Linh Hoa trả lời:

- Sư huynh phân tích rất có lý. Nhưng tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?

Lâm Phàm trầm ngâm một lúc, đề xuất suy nghĩ của mình.

- Hiện nay, thương thế của ta không nhẹ. Để cho an toàn, ta thấy hay là quay về rồi hãy tính.

Linh Hoa gật đầu nói:

- Sư huynh nói rất hợp ý của muội, chúng ta cùng quay về thôi.

Nói rồi dứt khoát quay người, Linh Hoa kéo tay Lâm Phàm bay thẳng về hướng Đằng Long cốc. Quay đầu nhìn lại phía sau, Lâm Phàm có ít nhiều thất vọng. Tuy lần này do thương thế của bản thân mà bị ép phải chịu thua, nhưng đối với hắn, đây cũng là một loại né tránh, tâm tình tự nhiên là không tốt.

Nhưng, Lâm Phàm hoàn toàn không ngờ được, khi hắn thu tay quay đầu nhìn lại, một luồng khí tức kỳ dị đột nhiên truyền vào trong não của hắn. Thời khắc đó, trong lòng Lâm Phàm dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, dường như có cái gì đó đang gọi hắn, khiến hắn lập tức dừng lại. Cảm giác được sự khác thường của Lâm Phàm, Linh Hoa nhẹ giọng hỏi:

- Sư huynh, huynh làm sao vậy …

Lâm Phàm nhìn về phía xa xăm, trầm giọng nói:

- Có tình hình, chúng ta đi xem thế nào.

Kéo tay của Linh Hoa, Lâm Phàm bắn mình thẳng về phía trước xa xăm. Trên đường đi, Linh Hoa cẩn thận dò xét phía trước nhưng không hề có kết quả gì cả, điều này khiến nàng rất nghi hoặc, cất tiếng hỏi lại:

- Sư huynh, thật ra huynh phát hiện được gì vậy?

Lâm Phàm lắc đầu nói:

- Ta cũng không nói rõ được, chỉ có thấy mới biết mà thôi.

Rất lâu sau, Lâm Phàm và Linh Hoa sau khi bay được vài chục dặm, liền đến trên không một khe sâu, Lâm Phàm chầm chậm dừng lại. Nhìn xuống dưới chân, Lâm Phàm cau mày nói:

- Chắc chắn ở quanh đây, chúng ta tìm cẩn thận xem nào.

Linh Hoa nhẹ nhàng hạ xuống, ở bên bờ của khe sâu, ánh mắt nhìn xuống đáy khe sâu, khẽ cau mày nói:

- Bên dưới rất an tĩnh, sư huynh có phải bị lầm lẫn gì không?

Lâm Phàm hạ xuống bên cạnh Linh Hoa, lắc đầu nói:

- Không có sai, trong lòng ta có cảm giác càng lúc càng mạnh mẽ. Đi thôi, chúng ta xuống dưới xem xét.

Tung mình nhảy xuống, Lâm Phàm và Linh Hoa nhanh chóng đi đến đáy khe sâu, ở đây ánh sáng âm u, tầm nhìn mơ hồ, nhất thời hoàn toàn không có phát hiện gì cả. Tùy ý chọn đại một hướng, Lâm Phàm cẩn thận tra xét, đi dọc theo khe sâu, ánh mắt cẩn thận nhìn từng góc âm u. Mới ban đầu, Lâm Phàm và Linh Hoa hoàn toàn không phát hiện được gì cả, hai người cùng có phần thất vọng. Nhưng khi hai người chuẩn bị quay đầu đi tìm ở một phương hướng khác, trong một góc âm u, một luồng sáng lạnh lóe lên khiến cho Lâm Phàm phải chú ý.

Chầm chậm đi đến gần, Lâm Phàm tỏ ra có phần khác lạ. Linh Hoa theo sát phía sau, trong mắt toát ra sự cảnh giác, quan sát an toàn chung quanh. Rất nhanh, Lâm Phàm đến trước góc âm u đó, nhìn tình hình trước mắt rõ ràng, trong lòng rất kinh ngạc, vọt miệng nói:

- Chính là Tây Bắc Cuồng Đao.

Linh Hoa lúc này cũng nhìn rõ mọi thứ, kinh ngạc nói:

- Hắn sắp chết rồi.

Lâm Phàm cất bước tiến lên, tra xét cẩn thận qua tình trạng thân thể của Tây Bắc Cuồng Đao, than thở:

- Nguyên thần của hắn đã sắp sửa tan vỡ, xem ra cứu sống không được rồi.

Linh Hoa trầm tư một lúc, phân tích:

- Với tu vi của Tây Bắc Cuồng Đao, người bình thường căn bản đánh hắn bị thương không được, thật ra hắn bị thương vào tay của người nào đây?

Lâm Phàm nói:

- Trước mắt chỉ có cứu tỉnh hắn mới có thể biết được tình hình cụ thể.

Linh Hoa nói:

- Muội đến thử xem sao, không biết có cứu tỉnh được hắn hay không nữa.

Lâm Phàm không nói gì cả, ân cần nhìn Linh Hoa ra tay cứu người, trong lòng suy nghĩ lung tung. Lần này đây, Lâm Phàm chính là cảm ứng được một loại kêu gọi, nhưng kết quả lại phát hiện được Tây Bắc Cuồng Đao, điều này thật ra có liên hệ thế nào đây?

Trong yên lặng, thời gian trôi qua. Khi Linh Hoa mệt mỏi đứng lên, Tây Bắc Cuồng Đao trên mặt đất cũng vừa hay mở mắt ra, mơ hồ nhìn mọi người. Thấy y đã tỉnh lại, Lâm Phàm vội vàng ngồi xổm xuống, cất tiếng hỏi:

- Ngươi thật ra gặp phải cái gì vậy, vì sao lại xảy ra như thế này?

Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt không sáng sủa, sau khi thích ứng với tình trạng sáng tối nơi này, ánh mắt dừng lại ở Lâm Phàm, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi vì sao lại tìm đến đây?

Lâm Phàm đáp:

- Điều này không quan trọng, quan trọng là thời gian của ngươi không còn nhiều.

Tây Bắc Cuồng Đao khẽ than:

- Đúng thế, sinh mạng của ta đã đi đến tận cùng rồi.

Linh Hoa nói:

- Nếu như ngươi biết rồi, thế thì hãy nắm cho vững thời gian có hạn, nói cho chúng ta biết thật ra ngươi đã gặp phải chuyện gì, còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành.

Tây Bắc Cuồng Đao liếc Linh Hoa, sau đó đưa mắt nhìn sang Lâm Phàm, chăm chú nhìn thật lâu, than thở:

- Có lẽ, đây chính là định mệnh.

Lâm Phàm có phần mơ hồ, hỏi ngược lại:

- Có ý gì đây?

Tây Bắc Cuồng Đao yếu ớt bật cười, khẽ bảo:

- Không cần phải hỏi tới, ta chỉ có một nguyện vọng, hy vọng ngươi có thể đáp ứng.

Lâm Phàm nghĩ qua, gật đầu nói:

- Nói đi, ta sẽ tận sức thỏa mãn nguyện vọng của ngươi trước khi chết.

Tây Bắc Cuồng Đao cười cười, vẻ mặt có phần mơ mộng, yếu ớt nói:

- Cả đời này của ta chỉ có một thứ không sao bỏ xuống được, không phải cừu hận mà chính là thanh đao trong tay của ta. Hiện nay, ta sắp chết rồi, thanh đao này cho ngươi, hy vọng ngươi có thể trân trọng thật tốt, chớ có buông bỏ.

Lâm Phàm thấy bất ngờ với việc này, cúi đầu nhìn thanh chiến đao trong tay, chần chừ nói:

- Ta học chính là kiếm thuật, thanh đao này đối với dường như không thích hợp lắm. Nếu mà như vậy, trước tiên ta thay ngươi bảo quản, đợi sau này gặp được người thích hợp rồi, ta mới chuyển cho đối phương, tuyệt đối không làm mai một thanh đao này.

Tây Bắc Cuồng Đao có phần thất vọng, khẽ bảo:

- Thời gian ta không còn nhiều, ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta hay không.

Lâm Phàm nói:

- Ngươi nói đi.

Tây Bắc Cuồng Đao thở hổn hển nói:

- Cầm lấy thanh đao trong tay của ta, sau đó dùng máu ngón tay giữa bàn tay trái của ngươi nhỏ vào trên đao.

Lâm Phàm hơi kinh ngạc, vọt miệng nói:

- Ngươi chính là …

Tây Bắc Cuồng Đao bật cười đơn độc, khẽ trả lời:

- Ta chỉ muốn đánh cuộc một keo với may rủi mà thôi.

Lâm Phàm chần chừ một lúc, sau đó đưa tay cầm lấy thanh chiến đao trong tay của Tây Bắc Cuồng Đao, vận công ép ra một giọt máu tươi, nhỏ nó xuống bề mặt của thân đao. Thời khắc đó, Tây Bắc Cuồng Đao dường như rất khẩn trương, đôi mắt mở to hết cở, nhìn không chớp mắt vào thanh chiến đao. Linh Hoa có phần đề phòng, cẩn thận quan sát tình hình, chuẩn bị tùy lúc đều có thể ra tay. Chớp mắt, giọt máu đỏ tươi đã rơi xuống thân đao, lập tức bị đao hấp thu lấy, sau đó ánh đỏ hiện ra, một luồng sức mạnh to lớn lập tức bao trùm lấy thân thể Lâm Phàm. Tây Bắc Cuồng Đao thấy vậy vô cùng cảm xúc, Linh Hoa lại vô cùng kinh ngạc.

Cảnh tượng này kéo dài không lâu, chớp mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Lâm Phàm vẻ mặt kinh hãi, ngạc nhiên nói:

- Thật kỳ quái, thật ra chuyện này là thế nào, thương thế của ta chớp mắt không ngờ đã tốt hơn phân nửa.

Linh Hoa vui mừng nói:

- Thật vậy sao?

Lâm Phàm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lại Tây Bắc Cuồng Đao.

Bật cười miễn cưỡng, Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Lâm Phàm, hãy nhớ kỹ từng câu từng chữ ta nói. Đao này xuất thân từ thời thượng cổ, chính là một thanh thần binh tuyệt thế. Tuy ta hoàn toàn không biết được lai lịch của nó, nhưng từ nó ta lại hiểu được một số tình hình. Năm xưa, trên Băng Nguyên đã từng có nhiều tộc loại thượng cổ sinh sống, bọn chúng tướng mạo kỳ lạ, xem ra có phần kinh người, nhưng ta tin tưởng bọn họ bản tính không xấu xa. Đao này chắc hẳn xuất hiện vào thời kỳ đó, có phát sinh một số chuyện đối với tộc loại thượng cổ kia, cụ thể thế nào thì ta cũng không thể nào nói chuẩn xác được. Hy vọng có một ngày, ngươi có thể tra rõ được chuyện này, như vậy ở dưới chín suối ta cũng được an nghỉ.

Lâm Phàm nói:

- Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta có thể đáp ứng với ngươi.

Tây Bắc Cuồng Đao khẽ nhếch miệng, toát ra nụ cười miễn cưỡng, yếu ớt nói:

- Đa tạ ngươi, trước khi ta chết, hãy đến bên cạnh ta …

Lâm Phàm hỏi tiếp:

- Ngươi còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành sao?

Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt tán loạn, yếu ớt nói:

- Ta sớm đã phải chết rồi, nếu không phải trong lòng không buông bỏ được thì làm sao có thể chờ đến khi các ngươi xuất hiện? Bây giờ, tâm nguyện của ta đã xong, không còn lo lắng gì nữa, cũng phải … rời … đi …

Chữ rồi còn chưa nói ra, ánh mắt của Tây Bắc Cuồng Đao đã tắt đi, liền vĩnh viễn dừng lại ở sát na đó. Lâm Phàm có phần thương cảm, đứng lên nói:

- An nghỉ đi, tuy ngày trước chúng ta không phải là bạn bè, nhưng cũng không phải là địch nhân, tâm nguyện của ngươi ta sẽ tận lực thay ngươi hoàn thành.

Linh Hoa nhỏ giọng nói:

- Đi thôi, nơi này rất an tĩnh, rất thích hợp cho hắn.

Lâm Phàm chần chừ một lúc, cuối cùng mang thanh chiến đao rời đi. Lúc đó, Lâm Phàm hoàn toàn không biết được, thanh chiến đao trong tay hắn đối với cuộc đời sau này của hắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn lao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play