Tân Nguyệt đáp:
- Kiếm này tên Thiên Ly, vốn xuất từ trời đất.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười cô đơn, đưa mắt liếc qua tình hình chung quanh, vừa hay phát hiện Đao Hoàng Lãnh Vân đã thất bại bị bắt, tâm tình càng thêm phần phức tạp. Thôi không nhìn nữa, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm giọng nói:
- Còn một chiêu nữa, hãy tiếp tục đi.
Tân Nguyệt ánh mắt kỳ dị cất tiếng hỏi:
- Trước khi chết ngươi có muốn nói điều gì không?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao phản bác lại:
- Ngươi cứ tự tin như vậy, nhất định có thể giết được ta chăng?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Ngày trước Thiên Tàm lão tổ cũng đã từng tự mình chịu một chiêu của ta, kết quả lão ta may mắn thoát chạy được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng đáp:
- Như vậy, ngươi làm sao có thể xác định lão phu không thể giống như Thiên Tàm lão tổ, còn sống rời đi.
Tân Nguyệt đáp:
- Thiên Tàm lão tổ sở dĩ may mắn sống sốt bởi vì tộc Thiên Tàm của lão ta có được năng lực phục sinh, còn ngươi tuy thực lực kinh người, nhưng lại không có được năng lực phục sinh. Ngươi hiện nay tim đã vỡ nát, ngũ tạng chuyển dời, kinh mạc đứt đoạn, cơ thể huyết nhục cơ hồ hư hoại, chỉ còn lại nguyên thần của ngươi cũng đã bị trọng thương, chính là do kiếm khí của ta đánh cho bị thương, khiến ngươi không còn phát huy được bao nhiêu thực lực cả.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt nặng nề, lạnh nhạt nói:
- Cho dù là như vậy, nếu như lão phu một lòng muốn bỏ chạy ngươi cùng không làm gì được ta cả.
Tân Nguyệt đáp:
- Nếu như muốn bỏ chạy, ngươi liền không còn là mình nữa. Hơn nữa, ngươi cho dù có lòng bỏ chạy cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Dứt lời, Tân Nguyệt phất cánh tay ngọc, phát xuất một luồng chỉ lực đánh trúng vào Thiên Ly thần kiếm. Lập tức, tiếng kiếm ngâm truyền khắp chung quanh, giữa hư không xuất hiện hàng ngàn hàng vạn làn kiếm màu lưu ly, triển khai thành một kết giới đóng kín vừa hay vây phủ lấy Tân Nguyệt và Tuyết Ẩn Cuồng Đao vào trong đó. Thấy tình hình như vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao biến sắc mặt, không cam lòng cất tiếng:
- Chỉ bằng làn kiếm này ngươi cho là có thể ngăn cản việc lão phu bỏ đi?
Tân Nguyệt đáp:
- Kết giới này mà ngươi nhìn thấy được, thực ra là xuất từ Thiên Ly thần kiếm. Nói cách khác, chúng ta lúc này đây thực ra đang ở trong Thiên Ly thần kiếm, nguyên thần của ngươi căn bản không thoát được sức trói buộc của thần kiếm.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chấn động tâm thần, quát lên:
- Nói như vậy, ngươi quyết tâm muốn đưa ta vào chỗ chất?
Tân Nguyệt đáp:
- Đây chính là định mệnh của chúng ta, đã định sẵn không cách nào né tránh được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười giận nói:
- Nếu đã như vậy, bớt nói nhảm đi, ra chiêu thôi.
Tân Nguyệt ánh mắt khẽ động, nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi không có lòng muốn để lại lời trăn trối, thế thì hãy tiếp chiêu đi.
Tung mình bay lên không, Tân Nguyệt toàn thân ánh sáng hội tụ, trước sau xuất hiện ánh bạc, ánh đỏ, ánh xanh, ánh đen, ánh tím, ánh vàng, ánh vàng chanh, ánh xanh lục, ánh xanh lam, tất cả đan xen luân chuyển, hơn nữa còn có thêm không ít ảo ảnh khác nhau. Thấy vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ánh mắt khép hờ lại, cất tiếng hỏi:
- Đây là pháp quyết gì vậy?
Tân Nguyệt toàn thân có ánh hào quang lưu động sáng tắt không ngừng, giọng nghiêm túc đáp lại:
- Đây chính là Đằng Long Cửu Biến pháp quyết truyền đời của Đằng Long cốc ta, ngươi hãy nhìn cho thật cẩn thận.
Ánh sáng lóe lên, bóng người chia thành chín, thể hiện chín Tân Nguyệt có màu sắc khác biệt, tư thế khác nhau, tất cả cách nhau một cự ly nhất định, tạo thành một quả cầu tròn nhiều màu, vây khốn lấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao vào bên trong. Đối mặt với nguy hiểm, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng không cam lòng bó tay chịu trói, lập tức thiêu hủy cơ thể huyết nhục của bản thân để nhờ đó mà thu được thực lực mạnh mẽ. Đối với người tu đạo, cơ thể huyết nhục chính là căn bản tu luyện nguyên thần. Một khi nguyên thần tu luyện đạt đến cảnh giới Nguyên Anh Xuất Khiếu thì có thể thoát khỏi cơ thể huyết nhục đi chơi giữa trời đất. Nhưng cho dù là như vậy đi nữa, cơ thể huyết nhục đối với nguyên thần còn có một ý nghĩa đặc thù khác, chính là bể chứa tích lũy linh khí, trong tình hình đặc thù, có thể tạo nên động lực để khiến cho nguyên thần trở nên to lớn hơn. Lúc này mà không quản gì đến việc hy sinh cơ thể huyết nhục để gia tăng thực lực, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ở trong tình cảnh tuyệt vọng, cơ thể huyết nhục đã bị hư hỏng, làm vậy cũng để bảo vệ nguyên thần, đây là một quá trình tàn khốc của lão nhưng lại hoàn thành nhanh chóng.
Thần đao xông thẳng ra ngoài. Cách làm của Tuyết Ẩn Cuồng Đao vô cùng bình thường, tiếp theo đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đem nguyên thần cưỡi lên Lạc Nhạn đao, đầu tiên khống chế việc hy sinh cơ thể huyết nhục để thu được thực lực to lớn, sau đó nguyên thần nép vào trên thần đao, lợi dụng đặc điểm cứng rắn không hủy được của thần đao, hữu hiệu bảo hộ chính mình, hơn nữa còn triển khai phản kích.
Nhưng thế sự như bàn cờ, biến ảo bất định. Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy đã tận hết mọi nỗ lực để phòng ngự tối đa thật tốt, nhưng cuối cùng còn chưa đủ khả năng để đột phá phong tỏa của Tân Nguyệt, bị Đằng Long Cửu Biến pháp quyết đánh bay trở lại. Kết quả như vậy khiến cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao cảm thấy chấn động kinh hãi, cũng bị phủ lên một tầng bóng ma ám. Với tình hình trước mắt, nguyên thần Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy bị trọng thương nhưng sau khi thiêu hủy cơ thể huyết nhục đã thu được sức mạnh rồi, cũng đã khôi phục được bảy tám phần, phối hợp với đặc tính không gì chống nổi của thần đao, theo lý thuyết thì việc xông phá kết giới hoàn toàn không phải việc khó khăn gì mới đúng? Nhưng vì sao lại không được như ý người. Nói đến chuyện này thì không thể không nhắc đến Tân Nguyệt cùng với Đằng Long Cửu Biến pháp quyết. Đứng về phương diện chủ động công kích, Tân Nguyệt đã sớm hiểu được đại khái thực lực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, biết được muốn đánh trọng thương lão thì dễ dàng như muốn tiêu diệt lão thì lại vô cùng khó khăn. Vì thế, Tân Nguyệt không thể nào nương tay, vào thời khắc cuối cùng lợi dụng lúc địch nhân bị trọng thương, tập trung sức mạnh cả đời thi triển Đằng Long Cửu Biến chỉ nhằm luyện hóa nguyên thần của địch nhân. Do Đằng Long Cửu Biến bác đại tinh thâm, huyền diệu vô cùng, không những kiêm đủ công thủ mà còn có rất nhiều những công hiệu thần kỳ khác, có thể hấp thu được linh khí của trời đất, luyện hóa tất cả mọi nguyên thần. Ngày trước, Triệu Ngọc Thanh đã từng luyện hóa nguyên thần của Cửu Hư sứ giả Hoàng Kiệt, hơn nữa còn chuyển tặng nó cho Thiện Từ, khiến cho tu vi Thiện Từ tăng mạnh đến như hiện nay. Bây giờ, suy nghĩ của Tân Nguyệt cũng rất rõ ràng, đó chính là luyện hóa nguyên thần của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, tận hết khả năng để mình sử dụng tăng cường tu vi bản thân. Từ mục đích như vậy, Tân Nguyệt trước tiên muốn vây khốn địch nhân, vì thế phòng ngự vô cùng vững vàng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy toàn lực xung kích lại cũng không cách nào đột phá được tình cảnh khốn khó. Đối với tình hình như vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tự nhiên điên cuồng phản kích, Tân Nguyệt lại dùng nhu thắng cương, không đánh thẳng với địch nhân, chỉ mạnh mẽ trói buộc lão thôi, tình hình này hệt như là câu cá, trước tiên tiêu hao thể lực của đối phương. Điểm này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hiểu rõ trong lòng, nhưng lại không cách nào bình tĩnh, cũng không tiêu hóa nổi, chỉ đành liều mạng tranh đấu, tận hệt sức lực mà thôi.
Thời gian âm thầm trôi qua, kết cục từ từ mà đến. Khi sức mạnh phản kháng của Tuyết Ẩn Cuồng Đao dần dần yếu đi, mọi thứ đã định sẵn như vậy rồi. Tân Nguyệt tăng mạnh thế công, toàn lực thúc động Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, nhanh chóng cố định Lạc Nhạn đao đang đấu đá lung tung giữa không trung, toàn lực phát động công kích đối với nó. Thấy không cách nào đột phá được kết giới, Tuyết Ẩn Cuồng Đao bỏ ý định bỏ chạy, đổi thành toàn lực phòng ngự, ý đồ nhờ vào thân kim cương cứng rắn không gì phá được của Lạc Nhạn đao để chống lại công kích của Tân Nguyệt. Đối với việc này, Tân Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, trong tình hình đã khống chế được đại cục, liền liên hệ với Thiên Ly thần kiếm, nhờ vào sức mạnh của thần kiếm để công phá phòng ngự của Lạc Nhạn đao.
Đối lập giữa Lạc Nhạn thần đao và Thiên Ly thần kiếm, cả hai đều là thần binh. Cái trước chính là do sắt thép luyện thành, giết người vô số, có được khí huyết sát cực mạnh, có thể xưng là hung khí của nhân gian. Cái sau chính là binh khí được thiên luyện, tập hợp linh khí trời đất mà biến hóa thành, có được ý thức bản thân, so với cái trước còn cao hơn vài tầng. Như vậy, Thiên Ly thần kiếm đối đầu với Lạc Nhạn thần đao có kết quả thế nào không nói cũng biết được, cái cần chỉ là thời gian mà thôi.
Phấn lực phản kháng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trong lòng đầy oán khí, nhưng tình hình càng lúc càng nguy cấp, khi Thiên Ly thần kiếm đánh nát phòng ngự của Lạc Nhạn thần đao, đánh tan khí huyết sát ẩn chứa nhiều năm trên thần đao, Tuyết Ẩn Cuồng Đao liền biết đại thế đã mất, trong lòng không khỏi thở dài. Thời khắc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhớ lại quá khứ, ký ức như còn mới tinh, khí thế hăng hái năm xưa, tất cả hệt như những cơn sóng thủy triều dâng lên trong lòng, khiến lão khó có thể quên được. Hiện nay, hủy diệt sắp đến, sinh mạng đi xa, một loại thương cảm nồng đậm bao trùm trong lòng của lão. Kêu thảm một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lập tức tỉnh lại từ trong ký ức, phát hiện Lạc Nhạn đao đã bị Thiên Ly thần kiếm phá hủy, bản thân thì rơi vào trong sự khống chế của Tân Nguyệt. Quanh người của lão, một loại sức mạnh kỳ dị đặc biệt đang nuốt lấy sức mạnh nguyên thần của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hóa thành vô tận đau khổ, cơ hồ muốn tiêu diệt tất cả mọi ký ức có được trong cuộc đời của lão. Tập trung toàn bộ ý nghĩ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tận hết nỗ lực cuối cùng, muốn bảo lưu chút ký ức đó, đáng tiếc lại không chống được luồng sức mạnh ăn mòn to lớn kia.
Thời gian từ từ trôi qua, ký ức dần dần biến mất. Khi ý thức của Tuyết Ẩn Cuồng Đao hoàn toàn tan biến, chỉ còn lưu lại chính là tu vi tinh thuần mà Tuyết Ẩn Cuồng Đao lao tâm khổ tứ tu luyện thôi. Đó chính là một loại sức mạnh cực chân thật cực thuần khiết, do vô số linh khí nén lại mà thành, đối với Tân Nguyệt, luồng sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ, lại vừa hay thích hợp cho nàng. Bởi vì Tuyết Ẩn Cuồng Đao tu luyện pháp quyết cực dương cực cương, vừa hay phối hợp khắng khít với Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt, đồng thời, Tân Nguyệt từ nhỏ tu luyện Ngự Băng quyết vừa hay âm dương tương tế, trong cơ thể nàng chứa đựng toàn khí cực âm cực hàn, nên khi nàng hấp thu lấy nguyên thần còn lưu lại của Tuyết Ẩn Cuồng Đao liền thu lấy được luồng sức mạnh tinh thuần còn lưu lại đó, tu vi của Tân Nguyệt liền tăng mạnh. Nhưng do thời gian ngắn ngủi, nàng còn chưa cách nào luyện hóa hấp thu hoàn toàn, vì thế phần lớn luồng sức mạnh đó đều ẩn chứa trong cơ thể của Tân Nguyệt. Đối với việc này, Tân Nguyệt hiểu rõ nên hoàn toàn không lo lắng nóng nảy vì cả, nàng thu lại Đằng Long Cửu Biến pháp quyết và Thiên Ly thần kiếm.
Lúc này, Tân Nguyệt lơ lửng trên bầu trời, nhìn xuống cả mặt đất, lập tức cảm ứng được hai luồng sát khí đáng sợ, phân tích cẩn thận thì hai luồng sát khí này có nguồn gốc từ hai người khác nhau. Thứ nhất chính là Bạch Đầu Thiên Ông. Lão vào thời khắc Tân Nguyệt thu lại Thiên Ly thần kiếm, đột nhiên cảm ứng được sự biến mất của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, trong lòng tức giận vô cùng, không khỏi ngửng đầu liếc Tân Nguyệt, trong mắt toát ra một luồng sát khí sắc bén. Luận về quan hệ, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao thực ra không tính là thân mật lắm. Nhưng trong Ngũ Sắc Thiên Vực, hai người bọn họ là đôi có quan hệ tốt nhất. Hiện nay, Tuyết Ẩn Cuồng Đao chết trong tay của Tân Nguyệt, cho dù là vì tình bằng hữu, hay là vì lập trường của các bên, biểu hiện của Bạch Đầu Thiên Ông cũng không có gì là lạ. Ngoài Bạch Đầu Thiên Ông ra, luồng sát khí còn lại có nguồn gốc từ Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục. Thân là người đứng đầu trong Ngũ Đại thần tướng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao chết trong tay địch nhân, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục tự nhiên là tức giận. Nhưng điều còn quan trọng hơn nữa, mất đi Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Hồng Vân Ngũ Thải Lan kia liền không cách nào phát huy thực lực mạnh mẽ nhất, đây mới là nguyên nhân hận thù của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục. Đương nhiên, chuyện này thì Tân Nguyệt cũng hiểu rõ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng giết chết Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Ánh nhạt lóe lên, Tân Nguyệt mở rộng kết giới phòng ngự, sau khi hóa giải được hai luồng sát khí tấn công mình xong, nàng liền lắc mình đến bên Đồ Thiên, Hoa Ảnh, Tiết Phong, Phỉ Vân, Hoa Ảnh sau khi bắt được Đao Hoàng Lãnh Vân rồi liền mang y và Phỉ Vân đến bên cạnh Đồ Thiên, cùng nhau trông coi những người bị trọng thương, hơn nữa còn phụ trách bắt giữ Lãnh Vân. Hiện nay, Tân Nguyệt xuất hiện khiến cho Đồ Thiên và Hoa Ảnh vô cùng cao hứng, vẻ mặt lập tức tươi cười, hài lòng vô cùng với kết quả chiến đấu trước mắt. Mỉm cười gật đầu, Tân Nguyệt liếc mắt Tiết Phong và Phỉ Vân đang trị thương, lại nhìn Lãnh Vân đang nằm dài trên mặt đất, nói với Đồ Thiên và Hoa Ảnh:
- Người này phải được trông coi cẩn thận, coi chừng địch nhân đến đây cứu hắn.
Đồ Thiên cười đáp:
- Yên tâm, tình thế địch nhân hiện nay bất lợi, căn bản không thể quan tâm đến người này.
Tân Nguyệt trả lời:
- Không nên sơ ý, đại hiệp không thấy Thiên Ngô thần tướng đến nay cũng chưa hề ra tay, cũng chưa từng biểu lộ vẻ nóng nảy, cho thấy y hoàn toàn chưa để tình thế yếu kém hiện nay vào mắt.