Nếu trước đây hắn chưa từng thấy được dung mạo của cô gái áo trắng, hắn sẽ không chút do dự chọn lựa chịu thua. Nhưng hiện tại, Thiên Lân lại có phần không nỡ, cảm giác trong lòng mãnh liệt vô cùng, muốn lưu người đẹp này ở lại bên mình, muốn cả ngày nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt thế vô song của nàng. Gió, thổi qua nhè nhẹ thức tỉnh Thiên Lân. Hắn nhìn cô gái áo trắng, ánh mắt lấp lánh hào quang kỳ dị. Đối với sự dò xét của Thiên Lân, cô gái áo trắng hoàn toàn không để ý đến, nàng vốn không có ý ẩn giấu gì cả, tất cả mọi thứ nàng làm đều chỉ nhằm hấp dẫn sự chú ý của Thiên Lân, khiến hắn nhớ kỹ lấy nàng, khiến cho hai bên mới lần đầu gặp nhau đã có một ký ức sâu sắc. Thiên Lân không hiểu rõ tâm tình phụ nữ, nhưng sau khi dò xét một lúc rồi, gương mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, có mấy phần chấn động, lại có mấy phần mừng vui, còn có vài phần chờ đợi.
Chú ý đến vẻ mặt biến hóa của Thiên Lân, cô gái áo trắng điềm đạm thanh nhã nói:
- Xem ra ngươi đã đoán được một số chuyện, cũng coi như là thông minh, không khiến cho ta phải thất vọng.
Thiên Lân nghe vậy rùng mình, càng khẳng định thêm suy đoán trong lòng, mặt liền mỉm cười vui vẻ hỏi lại:
- Thật là nàng sao?
Cô gái áo trắng không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi hy vọng phải hay không?
Thiên Lân đáp:
- Ta đương nhiên hy vọng là nàng rồi.
Cô gái áo trắng nhìn Thiên Lân, ánh sáng trên mặt lại mất đi, để lộ khuôn mặt tươi cười điềm đạm thanh nhã của nàng, khiến Thiên Lân nhìn có phần si mê.
Khẽ kêu một tiếng yêu kiều, cô gái áo trắng cười mắng:
- Ngu vậy, có ai lại nhìn người ta như vậy.
Thiên Lân bật cười ha hả, không chút để ý đến lời trách mắng của cô gái áo trắng, chăm chú nhìn vào trong mắt của nàng, hỏi tiếp:
- Nàng sao lại quen biết với Cáp Y Oa?
Cô gái áo trắng nghênh đón ánh mắt của Thiên Lân, hai bên cùng kết một điểm, hai lòng tiến gần vào nhau, không ngờ sinh ra một cảm ứng tâm linh kỳ lạ. Thời khắc đó, tâm linh giữa bọn họ tương thông với nhau, ý hợp tâm đầu, mặt người nào cũng hiện ra sự vui sướng.
- Pháp quyết ngươi tu luyện rất thần bí, không ngờ lại có cảm ứng tương thông tâm linh với Thiên Địa Vô Cực của ta.
Không trả lời câu hỏi của Thiên Lân, cô gái áo trắng nói ra tất cả mọi thứ vừa mới phát sinh giữa hai người.
Thiên Lân cười nói:
- Có lẽ đây chính là duyên phận đặc biệt duy nhất giữa hai chúng ta, chắc là do ông trời định sẵn.
Cô gái áo trắng cười mắng:
- Ba hoa.
Thiên Lân cười nói:
- Đây có thể là nói từ trong lòng của ta, tuyệt đối thành khẩn.
Nhìn bộ dáng cao hứng đó của Thiên Lân, cô gái áo trắng cũng thấy tâm tình vui vẻ, không khỏi nở nụ cười với hắn, điềm đạm thanh nhã đáp:
- Được rồi, nói ra một chút xem làm thế nào ngươi đoán ra được thân phận của ta?
Thiên Lân thấy cô gái áo trắng cười rồi, trong lòng hoan hỉ vô cùng, si mê ngắm nàng một lúc mới thu lại tâm thần, nhẹ giọng nói:
- Muốn đoán ra thân phận của nàng thực ra hoàn toàn không dễ dàng, bất quá tổng hợp tất cả mọi tình hình nắm được trước mắt, ta đại khái khái quát được ba đặc điểm lớn.Thứ nhất, vừa mới gặp mặt nàng đã biết thân phận của ta, rõ ràng dung mạo của ta đối với nàng có ấn tượng rất sâu sắc. Thứ hai, dung mạo của nàng khiến ta rất chấn động kinh ngạc. Trong những người mà ta đã từng biết được, chỉ có dung mạo của Ngọc Tâm có thể so sánh với nàng. Thứ ba, khi nàng xuất hiện có giao thủ sơ qua với Thiên Ngô thần tướng, tuy tình hình lúc đó ta không nắm rõ ràng lắm, nhưng cũng biết là Thiên Ngô thần tướng không chiếm được chút nào tiện nghi, vì vậy có thể thấy nàng có được thực lực vô cùng kinh người.
Cô gái áo trắng nói:
- Cho dù là như vậy, người từ trước đến giờ chưa từng gặp qua ta, làm sao có thể khẳng định được thân phận của ta?
Thiên Lân nói:
- Người phù hợp với cả ba điều kiện này, khắp thiên hạ tìm không được mấy người. Mà Y Tuyết sư muội trước mặt ta đã từng nhắc đến nàng, tuy chỉ nói vài câu đơn đơn giản giản, nhưng vẫn đủ khiến cho ta có ấn tượng rất sâu sắc, khiến ta thoáng cái liền nghĩ đến nàng. Ban đầu, ta còn chưa khẳng định chắc chắn lắm. Nhưng cẩn thận so sánh với ba đặc thù này, ta phát hiện nàng chính là người có khả năng phù hợp nhất. Sau đó, lời nói của nàng lại cho ta một lời nhắc ngầm, ta cuối cùng mới xác định, nàng chính là Hải Mộng Dao, chính là đồ đệ của cha ta.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Thiên Lân như vậy, cô gái áo trắng cười mắng:
- Không có quy củ gì cả, ta có thể nói là sư tỷ của ngươi, còn không nhanh chóng hành lễ.
Thiên Lân cười đáp:
- Không gấp lắm, đợi ngày sau gặp được cha mẹ, mới hành lễ cũng chưa muộn.
Hải Mộng Dao ánh mắt khẽ động, khuôn mặt lại lộ ra vẻ kiều diễm hấp dẫn, khẽ lẩm bẩm:
- Đêm trường lắm mộng, nói không chừng ngày đó ta gặp được người ngưỡng mộ, ngươi sẽ mất đi cơ hội.
Thiên Lân sửng mình, sau đó nghĩ gì đó, thi lễ nói:
- Thiên Lân ra mắt tỷ tỷ.
Hải Mộng Dao trừng hắn một cái, khẽ hừ giọng nói:
- Không đủ chân thành.
Thiên Lân cũng hoàn toàn không tức giận, lần thứ hai thi lễ nói:
- Xin ra mắt tỷ tỷ lần nữa.
Hải Mộng Dao cười mà như không, khẽ lẩm bẩm:
- Còn kém một chút.
Thiên Lân lần thứ ba thi lễ nói:
- Thiên Lân xin ra mắt Mộng tỷ tỷ.
Lần này, Hải Mộng Dao mặt tươi cười, kiều diễm lẩm bẩm:
- Coi như miệng đệ ngọt ngào, những lời vừa rồi ta không để trong lòng nữa. Ngày sau nếu đệ lại vô lễ như vậy nữa, coi chừng tỷ khiến cho đệ phải biết điều.
Giọng biến đổi, Hải Mộng Dao nghiêm túc trở lại, khí thế cao quý uy nghiêm khiến cho Thiên Lân chấn động tâm thần, không ngờ lại có mấy phần kính sợ.
Quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, Hải Mộng Dao thu lại vẻ mặt nghiêm túc đúng lúc, êm ái nói:
- Không phải là tỷ tỷ nghiêm khắc, chỉ là tỷ tỷ không muốn chiều chuộng làm hư đệ. Năm xưa sư phục có được thành tựu huy hoàng như vậy, tất cả đều nhờ sư phụ trải qua những trắc trở mà người thường không sao có được. Còn đệ, do bởi chuyện của sư phụ, rất nhiều chuyện đều trở thành rất thuận lợi, điều đó sẽ nuôi dưỡng đệ tính tự đại cuồng vọng, thói quen lệ thuộc vào người khác.
Thiên Lân nghe vậy không hề tức giận, gật đầu đáp:
- Tỷ tỷ nói rất đúng, trước đây đệ ở Băng Nguyên hệt như một đứa con cưng của trời, làm việc tùy theo ý thích của mình, chỉ cầu bản thân vui vẻ là được, lại quên mất những cảm thụ của người khác, khơi dậy rất nhiều những chuyện không cần thiết. Hiện nay, đệ từ chết sống lại, đã biết được những điều cần quý trọng, tuyệt đối sẽ không giống như trong dĩ vãng xưa nữa, tỷ tỷ cứ yên tâm.
Thấy Thiên Lân như vậy, Hải Mộng Dao cảm thấy rất bất ngờ, nàng vừa ra oai vừa thi ân, cũng chỉ tạo ấn tượng sâu sắc cho Thiên Lân, để trong lòng hắn nàng chiếm được địa vị trọng yếu. Hải Mộng Dao rất thông minh, trí tuệ không hề thua kém Thiên Lân, lại thêm theo Lục Vân học nghề đến hai mươi năm, về các mặt đều mạnh hơn rất nhiều lần so với Thiên Lân lúc này. Từ khi biết được sự tồn tại của Thiên Lân, Hải Mộng Dao đã biết rõ điểm đến cuộc đời này của nàng, sau khi thấy Thiên Lân rồi, phát hiện hắn tuy tu vi còn chưa gọi là quá mạnh, nhưng về các mặt đều rất ưu tú, trong lòng rất thích thú. Để tạo nên một ký ức thâm sâu với Thiên Lân, Hải Mộng Dao hoàn toàn không trực tiếp nói ra lai lịch, mà hướng dẫn đi lòng vòng, dùng điều này để khiến cho hai bên hiểu nhau sâu sắc. Những thứ này, Thiên Lân hoàn toàn không biết rõ, bất quá quả thực hắn có ký ức rất thâm sâu đối với Hải Mộng Dao.
Liên quan đến điểm này, thực ra có ba nguyên nhân. Thứ nhất, pháp quyết Hải Mộng Dao tu luyện, phần lớn Thiên Lân đều biết được, hai người khí tức gần gũi, vì thế mới lần đầu gặp nhau, Thiên Lân đã có cảm giác thân thiết không biết tên với nàng. Ngoài ra, Hải Mộng Dao tu vi vượt qua Thiên Lân, vô hình trung nàng có một sức hấp dẫn cực mạnh đối với hắn. Thứ hai, vẻ đẹp của Hải Mộng Dao khiến cho Thiên Lân rung động, có khác biệt với khí tức lạnh lùng thánh khiết của Ngọc Tâm, khiến người ta gặp rồi không quên được, lập tức nảy sinh lòng ái mộ. Thứ ba, thân phận của Hải Mộng Dao. Tuy trước đây hai người chưa từng gặp nhau, nhưng Thiên Lân lại sớm biết sự tồn tại của Hải Mộng Dao, hơn nữa từ miệng của Dao Quang, Khiếu Thiên đã biết được một số ám hiệu. Khi đó, Thiên Lân có lẽ cũng chỉ là hiếu kỳ, nhưng khi hắn gặp được Hải Mộng Dao rồi, sự thân thiết không tên kia, vẻ xinh đẹp tuyệt thế lập tức đánh động tâm tình của Thiên Lân, khiến hắn vừa gặp Hải Mộng Dao đã như sét đánh yêu liền.
Trong đời, Thiên Lân đã gặp không ít thiếu nữ, nhưng có thể đủ sức khiến hắn vừa gặp đã yêu liền thì gần như chỉ ba người. Thứ nhất chính là Tân Nguyệt, thứ hai chính là Ngọc Tâm, thứ ba chính là Hải Nữ.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Hải Mộng Dao lên tiếng:
- Con người luôn trưởng thành từ trong nghịch cảnh, đệ có thể hiểu biết quý trọng, chứng minh đệ đã trưởng thành rồi.
Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt khẽ biến, trong não xuất hiện hình bóng của Ngọc Tâm, điều này khiến cho hắn lập tức thương cảm lại.
Hải Mộng Dao nhạy bén phát hiện được biểu hiện của Thiên Lân, hỏi lại:
- Đệ sao vậy, có tâm sự gì?
Thiên Lân cười cười, không muốn đề cập đến Ngọc Tâm trước mặt của Hải Mộng Dao, vì thế đổi sang chuyện khác:
- Không có gì, đệ chỉ nhất thời cảm khái. Tỷ tỷ còn chưa nói cho đệ biết, tỷ vì sao lại biết được Cáp Y Oa?
Hải Mộng Dao cười trả lời:
- Không lâu trước đây ta đi qua nơi này, vô tình gặp được Cáp Y Oa. Lúc đó, con bé một mình chơi đùa ở trên đỉnh núi, ta thấy con bé lớn lên sẽ khả ái, có điểm giống như bộ dạng của ta lúc nhỏ, vì thế liền xuất hiện gặp gỡ con bé… Khi rời đi, ta tặng con bướm ngọc cho con bé, hơn nữa còn nói với con bé, nếu như có chuyện gì phát sinh thì có thể dùng con bướm ngọc để thông báo cho ta biết. Trước đây, mọi thứ phát sinh nơi này đã đả kích Cáp Y Oa, con bé không ngừng dùng phương thức kịch liệt nhất để thúc động con bướm ngọc, cơ hồ hao tận hết nguyên khí cả đời.
Thiên Lân cảm xúc nói:
- Có lẽ vậy.
Hải Mộng Dao nhìn ra được sự phiền muộn trong lòng của Thiên Lân, cất tiếng dò hỏi:
- Đây chính là kiếp nạn phải trải qua của con bé, ai cũng không cách nào thay đổi được. Cũng giống như đệ trước đây chết trong tay của Trương Phàm, điều đó là không thể nào né tránh được.
Thiên Lân nhìn Hải Mộng Dao, vốn không muốn trả lời nàng, nhưng lại không nỡ giấu nàng, vì thế than thở nói:
- Vì trong lòng có một sự nuối tiếc không sao xua đi được.
Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:
- Nuối tiếc gì vậy?
Thiên Lân tâm tình nặng nề, đáp:
- Tỷ tỷ có lẽ còn chưa biết được, ngày đó đệ đánh nhau với Trương Phàm đã bị trọng thương, nhưng khiến cho đệ tử vong lại còn có nguyên nhân khác.
Hải Mộng Dao nói:
- Về trận chiến đó ta đúng là không hiểu nhiều lắm, chỉ biết đệ giao chiến đến chết, hoàn toàn không biết rõ được chi tiết trong đó.
Thiên Lân cúi đầu nhìn Tàn Tình kiếm trong tay, khẽ than:
- Kiếm này vốn là của Ngọc Tâm, nhưng trong trận chiến đó, nàng vì cứu đệ đã không tiếc dùng tính mạng làm giá, thi triển ra tuyệt kỹ chắc chắn giết được địch của Tuyệt Tình môn, vào thời khắc cuối cùng đã tiêu diệt được Trương Phàm. Khi đó đệ bị trọng thương rất nặng nề, lại còn chưa chết đi, nhưng cái chết của Ngọc Tâm khiến cho đệ không sao chấp nhận được, tâm thần trong lúc kích động, ý thức liền chìm vào trong hắc ám.
Hải Mộng Dao khẽ biến sắc, nhẹ giọng nói:
- Đệ vừa rồi nói qua vẻ đẹp của Ngọc Tâm có thể so sánh với tỷ, thật ra nàng ta là ai, đến từ nơi nào?
Thiên Lân u oán thở dài đáp:
- Ngọc Tâm xuất thân từ Tuyệt Tình môn, cùng nguồn gốc với Đằng Long cốc, tất cả đều xuất ra từ Thiên Ngoại Động Thiên. Chỉ có điểm khác nhau, Tuyệt Tình môn các đời nối nhau bảo hộ một thanh kiếm, chính là Tàn Tình kiếm trong tay của đệ. Đây là một thanh kiếm bị nguyền rủa, lưu truyền đã vài ngàn năm. Ai rút được kiếm của ngươi ra, chính là người đời này của ngươi. Hoa đàm vừa hiện ra đã thành mộng ảo, bất đắc dĩ sao ông trời.