.
Tuyệt Dục hừ lạnh đáp:
- Câm miệng, ta tự có tính toán.
Hai tay múa lên, kiếm khí tung hoành, làn kiếm dày đặc đan xen vào nhau hình thành một tấm võng phòng ngự, tạm thời ngăn cản cao thủ Đằng Long cốc đến gần.
Sau đó, Tuyệt Dục lóe lên biến mất rồi xuất hiện bên dưới Hồng Vân Ngũ Thải Lan, hai tay đưa thẳng lên trời phát xuất một luồng sức mạnh to lớn, đỡ thẳng Hồng Vân Ngũ Thải Lan lên trời. Tuyệt Dục thân thể xoay tròn tại chỗ, cả người xoay tròn rất nhanh, ngay cả Hồng Vân Ngũ Thải Lan cũng vậy, hình thành một cột gió xoay tròn, nhanh chóng thôn tính hết tất cả mọi thứ. Cử động như vậy có phần quái dị, không những ba người Xà Ma không hiểu dụng ý của Tuyệt Dục mà ngay cả cao thủ phe Đằng Long cốc cũng không biết vì sao Tuyệt Dục làm ra như vậy.
- Tranh thủ thời gian tiêu diệt mấy người Xà Ma.
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, Trần Ngọc Loan phát xuất nhắc nhở.
Triệu Ngọc Thanh hô nhỏ một tiếng, thống lĩnh mọi người triển khai tiến công, ép cho ba người Xà Ma liên tục lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Tuyệt Dục.
Lâm Vân Phong ở bên cạnh Trần Ngọc Loan, liên tục chăm chú Tuyệt Dục đang xoay tròn, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Thật kỳ quái, hắn làm như vậy để làm gì?
Trần Ngọc Loan cau chặt mày, trầm ngâm đáp:
- Chỉ sợ là có viện binh.
Lâm Vân Phong kinh ngạc nói:
- Tìm viện binh? Từ đâu …
Còn đang nói nửa chừng, Tuyệt Dục đang xoay tròn đột nhiên tăng tốc, Hồng Vân Ngũ Thải Lan trên đầu lập tức biến mất rồi chỉ chốc lát sau, Hồng Vân Ngũ Thải Lan đột nhiên xuất hiện, còn mang theo sáu luồng khí tức xa lạ khiến cho Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong biến hẳn sắc mặt, lập tức cảnh giác hẳn.
Một tiếng kêu dài, Tuyệt Dục đang xoay tròn lập tức dừng lại, gió lốc quanh mình hệt như nước mưa tản mát ra, khiến cho người ta cảm thấy chấn động vô cùng.
Giữa không trung, Hồng Vân Ngũ Thải Lan từ từ xoay tròn, thể hiện rõ ràng sáu bóng người đang ở bên trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Thấy tình hình này, Hoa Ảnh dưới mặt đất thân thể chấn động, lắc mình đến giữa không trung, lớn giọng quát to:
- Dừng tay, mọi người trước tiên lùi lại đã!
Mấy người Triệu Ngọc Thanh nghe vậy rùng mình, khi thấy tình hình của Hồng Vân Ngũ Thải Lan thì trong lòng thất kinh, nhanh chóng lùi về lại bên cạnh Trần Ngọc Loan.
Xà Ma, Bạch Đầu Thiên Ông, Bạch Hạc tiên tử thương thế nghiêm trọng, thực lực giảm hẳn nhưng khi thấy được tình hình của Hồng Vân Ngũ Thải Lan thì không khỏi mừng hẳn ra mặt, nhanh chóng quay về bên cạnh Tuyệt Dục. Như vậy, giao chiến lại ngừng, hai bên tiến vào giai đoạn đối mặt mới. Nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, Mẫu Đơn, Hoa Hồng vẻ mặt biến hẳn, mơ hồ xuất hiện sự bất an.
Tân Nguyệt phát hiện được tình hình nhẹ giọng hỏi:
- Những người mới đến chắc thân phận không bình thường?
Mẫu Đơn khổ sở trả lời:
- Sáu người này chính là sáu người trong Thần Vương vệ đội mà Hoa Ảnh trước đây có nhắc đến, thực lực vô cùng kinh người, so với Xà Ma chỉ có hơn chứ không hề kém chút nào.
Lâm Y Tuyết hỏi:
- Là những hạng người nào vậy?
Hoa Hồng đáp:
- Thần Vương vệ đội tổng cộng hai tổ Giáp Ất là mười sáu cao thủ, sáu người trước mắt có bốn đến từ tổ Ất, được gọi là Tứ Tinh Quân, tên tuổi không rõ ràng, dùng các tên Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ để gọi. Còn lại hai người đến từ tổ Giáp, chia ra là Thanh Ảnh Lưu Quang, Xích Ảnh Thiên Lang.
Nghe xong giới thiệu của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, mọi người trong Đằng Long cốc quan sát tình trạng những người mới đến, phát hiện Tứ Tinh Quân hình dáng khác nhau, bề ngoài khoảng từ sáu mươi đến tám mươi tuổi, mang quần áo vô cùng đặc biệt, trước ngực chia ra vẽ hình Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, vừa hay với xưng hô của bọn họ. Còn lại Thanh Ảnh Lưu Quang và Xích Ảnh Thiên Lang, người trước toàn thân áo xanh, tuổi ước chừng năm mươi hơn, mặt mũi gầy gò, có mấy phần phiêu nhiên. Người sau toàn thân đỏ rực như lửa, tuổi chừng sáu mươi, thân hình cao lớn khôi ngô, khiến cho người ta cảm giác vô cùng bá khí.
- Nghe nói Tứ Tinh Quân vốn xuất thân từ nhân gian, thực lực tương đối phi thường.
Câu này là của Hoa Ảnh, lại khiến cho mọi người Đằng Long cốc cảm thấy bất ngờ. Lâm Vân Phong lên tiếng hỏi:
- Cốc chủ tiền bối đã từng nghe qua tên Tứ Tinh Quân chưa?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Đằng Long cốc ở chỗ thâm sâu của Băng Nguyên, tuy lịch sử lâu đời nhưng đối với một số nhân vật của trung thổ lại hiểu biết rất ít.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chuyện này tạm thời bỏ qua đã, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ tìm cách ứng phó với tình hình trước mắt.
Tân Nguyệt nói:
- Phân tích những biểu hiện trước đây của Tuyệt Dục, y chắc chắn sẽ không chấp nhận buông tay bỏ đi, chúng ta phải suy xét rõ ràng một lượt chênh lệch thực lực giữa hai phe.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Về mặt nhân số, chúng ta tạm thời còn chiếm được ưu thế nhất định. Nhưng viện binh của địch nhân thực lực kinh người, phía chúng ta thì đánh đã lâu rồi kiệt lực, tổng hợp mà luận, tình thế này chỉ sợ chúng ta bất lợi.
Mẫu Đơn nói:
- Sáu cao thủ của đối phương lúc này còn ở bên trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan, một khi khai mở Hồng Vân Ngũ Thải Lan, thực lực của nó mạnh mẽ khó mà tưởng tượng nổi, ta thấy tạm thời thối lui.
Hoa Ảnh tiếp lời:
- Ta tán đồng với đề nghị của Mẫu Đơn, thời cơ tốt nhất của chúng ta đã qua đi rồi, hơn nữa thành quả lại không tệ, không cần phải cố gắng vô vị nữa làm gì.
Hứa Khiết khẽ lẩm bẩm:
- Vân Phong, huynh thấy chuyện này …
Lâm Vân Phong liếc Hứa Khiết, sau đó đưa mắt nhìn lại Triệu Ngọc Thanh, cất tiếng hỏi:
- Cốc chủ tiền bối, tiền bối thấy thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, trầm ngâm trả lời:
- Lúc này rời đi thì ta cũng hoàn toàn không phản đối, nhưng ta lo lắng địch nhân sẽ giằng co mãi không thả ra.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chúng ta có thể phân ra từng nhóm rút lui, trước tiên để những người bị thương đi trước.
Dương Thiên nói:
- Đề nghị này cũng không tồi, nhưng tốt nhất có thể để Bát Bảo hộ tống những người bị thương rời đi.
Lâm Vân Phong trả lời:
- Đề nghị để Bát Bảo hộ tống những người bị thương đi rất đúng, Y Tuyết đi nói cho Dao Quang biết một tiếng.
Lâm Y Tuyết vâng một tiếng rồi nhanh chóng hạ xuống mặt đất, đem tình hình nói với mấy người Dao Quang một lượt.
Hiểu được tình hình rồi, Dao Quang lập tức an bài, để Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Nhân, Đồ Thiên đi về Thiên Hà bình nguyên.