Gió, gào thét chói tai, tuyết lớn lung linh. Quanh Thiên Nữ phong, một trận chiến mới sắp sửa bắt đầu.
Lơ lửng trên không trung, Hắc Ma vẻ mặt không biểu hiện, ánh mắt âm lạnh nhìn Thiên Lân đang từ từ bay đến, trong lòng suy nghĩ một số chuyện.
Trước đây, trận chiến giữa Thiên Tàm lão tổ và Thiên Lân, mọi người có mặt đều nhìn rõ. Vốn dĩ, mọi người đều cho là Thiên Tàm lão tổ chắc chắn sẽ thắng, nhưng kết quả lại bất ngờ vô cùng, điều này khiến cho Hắc Ma giật mình kinh sợ. Từ việc phân tích sự kiện này, Thiên Tàm lão tổ ban đầu che giấu thực lực, để cho Thiên Lân có cơ hội lấy hơi, kế đó bị Thiên Lân thu được thắng lợi. Hiện nay, Hắc Ma quyết định xuất kỳ bất ý, tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không để cho Thiên Lân bất kỳ cơ hội nào cả.
Đã có quyết định rồi, Hắc Ma vẻ mặt hiện lên một nụ cười âm hiểm, nhìn Thiên Lân dừng lại cách vài chục trượng, lạnh lẽo nói:
- Thiên Lân, trước khi chết có di chúc gì không?
Thiên Lân hoàn toàn không tức giận, cười tà mị đáp:
- Không ngờ ngươi lại có cùng tâm tình, để lại cho ta một cơ hội nói lời di chúc.
Hắc Ma hừ giọng nói:
- Chớ có nói với giọng điệu châm chọc, cơ hội này chỉ có một lần, ngươi nếu bỏ qua rồi, thế thì chúng ta lập tức bắt đầu.
Thiên Lân cười tà dị nói:
- Cơ hội khó có như vậy, ta không lẽ bỏ đi lãng phí, làm như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Hắc ma giận dữ trừng Thiên Lân, không vui nói:
- Nói đi, có di chúc gì đây?
Thiên Lân cười đáp:
- Nói đến di chúc, như vậy sẽ dài dòng, chỉ sợ ngươi không có kiên nhẫn lắng nghe thôi.
Hắc Ma khép hờ hai mắt, hừ lạnh nói:
- Thiên Lân, ngươi làm vậy là có ý muốn kéo dài thời gian?
Thiên Lân nói:
- Không phải, chính là ngươi để cho ta có lời di chúc, làm sao ngươi lại hối hận rồi?
Hắc Ma giận dữ nói:
- Đủ rồi, ngươi phải lập tức nói di chúc, hoặc là ta sẽ động thủ, ngươi tự mình chọn lựa đi.
Thiên Lân vẻ mặt tùy tiện, không nhanh không chậm nói:
- Khó khi nào mà ngươi hào phóng như vậy, ta làm sao có thể phụ đi ý tốt của ngươi được. Nhưng ta hiện tại tuổi hãy còn trẻ, còn có nhiều chuyện chưa từng trải qua giống như đi trung thổ xem thử phong cảnh nơi đó thế nào, đi Đông hải nhìn qua biển lớn xanh thắm, đi Ngũ Sắc Thiên Vực một chuyến, tìm một nơi non xanh nước biếc để kết duyên, cùng những người yêu thương trong lòng đi ngao du thiên địa …
Thấy Thiên Lân lải nhải không dứt, Hắc Ma trong lòng biết bị ngu, giận dữ quát lên:
- Câm miệng, tiểu tử nhà ngươi chỉ một lòng muốn chế diễu bản môn chủ, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết.
Lời còn vang bên tai, Hắc Ma dễ dàng vượt qua cự ly giữa hai bên, xuất hiện trước mặt Thiên Lân, đánh ra một chưởng vào ngực của hắn.
Thiên Lân sớm đã có phòng bị, cười tà dị nói:
- Ta nói rồi ngươi không có kiên nhẫn, mà ngươi lại không tin điều này.
Còn đang nói, trong mắt Thiên Lân lóe lên ánh Ma, hắn thi triển Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, đi trước một bước đánh trúng vào đại não thần kinh của Hắc Ma. Sau đó, Thiên Lân múa tay phải đánh ra, bàn tay trắng toát như ngọc cùng với khí băng lạnh lập tức va chạm vào chưởng đen ngòm của Hắc Ma, hai bên dính chặt vào nhau.
Rên lên một tiếng, Hắc Ma trong mắt đầy tức giận, cố nén cơn đau khủng khiếp trong não mình, bàn tay tăng thêm ba phần sức mạnh.
Thiên Lân không tránh không né, thẳng thắn đỡ lấy một chưởng của Hắc ma, hơn nữa còn nhờ vào khí băng lạnh để khống chế thân thể Hắc Ma, khiến lão không cách nào thu tay lại được.
Hắc Ma tâm thần chấn động, ý thức được nguy cơ liền vội vàng cố gắng giãy ra. Nhưng đúng lúc này, tay trái của Thiên Lân nắm chặt Tàn Tình kiếm đột nhiên rút ra khỏi vỏ, ánh sáng bảy màu rực rỡ lóe lên ập đến, lập tức xuyên thủng qua ngực của Hắc Ma, đánh trúng vào tim của lão.
Gầm lên giận dữ, Hắc Ma trên tay truyền lại một luồng phản lực rất mạnh, lập tức đánh bay Thiên Lân. Sau đó, Hắc Ma thừa thắng truy kích, trong lòng lão đầy tức tối, không thèm để ý đến thân thể bị trọng thương, triển khai công kích nhanh nhẹn sắc bén.
Thiên Lân thân thể chấn động, bị Hắc Ma đánh cho bị thương không nhẹ, người trong lúc lùi lại vẫn duy trì tỉnh táo, quan sát chăm chú công kích của Hắc Ma. Đang ở thế bị động, Thiên Lân hoàn toàn không nóng nảy, trong mắt ánh Ma lấp lánh, tinh thần dị lực đáng sợ mạnh như xuyên thủng cả đá, hết lần này đến lần khác thử nghiệm năng lực chịu đựng của Hắc Ma. Đồng thời, Thiên Lân múa tay phải lên thi triển Băng Thần quyết, dùng khí băng lạnh lập tức ngưng đọng thân thể Hắc Ma, chuyển từ bị động sang chủ động.
Thân thể bị đóng băng khiến Hắc Ma mất đi động lực, tình hình vô cùng bất lợi. Đối mặt với loại bất ngờ này, Hắc Ma kinh hãi giận dữ không khỏi phải tư duy để tìm kiếm đối sách ứng phó. Trước đây, Hắc Ma đã từng giao đấu với Thiên Lân, biết được Thiên Lân tinh thông pháp quyết băng lạnh, có thể khống chế được sức mạnh của băng tuyết. Hiện nay, gặp phải tình hình như vậy, Hắc Ma cũng không khỏi nghĩ đến cuộc giao chiến lần trước, trong lòng lập tức có ngay quyết định. Ánh đen lóe lên, Hắc Ma thân thể thu nhỏ lại còn nửa, sau đó đột nhiên bành trướng, lập tức đánh nát tầng băng cứng rắn quanh mình.
Nhìn thấy địch nhân thoát khỏi khốn khó, Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, hắn vốn không nghĩ đến dùng Băng Thần quyết để đối phó Hắc Ma, hắn chỉ muốn dùng để thoát khỏi truy kích của Hắc Ma. Thiên Lân lúc này đã không còn như xưa nữa, trong lúc giao chiến không cần phải liên tục dùng đến kỹ xảo, hắn muốn bằng vào thực lực để áp chế địch nhân. Ánh sáng nhạt lóe lên, thần kiếm ra khỏi vỏ. Thiên Lân nắm chắc thần binh trong tay, khí thế kinh người, cánh tay phải trong lúc vung ra, vô số làn kiếm bảy màu trùm khắp cả trời đất, tầng tầng lớp lớp tràn tới Hắc Ma.
Nhìn những làn kiếm dày đặc trước mắt, Hắc Ma tâm thần chấn động, ký ức của lão về thanh thần kiếm này trong tay Ngọc Tâm ngày đó hãy còn tươi roi rói. Không kịp suy nghĩ, Hắc Ma trước tiên chọn lựa chính là né tránh, không muốn đấu thẳng với Thiên Lân.
Nhìn ra được sự băn khoăn trong lòng của Hắc Ma, Thiên Lân được thế không hề buông thả, Tàn Tình kiếm phối hợp với kiếm chiêu tinh diệu bao trùm khắp cả phương viên vài trăm trượng, từ từ lan tràn ra chung quanh.
Ở bên trong đó, Hắc Ma vừa nóng vừa gấp, lão hoàn toàn không sợ Thiên Lân, nhưng lại có phần sợ hãi Tàn Tình kiếm, thật sự có chán ghét bực bội đối với sự học rộng của Thiên Lân. Để đảo chuyển tình thế như vậy, Hắc Ma trong lòng nổi lên chút âm hiểm, thân thể bay lượn lướt qua những khe hở giữa các làn kiếm, tiến gần đến Thiên Lân.
Rất nhanh, Hắc Ma đã thu nhỏ khoảng cách giữa lão và Thiên Lân, khoảng cách hai bên ước chừng sáu bảy trượng, ở giữa chính là những làn kiếm bảy màu dày đặc. Thấy thời cơ đã đến, Hắc Ma không do dự nữa, toàn thân khí thế tăng lên gấp bội, chớp mắt đã gia tăng đến cực hạn. Lúc này, thân thể của Hắc Ma hóa thành một con chim ưng khổng lồ, từ nhỏ biến thành lớn chỉ trong chớp mắt, không những đánh nát những làn kiếm bảy màu, còn lập tức đánh bay Thiên Lân không hề phòng bị chút nào ngay lập tức.
Biến cố này khiến người ta kinh hãi, ngoại trừ U Ảo Vũ Tiên đã có biến chút ít ra, những người khác không ai không cảm thấy kinh hãi. Thiên Lân gặp biến bất ngờ ập đến, bị thương không nhẹ, làn kiếm phát ra phần lớn đánh trúng vào Hắc Ma nhưng hoàn toàn không tạo nên uy hiếp trí mạng với lão ta. Ngược lại, có một bộ phận những làn kiếm đó bị hất ngược về, đánh trúng vào người của Thiên Lân, đây chính là chuyện mà Thiên Lân không hề dự liệu trước chút nào.
Chim ưng khổng lồ bay lên không, phủ đen cả trời đất, đêm đen u ám hệt như trong bóng tối khiến cho người ta cảm thấy áp lực rất mãnh liệt.
Đảo người xoay chuyển giữa không trung, Thiên Lân nhanh chóng ổn định thân thể, nhìn chim ưng đen khổng lồ trên đầu, trong lòng hiện lên một chút khổ sở. Quan sát qua một lượt thân thể, Thiên Lân phát hiện thương thế không nhẹ, may mà thể chất đặc thù, đang nhanh chóng khôi phục trở lại, hoàn toàn không ảnh hưởng đến phát huy thực lực.
Quanh đó, những người quan sát vẻ mặt khác nhau, mọi người ở trên Thiên Nữ phong đều đang lo lắng cho Thiên Lân, mấy người Ngũ Sắc Thiên Vực và Tỏa Hồn, U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt nặng nề, không còn vẻ hả hê trước tai họa của người khác nữa.
Ưng dương thiên hạ, ngạo thị hoàn vũ! (Chim ưng giang cánh phủ khắp thiên hạ, ngạo nghễ giữa trời đất!)
Hắc Ma lúc này hình dáng khổng lồ, có thể so được với Ngũ Thải đại bàng của Thiên Kiếm viện năm xưa, che phủ cả nửa bầu trời. Kêu khẽ một tiếng hệt như tiếng sấm rung trời. Chim ưng khổng lồ há miệng như bằng thép luyện, một chùm hào quang màu xanh lục thẫm từ trên trời ập xuống, đường kính hơn năm chục trượng, vừa hay trùm xuống đầu của Thiên Lân.
- Thiên Lân cẩn thận …
Tiếng la thất thanh từ trên đỉnh Thiên Nữ vang lên, truyền lại vô tận sự lo lắng và quan tâm.
Thiên Lân nghe thấy, cảm động trong lòng, thân thể dời ngang trăm trượng, dễ dàng né tránh được một chiêu này. Trên mặt đất, băng tuyết tung tóe, tiếng sét kinh hồn, một động sâu khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người, khiến cho những người đang xem mặt phải nặng nề hẳn.
Một chiêu không trúng, chim ưng khổng lồ lập tức triển khai công kích, vuốt ưng cùng với miệng thép cùng đan nhau xuất trận, mỗi lần đều kinh thiên động địa. Lại thêm sức mạnh từ hai cánh của chim ưng khổng lồ không gì sánh kịp, mỗi lần múa lên đều như có lưỡi sét từ trời bổ xuống, khiến cho Thiên Lân và người xem bị uy hiếp rất lớn.