Lời nói của Giang Thanh Tuyết nhận được sự đồng ý của không ít người. Dù sao trước đây Thiên Lân đã từng chết đi một lần, mọi người ai cũng không hy vọng chuyện này lại phát sinh lần nữa sau này. Dao Quang tuy không tính vậy, nhưng Giang Thanh Tuyết đã mở miệng rồi, gã cũng không tiện bảo lưu ý kiến được. Ngược lại, Thiên Lân sau khi nghe những lời của Giang Thanh Tuyết rồi, trong lòng lại có phần bất an, mở miệng nói:

- Tỷ tỷ có lòng yêu thương bảo vệ, Thiên Lân vô cùng cảm kích. Đối với lần ra đi này, Thiên Lân trong lòng có mấy phần xấu hổ, mặc dù lần này đi là bởi vì Ngọc Tâm, đối với Băng Nguyên, đối với mọi người thì đúng ta lại có phần thiếu sót.

Giang Thanh Tuyết cười nói:

- Đệ đệ không cần phải nghĩ quá nhiều, chuyện đời khó có thể toàn vẹn, tất cả đều chia ra nặng nhẹ gấp chậm, Băng Nguyên tuy phải chịu tai ách, nhưng chúng ta vẫn còn ở đây. Còn Ngọc Tâm vì đệ mà chết đi, nếu như đệ không tự mình ra mặt, làm sao có thể không khiến cho nàng ấy thất vọng được?

Giang Thanh Tuyết nói rõ những suy nghĩ trong lòng của Thiên Lân. Hắn rời khỏi lúc này, ngoại trừ những điều tiếc nuối trong lòng ra, chủ yếu trong lòng cũng đang suy xét tính toán, Băng Nguyên trước mắt tai ách đã có một số lớn nhân sĩ Chính đạo ra sức cứu vãn, không thể trong nhất thời ngắn ngủi có thể kết thúc được, hắn vừa hay lợi dụng lúc này trước hết hoàn thành tâm nguyện, đợi sau khi cứu được Ngọc Tâm rồi, mới hỗ trợ Chính đạo nhân gian hóa giải trận tai ách này.

Bật cười khổ sở, Thiên Lân nói:

- Tỷ tỷ tuy biết được những điều suy nghĩ trong lòng của đệ, nhưng cũng khó mà giải trừ được những bất an trong lòng của đệ.

Giang Thanh Tuyết nhìn vào hai mắt của Thiên Lân, êm ái nói:

- Ý tốt của đệ chúng ta mọi người đều có thể hiểu rõ, đệ không cần phải canh cánh trong lòng. Băng Nguyên hiện nay, đệ có lưu lại cũng không nhất định có thể tác động được nhiều, rời đi nói không chừng còn tốt hơn.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Sư tỷ nói rất đúng, Thiên Lân sư huynh không cần phải tự trách mình, hay là chúng ta cùng nhau bàn luận xem chi tiết việc huynh rời đi thế nào.

Thấy mọi người hoàn toàn không trách cứ gì, Thiên Lân mới hơi an tâm, trầm ngâm nói:

- Lần này rời đi, điều ta không yên tâm nhất chính là mọi người, vì thế có một số chuyện cần phải thương nghị với mọi người.

Hoa Hồng cất tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nhìn mọi người, Thiên Lân nói:

- Đơn giản thì có vài phương diện. Trước tiên, sự an toàn của Hoa Hồng và Mẫu Đơn, tiếp đến chính là tình hình phía Đằng Long cốc và an nguy của mọi người. Thứ ba, kế sách ứng phó với Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực. Thứ tư chính là chuyến đi Trung Thổ lần này của ta.

Mẫu Đơn nghe vậy, điềm nhiên đáp:

- Chuyện của ta và Hoa Hồng chàng không cần phải lo lắng, đợi sau khi chàng đi rồi, nếu có gì nguy hiểm, chúng ta sẽ liên hệ với mấy người Tân Nguyệt. Hai bên cùng liên thủ nghênh chiến sẽ không có chuyện gì đáng lo.

Tân Nguyệt nói:

- Chúng ta sẽ tùy lúc giữ gìn liên hệ.

Thiên Lân lên tiếng:

- Điểm này ta hoàn toàn không lo lắng. Điểm ta quan tâm chính là một khi Ngũ Sắc Thiên Vực một khi phát sinh khác thường, tình hình của hai người càng thêm phần bất lợi, ta hy vọng hai người không được lỗ mãng hành sự, mọi thứ phải chờ ta quay lại thương nghị mới được.

Hoa Hồng nói:

- Chuyện tương lai lo nhiều cũng vô ích, chúng ta cố gắng bảo trì sự cẩn thận bình tĩnh, ngươi cứ việc yên tâm đi đi.

Thiên Lân cũng không nói nhiều, đưa mắt nhìn lại Hoa Ảnh khẽ giọng bảo:

- Cô một thân một mình đến nhân gian, tuy tạm thời không cách gì xác minh được thân phận của cô, nhưng ta nghĩ cặn kẽ thấy cô sẽ không hại chúng ta, vì an nguy của tất cả mọi người, ta hy vọng cô ở lại bên cạnh Mẫu Đơn và Hoa Hồng, hỗ trợ bọn họ cho tốt, cùng nhau chống lại cường địch Ngũ Sắc.

Hoa Ảnh nói:

- Đa tạ ngươi đã tín nhiệm, ta đồng ý với ngươi.

Thiên Lân gật đầu đáp lại, đưa mắt nhìn Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Dao Quang, trầm giọng nói:

- Trước mắt, phía Đằng Long cốc thực lực giảm hẳn, mọi người phải kề vai gánh đỡ trách nhiệm bảo vệ Băng Nguyên, tiêu trừ tà ác. Đối với an nguy của từng người, ta đều vô cùng lo lắng. Ta hy vọng mọi người bảo trọng thật tốt, chớ để chút tiếc nuối nào trong lòng của ta, sau này, nếu như không cách nào đối phó được với địch nhân, mọi người phải nghĩ cách liên hệ với Dực Thiên Tường, hắn đã đáp ứng ta tận hết khả năng hỗ trợ mọi người.

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ bảo vệ mình thật tốt.

Dao Quang nói:

- Tuy hiện nay thực lực chúng ta giảm hẳn, nhưng không bao lâu sau Trung Thổ tất yếu sẽ phái cao thủ đến đây hỗ trợ, vì thế đệ không cần phải lo lắng cho chúng ta.

Thiên Lân nói:

- Như vậy là tốt nhất, ta cũng có thể yên lòng một chút. Còn về Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc, đây chính là chỗ quan trọng trong tai ách lần này, liên quan đến an nguy của thiên hạ, cần phải đối phó thật tốt.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Chuyện này chúng ta tự sẽ cẩn thận. Có cốc chủ tiền bối chủ trì đại cục, tin tưởng nhất định có thể tìm được đối sách ứng phó.

Thiên Lân bật cười phức tạp lắc đầu đáp:

- Đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy chỉ bằng sức lực của mọi người thì còn lâu mới chống nổi, trước đây ta đã giao tranh với Thái Huyền Hỏa Quy một trận, phát hiện hắn đao thương không làm gì được, có được tấm thân kim cương bất hoại, cho dù là Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm cũng không thể uy hiếp được hắn chút nào, hy vọng duy nhất trước mắt chính là người khổng lồ Xích Viêm, mọi người phải nắm vững thời cơ bên trong cho tốt. Còn đối với Ngũ Sắc, tốt nhất là chờ viện quân đến rồi mới nghĩ cách đánh phá từ từ để làm tan rã quân địch.

Lâm Y Tuyết nói:

- Tình hình Băng Nguyệt thay đổi hàng ngày, hàng giờ, biến hóa khó lường, bất kỳ kế sách ứng phó nào đều phải căn cứ vào tình hình thực tế để xác định, lúc này nói nhiều cũng vô ích mà thôi. Thiên Lân sư huynh hay là hãy bàn đến chuyện rời đi của huynh.

Hoa Hồng lên tiếng:

- Y Tuyết nói có lý, chuyện Băng Nguyên biến hóa đa đoan kết quả thế nào ai cũng không cách nào khẳng định, hay là ngươi hãy nói qua chuyện xuôi Nam của mình đi. Trước đây, ngươi đã từng nhắc đến việc phải rời đi nhưng lại không quyết định thời gian cụ thể. Bây giờ, ngươi lại đột nhiên nói ngày mai phải đi, nguyên nhân bên trong là thế nào vậy?

Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn lại, Thiên Lân suy nghĩ lướt qua trong lòng, rồi giải thích:

- Liên quan đến chuyện này có hai nguyên nhân, thứ nhất, chiều hôm qua Xích Viêm đã từng nói ta phải rời đi. Sự tồn tại của ta rất nhiều khi lại trở thành một sự tổn thương cho mọi người. Thứ hai, ta đã tìm được Ngọc Tâm, chuyến này đi Trung Thổ là phải nghĩ cách cứu sống nàng ấy.

Câu này vừa nói ra, mọi người rất mừng. Giang Thanh Tuyết hỏi tới:

- Đệ thật sự tìm được Ngọc Tâm rồi phải không? Muội ấy bây giờ ở nơi nào, sao đệ không mang muội ấy quay về?

Tân Nguyệt để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn hoàn toàn không mừng rỡ quá, khẽ giọng hỏi:

- Có phải là hy vọng rất nhỏ nhoi không?

Thiên Lân bật cười cay đắng, nói:

- Ngọc Tâm trước mắt đang ở Tuyệt Tình môn, con chim khổng lồ mang nàng đi chính là linh cầm do Thiên Ngoại Động Thiên nuôi dưỡng. Trước đây, sau khi ta chia tay Xích Viêm rồi, liền muốn thử qua một lần tìm đến Tuyệt Tình môn, kết quả ở đó tìm được Ngọc Tâm thật.

Vũ Điệp hỏi:

- Tình trạng cô nương ấy thế nào?

Lâm Y Tuyết hỏi:

- Tuyệt Tình môn ở nơi nào?

Thiên Lân đáp:

- Tuyệt Tình môn ở nơi thâm sâu của Băng Nguyên, vô cùng bí ẩn. Ngọc Tâm hiện nay tình trạng vô cùng phức tạp, cơ thể huyết nhục không khác gì người thường, phảng phất như đang ngủ vậy, nguyên thần lại bị nhốt vào trong Tàn Tình kiếm.

Giang Thanh Tuyết kinh ngạc la lên:

- Tàn Tình kiếm? Sao lại như vậy?

Mẫu Đơn nghe vậy cau mày, nghi hoặc hỏi lại:

- Chàng vì sao lại biết chuyện này.

Câu nói của Mẫu Đơn thức tỉnh mọi người, ai nấy lúc này mới nghi hoặc lời nói của Thiên Lân. Đối với nghi vấn của mọi người, Thiên Lân hoàn toàn không ngại gì cả, khẽ giọng trả lời:

- Ở trong Tuyệt Tình môn, ta gặp được một vị tiền bối của Thiên Ngoại Động Thiên, biết được rất nhiều chuyện có liên quan đến Ngọc Tâm từ miệng người này. Lần này, Ngọc Tâm vì cứu ta mà hao tận sức lực cả đời, nguyên thần bị vây khốn vào trong Tàn Tình kiếm, không cách nào thoát ra được, hệt như người chết vậy.

Dao Quang vẻ mặt kinh ngạc, trầm ngâm nói:

- Nếu như cơ thể huyết nhục của Ngọc Tâm còn tốt, chúng ta chỉ cần nghĩ cách giải mở phong ấn trên Tàn Tình kiếm, Ngọc Tâm liền có thể tỉnh táo trở lại. Vì sao đệ còn phải đi Trung Thổ một chuyến?

Thiên Lân khẽ thở dài nói:

- Phong ấn trên Tàn Tình kiếm không giống phong ấn bình thường. Đó là một lời nguyền có liên quan đến tình ái, ngoại lực không thể nào phá giải được.

Đồ Thiên hỏi tiếp:

- Ngươi chưa từng thử qua làm sao biết được?

Thiên Lân đáp:

- Đây chính là vị tiền bối đó nói cho ta biết. Với tu vi thâm sâu không sao lường được của tiền bối ấy, ta tin tưởng lời nói này chắc là không giả trá.

Lâm Y Tuyết nói:

- Vị tiền bối đó có biện pháp nào không?

Thiên Lân đáp:

- Vị tiền bối đó nói với ta, cởi chuông phải từ người buộc chuông, muốn giải khai phong ấn Tàn Tình kiếm, thì chắc chắn phải tìm được người năm xưa làm ra lời nguyền.

Giang Thanh Tuyết hỏi tiếp:

- Thế lời nguyền này làm ra từ thời nào, do người nào làm ra?

Thiên Lân vẻ mặt quái dị, quay đầu liếc mọi người, khẽ giọng bảo:

- Thần kiếm Tàn Tình, đời đời kiếp kiếp không giải. Lời nguyền này chính là một lời tình chú có vài ngàn năm trước có dư. Chỉ có vào thời điểm trước khi làm ra lời nguyền mà ra tay ngăn cản mới có hy vọng hóa giải được.

Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh, vẻ mặt hiện ra sự không tin tưởng nổi. Đồ Thiên kinh ngạc nói:

- Sao có chuyện này được? Quả thực là khiến người ta khó tin được, căn bản là không thực tế.

Vũ Điệp nói:

- Muốn quay lại vài ngàn năm trước, thế thì phải đảo chuyển thời gian không gian, đáng tiếc trên thế gian này còn chưa từng nghe thấy qua chuyện như vậy.

Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:

- Ta thấy vị tiền bối ấy cố ý gây khó dễ. Làm sao có người nào có khả năng quay lại vài ngàn năm trước? Cho dù quay lại được rồi, có thể trở về lại được hay chăng?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Lời của sư muội tuy có phần bất kính nhưng cũng không phải không có đạo lý.

Dao Quang nói:

- Thực ra đây hoàn toàn không phải là không có khả năng. Nhưng cơ duyên quả thật khó mà cầu được, không phải dễ dàng đâu. Theo ta biết được, trên thế gian đúng là có thể đảo chuyển thời gian không gian, quay lại quá khứ. Nhưng người biết được thì vô cùng khó gặp, chỉ có thể ép chứ không sao cầu được.

Tân Nguyệt nói:

- Nhớ lại một năm trước, Thiên Lân và ta đã từng quay lại quá khứ vài ngàn trước, gặp được người khổng lồ tộc Bác Phụ. Lúc đó, chúng ta cũng đã đi qua một kết giới đặc thù, hệt như đi qua một hành lang thời gian không gian vậy. Hiện nay, Thiên Lân muốn quay lại vài ngàn năm trước, khả năng không phải là không thể, chỉ cần có cơ duyên mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play