Cao nguyên Tây Bắc nằm giữa Trung Thổ và Băng Nguyên, đi về phía Đông ngàn dặm chính là Tu Di thần sơn, đi về phía Tây chính là sa mạc hoang nguyên. Nơi đây hồ nước vô cùng vô tận, khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt, kéo dài xuyên qua ngàn dặm, chính là cửa quan khó khăn của thiên nhiên.
Bình thường, từ Băng Nguyên đi vào Trung Thổ có ba phương hướng chủ yếu. Thứ nhất chính là đi xuyên qua Tu Di thần sơn, đi thẳng về phía thượng nguồn Hoàng Hà. Thứ hai chính là vượt ngang qua cao nguyên Tây Bắc, tiến vào dải đất Trung Nguyên. Thứ ba chính là đi qua Thiên Sơn, vòng qua sa mạc, xuyên qua vùng đất Vân Quý để tiến vào Tây Xuyên. Ngược lại, từ Trung Thổ tiến vào Băng Nguyên, con đường đi đại khái cũng như vậy, chỉ có điều phương hướng cụ thể thì có chút khác biệt.
Ở vùng giữa cao nguyên Tây Bắc có một hồ nước chiếm diện tích không lớn lắm có tên là Nhật Hoàn Hồ, có hình tròn, ở giữa là một ngọn núi nhỏ, trên ngọn núi có một cây cổ thụ lớn, khiến cho người khác phải chú ý hơn nhiều. Đối với cao nguyên Tây Bắc, cỏ cây không nhiều, những cây cao bóng cả rậm rạp như vậy thực là hiếm thấy.
Vào giờ Ngọ, mặt trời ở trên đầu, cao nguyên rộng lớn người rất hiếm hoi khó thấy, nhưng bên dưới cây cao kia, lúc này lại có một người đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa. Nhìn thật cẩn thận, đó là một hòa thượng, khuôn mặt tròn tròn, mày rậm, cổ đeo một chuỗi phật châu, có mấy phần uy nghiêm. Hòa thượng này có phần kỳ quái, nơi này không miếu không chùa không người ở, ông ta lại ngồi tĩnh tọa dưới bóng cây, lẽ nào chính là đang tham thiền ngộ đạo?
Thời gian đang từ từ đi xa, ba khắc sau giờ Ngọ, Nhật Hoàn hồ đang bình lặng đột nhiên nổi lên một luồng sáng hình tròn, nước hồ sôi động trông rất kỳ quái.
Lúc này, hòa thượng trung niên ở dưới bóng cây đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía trước chăm chú nhìn biến hóa của mặt hồ. Bầu trời, mặt trời treo trên cao, ánh sáng chói mắt. Luồng sáng khổng lồ trên mặt hồ nước hình vòng tròn đó hệt như một vòng sáng tròn quay, từ dưới đáy hồ từ từ bay lên đón lấy ánh sáng từ mặt trời trên cao không, phát ra ánh sáng chói chang rực rỡ. Cảnh tượng này kéo dài trong giây lát, sau đó nước hồ bắt đầu tản ra, một vòng sáng khổng lồ rực rỡ màu vàng kim bay vút lên không, vòng sáng này lấp lánh ánh sáng Phật chói mắt, lại phát ra khí thế thần thánh uy nghiêm vô cùng.
Nhìn thấy tình cảnh này, hòa thượng trung niên vẻ mặt kinh hãi biến sắc, khẽ niệm A Di Đà Phật, rồi cả người tung mình lên không, lơ lửng xếp bằng giữa trời, bắt đầu niệm kinh xướng kệ. Ánh sáng màu vàng kim từ trên người hòa thượng phát ra cùng với dấu ấn của Phật pháp cuồn cuộn như sóng biển, hết lớp này đến lới khác, tầng tấp lớp lớp bay thẳng đến vòng sáng khổng lồ kia.
Ban đầu, vòng sáng khổng lồ không hề bị ảnh hưởng chút nào cả, cứ lấp lánh ánh sáng rực rỡ mãi thôi. Sau đó, theo thời gian trôi qua, ánh Phật trên người của hòa thượng càng lúc càng mạnh mẽ, dần dần tạo nên cộng hưởng với vòng sáng khổng lồ kia, rồi xuất hiện dấu hiệu dung hợp lại. Đây là một quá trình kỳ diệu, mất không ít thời gian. Đợi sau khi cả hai dần dần dung hợp rồi, vòng sáng khổng lồ kia bắt đầu phát sinh biến hóa, dần dần thu nhỏ lại. Đến lúc này, ánh sáng trên Nhật Hoàn hồ không giảm bớt về mức độ nhưng phạm vi lại nhanh chóng thu nhỏ lại. Sau khi được cảm hóa của Phật pháp đại thành do hòa thượng trung niên phát ra, ánh sáng khổng lồ biến thành một vòng kim cương đường kính chừng thước hai rơi xuống trên cổ của hòa thượng, rồi từ từ bình thường trở lại.
Thu phục được vòng sáng thần bí rồi, hòa thượng trung niên nhẹ nhàng hạ xuống. Nhưng đúng lúc này, bầu trời từ xa đột nhiên xuất hiện hai bóng người bay lại, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên không trung Nhật Hoàn hồ.
Phát hiện tình hình này, hòa thượng trung niên ngửng đầu lên tra xét, người đến có hai người, một lớn một nhỏ, người lớn là một đại hán khôi ngô ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi, toàn thân mặc áo đen, đẹp trai tuấn tú vô cùng, trên cổ có mang một chuỗi Phật châu khiến hòa thượng phải chú ý đến.
Thi lễ một tay, hòa thượng trung niên niệm một tiếng Phật pháp rồi hỏi:
- Hai vị thí chủ từ xa đến đây cũng tính là có duyên, không biết xưng hô thế nào?
Trong hai người đến, thiếu niên trả lễ rồi đáp:
- Đại sư không cần phải đa lễ, tại hạ là Thiện Từ, đây chính là cậu ruột Ngạc Tây của tại hạ, chúng ta đi ngang qua nơi này, thấy có ánh Phật pháp rực rỡ vì thế đến đây xem qua một chút.
Té ra, Thiện Từ và Ngạc Tây trên đường vội đi, khi qua cao nguyên Tây Bắc, vô tình phát hiện bên này có Phật pháp chuyển động, liền nổi tính hiếu kỳ, đặc biệt đi vòng qua đây thăm dò thêm cho biết.
Hòa thượng trung niên nhìn Thiện Từ một lúc, điềm nhiên đáp:
- Bần tăng là Bản Nhất, xuất thân từ Bồ Đề học viện. Chuỗi Phật châu trên cổ của thí chủ không biết từ đâu mà có vậy?
Cái tên Bản Nhất, Thiện Từ mới nghe qua lần đầu, hoàn toàn không thấy có gì quen thuộc, tự nhiên cũng không biết được hòa thượng trung niên trước mắt chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Bồ Đề học viện hai mươi năm trước, hiện nay đã là chưởng giáo trụ trì của Bồ Đề học viện. Hai mươi năm chớp mắt đã trôi qua, Bản Nhất mai danh ẩn tích, hiện nay đột nhiên xuất hiện nơi này, ai cũng không biết được bí ẩn bên trong là gì.
Thiện Từ học theo Phật từ nhỏ, có một cảm giác thân thiết không tên đối với đệ tử Phật môn, vì thế không hề giấu diếm chút nào khi Bản Nhất hỏi, thản nhiên đáp lại:
- Vật này theo tại hạ từ nhỏ, lai lịch thì tại hạ cũng không biết rõ. Gia sư Tuyết Sơn thánh tăng cũng là người trong cửa Phật.
Hòa thượng trung niên Bản Nhất vừa nghe qua thấy thất kinh, nhìn Thiện Từ một lúc thật cẩn thận rồi mới khen:
- Té ra là đồ đệ của thánh tăng, chẳng trách có được vật như vậy.
Thiện Từ nói:
- Đại sư hiểu lầm rồi. Chuỗi Phật châu trên cổ của tại hạ hoàn toàn không phải do gia sư ban cho, lão nhân gia người tuy biết được lai lịch nhưng lại không chịu nói ra rõ ràng.
Bản Nhất vẻ mặt kinh ngạc, trầm tư một lúc rồi khẽ giọng nói:
- Vật đi theo thí chủ chính là bảo vật cửa Phật, bần tăng tuy chỉ mới lần đầu thấy được nhưng có nghe qua. Tương lai nếu như thí chủ có rảnh rỗi, đừng ngại đi đến Vạn Phật tông một chuyến, ở đó có lẽ sẽ có đáp án mà thí chủ muốn biết.
Thiện Từ gật đầu trả lời:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm.
Ngạc Tây cứ đứng mãi bên cạnh quan sát, lúc này lại xen miệng vào hỏi:
- Bản Nhất đại sư, ánh Phật vừa lóe lên trước đây không biết là chuyện như thế nào?
Bản Nhất nhìn Ngạc Tây một lúc, điềm nhiên đáp:
- Hồ này có tên là Nhật Hoàn hồ, nhiều năm trước từng có cao tăng cửa Phật để lại một thánh khí nơi này, ánh Phật vừa rồi hiện ra chính là do thánh khí phát ra, hiện nay đã được bần tăng hàng phục rồi.
Ngạc Tây hiếu kỳ nói:
- Chính là vòng Kim Cương trên cổ của đại sư phải không?
Bản Nhất gật đầu trả lời:
- Đúng là vật này nhưng lại có tên là Như Ý Kim Hoàn, chính là thánh vật thất truyền đã lâu của cửa Phật.
Ngạc Tây nhìn một lúc, hỏi tiếp:
- Vật này có tác dụng thế nào?
Bản Nhất trầm ngâm một hồi, trả lời:
- Vật này bên trên có khắc Lục Tự chân ngôn của Phật gia, có thể hàng ma trừ yêu, xua quỷ tránh hung.
Ngạc Tây nghe vậy hơi thất vọng, lạnh nhạt nói:
- Té ra là một dạng pháp khí, cung hỉ đại sư.
Bản Nhất gật đầu đáp lễ, không nói gì nhiều.
Thiện Từ liếc bầu trời, thi lễ lên tiếng:
- Đại sư, trời đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta còn có chuyện, lúc này từ biệt ở đây.
Bản Nhất đáp lễ lại nói:
- Thí chủ đi thong thả, có duyên thì sẽ còn gặp lại.
Thiện Từ gật khẽ, cũng không nói gì nhiều, dẫn Ngạc Tây tung mình bay đi, chỉ trong chớp mắt đã bay xa rồi.
Đưa mắt tiễn Thiện Từ đi xa rồi, khuôn mặt bình tĩnh của Bản Nhất toát ra một chút nặng nề, tự nói với mình:
- Thiếu niên này trên người có bảo vật của cửa Phật, lại có tà khí toát ra bên ngoài, thật ra thiếu niên này đã trải qua chuyện thế nào rồi đến nỗi phải dùng thánh vật của cửa Phật cũng không áp chế được nổi?
Hai mươi năm trôi qua, Phật pháp của Bản Nhất đã tinh thâm hơn rất nhiều, vừa thoáng gặp đã nhận ra trên người Thiện Từ có tà ác, nhưng vẫn không nhìn thấu suốt được bên trong. Chần chừ một lúc, Bản Nhất cũng rời khỏi Nhật Hoàn hồ, đi theo hướng Thiện Từ vừa bay đi, thẳng đường đến Băng Nguyên.
Tây Nhạc Hoa Sơn, lấy sự hiểm trở hùng vĩ để dương danh thiên hạ, hai mươi năm trước nơi này đã từng là tổng đàn của Chính Đạo, nổi tiếng vô cùng. Nhưng từ khi Kiếm Vô Trần chết dưới tay của Lục Vân ở dưới chân núi Hoa Sơn, vùng thánh địa dương danh thiên hạ ngày trước liền từ từ mất đi khỏi tầm nhìn của mọi người, mất đi hào quang thường ngày đã từng có. Hiện nay, hai mươi năm trôi qua rồi, bốn bề Hoa Sơn cảnh sắc vẫn như cũ, nhưng cảnh còn mà người đã không còn nữa.
Giờ Ngọ, trên đỉnh Hoa Sơn xuất hiện một đôi nam nữ, cả hai tướng mạo đều xuất chúng, có thể nói là long phượng trong nhân gian. Nhìn từ xa, người đàn ông đó toàn thân mang y phục màu xanh lam, khuôn mặt rực rỡ như ngọc có nụ cười mỉm bình tĩnh, khiến cho người ta cảm giác có khí thế thong dong to lớn. Ở bên cạnh người đàn ông, người phụ nữ toàn thân y phục vàng nhạt xinh đẹp đứng đó, quần áo rộng hẹp vừa phải vẽ nên những đường cong động lòng người, khuôn mặt hình trái xoan da mặt như ngọc phát sáng, đôi mắt đẹp ẩn tình cảm toát ra mấy phần kiều diễm hấp dẫn, bảy phần cao quý hệt như một cô tiên trong tranh vẽ.
Đứng ở trên cao cao, núi sông thu vào trong tầm mắt.
Người đàn ông xinh đẹp đứng đón gió nhìn ra xa xa, khuôn mặt toát ra một tia nhìn nhớ nhung.
- Hai mươi năm chớp mắt đã qua rồi, cảnh tượng năm xưa lại vẫn như mới hôm qua mà thôi.
Người phụ nữ váy vàng nhạt cau mày, có mấy phần không hiểu, hai tay ôm chặt cánh tay của người đàn ông tuấn tú, khẽ lẩm bẩm:
- Vân, mộng xưa trôi qua thì đã qua rồi, huynh hà tất phải như vậy làm gì?
Người đàn ông quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, khẽ ôm nàng vào trong lòng, tình cảm vuốt ve mái tóc của nàng, cười khẽ đáp:
- Nơi đây cũng từng có dấu chân của muội, nhưng lúc trước muội cố ý tránh né, nên ta đã xóa đi rồi.
Người phụ nữ tuyệt đẹp nép vào trong lòng của người đàn ông, khuôn mặt đầy sự hạnh phúc, dịu dàng nói:
- Xóa đi thì đã xóa đi, chỉ cần ở cùng với huynh là ta liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hà tất phải đi hoài niệm những chuyện xưa thương tâm làm gì?
Người đàn ông tuấn tú điềm nhiên bật cười nói:
- Hoài niệm người xưa cũng là một đức tính tốt, chúng ta không thể nào quên đi những ân tình đã có ngày xưa. Khi đó, Ngạo Tuyết lâm nạn, Lý Hoành Phi sư huynh cùng với Tất Thiên sư huynh vì cứu Ngạo Tuyết mà cùng lúc chết trận ở Hoa Sơn, sau đó mai táng ở nơi này.
Té ra, đôi nam xinh nữ đẹp chính là Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đi từ Ngũ Phượng Triêu Dương cốc ra đây, nơi đầu tiên bọn họ đi đến chính là nơi này.
Mất đi nụ cười, Diệp Tâm Nghi hỏi:
- Huynh lần này đi qua nơi đây có phải để bái tế người xưa không?
Lục Vân bật cười điềm nhiên, nhìn cảnh tượng quen thuộc năm xưa cảm xúc trả lời:
- Chúng ta có được cuộc sống hạnh phúc bây giờ đều phải cảm tạ Lý sư huynh và Tất sư huynh. Nếu như năm xưa Ngạo Tuyết có điều gì bất trắc xảy ra, phỏng chừng chúng ta cũng sẽ không có được cuộc sống như bây giờ.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta hãy đi cúng bái đi, thay mặt Ngạo Tuyết cảm tạ bọn họ.
Lục Vân nhìn Diệp Tâm Nghi, thấy vẻ mặt nàng chân thành, không khỏi trìu mến hôn lên khuôn mặt của nàng, cười đáp:
- Đi thôi, lần này đi vào nhân gian, ta đưa muội đi khắp nơi vui chơi.
Diệp Tâm Nghi ánh mắt kiều diễm, cười duyên nói:
- Từ trước đến nay, huynh luôn thiên vị các tỷ muội, lần này phải bồi thường đàng hoàng cho muội mới được.
Lục Vân mất đi nụ cười nói:
- Ta có thiên vị quá người nào sao?
Diệp Tâm Nghi cười dịu dàng đáp:
- Đương nhiên, huynh thiên vị nhất chính là Ngạo Tuyết, tiếp đến là Bách Linh, Thương Nguyệt, cũng biết khi dễ muội nữa.