Lơ lửng giữa không trung đón gió, Tân Nguyệt nhìn về phương hướng của Thiên Nữ phong, trong lòng hiện lên hình ảnh của Thiên Lân. Vũ Điệp bên cạnh không nói gì cả, nàng hiểu rõ ý nghĩ trong lòng của Tân Nguyệt, bản thân không phải cũng muốn nghĩ đến Thiên Lân sao? Nhưng nỗi nhớ nhung này chỉ có thể giấy mãi trong lòng, không thể nói với người khác, bởi vì nàng hoàn toàn không phải là Tân Nguyệt, không phải là Lâm Y Tuyết, quan hệ giữa nàng và Thiên Lân là phức tạp khó mà nói được.

Đưa mắt nhìn quanh, Vũ Điệp liếc qua mọi người. Phỉ Vân và Tuyết Hồ đang đi bộ trong tuyết, Tiết Phong, Tuyết Nhân một mình một chỗ, Giang Thanh Tuyết và Lâm y Tuyết lại cùng chơi đùa rất vui vẻ. Trong gió tuyết, mỗi người có cách giải quyết cô đơn của mình, dùng phương thức của bản thân mình, hoặc là nhớ lại quá khứ, hoặc là tôn trọng những hồi ức trước kia. Vũ Điệp có phần ưu tư, từ nhỏ tính cách nàng đã hướng nội, hiện nay bị tình vây khốn, lại thêm Phương Mộng Như bỏ đi, chắc chắn là đả kích cả hai phía khiến nàng chìm đắm trong không khí ưu buồn.

Tân Nguyệt phát hiện được sự yên lặng của Vũ Điệp, khẽ cất tiếng hỏi:

- Muội đang nhớ Thiên Lân?

Vũ Điệp khẽ chấn động, ngửng đầu nhìn Tân Nguyệt, u oán đáp:

- Còn có cả Thiện Từ.

Tân Nguyệt nghe vậy thở dài, muốn an ủi Vũ Điệp vài câu lại không biết phải nói như thế nào. Từ câu trả lời của Vũ Điệp, nàng cũng có thể hiểu được Vũ Điệp cố ý né tránh, khiến nàng có mấy phần do dự. Giả sử như Tân Nguyệt đề nghị với Vũ Điệp quá nhiều, nói không chừng tương lai Vũ Điệp sẽ hối hận cho việc ra quyết định của hôm nay. Tân Nguyệt tâm tư linh xảo, thông tuệ hơn người, tự nhiên suy đoán được mấy phần tâm tư của Vũ Điệp, vì thế cũng không tiện nói vào. Lúc này, trên không trung có tiếng kêu khẽ của Bát Bảo khiến mọi người phải chú ý.

Tân Nguyệt ngửng đầu nhìn lại, chỉ thấy có ánh sáng lóe lên trong không trung, Bát Bảo và Dao Quang liền đột ngột hiện ra bay thẳng về phía mọi người. Cũng đúng lúc đó, một luồng khí cực lạnh từ xa đến gần, đến nơi nào thì băng tuyết đóng rắn, khe sâu vùng trũng bị băng tuyết nhanh chóng lấp đầy. Cảnh tượng như vậy thật kinh khiếp, lập tức khiến cho mọi người phải cảnh giác.

- Không hay rồi, Lâm Phàm và Đồ đại hiệp còn ở đáy cốc.

Trong tiếng la thất thanh, Tiết Phong lóe lên liền biến mất, chớp mắt đã bắn mình vào trong vực sâu. Chốc lát sau, chỉ thấy Tiết Phong, Lâm Phàm, Đồ Thiên vội vàng bay ra, ba người vừa rời khỏi mặt đất, vực sâu liền bị băng tuyết che phủ không còn chút tung tích nào.

Giang Thanh Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hãi la lên:

- Đây là chuyện gì đây?

Dao Quang lúc này đã đến bên cạnh Giang Thanh Tuyết, đỡ lời đáp lại:

- Trước đây ta vốn dự tính thám thính qua tình trạng của phía Ngũ Sắc Thiên Vực, kết quả tìm kiếm cả nửa ngày lại không hề thấy được tung tích của bọn họ, ngược lại còn vô tình bị hiện tượng này làm cho chấn động, vội vã chạy về thông báo cho mọi người biết.

Tân Nguyệt khẽ bảo:

- Đây chính là Băng Thần quyết của Thiên Lân.

Lâm Y Tuyết chất vấn:

- Vô duyên vô cớ, Thiên Lân sư huynh sao lại thi triển Băng Thần quyết vậy?

Câu này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt nhìn Tân Nguyệt, giống như nàng biết rõ chuyện này. Trên thực tế, Tân Nguyệt tuy nói ra được Băng Thần quyết, lại hoàn toàn không hiểu được vì sao Thiên Lân lại làm ra như vậy. Khẽ lắc đầu, Tân Nguyệt coi như trả lời mọi người, khiến cho ai nấy đều có phần thất vọng, không khỏi suy đoán lung tung. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng đến bên mọi người, tập trung tất cả trở lại. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Chuyện này có phần kỳ quái, chúng ta phái người đi thăm dò nguyên nhân.

Dao Quang không chút nghĩ ngợi, vọt miệng nói:

- Ta đi.

- Ta cũng đi.

Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết không phân trước sau đều thể hiện ý kiến.

Triệu Ngọc Thanh không thể hiện gì cả, quét mắt qua mọi người, ngoại trừ Tiết Phong, Tuyết Nhân hơi bình thản lãnh đạm ra, những người khác đều hết sức quan tâm, rõ ràng rất lo lắng cho an nguy của Thiên Lân. Triệu Ngọc Thanh khẽ đưa mắt nhìn về phía Tân Nguyệt, cất tiếng hỏi:

- Con có suy nghĩ như thế nào đây?

Tân Nguyệt vẻ mặt điềm đạm thanh nhã, khẽ trả lời:

- Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết bình thường có hai tình hình, thứ nhất chính là đối địch, thứ hai chính là luyện công. Lấy cái trước làm ví dụ, nếu như chàng thật sự gặp địch, chúng ta chỉ phái một hai người đi thăm dò tình hình rõ ràng là không ổn. Người chúng ta phái ra thích hợp phải có được thực lực nhất định mới có thể chắc chắn đảo chuyển được tình hình.

Lâm Phàm đồng ý nói:

- Sư tỷ nói rất có lý, sư tổ xin người nhanh chóng hạ lệnh.

Triệu Ngọc Thanh khẽ trầm tư rồi dặn dò:

- Để cho thận trọng, ta dự tính sau Tân Nguyệt, Đồ Thiên, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Dao Quang và Lâm Y Tuyết cùng nhau đi, những người khác ở lại chờ tin tức mới quyết.

Lâm Phàm và Phỉ Vân có phần thất vọng, bọn họ đều muốn đi, nhưng suy nghĩ đến tình hình Băng Nguyên hiện nay, cả hai cuối cùng đều trầm tư không nói gì cả. Lâm Y Tuyết lo lắng cho Thiên Lân, vội vàng nói:

- Chuyện không chần chừ được nữa, chúng ta phải đi tới ngay.

Mọi người đều không bàn gì thêm, vì thế sáu người cưỡi lên Bát bảo, chớp mắt đã biến mất không còn hình bóng. Tuyết Nhân có phần hiếu kỳ, cất tiếng hỏi:

- Vì sao phải phái sáu người bọn họ đi?

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:

- Định mệnh bọn họ và Thiên Lân liên kết chặt chẽ với nhau, cuộc đời tương lai có khác biệt với chúng ta.

Lâm Phàm hỏi tiếp:

- Sư tổ, thế chúng ta thì sao?

Triệu Ngọc Thanh nhìn lên bầu trời, giọng đầy thâm ý nói:

- Định mệnh của chúng ta và Thiên Lân kết lại với nhau, nhưng con đường chúng ta chọn lựa lại không hoàn toàn giống như bọn họ.

Lâm Phàm nghe như vậy, có phần hiểu ra, khẽ thở dài một hơi, không hỏi thêm nữa.

Quanh vùng Thiên Nữ phong, hào quang nhiều màu rực rỡ vô cùng, ánh sáng chói mắt hệt như rồng bay lượn, không hề để ý đến cường địch có mặt chút nào. Đối mặt với tình hình này, Mẫu Đơn và Hoa Hồng cười khổ không thôi, ngầm mắng Thiên Lân bướng bỉnh tùy hứng, không biết nặng nhẹ gì cả. Cường địch có mặt tại chỗ không khỏi kinh ngạc, tuy chưa từng gặp được Thiên Lân, cũng hoàn toàn không có thể thăm dò chút khí tức nào của hắn, nhưng mọi người đều mơ hồ thấy rằng, chuyện này có liên quan đến Thiên Lân, nhưng lại không thể đưa ra được bằng chứng xác thực.

Thời gian trôi qua âm thầm trong giằng co, khi hào quang nhiều màu chói mắt rực rỡ đến cực hạn, các loại ánh sáng quanh vùng Thiên Nữ phong đột nhiên hội tụ tại một điểm, hình thành một quả cầu ánh sáng nhiều màu khổng lồ, từ từ bay thẳng lên bầu trời. Cảnh tượng này khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng, cũng khiến cho mọi người có mặt ở đó ý thức được một biến hóa mới sắp sửa xuất hiện. Tất cả mọi người có mặt đều chăm chú nhìn vào quả cầu ánh sáng đang bay lên, phát hiện màu sắc trên quả cầu ánh sáng đang biến ảo không ngừng. Khi thì ánh đỏ rực rỡ, khi thì màu xanh lục thay thế. Lúc thì ánh vàng kim chói mắt, lúc lại có ánh đen bao trùm. Như vậy, cảnh tượng biến hóa kéo dài một lúc, sau đó năm màu phát ra, ánh sáng chói mắt rực rỡ, sau khi duy trì một lúc thì ánh sáng năm màu lại bắt đầu dung hợp, màu sắc từ nồng đậm nhạt dần đi, cuối cùng không ngờ lại hóa thành không còn màu sắc. Đến lúc này, quả cầu ánh sáng lập tức mất đi hình bóng, hệt như biến mất đột ngột giữa không trung.

- Chuyện này kết thúc rồi sao?

Có phần kinh ngạc, lời nói của Tuyết Ẩn Cuồng Đao phá vỡ trầm lắng. Mọi người ai nấy vẻ mặt khác nhau, ai cũng không nói rõ ràng được mọi thứ vừa mới phát sinh rồi thật ra là chuyện như thế nào. Gió ào ào ập đến, khí lạnh thấu xương. Theo sự biến mất của ánh sáng nhiều màu, cây băng nở hoa ở quanh vùng Thiên Nữ phong bắt đầu dần dần hiện ra rõ ràng. Mẫu Đơn quét mắt qua tình hình chung quanh, một bóng người bất ngờ đập vào trong mắt dọa cho nàng cả kinh không khỏi la lên thất thanh:

- Thiên Tàm lão tổ.

Hoa Hồng nghe vậy sửng người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một cây băng, một bóng người toàn thân trắng như tuyết đang đứng, đó chính là Thiên Tàm lão tổ, ai cũng không biết được lão đã đến đây từ lúc nào.

Phát hiện có người đã nhìn ra được mình, Thiên Tàm lão tổ cũng không để ý lắm, hừ lạnh nói:

- Đại hội như vậy, làm sao không có được lão tổ ta tham dự?

Hắc Ma, U Ảo Vũ Tiên, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe đến thân phận Thiên Tàm lão tổ thì ai nấy đều xuất hiện chút khác lạ trên mặt, rõ ràng bốn người đều đã từng nghe đến danh tiếng của Thiên Tàm lão tổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play