Ban đầu, hai loại làn sáng luân phiên liên tiếp xuất hiện.
Thân thể Thiên Lân vì thế lúc trên lúc dưới ấn vào giữa kết giới cửa vào.
Sau đó, hai loại ánh sáng dần dần dung hợp lại, thân thể Thiên Lân liền dần dần biến mất vào trong cửa vào.
Đi xuyên qua được kết giới rồi, thân thể Thiên Lân đảo đổi trở về tư thế đầu trên chân dưới, vừa đánh giá tình hình dưới chân, vừa mắng:
- Kết giới thật đáng ghét, hại ta mất cả nửa ngày trời. Tuy nhiên nói đi rồi nói lại, những pháp quyết trong cơ thể ta dường như còn chưa thật sự dung hợp hoàn toàn, xem ra sau này còn phải khổ luyện một phen.
Khi lời vừa dứt cũng vừa đứng lên mặt đất, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn hơi bất ngờ.
Hiện nay, Thiên Lân dường như đang ở tầng động huyệt thứ chín của Cửu Trọng Thiên, nơi đây không giống tám tầng trên, không gian rõ ràng rất nhỏ hẹp, gần như không lớn đến mười trượng.
Hơn nữa, nơi này cũng không giống như tầng thứ tám, chỉ là một động lớn không gian thoáng đãng mà lại phân thành chín gian nhỏ.
Gọi là gian nhỏ là do trong huyệt động này có chín bức tường đá thẳng đứng giao nhau cao chừng sáu thước, khiến cả động phân thành chín gian phân theo Cửu Cung.
Hiện nay, nơi vị trí Thiên Lân đang đứng chính là một gian nhỏ ở giữa, có thể nói là chính giữa huyệt động.
Xoay người, Thiên Lân đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh, phát hiện trong gian nhỏ chừng một trượng này không có gì đáng giá, chỉ có trên mặt đất để lại một hình vẽ mơ hồ, cùng với một hòn đá nhỏ chừng đầu ngón tay út màu xanh lục, trông cũng không bắt mắt.
Chăm chú nhìn hình vẽ đó, Thiên Lân nhìn một lúc vẫn không hiểu rõ, hình như được vẽ bằng một loại chất nào đó trên mặt đất, trải qua năm tháng tẩy rửa đã trở nên rất nhàn nhạt.
Còn về nội dung của hình vẽ, chỉ là một nét bút đơn giản phác họa một chút huyền bí.
Phất tay, Thiên Lân hút lấy viên đá nhỏ màu xanh lục xám vào trong tay, quan sát cẩn thận một lúc liền phát hiện hòn đá này có điểm như là ngọc, hơi trong suốt nhưng lại không có đặc điểm gì nổi bật.
Cầm chơi thử trong tay, Thiên Lân thấy nơi này không còn gì đáng nhìn, liền tung mình chuyển sang không gian khác.
Trong đây, tình hình nơi này cũng gần giống như gian trước, mặt đất cũng có một hình vẽ mơ hồ và một viên đá nhỏ màu xanh lục xám.
Thiên Lân nhìn đại khái qua, lập tức thu lấy hòn đá vào trong tay rồi chuyển địa điểm khác.
Theo thời gian, Thiên Lân đi qua từng gian nhỏ xem xét một lúc, ngoại trừ gian cuối cùng có hơi khác biệt, còn lại tình hình tám gian kia cơ bản hệt nhau, đều có một viên đá nhỏ màu lục xám và một hình vẽ đơn giản mơ hồ khác nhau.
Đứng ở trong gian cuối cùng, Thiên Lân nhìn hình vẽ trên mặt đất, dấu vết tỏ tường khác biệt hẳn nơi khác, rõ ràng hình vẽ nơi này hoàn toàn chưa trải qua thời gian quá lâu.
Nội dung của hình vẽ cũng đơn giản ngắn gọn lại khiến người ta khó mà hiểu rõ được, nhưng vì sao dấu vết nơi này lại mới hơn so với những vết kia?
Ai là người vẽ những hình ảnh này, muốn biểu hiện gì đây, mục đích là gì đây?
Ngoài ra, viên đá nhỏ màu lục xám này ngoại trừ dễ nhìn ra, còn dự báo cho huyền bí gì đây?
Những điều này Thiên Lân hoàn toàn không hiểu rõ, hắn chỉ thấy rằng, tầng này là tầng đáy của Cửu Trọng Thiên, hẳn phải ẩn chứa một loại huyền bí, nhưng ai muốn làm ra vậy?
Không cam lòng, Thiên Lân quyết tâm quan sát cẩn thận một lượt nữa. Vì vậy, sau đó một chút, Thiên Lân liền đi lại một lượt theo đường đã đi trước kia, liên tục tiến hành so sánh giữa chín hình vẽ, nhưng kết quả dù hắn thông minh như vậy, tuy cho rằng đọc thuộc làu làu những hình vẽ kia, vẫn không hề nhìn ra được tính chất nào cả.
Lúc này, hắn liền quan tâm đến chín viên đá nhỏ màu lục xám, muốn nghiên cứu qua xem có thể biết được chút đầu mối nào từ đây không.
Nhưng ai ngờ khi hắn mở lòng bàn tay xem xét, liền phát hiện chín viên đá nhỏ chỉ còn lại tám viên, còn một viên không biết vì sao không thấy.
Thấy vậy, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.
Tuy nói hắn không liên tục quan sát những viên đá này, nhưng với tu vi và linh thức của hắn, đừng nói làm rơi một viên đá, mà ngay cả rơi một cọng tóc hắn cũng phải phát hiện được, sao lại thiếu đi một viên đá mà bản thân lại không biết chút gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Lân không tìm được đáp án. Cuối cùng chỉ đành thất vọng rời đi theo lối vào ở bên trên.
Chuyến thám hiểm tầng này khiến Thiên Lân vô cùng bất mãn, do bởi tầng thứ tám có Thiên Tàm xuất hiện, tầng thứ chín hẳn phải đáng chú ý hơn.
Ai ngờ lại như vậy, quả thật thế sự vô thường, rất nhiều thứ khiến người ta bất ngờ …
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tuyết Lang cốc, trên ngọn núi sụp đổ, Linh Hoa đang khóc lóc lớn tiếng, thỉnh thoảng dò xét từng khe hở của khối băng, lớn tiếng nói:
- Thiên Lân, Thiên Lân, huynh trả lời nhanh, ta là Linh Hoa, huynh ra mau …
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Phàm khuôn mặt ảm đạm, một ngọn núi băng như vậy đổ sụp, Thiên Lân bị đè bên dưới, bản thân cho dù có lòng muốn cứu người, hai tay lại yếu ớt bất lực, không cách gì dời núi đi được.
Tân Nguyệt vẻ mặt khó nhìn, trong mắt lấp lánh lo lắng, Thiên Lân thật sự chết như vậy sao?
Ngẫm lại, nàng không biết đột nhiên thấy sợ điều gì.
Không nỡ để Thiên Lân chết đi hay không cách nào chịu được tin hắn đã chết?
Đang lo lắng cho an nguy của hắn, hay gần như bởi vì tự trách đây?
Than thở vang lên trên khóe miệng của Tân Nguyệt. Nhìn thấy Linh Hoa kích động như vậy, nàng nhịn không được cũng rơi nước mắt.
Thời khắc này, đau khổ hệt như một thanh kiếm đâm sâu vào trong lòng của nàng, nhắc nhở nàng tình cảm chân thật nhất trong lòng.
Ở cách đó không xa, Lang Vương đột nhiên xuất hiện, vọt thẳng đến huyệt động sụp đổ lớn tiếng kêu:
- Thanh Lang, ngươi thế nào rồi, nhanh ra đi!
Thanh âm đầy lo lắng nhưng lại còn mấy phần chờ đợi.
Tân Nguyệt liếc Lang Vương, u oán nói:
- Trước đây hắn đã bị Diêu Vân đánh bị thương rất nặng, sợ là khó mà may mắn thoát khỏi.
Lang Vương liếc nàng, kiên định đáp:
- Thanh Lang sẽ không chết, với tu vi của hắn, cho dù là cơ thể huyết nhục bị hủy diệt, nguyên thần cũng đã …
Vừa nói đến đó, ở một khe hở trên khối băng liền thoát ra một làn sáng xanh, chớp mắt đã khôi phục lại hình dạng của Thanh Lang, yếu ớt nói:
- Lang Vương, ta …
Lang Vương vẻ mặt hơi mừng, vội vàng nói:
- Không cần nói nhiều, trước hết để ta dẫn ngươi đi đã.
Nói rồi trảo phải múa lên đỡ lấy thân thể của Thanh Lang, nhấp nhô mấy cái liền biến mất về phía chân trời.
Tân Nguyệt giật mình ngẩn ngơ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, tự giễu mình:
- Ta thật là ngốc, ngay cả điểm này cũng không nghĩ đến, còn lo lắng cho Thiên Lân.
Lâm Phàm đứng không xa, trong lúc hoảng hốt nghe nàng nói như vậy, không khỏi hỏi liền:
- Tân Nguyệt sư tỷ, tỷ một mình nói chuyện gì vậy?
Bỏ đi đau thương, Tân Nguyệt mỉm cười nói:
- Linh Hoa, không cần tìm, Thiên Lân không sao đâu, hắn không chết được đâu.
Quay hẳn đầu lại, Linh Hoa bán tín bán nghi nói:
- Sư tỷ, không phải tỷ đang an ủi muội đó chớ?
Lâm Phàm cũng kinh ngạc nói:
- Đúng rồi, rõ ràng hắn bị đè bên dưới, nếu không chết hẳn đã sớm đi ra rồi.
Tân Nguyệt giải thích:
- Chuyện này đương nhiên không giả, nhưng chúng ta đều quên mất một việc, đó chính là tu vi của Thiên Lân, cho dù cơ thể huyết nhục bị thương tổn, nguyên thần của hắn cũng không thể chết bởi thương hại to lớn như vậy. Thế nên, giả như hắn quả thật bị vây khốn bên dưới, hắn có thể xuất nguyên thần ra đi lên bên trên cầu cứu mọi người hỗ trợ cho hắn. Nhưng hiện tại hắn không làm vậy, cho thấy hắn quả thật đang làm chuyện khác.
Linh Hoa hỏi:
- Chuyện khác, thật ra là chuyện gì đây? Các vị trước đây đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao lại có quái thú to lớn xuất hiện, rồi nó vì sao lại biến nhỏ đi, cuối cùng còn biến thành người được?
Tân Nguyệt lẩm bẩm khe khẽ:
- Chuyện này nói ra rất dài, bắt đầu ta và Thiên Lân tiến vào trong rồi… Ai ngờ cuối cùng Thiên Tàm đó phá vách chui ra … Còn vì sao nó biến thành người, chuyện này ta cũng không hiểu rõ ràng lắm, chỉ còn cách quay về hỏi cốc chủ xem có được câu trả lời hay không. Còn về Thiên Lân, ta nghĩ hắn nhất định là hiếu kỳ chạy đi thăm dò bí ẩn của tầng huyệt động thứ chín, sau đó chắc chắn sẽ xuất hiện.
Nghe Tân Nguyệt kể chuyện, Lâm Phàm và Linh Hoa trong lòng hơi an, vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa trò chuyện với Tân Nguyệt.
Khoảng chừng tàn một nén hương, ba người đều đang cảm thấy lo lắng, giữa không trung đột nhiên lóe lên ánh đỏ, Thiên Lân lặng lẽ xuất hiện như vậy.
Vừa gặp, Tân Nguyệt mặt lạnh lùng, hơi giận dữ nói:
- Đơn độc hành động cũng không báo một tiếng, ngươi lẽ nào quên chúng ta đang lo lắng cho ngươi?
Cười ngượng ngùng, Thiên Lân chịu tội đáp:
- Lần này ta sai rồi, lần sau ta không dám thế nữa.
Tân Nguyệt lườm hắn một cái, dường như không tiện trách mắng hắn trước mặt Lâm Phàm và Linh Hoa cho nên hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì.
Linh Hoa vọt đến bên Thiên Lân, nắm chặt tay hắn, u oán nói:
- Thiên Lân, ta lo cho ngươi lắm, ta khóc nhiều lắm. Lần sau ngươi nếu còn dám thế nữa, ta biết được sẽ không lý gì đến ngươi nữa.
Thiên Lân hơi cảm động, gật đầu trả lời:
- Đa tạ Linh Hoa, lần sau sẽ không để các ngươi lo lắng cho ta nữa.
Linh Hoa nghe vậy, hơi cười, nhẹ nhàng nói:
- Nhớ câu này nhé, không được quên đâu.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu không nói thêm gì.
Lâm Phàm vỗ vỗ vai Thiên Lân, cười nói:
- Không sao là tốt rồi, lần này ngươi thám hiểm có thu hoạch được gì không? Nhanh nói ra đi.
Bật cười khổ, Thiên Lân không vui vẻ gì nói:
- Đừng nhắc đến nữa, nếu sớm biết kết quả như vậy ta cũng khó mà đi xem tầng thứ chín.
Tân Nguyệt nhấp nháy mắt, hỏi:
- Chuyện thế nào? Xem ngươi dường như thua mất rồi.
Thiên Lân cười khổ đáp lại:
- Không phải là thua, chỉ uổng công chạy tới chạy lui. Bên dưới đó … Tóm lại chỉ có thứ vất đi này, hại ta hao phí tinh lực.
Tân Nguyệt hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Thế này kỳ quái, quả thật khiến cho người khác không ngờ được.
Lâm Phàm khuyên bảo:
- Thôi, đừng nghĩ quá nhiều, ta đoán trong Cửu Trọng Thiên đó quan trọng nhất là Thiên Tàm ở tầng thứ tám, nó có thân hình to lớn, nói không chừng nguyên nhân do bởi tầng thứ chín.
Linh Hoa nghi hoặc nói:
- Nói như vậy, những hình vẽ ở trên mặt đất của tầng huyệt động thứ chín có tác dụng gì?
Lâm Phàm cười khổ đáp lời:
- Ta cho vậy mà, dù sao trên thế gian còn rất nhiều chuyện không giải thích được, ai có thể nói rõ ràng đây?
Tân Nguyệt thấy hai người tranh luận chuyện này, lập tức cười nói;
- Được rồi, chuyện này tạm thời chưa nói được gì, chúng ta quay về cốc trước đã.
Nói rồi xoay người nhẹ nhàng bay lên hướng thẳng về phía Phi Hiệp đang ẩn núp.