Phương Vân nghe vậy chấn động, thân thể lập tức đứng thẳng dậy, sau khi xoay tròn một vòng tại mặt đất, cả người liền xông thẳng lên trời cao bắn mình đến Tứ hộ pháp. Trong khi tiến lên, thanh đoản kiếm trong tay của Phương Vân đảo chuyển như mưa, vài ngàn làn kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại, ngưng tụ thành một cột sáng đỏ rực cùng với lòng quyết giết cho được. Tứ hộ pháp ánh mắt âm lạnh, cây trượng đầu rồng trong tay cũng múa lên rất nhanh, hóa thành một con rồng đen chụp thẳng xuống đón lấy một chiêu của Phương Vân.

Lần thứ hai liều mạng, Phương Vân vẫn như cũ không hề chiếm được chút tiện nghi nào cả, điều này khiến cho ông nảy sinh ghen ghét, biết rõ giữa mình và địch nhân, về mặt tu vi có khoảng cách không thể nào vượt qua được. Không hề khiếp đảm, Phương Vân sau khi rơi xuống mặt đất rồi thân thể bắn đi nghiêng nghiêng, máu tươi chói mắt hệt như được vẽ ra tạo thành một cảnh sắc thật rực rỡ theo sát phía sau ông. Tứ hộ pháp theo sát phía sau, cây trượng đầu rồng biến ảo không ngừng, hệt như một con rắn độc, không ngừng bắt chặt lấy ánh mắt của Phương Vân. Múa kiếm phản kích, Phương Vân thân thể trọng thương rồi, nhưng ông không hề sợ hãi chút nào, sớm đã quên đi sống chết. Nhưng hơn thua thực lực đã định sẵn kết cục cuối cùng, Phương Vân tuy có được thực lực cực mạnh, trong giới Tu Chân của Trung Thổ cũng được tính là thực lực hơn người, bất đắc dĩ đối thủ của ông lại càng lợi hại hơn, có được tu vi khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được. Đối quyết mạnh yếu định sẵn một bên phải thua cuộc rút lui, Phương Vân tuy cố gắng duy trì nhưng cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh thất bại.

Nhìn thấy tất cả, những người trong tộc quanh đó nảy sinh đau thương, miệng phát ra những tiếng kêu thê lương để mô tả tâm tình trong lòng của bọn họ.

Tam hộ pháp nhìn thấy cảnh này, cười nói:

- Không sai, miễn cưỡng còn có thể coi là hay ho, bất quá thời gian lại quá ngắn một chút.

Nhị hộ pháp nói:

- Được rồi, đừng nói hờn mát nữa, nhanh đi bắt con bé con kia cho rồi.

Tam hộ pháp bật cười kỳ dị, cây trúc xanh cắm thẳng xuống mặt đất, lập tức vô số cây trúc xanh tản ra khắp chung quanh, chớp mắt đã đến bên cạnh Cáp Y Oa, dễ dàng cuốn chặt lấy thân hình yếu ớt bé bỏng của cô bé. Phát hiện được tình hình này, những thanh niên trai tráng trong tộc ào ào rống lên giận dữ xông đến, có người nắm chặt lấy đao nhọn, có người dùng cây côn gỗ, vẻ mặt phẫn nộ mà nôn nóng. Tam hộ pháp đại khái nhìn qua một chút, nhân số quả thật không nhỏ, không ngờ có đến một trăm hai mươi sáu người. Tam hộ pháp bật cười tà mị, trúc xanh dưới mặt đất lại tản ra lần nữa, những cây trúc vốn dĩ có hình tròn quay lúc này không ngờ lại vỡ ra, bính thành những thanh kiếm trúc sắc bén chém thẳng đến những người trong tộc đó chém thẳng, chỉ trong khoảnh khắc đã giết chết hết một trăm hai mươi sáu thanh niên trai tráng.

Máu, giữa không trung rơi xuống nhiễm đỏ cả mặt đất rộng lớn. Những thi thể tàn phá cùng với oán khí trong một thung lũng vốn dĩ bình an như soạn nên một khúc nhạc bi tráng thật tuyệt vời. Tát Khắc Mục Cáp giận đến tròn xoe mắt, nhìn những người trong tộc mới còn sống sờ sờ đó cứ lần lượt chết đi, phẫn nộ trong lòng khiến ông không nhịn được la lên giận dữ, thanh âm già nua toát ra cừu hận vô cùng vô tận. Bốn bề, người trong tộc từng người từng người mở to mắt ánh lên màu đỏ, bất kể là nam nhân hay phụ nữ, lão già hay còn bé bỏng, thời khắc này trong lòng đều ngập tràn hận thù. Cáp Y Oa bị Tam hộ pháp mang về, sửng sờ đứng ở đó, cảnh tượng trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của cô bé, đối với một đứa bé mới tám tuổi như vậy thì không biết tâm tình lúc này đã trở thành như thế nào rồi.

Hận, đó là chuyện tất nhiên rồi, nhưng không chỉ có hận, còn thêm rất nhiều bất đắc dĩ và đau lòng nữa. Nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt của cô bé, rơi xuống mặt đất. Khóc lóc không thành tiếng mô tả sự kiên cường của cô bé, cũng nói ra được bi thương uất hận trong lòng.

Lúc này, giao chiến giữa Phương Vân và Tứ hộ pháp vẫn đang còn tiếp tục. Nhưng toàn thân Phương Vân đã nhiều chỗ bị thương, sớm đã không chống nổi công kích của Tứ hộ pháp, tuy phát hiện được Cáp Y Oa bị bắt rồi, lại cũng không có năng lực làm gì, bị ép cho từng bước thối lui, đang từ từ đi ra xa.

Đại hộ pháp thấy vậy khẽ cau mày hừ nhẹ nói:

- Đối phó với một người trọng thương mà cũng khó khăn đến vậy sao?

Nhị hộ pháp cười đáp:

- Không cần phải tức giận, người đó tuyệt đối không còn sống được nữa, hắn hiện nay bất quá cũng đang giãy chết mà thôi.

Giọng nói của Nhị hộ pháp có mấy phần đắc ý, khi vang lên cũng đã kích thích những người trong tộc ở nơi này.

Tát Khắc Mục Cáp nghe thấy câu này, trong lòng lập tức chấn động, quay đầu nhìn những người trong tộc đang phẫn nộ, lớn giọng nói:

- Không được chịu thua, cũng không được chịu chết uổng phí, mọi người phải kiên cường tiếp tục sống.

Một người phụ nữ nghe câu này liền hỏi ngược trở lại:

- Lúc này đây, chúng ta phải kiên trì tiếp tục thế nào? Tát Khắc Mục Cáp, ông là người có tri thức nhất trong chúng ta, ông có thể dùng những tri thức sở học của ông biết được để hóa giải nguy cơ này cho chúng ta không, cũng như cứu lấy tính mạng mọi người?

Tát Khắc Mục Cáp quay đầu nhìn mọi người, trong ánh mắt từng người đều hiện lên sự chờ mong, ngóng đợi ông có thể ngăn cản trận tai kiếp này.

Đối mặt với vô số ánh mắt, Tát Khắc Mục Cáp trong lòng như đổ máu, ông rất muốn nói với mọi người, ông có thể ngăn cản mọi việc, đáng tiếc đó chỉ là một ý nguyện riêng của mình ông mà thôi. Nhìn Cáp Y Oa, đây là đứa trẻ được người trong tộc thương yêu nhất, nó vốn dĩ dự định sẽ được kế thừa vị trí nữ Vu sư của Tát Lan Đát, trở thành thánh nữ trong tộc. Nhưng hiện nay, nó lại có thể chết đi bất kỳ lúc nào. Nghĩ đến đây, Tát Khắc Mục Cáp trong lòng nổi lên một sự bất cam, ông muốn liều tất cả mọi thứ để cứu cho được đứa trẻ này, cứu lấy những người trong tộc của ông.

Tát Khắc Mục Cáp nhìn Cáp Y Oa, trầm giọng nói:

- Cáp Y Oa, nhớ lấy những lời ta đã nói với con, trong lòng có nhân từ, quên mình vì người, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho con.

Cáp Y Oa đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, thanh âm non nớt có phần kiên cường và bất khuất.

- Tát Khắc gia gia yên tâm, con sẽ không khóc nữa.

Tát Khắc Mục Cáp có phần vui mừng, nhìn Cáp Y Oa rồi lại nhìn mọi người, lớn giọng nói:

- Tin tưởng ta đi, ta nhất định sẽ ngăn cản tất cả mọi thứ nơi này, cứu thoát các ngươi.

Dứt lời, người trong tộc bốn bề đồng thanh đáp ứng, còn Đại hộ pháp, Nhị hộ pháp, Tam hộ pháp lại khinh thường chẳng thèm ngó đến, căn bản không để Tát Khắc Mục Cáp đã già vào đâu cả.

Nhìn tất cả mọi người quen thuộc trong tộc chung quanh, Tát Khắc Mục Cáp lấy ra từ trong túi áo ngực một vật gì đó, nhìn giống như một cuốn tranh vậy, rồi ông mở nó ra từ từ.

Thấy tình hình như vậy, Tam hộ pháp kinh ngạc nói:

- Cái này giống như là một …

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy vật ở trong tay của Tát Khắc Mục Cáp đột nhiên phát xuất một luồng sáng rực rỡ, bao trùm lấy ông, sau đó liền biến mất không còn thấy tung tích.

Đại hộ pháp thấy vậy vọt miệng nói:

- Đây chính là Thời Không quyển trục, chính là phù chú vô địch của Đạo gia.

Nhị hộ pháp trầm ngâm nói:

- Chỗ này thật đúng là còn có chút tà môn, trước tiên xuất hiện một người Tu Đạo có tu vi cũng không kém, hiện nay lại xuất hiện một lão già có mang Thời Không quyển trục của Đạo gia. Xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút, chớ có chọc ngoáy để xảy ra chuyện gì.

Tam hộ pháp không cho là vậy lên tiếng:

- Chuyện này bất quá cũng chỉ là tình cờ, không cần phải để ý nhiều quá như vậy. Cho dù là lão già đó dẫn cứu binh lại, hắn tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của chúng ta.

Đại hộ pháp nói:

- Được rồi, chuyện đã qua rồi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Tứ hộ pháp trước mắt đuổi theo người nọ đã rời khỏi thung lũng rồi, Nhị hộ pháp đi xuống xem thế nào, bảo hắn làm nhanh lên một chút rồi quay về, chúng ta còn chuyện chính phải làm.

Nhị hộ pháp vâng một tiếng rồi lập tức bay đi khỏi nơi đó. Tại chỗ đó chỉ còn Đại hộ pháp và Tam hộ pháp, hai người đứng hai bên của Cáp Y Oa, đối mặt với vài trăm người trong tộc, không khí vừa khẩn trương vừa căng thẳng.

Thời gian âm thầm trôi qua. Đợi đến khi Nhị hộ pháp và Tứ hộ pháp quay lại, mọi thứ lại sắp sửa tiếp tục. Đến lúc này, nơi đó còn bao nhiêu người trong tộc phải chết, bọn họ có thể tìm được cái gọi là linh khí quỷ quyệt thần bí kia không? Mọi thứ đều chờ đợi thời gian trôi qua để mở ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play