Một chiêu thành công, Thiên Lân biến chuyển thân pháp né tránh công kích của Nhị hộ pháp, đến phía sau của y.

Phát hiện Thiên Lân xuất hiện, Nhị hộ pháp hoàn toàn không kinh hoàng, hai tay công kích ngược lại, dùng phương thức người thường không sao làm được để phát động một chiêu kịch liệt.

Nhìn cánh tay nhanh như chớp điện đó, Thiên Lân cười âm hiểm nói:

- Nếu như trong tấm thân kim cương bất hoại có thểm một chút Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực tiến vào trong, không biết kết quả sẽ như thế nào đây?

Trong tiếng hỏi, hai tay của Thiên Lân múa lên thật nhanh, đầu ngón tay phát xuất kình khí sắc bén cùng với sức mạnh Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực đánh trúng vào huyệt Lao Cung trên lòng bàn tay của Nhị hộ pháp.

Nhị hộ pháp kêu lên kinh khiếp một tiếng, hai tay nhanh chóng thu lại, thân thể đột nhiên quay tròn, tức giận trừng Thiên Lân. Bật cười tàn khốc, Thiên Lân nói:

- Ngươi trúng kế rồi.

Tay trái múa lên, tiếng chuông lập tức vang lên. Nhị hộ pháp còn chưa biết rõ chuyện là như thế nào, một cái chuông đồng khổng lồ liền xuất hiện trên đỉnh đầu của y, rồi lập tức trùm kín y vào bên trong.

Đánh lén thành công, Thiên Lân không dám chậm trễ, thân thể vây quanh chuông đồng xoay tròn, chưởng lực hai tay mạnh như ngàn quân đánh vào trên bề mặt chuông đồng một cách có tiết tấu. Thủ pháp của Thiên Lân xem ra hỗn loạn, thực tế lại theo công pháp Cửu Châu Nộ mà làm, bề ngoài không thấy có bất kỳ điều gì khác lạ, nhưng Nhị hộ pháp ở bên trong chuông lại hệt như trong địa ngục, bất kể y phòng ngự như thế nào đi nữa cũng đều không cách nào tiêu trừ được sức mạnh xâm thực của tiếng chuông, kinh mạch toàn thân lập tức đứt đoạn tại chỗ, nguyên thần cũng xuất hiện dấu vết vỡ vụn.

Lúc này, Tam hộ pháp đã ổn định được thân thể, thấy Nhị hộ pháp trúng kế rồi, vội vàng tung mình ép gần đến, hai tay nắm chặt quyền tấn công rất nhanh, quyền kình mãnh liệt mà to lớn. Đối với công kích của Tam hộ pháp, Thiên Lân hoàn toàn không để ý chút nào, ngược lại còn dẫn dụ cho Tam hộ pháp xuất thủ, khiến cho quyền kình cương mãnh của y đánh trúng vào trong Âm Huyền chung, gián tiếp thương tổn đến Nhị hộ pháp ở bên trong. Tam hộ pháp không hiểu rõ ràng, cho là Thiên Lân không dám thẳng thắn đón lấy quyền kình của bản thân mình, vì thế càng tăng thêm sức lực, mười quyền thì có ít nhất năm quyền đều đánh trúng vào trong Âm Huyền chung. Đến lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Nhị hộ pháp từ trong chuông vang lên, từng tiếng từng tiếng đều thê lương khiếp hãi. Cuối cùng, Tam hộ pháp phát hiện đã trúng phải kế, miệng gào thét một tiếng, hai tay đột nhiên vung tới trước, một luồng sức mạnh to lớn lập tức ngưng đọng khu vực chung quanh, phong kín đường đi của Thiên Lân.

Thấy không có chỗ nào để thoát thân, Thiên Lân bật cười hờ hững, quay mình nhìn Tam hộ pháp, hai bên triển khai trận so tài hơn thua về sức mạnh và pháp quyết. Trước đây, Thiên Lân vẫn luôn chiếm lấy ưu thế chủ đạo, trong lòng không khỏi kiêu ngạo. Nhưng đến lúc này, Thiên Lân mới kinh ngạc phát hiện ra rằng luận về tu vi, Tam hộ pháp trước mặt không ngờ còn bá đạo vượt xa sức tưởng tượng của bản thân mình. Vì thế, Thiên Lân có phần nghi hoặc. Hắn đột nhiên phát hiện Tam hộ pháp vẫn luôn che giấu thực lực, nhưng vì sao y lại làm như vậy? Từ tình hình của Tam hộ pháp mà suy đoán, Nhị hộ pháp và Tứ hộ pháp trước đây có phải đều cố ý giấu diếm thực lực?

Trong lúc suy tính, Thiên Lân bắt đầu quan sát tình hình chung quanh, phát hiện ra Quý Hoa Kiệt lúc này đang giằng co với Lục hộ pháp, Ngũ hộ pháp ở cạnh bên hỗ trợ, hai người liên thủ để kiềm chế. Bên ngoài, Thiên Ngô thần tướng đang đứng quan sát không thấy có bất kỳ biến hóa nào cả, dường như đang nắm chắc trong lòng bàn tay, không hề có chút nào lo lắng và bất an. Ngược lại Đại hộ pháp vẻ mặt có phần khác thường, dường như có chút kinh hoàng. Đối với những người dân tộc kia, ánh mắt bọn họ đầy vẻ mong chờ, hy vọng thắng lợi đến, hy vọng sự thất bại của địch nhân.

Nắm vững những điều này rồi, Thiên Lân bật cười tàn khốc, tay phải cong lại búng ra, một sợi dây tơ ánh sáng vô hình lập tức xuất hiện trước ngực của Tam hộ pháp, khi tiếp xúc với thân thể của y thì đột nhiên phát nổ, sức phá hủy đáng sợ của nó cơ hồ vượt sức tưởng tượng, chỉ trong chớp mắt đã khiến cơ thể huyết nhục của y bị hủy diệt, nguyên thần bị trọng thương. Cũng đúng lúc này, Âm Huyền chung ở khoảng cách không xa cũng chịu ảnh hưởng của vụ nổ, toàn thân chuông run rẩy kịch liệt, âm thanh hủy diệt sản sinh bên trong lập tức đánh nát cơ thể huyết nhục của Nhị hộ pháp, nghiền nát nguyên thần của y.

Vẫy tay từ xa thu hồi Tàn Tình kiếm và Âm Huyền chung, phát hiện nguyên thần của Nhị hộ pháp không ngờ còn chưa bị diệt, thừa cơ Thiên Lân thu hồi Âm Huyền chung không kịp trở tay chạy thoát ra ngoài. Cất Âm Huyền chung vào rồi, Thiên Lân nhìn nguyên thần của Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp, bật cười tàn khốc nói:

- Nếu như trước đây các ngươi biết kết quả sẽ như thế này, các ngươi còn tính diệt sạch mọi người nữa không?

Tam hộ pháp gầm giận trả lời:

- Câm miệng, giao chiến của chúng ta còn chưa kết thúc, ngươi đắc ý quá sớm đó.

Nhị hộ pháp hận thù lên tiếng:

- Tiểu tử, hôm nay có ngươi thì không ta, có ta thì không ngươi, phải có một người lưu lại nơi này.

Nguyên thần của Nhị hộ pháp bắn lên cao, hóa thành một mũi tên ánh sáng chuẩn vào ngực của Thiên Lân.

Tam hộ pháp lóe lên không còn thấy nữa, ẩn núp vào trong hư không, tuy không thấy bất kỳ công kích nào cả nhưng lại khiến cho Thiên Lân có phần cảnh giác, không thể không phân tâm quan sát tình hình chung quanh.

Bên ngoài chiến trường, Đại hộ pháp cau mày nói với Thiên Ngô thần tướng:

- Cung chủ, hai tiểu tử này hết sức khó giải quyết, muốn nhanh chóng thu thập bọn chúng chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng gì cả.

Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh trả lời:

- Mắt ta sáng tỏ không cần ngươi phải nhắc nhở. Thường ngày, các ngươi tự phụ hơn người, hôm nay gặp phải hai tiểu tử lông măng này, sao lại khiến cho một chết ba bị thương mà bó tay chịu trói?

Đại hộ pháp vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng nói:

- Hôm nay chính là quá khinh địch mới phải bị thất thế, quả thật nếu như buông tay đánh cuộc, hai tiểu tử này tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, Nhưng hiện nay buổi trưa đã gần qua, để tránh kéo dài quá lâu, chi bằng đổi sang phương thức khác.

Thiên Ngô thần tướng hỏi lại:

- Phương thức nào đây?

Đại hộ pháp trả lời:

- Hai tiểu tử này mục đích đến đây chính là bảo hộ những người này, chi bằng chúng ta dùng bọn họ để khai đao, chắc chắn sẽ khiến cho hai tiểu tử này phải chú ý. Đến lúc đó, bọn chúng tất nhiên sẽ lửa giận bừng bừng, mất đi bình tĩnh, muốn thu thập bọn chúng sẽ hết sức dễ dàng.

Thiên Ngô thần tướng hừ giọng nói:

- Kế sách rất âm độc, chỉ có ngươi mới nghĩ ra được mà thôi.

Đại hộ pháp thấy cũng bình thường đáp lại:

- Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cung chủ hà tất phải để ý đến làm gì. Thêm nữa, chuyện này có thể để ta hoàn thành, cung chủ không cần dính máu, chỉ cần quan sát là được.

Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến.

Đại hộ pháp thấy vậy, biết Thiên Ngô thần tướng đã ngầm đồng ý, lúc này cười nói:

- Cung chủ ở yên nơi này, tất cả cứ để ta tự do hoàn thành.

Cáp Y Oa nghe rõ từng câu từng chữ, trong lòng vừa nóng vừa gấp, tức giận mắng:

- Ác ma, ngươi sẽ bị báo ứng, ông trời sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đại hộ pháp trừng Cáp Y Oa một cái, cười lạnh nói:

- Mắng tiếp đi, ta trước tiên để lại cho ngươi một mạng, khiến ngươi mở to mắt ra mà nhìn ta giết chết tất những người có mặt nơi này, sau đó mới giết chết ngươi.

Cáp Y Oa tức giận tròn xoe cả mắt, cô bé tuổi nhỏ đã quên hết sợ sệt, nguyền rủa luôn:

- Ngươi sẽ không chết an lành, ngươi sẽ xuống địa ngục, ngươi sẽ hối hận!

Đại hộ pháp hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn lớn tiếng cười ha hả, cất bước đi thẳng đến những người dân tộc đang quan sát chiến cuộc.

Cáp Y Oa tức giận quá, nhưng cô bé dù sao cũng chỉ mới tám tuổi, cô bé cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ.

Phát hiện hành động của Đại hộ pháp, những người dân tộc đề cao cảnh giác, ánh mắt ẩn chứa cừu hận. Đại hộ pháp hoàn toàn không nóng nảy, y có ý khiến cho Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt phải chú ý nhằm làm phân tâm cả hai người. Giữa không trung, Quý Hoa Kiệt trong lòng tâm tư tập trung hoàn toàn vào Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp, hoàn toàn không để ý đến tình hình dưới mặt đất. Còn Thiên Lân thì vì phòng ngự đánh lén của Tam hộ pháp, nên tất cả mọi việc tại chỗ đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Khi Đại hộ pháp đi về phía những người dân tộc, Thiên Lân đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng của y, vì thế hắn vừa nóng lòng vừa tức giận, vội vàng suy nghĩ biện pháp ứng phó. Trước mắt, tình hình nơi này rất rõ ràng, tình thế của Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt rất bất lợi, bọn họ muốn bảo vệ những người còn sống không bị bất kỳ một chút thương tổn nào, như vậy cơ hồ không có khả năng. Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ cũng không thể nào bỏ qua được, không thể nào mở tròn mắt để nhìn rõ những sinh mạng đang sống kia trôi qua từng người từng người một.

Bật cười tà mị, Đại hộ pháp liếc Thiên Lân, thân thể lập tức tiến tới vài trượng, xuất hiện bên cạnh Đại hộ pháp, đứng trước mấy người phụ nữ, Tàn Tình kiếm trong tay phá không bay ra, làn kiếm dày đặc trùm khắp trời đất, phát động công kích nhắm thẳng vào Đại hộ pháp. Lắc mình lùi lại, Đại hộ pháp chọn lựa phương án né tránh. Mà cũng đúng lúc này, Tam hộ pháp trước giờ vẫn luôn ẩn mình đột nhiên xuất hiện sau lưng của Thiên Lân, một chưởng đánh trúng vào lưng của hắn, hất bắn hắn bay ra ngoài. Sau đó, Nhị hộ pháp và Đại hộ pháp cùng đồng thời xông lên, triển khai thế công sắc bén nhằm đẩy Thiên Lân đi vào chỗ chết.

Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân trong mắt lửa giận bừng bừng, âm hiểm nói:

- Băng Ngưng.

Chỉ hai chữ ngắn ngủi với vẻ tàn khốc không mô tả được, sau khi phát ra liền có băng đóng băng thân thể của Đại hộ pháp. Còn đối với Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp, do bọn họ chỉ ở dạng nguyên thần, không chịu sức mạnh băng lạnh phong kín được, vì thế hoàn toàn không bị ảnh hưởng quá lớn.

Ánh bảy màu lóe lên, kiếm khí ép người. Thân thể của Đại hộ pháp vào thời điểm bị giam cầm liền phát hiện có gì không ổn, đáng tiếc muốn chạy trốn lại quá trễ rồi. Một kiếm chém xuống, cơ thể huyết nhục hóa bùn. Đại hộ pháp ánh mắt mở tròn nhìn Thiên Lân hủy diệt đi cơ thể huyết nhục của bản thân, trong lòng tràn đầy hận thù vô cùng. Tam hộ pháp có phần thông minh hơn, thấy không cách nào ngăn cản được liền xông thẳng đến những người dân tộc kia, chỉ trong giây lát đã giết chết vài chục người, hơn nữa còn chiếm lấy một thân thể của một người đàn ông thanh niên.

Tiếng kêu thảm thiết khiến cho Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt chú ý, hai người cùng phóng thẳng đến Tam hộ pháp, miệng gằn giọng nói:

- Ngươi phải chết!

Tam hộ pháp hừ giọng trả lời:

- Đây chỉ mới là bắt đầu, tiếp sau nữa ... A! Đáng ghét.

Trong sự phẫn nộ, Thiên Lân phát động công kích tinh thần khiến cho Tam hộ pháp lớn tiếng kêu gào thảm thiết, đau khổ vô cùng.

Đại hộ pháp nói:

- Trước tiên giết sạch tất cả những người này, xem thử hai tên tiểu tử kia có bản lĩnh gì mà ngăn cản được.

Nhị hộ pháp lập tức hiểu được dụng ý của Đại hộ pháp, bắt đầu xông thẳng đến những người dân tộc. Giữa không trung, Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp nhìn thấy tất cả mọi thứ dưới chân, mặt mơ hồ hiện lên sự tức giận, dường như cảm thấy vô cùng tức giận đối với hành động của Tam hộ pháp, ai cũng không muốn hỗ trợ bọn họ. Dưới mặt đất, Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt đuổi theo sát nút, ngăn cản khắp nơi. Bất đắc dĩ địch nhân có ba người, bọn họ lại chỉ có hai người, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không ngừng.

Nhìn thấy tất cả mọi thứ, Thiên Lân cũng không áp chế được cơn giận trong lòng, nói với Quý Hoa Kiệt:

- Ta dùng Ma tông Tâm Dục Vô Ngân đồng thời công kích cả ba, huynh tận sức cứu người.

Quý Hoa Kiệt gật đầu không đáp, thân pháp nhanh nhẹn như quỷ mị. Thiên Lân đứng yên tại chỗ, dùng sức mạnh Linh Phách theo chặt khí tức của cả ba hộ pháp, sau đó toàn lực thi triển Tâm Dục Vô Ngân phát động công kích đáng sợ. Tinh thần dị lực không chỗ nào không vào được, không cách nào phòng ngự. Lại thêm tinh thần dị lực của Thiên Lân vượt hẳn người thường, cho dù là Ma Thần tông chủ cũng không thể nào so được.

Bị tinh thần công kích của Thiên Lân tấn công, ba vị hộ pháp kêu thảm không ngừng, hành động lập tức chậm lại, điều này cho Quý Hoa Kiệt có cơ hội để sử dụng. Làn kiếm màu xanh hệt như sóng hoa cuốn tới, hình thành ba cột kiếm chém thẳng đến ba vị hộ pháp.

Thấy tình hình này, Đại hộ pháp cố nén đau đớn, rống to với hai hộ pháp đang ở giữa không trung:

- Còn không nhanh ngăn tiểu tử đó lại.

Đao Hoàng Lãnh Vân hừ khẽ một tiếng, tuy có phần không muốn nhưng lại không thể công khai phản đối được, chỉ đành hạ xuống ngăn cản Quý Hoa Kiệt. Lục hộ pháp theo sát phía sau, vung tay phát động công kích Quý Hoa Kiệt, có ý né tránh Thiên Lân, trong lòng thực sự muốn khiến cho ba hộ pháp kia phải chịu tội.

Bớt đi uy hiếp của Quý Hoa Kiệt, ba hộ pháp giảm nhẹ được áp lực, bắt đầu phát động phản kích, trước tiên để cho Nhị hộ pháp thi triển Nghiệt Dục thiện xướng, Đại hộ pháp ở bên cạnh hỗ trợ, tạm thời kềm chế lấy Thiên Lân. Tam hộ pháp thừa cơ triển khai hành động chém giết, có ý đả kích Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt. Đối mặt với tình hình như vậy, Thiên Lân đồng thời làm cả hai việc, vừa ứng phó với Nhị hộ pháp và Đại hộ pháp, vừa phát động tinh thần công kích tấn công Tam hộ pháp, tận hết khả năng phá hủy trung khu thần kinh của y, ngăn cản y làm hại đến những bá tánh vô tội. Đồng thời, Quý Hoa Kiệt cũng toàn lực phản kích, khi phát hiện được Tam hộ pháp đang tàn sát người vô tội, hắn liền giằng khỏi sự dây dưa của Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp, cố gắng hết sức ngăn cản Tam hộ pháp.

Đến lúc này, hành động chém giết của Tam hộ pháp bị khống chế, nhưng vẫn không thể thay đổi được vận mạng bị chém giết từ từ của những người dân tộc. Tiếng kêu thảm thiết thê lương hệt như những thanh đao bén đâm sâu vào trong lòng của Quý Hoa Kiệt và Thiên Lân. Hai người bọn họ tuy đã tận hết sức lực, nhưng cũng khó có thể ngăn cản được sự phát sinh bi kịch trong tình trạng hai đánh năm.

Máu tươi nhiễm đỏ chói mắt rơi xuống mặt đất. Vô số oan hồn hóa thành những cơn gió lạnh phát xuất những tiếng gầm gào tức tối dưới ánh mặt trời mạnh mẽ.

Có lẽ oán khí quá sâu, cũng có khả năng ông trời không đành lòng, bầu trời vốn dĩ sáng tỏ đột nhiên bị mây đen bao trùm, một luồng khí lạnh từ phía Bắc thổi đến hóa thành những bông hoa tuyết trong suốt theo gió tung bay.

Nhìn thấy tuyết bay đầy trời, Thiên Ngô thần tướng ánh mắt kỳ dị, tấm mặt nạ che phủ lấy vẻ mặt của y, ai cũng không nhìn ra được tâm tình nào của y cả.

Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp cùng nhìn thấy những bông tuyết trắng nhẹ nhàng hạ xuống, trong mắt toát ra đau thương bi thiết nhàn nhạt, đối với tất cả mọi chuyện nơi này, bọn họ không muốn thấy nhiều lại không thể nào né tránh được.

Quý Hoa Kiệt thân thể chấn động, hoa tuyết trắng tinh hệt như những sứ giả của bầu trời, bọn họ dường như cũng cảm nhận được sự bất hạnh của những người này, vì thế muốn che phủ tất cả máu tươi, khiến cho người đời quên đi quá khứ đau thương này.

Thiên Lân ngậm miệng không nói, hắn vô cùng quen thuộc đối với hoa tuyết, vì thế hoàn toàn không để ý. Ngược lại đối với ba vị hộ pháp, tình hình tuyết rơi vào tháng sáu nóng bỏng khiến trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play