Lâm Y Tuyết cười nói:
- Chỉ một mình Thiên Lân sư huynh mà có thể tiêu diệt đến bốn vị cao thủ phe địch, như vậy Thiên Ngô thần tướng này cũng bất quá là hạng hư danh mà thôi.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Sư muội chớ có xem thường, Thiên Lân bây giờ đã không giống trước kia, không thể dùng cách này để đánh giá thực lực của địch nhân.
Dao Quang nói:
- Liên quan đến chuyện này dường như có một bí ẩn khác, ta đang muốn tìm hiểu thêm từ trong lời nói của Bạch Hạc tiên tử kia, lại bị Thiên Ngô thần tướng đó phát hiện được, chỉ đành phải bỏ đi. Với tình hình lúc đó của ta mà xét, ta đã vô cùng cẩn trọng, kết quả vẫn bị hắn phát hiện được, có thể thấy Thiên Ngô thần tướng đó tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Đồ Thiên lo lắng nói:
- Thiên Ngô thần tướng nếu như đã phát hiện được ngươi rồi, chỉ sợ đã đoán ra được ý đồ của chúng ta, sẽ trù tính đối sách.
Phỉ Vân nói:
- Đây là chuyện tất nhiên, không cần phải quá lo lắng đến. Hiện nay, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là thương nghị một kế sách diệt địch thích hợp.
Hứa Khiết nói:
- Với tình hình hiện nay, Ngũ Sắc Thiên Vực tổng cộng có tám đại cao thủ, trong đó có năm đại thần tướng và Hắc Kim Cương, Đao Hoàng Lãnh Vân, Bạch Hạc tiên tử. Tính toán về phía nhân số, chúng ta chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng thực lực tổng thể thì khó mà nói được.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Nhớ lại Hoa Hồng và Mẫu Đơn đã nói qua, Hồng Vân Ngũ Thải Lan của Ngũ Sắc Thiên Vực vô cùng đáng sợ, một khi năm đại thần tướng khai mở Hồng Vân Ngũ Thải Lan rồi, nó liền thể hiện uy lực ra, đem tu vi của năm đại thần tướng cộng lại tăng lên mười lần, tương đương với năm chục Thiên Ngô thần tướng đồng thời ra tay, đó là chuyện người nghe phát sợ.
Lâm Vân Phong tiếp lời:
- Muốn tránh khỏi chuyện như vậy xảy ra, chúng ta phải phân tán thực lực của địch nhân, khiến cho bọn họ không có cơ hội khai mở Hồng Vân Ngũ Thải Lan, giết cho bọn chúng trở tay không kịp.
Trần Ngọc Loan nói:
- Trước mắt, chuyện chúng ta đến lần này, phỏng chừng địch nhân còn chưa biết rõ. Đây là một điều kiện có lợi mà chúng ta có thể dùng đến, chúng ta có thể dụ rắn ra khỏi hang, cho bọn họ phải mừng đến kinh ngạc.
Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Minh chủ nói đúng hợp với ý của ta, theo phong cách hành sự của Ngũ Sắc Thiên Vực, Thiên Ngô thần tướng nếu như đã đến đây rồi, chắc chắn hắn sẽ chủ động nổi lửa chiến tranh. Lúc đó, chúng ta liền dùng phương án dĩ dật đãi lao, ngồi yên chờ địch nhân chạy tới cửa, hai bên triển khai công kích chính diện một lần nữa.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Theo phân tích của ta, Ngũ Sắc Thiên Vực chắc cũng phái cao thủ đến đây thám thính tin tức của chúng ta. Trước mắt chúng ta có thể tương kế tựu kế, dụ cá vào rọ, chờ đợi bọn chúng giá lâm nơi này.
Hoàng Thiên lên tiếng:
- Thánh tăng nói rất đúng, chúng ta cứ vậy chuẩn bị.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Không cần phải chuẩn bị gì cả, mọi người chỉ cần nhớ kỹ một điểm, tạm thời không nhắc đến tin tức Thiện Từ và minh chủ đã đến đây.
Triệu Ngọc Thanh tiếp lời:
- Ngoại trừ điểm này, chúng ta còn cần phải chuẩn bị tinh thần chu đáo, để tránh bị bọ ngựa rình ve sầu, lại có hoàng tước ở sau lưng, để cho người khác chiếm lấy tiện nghi.
Lâm Phàm nói:
- Sư tổ lo lắng còn có địch nhân đến gây chuyện với chúng ta?
Triệu Ngọc Thanh tiếp lời:
- Ta chỉ suy xét đến việc an toàn, hy vọng ta chỉ quá lo mà thôi.
Tân Nguyệt nói:
- Trước mắt, nhân lực của chúng ta nơi này, ngoại trừ Thiện Từ và mấy người minh chủ ra, cũng đã đến hơn chục vị, chỉ sợ cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ không ngang nhiên đến nơi này.
Vũ Điệp trả lời:
- Đối với tính cách của Thiên Ngô thần tướng, chúng ta còn chưa hiểu rõ ràng, nếu như hắn cũng giống như Xà Ma, phỏng chừng sẽ chủ động đến đây. Nhưng nếu như hắn có phần cẩn thận hơn, chuyện này cũng không dễ suy đoán được.
Phỉ Vân nói:
- Tân Nguyệt cô nương nếu như đã nhắc đến điểm này, chắc có đối sách ứng phó?
Câu này vừa phát ra, mọi người liền quay lại nhìn Tân Nguyệt, chờ nàng trả lời.
Liếc mọi người, Tân Nguyệt đáp lại:
- Ta thấy dùng chiêu dụ cá vào rọ không nhất định có thể làm được, biện pháp tốt nhất hay là chủ động tiến công, chọn lựa cách nắm quyền chủ động vào trong tay của chúng ta. Trước mắt, nếu như chúng ta biết được chỗ địch nhân có mặt, so với việc chờ đợi để bọn họ chuẩn bị tốt rồi mới đến đây tiến công, chi bằng tiên hạ thủ vi cường, đánh cho bọn họ bất ngờ không kịp trở tay.
Dương Thiên tán đồng với ý này:
- Lời nói của Tân Nguyệt không phải không có lý, chúng ta nếu như quyết tâm phải chiến đấu đến cùng với địch nhân, thì sao lại để quyền chủ động giao vào tay địch nhân?
Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:
- Với thực lực hiện nay của chúng ta, tiến có thể công, lùi có thể thủ, đúng là có thể suy xét đến chuyện chủ động xuất kích. Cốc chủ tiền bối, người có phần quen thuộc chuyện này, hay là xin người hãy đưa ra chủ kiến của mình.
Thấy mọi người nhìn lại mình, Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc, rồi nói ra ý nghĩ của mình.
- Vốn dĩ, Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo không ở đây, ta muốn lợi dụng việc địch nhân không biết được tin tức này, tạo nên một bất ngờ. Còn về việc chủ động tiến công, điều đó cũng có thể, nhưng lại phải làm tốt công tác bảo mật, không được cho địch nhân phát hiện được.
Lâm Vân Phong nghe vậy, liếc Trần Ngọc Loan hỏi:
- Minh chủ thấy thế nào?
Trần Ngọc Loan khẽ lẩm bẩm:
- Tiến công cũng không sở nhưng phải suy tính đến nhân sự. Theo ý kiến cá nhân, chúng ta có thể chia thành hai nhóm tiến công, nhóm trước để che mắt của địch nhân, đánh vào chỗ yếu của địch, sau đó mới gây chuyện bất ngờ, như vậy có thể làm loạn trận cước của địch nhân, khiến bọn họ không có cơ hội khai mở Hồng Vân Ngũ Thải Lan, có hy vọng tiêu diệt luôn một lần.
Lời nói của Trần Ngọc Loan khiến mọi người chấn động tinh thần, lập tức trở nên hứng thú, ai nấy tự mình suy xét, thấy rằng chủ ý này cũng không tồi. Tuy nhiên phân binh thành hai nhóm tiến công là một chuyện hơi khó, nhưng làm một trước một sau có thể đánh cho địch nhân trở tay không kịp.
Nghĩ đến những điều này, mọi người ào ào đồng ý, thương thảo lại chuyện cụ thể.
Thấy mọi người đồng ý rồi, Trần Ngọc Loan có phần vui mừng, tiếp tục nói:
- Ta đã suy xét qua rồi, địch nhân trước mắt có tám người, chúng ta nơi này người hơi nhiều, những người chọn lựa làm nhóm thứ nhất tiến công phải vượt đối phương về số lượng, nhưng trên thực lực tổng thể lại phải không kém bao nhiêu. Đồng thời, để cho địch nhân bị bất ngờ trở tay không kịp, mấy người chúng ta ngay cả Thiện Từ cũng phải ở nhóm xuất kích thứ hai. Vì thế, nhân sự cho nhóm thứ nhất cần phải chọn lựa từ trong các vị ở đây lâu. Còn việc chọn ai, cốc chủ tiền bối chắc chắn hiểu rõ hơn vãn bối rồi.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, trầm ngâm lên tiếng:
- Về phương diện người không phải vấn đề lớn, ta dự tính để ta thống lĩnh Lâm Phàm, Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết đi theo, thánh tăng lãnh đạo Linh Hoa, Tuyết Hồ và Ngạc Tây thủ giữ nơi này, Thiện Từ và Trần minh chủ, Lâm chưởng giáo chuẩn bị đợt tấn công thứ hai.
Ngạc Tây nghe vậy phản đối:
- Không được, ta phải đi cùng với Thiện Từ.
Tuyết Sơn thánh tăng an ủi:
- Chớ có lo lắng, nếu như chúng ta đi cùng chỉ khiến bọn họ phải gánh nặng hơn thôi. Cuộc chiến lần này quan hệ đến thiên hạ, không phải chuyện đùa được.
Ngạc Tây nghe có phần không vui, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị Thiện Từ ngăn lại, đành phải im lặng.