Gió lạnh sắc như đao bén, tuyết lớn bồng bềnh, trên Băng Nguyên rộng lớn có một hàng người chạy đi như chớp, chỉ trong chốc lát đã biến mất về phía xa xăm.
Trên một ngọn núi, Quỷ Vu nhìn những hình bóng đi xa đó, miệng phát ra tiếng cười ha hả, tự nói:
- Trò vui vừa mới mở màn, lần này kết quả ai có thể dự báo được?
Dương Sát yên lặng đứng bên, âm hiểm nói:
- Thế thì phải tâm tình của chúng ta có tốt hay không?
Ánh đen lóe lên, Tinh Tuyền âm thầm xuất hiện, giọng lạnh lẽo lên tiếng:
- Cho dù kết cục của bọn họ thế nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ quan tâm đến tình hình của Thiện Từ mà thôi.
Quỷ Vu nói:
- Theo như vừa thấy được, phe Đằng Long cốc phen này dốc toàn bộ lực lượng, chúng ta vừa hay có thể thừa cơ gặp mặt Thiện Từ.
Tinh Tuyền đáp:
- Thế thì còn chờ gì nữa, chúng ta hãy tiến lên.
Âm Túc trả lời:
- Không cần gấp, chúng ta trước tiên bàn luận rồi sau đó mới xuất phát cũng chưa muộn.
Tinh Tuyền hừ giọng nói:
- Có gì mà phải bàn luận, thấy việc mà hành sự không phải sao?
Quỷ Vu nói:
- Tinh Tuyền chớ có gấp, chuyện này đúng là không nên nóng nảy, còn có một số nhân tố thực sự cần chúng ta phải suy xét.
Tinh Tuyền nghi hoặc nói:
- Nhân tố nào còn chưa thực? Gặp mặt thẳng hắn một lần không phải dễ dàng sao?
Quỷ Vu trả lời:
- Muốn gặp được Thiện Từ thì rất dễ dàng, nhưng gặp mặt trong tình hình thế nào thì cần chúng ta phải suy xét. Theo như tình hình vừa gặp lúc rồi, Đằng Long cốc dốc toàn lực đánh ra, dụng tâm không ngoài việc muốn một chiêu đánh tan Ngũ Sắc Thiên Vực. Nhưng nếu là như vậy, Thiện Từ có đi theo hay không? Với thực lực hiện nay của Thiện Từ, tuy không nói là quá mạnh mẽ lại cũng vượt qua phần lớn những người đi trước vài phần. Một khi có hắn gia nhập, phe Đằng Long cốc tất nhiên thực lực tăn hẳn, khả năng thành công cũng to hơn nhiều. Hiện nay, cao thủ Đằng Long cốc xuất ra hết, chỉ không thấy có Thiện Từ tham dự, điều này bên trong chắc có bí ẩn gì đây.
Tinh Tuyền nghe vậy cũng thấy có lý, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Thế ngươi nói xem bên trong có bí ẩn thế nào?
Quỷ Vu trầm ngâm trả lời:
- Chuyện này có phần kỳ quái, cần phải ngầm thám thính qua tình hình mới được.
Tinh Tuyền hỏi:
- Ngươi dự tính giao chuyện này cho người nào đi hoàn thành?
Quỷ Vu liếc hai người bên mình, trầm ngâm trả lời:
- Để phòng chuyện bất ngờ, việc này hay để ta tự mình đi một chuyến, các ngươi tạm thời ở lại nơi này, ta đi rồi sẽ trở về.
Dương Sát nói:
- Đi nhanh về nhanh, không được để chúng ta chờ đợi quá lâu, Tinh Tuyền không có tính nhẫn nại.
Quỷ Vu đáp:
- Chuyện này ta biết rõ, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Dứt lời, Quỷ Vu lóe lên mất liền, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy tung tích.
Hừ khẽ một tiếng, Tinh Tuyền hỏi:
- Dương Sát, sao ngươi cái gì cũng nghe theo Âm Túc, chỗ nào cũng đối chọi lại ta.
Dương Sát liếc Tinh Tuyền, khẽ giọng nói:
- Ta hoàn toàn không phải chống đối ngươi, ta chỉ vì đại cục mà thôi. Ba người chúng ta vốn dĩ cùng một thể, nhưng từ khi một chia thành ba rồi, tính cách mỗi người liền xuất hiện những khác biệt rõ nét. Ngươi nóng nảy dễ giận, ta không đủ tỉ mỉ. Chỉ có Âm Túc là trầm ổn nhất, gặp chuyện đều bình tĩnh tỉnh táo, cẩn thận phân tích. Hiện nay, chủ nhân sắp sửa tỉnh táo, vì tính toán cho đại cục, chúng ta phải tạm thời nghe theo sự an bài của Âm Túc để tránh có thêm những bất ngờ, sắp thắng lại thành thua.
Tinh Tuyền nghe qua có phần không phục, nhưng lại không tìm được ngôn từ để phản bác lại, chỉ đành rầu rĩ chuyển mình, không nói chuyện với Dương Sát nữa, biểu lộ rõ ràng sự không vui trong lòng. Dương Sát hiểu rõ tính cách của Tinh Tuyền, thấy vậy cũng không để ý đến, yên yên lặng lặng lĩnh ngộ mùi vị của gió lạnh, chờ đợi Âm Túc quay trở về.
Trên đường đi vội vàng, Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh mọi người nhanh chóng bay vượt qua hàng trăm dặm, đến gần khu vực thung lũng băng địch nhân đang ẩn mình.
Dừng lại, Triệu Ngọc Thanh để ý động tĩnh trước mặt, khẽ bảo:
- Ta đã cảm ứng được khí tức của địch nhân, mọi người phải đề cao cảnh giác.
Dao Quang đến bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, nhỏ giọng nói:
- Cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn mình trong thung lũng băng phía trước vài dặm, xem ra hoàn toàn không rời đi.
Mẫu Đơn cũng lên tiếng:
- Quả thực không hề bỏ đi, bất quá xem ra dường như đang chờ đợi chúng ta.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Chuyện này cũng nằm trong dự liệu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến kế sách của chúng ta.
Hoa Hồng nói:
- Đi thôi, bọn họ đã cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta, không cần phải cố ý che giấu nữa.
Tuyết Nhân nghe vậy có phần nghi ngờ hỏi lại:
- Còn cách rất xa, chúng ta lại cẩn thận ẩn mình, ngươi làm sao khẳng định được bọn họ đã biết được chúng ta đến rồi?
Hoa Hồng liếc Tuyết Nhân, không thèm để ý đến y.
Bên cạnh, Hoa Ảnh giải thích:
- Ba người chúng ta đều đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực, có được cảm ứng đặc thù với thủ hạ của Thần Vương. Chỉ cần hai bên ở vào một khoảng cách nhất định, liền có thể tự nhiên cảm ứng được khí tức của đối phương. Vốn dĩ, tình hình như vậy ở trong Ngũ Sắc Thiên Vực thì hoàn toàn không rõ ràng lắm do hoàn cảnh nơi đó, nhưng nhân gian và Ngũ Sắc Thiên Vực khác hẳn nhau, hoàn cảnh khác nhau, vì thế hai bên đều có thể rất dễ dàng cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
Tuyết Nhân nghe xong, hừ giọng nói:
- Sớm biết như vậy thì cũng không nên mang các ngươi đến đây.
Lâm Phàm quát lên:
- Chớ có vô lễ, mọi người đều cùng một mục đích, phải đoàn kết lẫn nhau.
Tuyết Nhân liếc Lâm Phàm, vẻ mặt có phần không vui vẻ nhưng lại không nói nhiều.
Bên cạnh, Phỉ Vân phá vỡ không khí khó chịu lên tiếng:
- Tuyết Nhân lòng thẳng miệng mau, ba vị cô nương chớ có khách khí. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, chúng ta cũng không cần phải ẩn núp.
Lâm Y Tuyết cười nói:
- Được rồi, thời cơ quan trọng hơn, chớ để cho địch nhân có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Mọi người không nói gì, đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông hạ lệnh.
Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Để cho an toàn, đến khi ra tay giao đấu với địch nhân, mọi người phải tận sức phối hợp liên thủ, trong tình hình đảm bảo an toàn của từng người, tiêu diệt từng địch nhân một.
Đồ Thiên nói:
- Cốc chủ tiền bối yên tâm, hôm nay mục đích của chúng ta chính là tận hết khả năng tiêu diệt địch nhân, tuyệt đối sẽ không nói chuyện công bằng với bọn họ.
Khẽ gật đầu, Triệu Ngọc Thanh tiếp tục:
- Như vậy, chúng ta xuất phát thôi.
Đi trước dẫn đường, Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh mọi người bay thẳng hướng đến vị trí của thung lũng băng mà Ngũ Sắc Thiên Vực đang đóng quân.
Chốc lát sau, đoàn người liền đến gần thung lũng băng, từ xa xa nhìn lại thấy có Hồng Vân Ngũ Thải Lan cùng với tám bóng người lơ lửng trên không trung Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Dừng lại, Triệu Ngọc Thanh đánh giá những địch nhân trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, vẻ mặt có phần nghiêm trọng. Phía sau, đoàn người đều đang đánh giá Tuyệt Dục, Đao Hoàng Lãnh Vân và Bạch Hạc tiên tử trước mắt, đối với những địch nhân mới xuất hiện có phần xa lạ và thêm hiếu kỳ.
Ở cách nhau nửa dặm, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chăm chú nhìn địch nhân trước mắt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng và vô tình. Đao Hoàng Lãnh Vân mặt lạnh trầm tĩnh, ánh mắt quét qua mọi người có mặt ở đó, toát ra vẻ khiếp sợ. Bạch Hạc tiên tử cau mày lại, nhìn những vị khách không mời mà đến trước mắt, trong lòng dâng lên một sự bất an mãnh liệt, dường như sẽ phát sinh những chuyện không tốt đẹp gì. Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn giận dữ trừng những người của Đằng Long cốc, trong mắt đầy cừu hận nhưng lại cố nén trong lòng. Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn trận thế của phe Đằng Long cốc, mơ hồ có phần lo lắng, âm thầm quay đầu lại liếc Bạch Đầu Thiên Ông, trong mắt cả hai đều toát ra mấy phần sầu lo. Hắc Kim Cương ở bên cạnh Xà Ma, hoàn toàn không kinh ngạc trước trận thế của Đằng Long cốc, ngược lại y cảm thấy kinh hãi trước ánh mắt của Tiết Phong.
Đưa mắt liếc qua những địch nhân khác rồi lại quay về Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi:
- Ngươi chính là Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục?
- Ngươi là người phương nào?
Giọng nói lạnh lẽo, Tuyệt Dục hệt như một khối băng lạnh. Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Đằng Long cốc Triệu Ngọc Thanh.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếng, cười lạnh nói:
- Sớm nghe qua rồi, nghe nói ngươi chuyên đối nghịch chúng ta, chỗ nào cũng chống đối Ngũ Sắc Thiên Vực chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ta làm mọi chuyện cũng chỉ vì hòa bình nhân gian, nếu như các ngươi không sinh sự ở nhân gian, ta cũng không đối nghịch với các ngươi làm gì.
Xà Ma tức tối lên tiếng:
- Không cần phải nói xàm làm gì, hôm nay các ngươi đến đây đã rõ mục tiêu rồi, có thủ đoạn thế nào thì cứ thẳng thắn làm đi.
Triệu Ngọc Thanh liếc nhìn Xà Ma, lãnh đạm nói:
- Chuyện này ngươi có thể quyết định phải không?
Xà Ma tức giận nói:
- Chớ có xáo trộn thị phi, chút khích tướng này của ngươi còn chưa đủ lừa người khác.
Bên cạnh, Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Không cần phải sử dụng tâm kế, đối với sự xảo trá của các ngươi thì chúng ta đã sớm có phòng bị rồi, nên động thủ thẳng thắn trực tiếp đi.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hoàn toàn không nói gì cả, chỉ lạnh lùng tàn khốc nhìn Triệu Ngọc Thanh, trong mắt toát ra vài phần trầm tĩnh. Triệu Ngọc Thanh mặt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng trả lời:
- Như vậy, hãy để cho chúng ta dùng hành động mà kết thúc tất cả mọi ân oán giữa hai bên.
Xà Ma hừ giọng nói:
- Giữa chúng ta chỉ có cừu hận, không có gì đáng để nói nhảm cả.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu đáp:
- Ngươi nói không sai, giữa chúng ta khó có thể cùng tồn tại, luôn phải có một phe ra đi.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cười lạnh lên tiếng:
- Thế thì phải coi bản lĩnh và thủ đoạn của mỗi bên.
Dứt lời, Tuyệt Dục phất tay phải, bảy vị cao thủ sau lưng nhanh chóng phân ra thể hiện thế trận nghênh chiến.