Thiên Lân vẻ mặt khẽ biến, gào lên:
- Vì sao lại như vậy?
Xà Thần vẻ mặt bình thản, không nhanh không chậm đáp:
- Thiên Lân, ngươi hiểu được bao nhiêu thứ về Tuyệt Tình môn vậy?
Thiên Lân nghe vậy bình tĩnh trở lại, thản nhiên đáp:
- Không rõ ràng lắm.
Xà Thần cười hỏi tiếp:
- Thế ngươi có muốn biết không?
Thiên Lân cau mày nói:
- Ngươi có điều kiện nào chăng?
Xà Thần gật đầu đáp:
- Ta có thể nói cho ngươi biết mọi thứ liên quan đến Tuyệt Tình môn, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.
Thiên Lân lạnh lùng nói:
- Điều kiện thế nào.
Xà Thần trả lời:
- Chờ đến một ngày nào đó trong tương lai, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chút. Còn như thế nào, đến lúc đó ngươi sẽ tự mình biết được.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Với thực lực của Huyền Tôn, trên thế gian còn có chuyện gì không làm được đây? Có chuyện gì cần ta phải làm cho bà?
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Ta không có nhớ thương, hà tất phải đến Băng Nguyên làm gì?
Thiên Lân nghĩ lại cũng thấy đúng, không tiện hỏi tới nhiều, chuyển sang chuyện khác:
- Như vậy, chúng ta hãy nói về Tuyệt Tình môn đi.
Xà Thần bỏ đi tạp niệm, ngửng đầu nhìn lên bầu trời, giọng nói nhẹ nhàng êm ái:
- Tuyệt Tình môn được xây dựng từ vài ngàn năm trước, cho đến nay đã truyền được mười hai đời. Ngọc Tâm là đời cuối cùng. Trong Tuyệt Tình môn có một truyền thuyết liên quan đến một lời nguyền, ghi sâu vào trong lòng mỗi đời thừa kế.
Thiên Lân vẻ mặt thê lương, khẽ than:
- Tàn Tình kiếm, tuyệt tình luyến, thiên niên đẳng đãi, chỉ vi nhất kiến …
Xà Thần thở dài u oán khẽ lẩm bẩm:
- Ai có thể rút kiếm của con ra, chính là duyên đời này của con, chờ đợi đời đời kiếp kiếp, mang theo chờ đợi vĩnh viễn của con… Ai rút kiếm của con được, chính là duyên đời này của con, mộng ảo phù dung sớm nở tối tàn, làm sao đây, ông trời. Đây chính là tình duyên giữa ngươi và Ngọc Tâm, đã định sẵn như phù dung sớm nở tối tàn, bị lời nguyền định mệnh.
Thiên Lân chấn động thân thể, lắc đầu nói:
- Không, ta không tin như vậy.
Xà Thần trả lời:
- Ngươi gặp được Ngọc Tâm chính là định sẵn của vận mệnh. Khi ngươi rút ra được Tàn Tình kiếm, định mệnh giữa các ngươi đã thắt chặt vào nhau rồi.
Thiên Lân cười giận nói:
- Nếu là như vậy, Ngọc Tâm tại sao lại bỏ đi?
Xà Thần không hề trả lời, nói như tiếp tục:
- Người sáng lập ra Tuyệt Tình môn và người sáng lập Đằng Long cốc chính là đệ tử đồng môn, hai người đều xuất thân từ Thiên Ngoại Động Thiên ở vùng đất cực Bắc. Năm xưa, Tuyệt Tình môn trông coi một thanh Tàn Tình kiếm, chờ đợi thoáng cái đã vài ngàn năm, mãi cho đến khi ngươi xuất hiện. Đằng Long cốc lại lợi dụng Phi Long đỉnh để phong ấn Thái Huyền Hỏa Quy, giúp cho nhân gian bình an được vài ngàn năm. Hiện nay, Tàn Tình đã xuất hiện, Phi Long đã biến mất, mọi quá khứ hết thảy đều đã hóa thành mây khói.
Thiên Lân nghe đến những chuyện này, tâm tình có phần bình tĩnh, kinh ngạc nói:
- Bà nói Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc đều xuất thân từ Thiên Ngoại Động Thiên?
Xà Thần đáp:
- Điều này là bí ẩn, người đời biết không nhiều.
Thiên Lân hỏi lại:
- Thế thì thi thể của Ngọc Tâm cũng bị người Thiên Ngoại Động Thiên mang đi rồi phải không?
Xà Thần chần chừ một lúc rồi gật đầu đáp:
- Ồ, đúng vậy.
Thiên Lân tinh thần chấn động, tự nói:
- Ta chỉ cần tìm được Thiên Ngoại Động Thiên là có thể tìm được Ngọc Tâm rồi.
Thấy Thiên Lân có vẻ như vậy, Xà Thần nhắc nhở:
- Nơi gọi là Thiên Ngoại Động Thiên, trên thế gian không có người ngoài biết được. Cho dù là Đằng Long cốc chủ cũng không nhất định là biết.
Thiên Lân đáp:
- Cho dù là như thế nào, ta nhất định phải tìm cho được Ngọc Tâm.
Xà Thần thấy vậy, bật cười phức tạp, khẽ bảo:
- Có một số điểm liên quan đến Tuyệt Tình môn ta đã cho ngươi biết, còn làm như thế nào, đó là chuyện của ngươi, ta không tiện nói nhiều. Hiện nay, tình trạng Băng Nguyên đã không giống như trước kia, thời gian ngươi ở lại Băng Nguyên cũng không còn nhiều.
Thiên Lân ngửng đầu nhìn Xà Thần, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói có ẩn ý gì, sao không nói thẳng ra một chút?
Xà Thần cười đáp:
- Có một số chuyện cần bản thân ngươi phải trải qua, ta không thể nói nhiều.
Dứt lời, Xà Thần lóe lên đi liền, chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Thiên Lân há mồm muốn nói, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, trên trán xuất hiện thêm một chút phiền muộn. Thiên Lân không nhìn theo Xà Thần nữa, liếc qua chung quanh, trong lòng tính toán phải làm gì tiếp theo đây. Vốn dĩ, Thiên Lân chỉ muốn đi tới lui tùy tiện để giải khuây. Ai ngờ lại gặp phải Xà Thần, còn biết thêm tình trạng liên quan đến Ngọc Tâm, điều này khiến hắn rất kích động, hận không thể lập tức chạy thẳng đến Thiên Ngoại Động Thiên để mang Ngọc Tâm quay trở về. Nhưng Thiên Ngoại Động Thiên thật ra ở nơi nào đây?
Trầm ngâm rất lâu, Thiên Lân dần dần bình tĩnh trở lại, quyết định tiếp tục cuộc đi dạo giải khuây, chuyện liên quan đến Ngọc Tâm tạm thời bỏ qua. Đã có tính toán như vậy, Thiên Lân lập tức rời đi bay thẳng về phía Bắc, tâm tình vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại như cũ. Cái chết của Ngọc Tâm tạo nên thương tổn rất to lớn đối với Thiên Lân. Trong thời gian ngắn căn bản hắn không cách nào khôi phục được, chuyện này cần phải tu dưỡng trong thời gian dài. Nắm chặt Tàn Tình kiếm trong tay, Thiên Lân khóe miệng nở nụ cười khổ. Thanh thần kiếm này đầy lời nguyền, giống như một bóng ma không thể nào xua tan đi được, vĩnh viễn bao trùm trong đầu của hắn.
Trong lúc tiến lên, gió lạnh như đao xua tan đau thương trong lòng của Thiên Lân, khiến hắn lấy lại tinh thần, quan sát tình trạng chung quanh. Băng Nguyên mờ mịt, một vùng tịch liêu. Thiên Lân bay cả trăm dặm rồi cũng không phát hiện có bất kỳ khác lạ nào. Cuộc hành trình như vậy cô độc khó chịu, Thiên Lân cho dù tính cách có chuyển biến cũng có phần không cảm thấy kiên nhẫn được…
Dừng lại, Thiên Lân bỏ hết những suy nghĩ tạp loạn trong lòng, ý niệm chuyển động hỏi han, sức mạnh Linh Phách lập tức phát tán ra ngoài, chớp mắt đã thăm dò được vài luồng khí tức đến từ những hướng khác nhau. Phân tích cẩn thận, những khí tức này bao gồm cả khí tức của Mẫu Đơn và Hoa Hồng trên Thiên Nữ phong, nhưng lại không hề cảm ứng được sự tồn tại của Vân Nghê thánh nữ. Ngoài ra, còn có bốn luồng khí tức truyền đến từ những phương hướng khác nhau. Trong đó có ba luồng khí tức tương đối quen thuộc, chính là Thải Điệp tiên tử, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, còn lại một luồng khí tức vô cùng xa lạ, điều này khiến cho Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc một chút.