Thái Huyền Hỏa Quy sửng sốt, trầm ngâm một lúc, sau đó trả lời:
- Đến lúc đó, mục tiêu của ta chính là chinh phục thiên hạ.
Thiên Lân lạnh nhạt nói:
- Giả như ngươi thất bại rồi, ngươi sẽ làm như thế nào?
Thái Huyền Hỏa Quy không hề suy nghĩ chút nào vọt miệng nói:
- Không thể nào! Lần này ta tuyệt đối sẽ không thất bại lần nữa.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói:
- Cố chấp của ngươi sẽ khiến ngươi điên cuồng, sự điên cuồng của ngươi sẽ khiến ngươi đi vào con đường diệt vong.
Thái Huyền Hỏa Quy cười giận nói:
- Phải vậy không? Thế thì ta trước tiên tiêu diệt các ngươi đã.
Tâm niệm vừa động, trên người Thái Huyền Hỏa Quy có lửa đỏ phun trào, nhanh chóng tản ra thành một đám mây đỏ phát ra nhiệt độ nóng bỏng tiến gần đến Thiên Nữ phong.
Mẫu Đơn thấy vậy nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, địch nhân đã mất đi kiên nhẫn.
Thiên Lân ánh mắt hơi lạnh xuống, liếc những người chung quanh rồi dặn dò:
- Mọi người ai nấy cẩn thận, ta đi gặp Thái Huyền Hỏa Quy này.
Lời còn vang bên tai, Thiên Lân liền rời khỏi vị trí xuất hiện trước mặt Thái Huyền Hỏa Quy ước chừng chục trượng, vẻ mặt hắn lạnh lùng toát ra vài phần băng giá. Thấy Thiên Lân chủ động ra mặt, Thái Huyền Hỏa Quy cảm thấy hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân, ngươi quả thật dám một mình đối mặt?
Bật cười điềm đạm, Thiên Lân không hề kháng cự chút nào nói:
- Đây là ước định trước đây của chúng ta, lẽ nào ngươi muốn đổi ý?
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:
- Ta chính là hối hận cho ngươi!
Thiên Lân đáp:
- Không cần hao tâm tổn sức, nếu ta dám đến thì đã không sợ ngươi rồi.
Thái Huyền Hỏa Quy cười lạnh nói:
- Phải vậy không? Thế thì ngươi cùng đừng để cho ta phải thất vọng mới được.
Hai tay chắp sau lưng, Thái Huyền Hỏa Quy khí thế kiêu ngạo hơn người, toàn thân có lửa đỏ vây phủ hệt như một ông vua của lửa. Thiên Lân không muốn đụng chạm đến những người trên Thiên Nữ phong, chuyển mình về phía Tây trăm trượng, toàn thân cũng nổi lên lửa đỏ rực rỡ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thái Huyền Hỏa Quy.
Chăm chú nhìn lửa đỏ quanh mình của Thiên Lân, Thái Huyền Hỏa Quy cười lạnh nói:
- Không nhìn ra ngươi lại tinh thông thuật điều khiển lửa, quả thật là khó có.
Tay trái múa lên, một ngọn lửa hóa thành phượng hoàng bắn thẳng đến Thiên Lân.
Thấy vậy, cũng dùng hình dạng tương tự, Thiên Lân hoàn toàn không vội vàng thuận thế phất tay phải ra, lửa đỏ quanh mình lập tức hóa thành một con rồng lửa đón lấy một chiêu của Thái Huyền Hỏa Quy. Chớp mắt, phượng hoàng và rồng lửa gặp nhau giữa không trung, hai bên giằng co quấn lấy nhau, cuối cùng hóa thành một quả cầu lửa nổ ầm một tiếng liền vỡ nát ra.
Mới lần đầu giao tranh, Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không chiếm được ưu thế rõ ràng, điều này khiến trong lòng y không vui, lập tức tay phải phất lên, liền có một ngọn lửa đỏ bắn ra đón gió hóa thành một con phượng hoàng bắn thẳng đến Thiên Lân. Quan sát công kích thứ hai của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân trong mắt lấp lánh một vẻ thần bí, tay trái đưa lửa hóa thành rồng lại tiếp tục nghênh đón thế công của Thái Huyền Hỏa Quy lần nữa. Hai lần giao tranh cực kỳ tương tự, nhưng tình hình lại có phần khác biệt. Lần thứ nhất, hai bên đều ngang tài ngang sức. Lần thứ hai, phượng hoàng do Thái Huyền Hỏa Quy phát xuất lại có sức mạnh áp chế được rồng lửa của Thiên Lân, mạnh mẽ phá vỡ phòng tuyến của Thiên Lân, bao trùm lấy thân thể của Thiên Lân.
Thời khắc đó, những người xem đều không khỏi kinh hãi, ào ào lo lắng cho Thiên Lân. May mà Vân Nghê thánh nữ vô cùng bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
- Đây chính là do Thiên Lân có ý làm ra như vậy.
Chỉ một câu đơn đơn giản giản lập tức làm cho mọi người bình tâm trở lại.
Ở bên trong lửa đỏ bừng bừng, Thiên Lân vẻ mặt bình thản, không những không có chút lo lắng nào cả, ngược lại còn có vẻ thích thú đặc biệt. Đối với vẻ mặt của Thiên Lân, Thái Huyền Hỏa Quy rõ ràng để trong lòng, khẽ hừ giọng nói:
- Không cần phải đắc ý, lập tức sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.
Tâm niệm vừa chuyện động, ngọn lửa đỏ Địa Huyền do Thái Huyền Hỏa Quy phát xuất lập tức muốn thiêu đốt lấy thân thể của Thiên Lân.
Phát hiện được tình hình có biến đổi, Thiên Lân khẽ cau mày, khuôn mặt toát ra vài phần bất an, thân thể bắt đầu né qua tránh lại. Thái Huyền Hỏa Quy chăm chú nhìn vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn quả nhiên có e ngại ngọn lửa Địa Huyền, trong lòng không khỏi đắc ý.
- Chịu chết đi, Thiên Lân.
Thanh âm trầm thấp truyền qua ngọn lửa vào trong tai của Thiên Lân, giọng nói có mấy phần tự phụ và khẳng định để biểu đạt ý nghĩ trong lòng của Thái Huyền Hỏa Quy, đồng thời cũng khiến cho ngọn lửa Địa Huyền bừng thêm mấy phần, triển khai công kích thêm phần mãnh liệt đối với Thiên Lân.
Ở bên trong ngọn lửa Địa Huyền bừng bừng cao độ, Thiên Lân vẻ mặt có phần đau khổ, nhưng tâm tình lại sung sướng vô cùng. Để đánh lừa địch nhân, Thiên Lân có tình lộ ra bộ dạng như không chịu đựng nổi, nhưng lại ngầm hấp thu ngọn lửa Địa Huyền cực thuần do Thái Huyền Hỏa Quy phát ra để vừa tăng cường Liệt Hỏa linh nguyên trong cơ thể, vừa luyện hóa linh khí của huyết sâm vạn năm ẩn chứa trong kinh mạch.
Trước đây, Thiên Lân ở đáy của Thiên Đao phong hấp thu được một lượng lớn linh khí lửa đỏ, hỗ trợ cho tu vi của hắn. Nhưng luồng linh khí lửa đỏ đó khi so với ngọn lửa Địa Huyền của Thái Huyền Hỏa Quy thì bất kể về mức độ thuần nhất hay đẳng cấp đều kém hẳn một tầng. Hiện nay, Thiên Lân ở trong ngọn lửa Địa Huyền, cảm ứng được nhiệt năng lửa đỏ huyền diệu ngập tràn tinh thuần kia, tự nhiên phải tranh thủ thời cơ toàn lực nuốt chửng đi. Đương nhiên, thủ pháp của Thiên Lân rất bí mật, cố ý lợi dụng ưu thế bản thân tinh thông pháp quyết lửa đỏ, bố trí một kết giới lửa đỏ quanh mình, ý đồ ngăn cản sự tấn công của lửa đỏ Địa Huyền. Như vậy, Thái Huyền Hỏa Quy liền có thể rõ ràng cảm ứng được sức mạnh phản kháng của Thiên Lân, tiếp đó lại tăng thêm sức mạnh của ngọn lửa Địa Huyền, khiến cho nó liên tục không ngừng truyền thẳng đến phía Thiên Lân. Thừa cơ hội này, Thiên Lân triển khai một trò treo đầu dê bán thịt chó, đem từng phần linh khí lửa đỏ tích trữ trong cơ thể phóng xuất ra ngoài, đổi lại ngọn lửa Địa Huyền tinh thuần hơn, từ đó tu vi lại càng tăng trưởng mạnh mẽ. Hoàn thành bước này rồi, Thiên Lân hoàn toàn không chịu dừng tay ở đó, ngược lại càng gia tăng sức mạnh phản kháng, dụ cho Thái Huyền Hỏa Quy triển khai công kích càng thêm phần hung mãnh.
Cảm ứng được phản kháng của Thiên Lân, Thái Huyền Hỏa Quy rất kinh ngạc, người tầm thường ở trong ngọn lửa Địa Huyền sẽ chống đỡ không được bao lâu cả, làm sao Thiên Lân lại có sức mạnh phản kháng như vậy? Cẩn thận suy nghĩ, Thái Huyền Hỏa Quy rút ra một kết luận, Thiên Lân sở dĩ có thể chống cự đến bây giờ chủ yếu bởi vì hắn có tu luyện qua pháp quyết lửa đỏ, có sức đề kháng với sự thiêu đốt của lửa vượt hẳn người tầm thường. Tìm được nguyên nhân rồi, Thái Huyền Hỏa Quy cười lạnh một tiếng, ý nghĩ trong lòng thay đổi, ngọn lửa Địa Huyền trong cơ thể lập tức gia tăng thêm một tầng, hỗ trợ cho quyết tâm giết người tác dụng lên Thiên Lân.
Lúc này, thân thể Thiên Lân chấn động, ngọn lửa Địa Huyền hùng dũng ập đến quá mãnh liệt khiến hắn bị thương không nhẹ. Để hóa giải được nguy cơ, Thiên Lân bị ép phải tăng nhanh tốc độ hấp thu, vận pháp quyết Thần Tàm Cửu Biến, lập tức hấp thu lấy luồng linh khí lửa đỏ huyền diệu do Thái Huyền Hỏa Quy phát xuất ra. Hành động của Thiên Lân khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy chú ý đến, khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy đề cao cảnh giác, không bao lâu đã suy đoán được dụng ý của Thiên Lân.
- Tiểu tử thúi, ngươi chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu!
Giận dữ trừng Thiên Lân, Thái Huyền Hỏa Quy lần đầu bị người lường gạt như vậy, giọng nói tự nhiên nóng nảy vô cùng.
Thiên Lân lúc này giữ khoảng cách với Thái Huyền Hỏa Quy ước chừng hai mươi trượng, vẻ mặt bình thản không thay đổi. Ngọn lửa Địa Huyền đi vào trong cơ thể của hắn đã chuyển hóa thành nguồn cội huyền hỏa, tàng trữ khắp kinh mạch toàn thân. Nhìn thấy địch nhân đang bừng bừng tức giận, Thiên Lân khuôn mặt hiện lên vẻ cười mà như không, giọng bình thản đáp lại:
- Hà tất phải nóng nảy. Giao chiến của chúng ta giờ mới bắt đầu đây.
Thái Huyền Hỏa quy tức giận không thôi, gầm lên tức tối:
- Câm miệng! Ta phải nghiền nát ngươi ra!
Lời còn vang bên tai, Thái Huyền Hỏa Quy liền bước ngang khoảng hai chục trượng, xuất hiện trước mặt của Thiên Lân, tốc độ của y thật kinh người, ngay cả Thiên Lân cũng phải chấn động kinh sợ.
Tròn mắt giận dữ trừng trừng, Thái Huyền Hỏa Quy trên người bừng bừng sát khí, một luồng sức mạnh vô hình phong tỏa không gian chung quanh, khóa chặt lấy Thiên Lân tại chỗ. Cảm giác bất an trào lên trong lòng của Thiên Lân, vào thời khắc hắn cảm thấy bất an, liền thi triển Thái Hư pháp quyết, thân thể dần dần nhạt đi, biến mất trước mắt của mọi người.
Thấy vậy, Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ một tiếng, âm thanh như sấm nổ điếc tai khiến cho không gian quanh đó vặn vẹo uốn éo. Lúc đó, thân thể của Thiên Lân tuy biến mất nhưng trên thực tế thì hắn vẫn ở lại đó y như cũ, vẫn phải chịu đựng sức mạnh vặn vẹo không gian quanh mình, khiến cho cơ quan trong cơ thể bị thương không nhẹ chút nào. Kết cục như vậy Thiên Lân không hề kinh ngạc, nhưng đối với sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy, trong lòng hắn liền có một nhận thức hoàn toàn mới.
Để tránh lần thứ hai bị hại, Thiên Lân dự tính chuyển dời phương vị nhưng kết quả lại không cách nào nhúc nhích, điều này khiến hắn kinh hãi tức giận vô cùng. Phân tích qua một chút, Thiên Lân liền tìm ra được nguyên nhân, biết được Thái Huyền Hỏa Quy ngưng đọng không gian chung quanh, bất kỳ pháp quyết không gian nào lúc này đều không thể phát huy được hiệu quả. Thực lực đáng sợ như vậy, trên thế gian ngoại trừ Thái Huyền Hỏa Quy ra, phỏng chừng cũng không tìm ra được mấy người tương đương. Để thoát khỏi tình cảnh khốn khó, Thiên Lân đành thi triển tuyệt kỹ Ảo Diệt Tuyệt Sát, mạnh mẽ nghiền nát không gian bị ngưng đọng, chuyển dời sang vị trí khác. Thời khắc đó, trong hư không truyền lại những tiếng sấm nổ ầm ầm, quanh khu vực gần Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện sóng dao động mạnh mẽ, chỉ chốc lát đã khôi phục lại bình thường.
Quay mình lại, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn Thiên Lân cách đó chục trượng, âm lạnh nói:
- Không ngờ ngươi trước đây còn ẩn giấu thực lực, quả thật khiến cho người ta phải hết sức kinh ngạc. Đáng tiếc, hôm nay ngươi định sẵn phải chết ở nơi này.
Thiên Lân sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt lại rất bình thản.
- Đây là nơi ta đã sinh ra, ngươi muốn giết ta hoàn toàn không phải là việc dễ đâu.
Thái Huyền Hỏa Quy tự phụ đáp lại:
- Giết ngươi cũng không phải chuyện khó gì, bây giờ ta đưa ngươi về Tây Thiên.
Thiên Lân nghe vậy thất kinh, thân thể lập tức nhạt đi, chốc lát sau đã xuất hiện trên mặt tuyết cách ngoài ba dặm. Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ khinh thường, bước một cái đã đến trên đầu Thiên Lân, cười lạnh nói:
- Làm như vậy ngươi thấy rất thú vị phải không?
Thiên Lân phản bác lại:
- Ít ra quyền chủ động rơi vào tay ta.
Thái Huyền Hỏa Quy trả lời:
- Thế cũng không thay đổi được vận mệnh phải chết của ngươi.
Thiên Lân hừ giọng đáp:
- Chớ có đắc ý, vừa rồi ngươi chủ động tiến công, bây giờ cũng để cho ngươi biết được chút bản lĩnh của ta.
Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt khinh thường, không thèm để ý lắm nói:
- Với ngươi? Chỉ sợ cũng không có trò gì ra hồn cả.
Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, quát lên:
- Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.
Nói rồi, Thiên Lân tung mình bay thẳng lên không trung, chỉ chớp mắt đã biến mất không còn thấy tung tích. Sau đó, một tiếng kiếm rít phá vỡ không gian ập đến cùng với một làn sáng bảy màu xuất hiện ở trên đầu của Thái Huyền Hỏa Quy.
Nhìn kiếm khí rực rỡ từ trên trời ập xuống, Thái Huyền Hỏa Quy khẽ cau mày, tay phải giơ thẳng lên trời, lòng bàn tay bắn ra một ngọn lửa sáng đỏ rực đón lấy một chiêu của Thiên Lân.
Công kích lần này, Thiên Lân phải nói là phí hết tâm cơ lợi dụng tâm lý tự cao tự đại của Thái Huyền Hỏa Quy, dùng Tàn Tình kiếm làm vũ khí để thi triển Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết có sức phá hủy cực mạnh, đánh úp lấy địch nhân. Nhưng kết quả lại khiến cho người ta phải kinh ngạc, cũng vừa may ấn chứng được suy đoán của Thiên Lân.